- Cậu có thể coi là tôi đang dùng thân phận bạn bè quan tâm cậu.
Nụ cười của Tần Phong khiến trong lòng Mạnh Lâm cảm thấy vô lực, sức lực tích tụ bao lâu cứ như đánh vào bông, cái loại cảm giác nhẹ bẫng, không chịu lực khiến anh ta khó chịu lạ thường.
Mạnh Lâm biết, chỉ dựa vào bản ghi chép đó anh không thể làm gì được Tần Phong, nếu như mình dám triệu tập Tần Phong, chỉ sợ vị Tề lão gia kia sẽ là người đầu tiên không tha cho anh.
Đừng thấy Tề Công chỉ là một người nổi tiếng trong giới văn hóa mà nhầm, sức ảnh hưởng từ thân phận Giáo sư Quốc học của ông vô cùng lớn, thậm chí có thể kinh động đến cấp lãnh đạo Trung ương, Mạnh Lâm dám đắc tội với Tần Phong, nhưng không dám đắc tội với vị lão gia kia.
- Coi em là bạn bè?
Tần Phong nhìn về túi áo ngực của Mạnh Lâm, vẻ mặt nghiền ngẫm, cười nói: - Trên người anh không mang theo bút ghi âm chứ? Chúng ta không thể hãm hại bạn bè được.
- Bút ghi âm?
Mạnh Lâm biến sắc, móc từ túi áo ra một thứ trông như bút máy, tiện tay ném cho Tần Phong, nói: - Thứ này không phải nhằm vào cậu, tôi có thói quen mang trên người thôi.
Là người làm việc cho Chính phủ luôn phải chú ý nhiều hơn người thường, tục ngữ nói người không có lòng hại hổ, nhưng hổ có ý hại người. Mạnh Lâm khi làm những chuyện không thể nói ra miệng luôn có thói quen giữ lại thủ đoạn này.
- Đúng là công nghệ cao.
Cầm cây bút ghi âm ngắm nghía một chút, Tần Phong ngẩng đầu, cười nói: - Anh Mạnh, anh làm việc có chút không phóng khoáng, nhưng làm người thì rất nghĩa khí.
Ở bên cạnh cảnh sát, Tần Phong chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác, nhất là khi nói chuyện với người mang theo thái độ thù địch với mình như Mạnh Lâm, Tần Phong tất nhiên càng cẩn thận hơn.
Vừa rồi lúc Mạnh Lâm mở miệng, tay phải như vô ý lại như cố ý sờ lên ngực, khiến Tần Phong nhìn ra manh mối, bởi vì lúc ấy cậu nghe thấy tiếng "tách" rất rõ ràng.
- Chuyện này là tôi không phải.
Mạnh Lâm cũng không phải người tầm thường, nếu đã bị Tần Phong nhìn ra thì dứt khoát thừa nhận, nói tiếp: - Nhưng Tần Phong à, tôi là muốn tốt cho cậu, tuổi cậu còn nhỏ, nhất định không thể lại lầm đường lạc lối nữa
- Anh Mạnh, em biết anh muốn tốt cho em, tin rằng anh cũng đã xem qua hồ sơ của em.
Khuôn mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc, nhìn Mạnh Lâm nói: - Con người em không hề cực đoan, năm đó giết người ngồi tù, tuy rằng bị xử không công bằng, nhưng em cũng đã nhận được nhiều, sẽ không căm thù xã hội đâu.
Hiện tại em chỉ muốn an ổn làm ăn, mau chóng tìm được em gái, cũng không muốn dính líu đến những chuyện phiền toái, anh Mạnh, anh hiểu ý em chứ?
Lúc Tần Phong nói những lời này, thân thể cũng hơi ngả về phía Mạnh Lâm, vô thức, trên người hắn mờ hồ mang khí thế của kẻ mạnh, khiến sắc mặt Mạnh Lâm biến đổi.
- Tôi không rõ lắm Nhất thời, Mạnh Lâm phát hiện bản thân không thể so bì khí thế với Tần Phong.
Bất đắc dĩ Mạnh Lâm chỉ có thể lui về sau một bước, lắc đầu nói: - Đừng nói cậu không có liên quan gì đến chuyện ngày hôm qua, đám người Đông Bắc đó rất nguy hiểm, cậu cẩn thận rước họa vào thân, còn lão tặc kia, kết giao cùng ông ta không tốt đâu
Mạnh Lâm phát hiện, nói những chuyện này với Tần Phong cũng vô dụng, dứt khoát làm rõ mọi chuyện, tuy rằng chuyện này anh không có bằng chứng, không làm gì được Tần Phong, nhưng vẫn có thể đánh động hắn.
- Anh Mạnh thẳng thắn lắm, vậy em cũng nói thẳng.
Tần Phong lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: - Thế giới của anh Mạnh và em không giống nhau, thậm chí không giống rất nhiều người trên thế giới này, các anh có thể nói là sinh ra trong nhung lụa, cho đến giờ cũng chưa từng phải lo cái ăn cái mặc, chẳng phải lo nhà lo cửa.
Nhưng chúng em thì khác, chúng em trong xã hội này, đầu tiên là cần sinh tồn, anh thực sự nghĩ ai cũng muốn phạm tội sao? Nếu như không phải cuộc sống ép họ đến bờ vực, bọn họ lại không muốn an ổn sống qua ngày sao?
- Lời này của cậu tôi không đồng tình, rất nhiều người phạm tội là bởi vì lười nhác thích hưởng thụ, bọn họ muốn không làm mà hưởng, đây là động cơ ban đầu của rất nhiều phần tử phạm tội.
Tần Phong chưa nói xong đã bị Mạnh Lâm ngắt lời, anh thừa nhận Tần Phong nói không sai, nhưng hiện tượng mà anh nói lại chiếm phần lớn trong đám người chủ động phạm tội.
- Anh Mạnh, anh hãy nghe em nói hết đã
Tần Phong phất tay, không muốn tranh chấp vấn đề này với Mạnh Lâm, nghiêm mặt nói: - Anh Mạnh, nếu em nói đám người Đông Bắc có thể cải tà quy chính, những tên trộm đó có thể làm ăn lương thiện thì anh có tin không?
- Cậu quả nhiên có quan hệ với bọn họ!
Nghe Tần Phong nói, đồng tử Mạnh Lâm lập tức co rút, đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn Tần Phong chằm chằm, anh ta đang cân nhắc trong đầu có nên chính thức triệu tập Tần Phong hay không.
- Anh Mạnh, nhớ kỹ rằng anh đang dùng thân phận bạn bè nói chuyện với em nhé.
Tần Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Mạnh Lâm, thản nhiên nói: - Nếu như thân phận của anh thay đổi, anh cho rằng em sẽ thừa nhận những lời vừa nói sao? Hiện giờ là xã hội pháp chế, mọi thứ đều cần có chứng cứ.
Tần Phong dám nói ra những lời này là bởi vì hắn không sợ Mạnh Lâm gây khó dễ mình, cho dù mình hiện tại là thân phận sinh viên hay đệ tử của Tề Công cũng không phải người Mạnh Lâm có thể dễ dàng động đến.
Huống chi Tần Phong còn là chuyên gia giám định được Câu lạc bộ Đồ cổ Vi Hoa mời, Tần Phong tin rằng nếu như mình bị bắt vào Cục cảnh sát, Mạnh Lâm không có chứng cứ nhất định sẽ không chịu nổi áp lực từ mọi phía.
- Tần Phong, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi
Nghe thấy lời nói gần như uy hiếp của Tần Phong, mặt Mạnh Lâm sa sầm, nói từng chữ: - Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cho dù chuyện cậu làm có kín kẽ đến đâu rồi cũng có lúc sơ hở.
Đối với cảnh sát mà nói, tội phạm đáng sợ nhất chính là những tội phạm có chỉ số IQ cao, những phần tử tội phạm có IQ cao hơn người thường thường sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ mọi chuyện, phá án cực kỳ khó khăn.
Mười hai tuổi giết 5 người, ngồi tù 4-5 năm lại có thể thi đậu Đại học Bắc Kinh, Mạnh Lâm tuyệt đối không nghi ngờ IQ của Tần Phong, lúc này anh đã liệt Tần Phong vào danh sách phần tử tội phạm nguy hiểm nhất.
- Anh Mạnh, anh nói em như vậy là không đúng, kể cả vụ giết người năm đó, em không hề làm chuyện gì trái pháp luật cả.
Cảm nhận được thái độ thù địch từ đối phương, Tần Phong lắc đầu, nói: - Anh Mạnh, cảnh sát tồn tại không phải để bắt tội phạm mà là cải tạo tội phạm thành người không gây nguy hại, thậm chí có ích cho xã hội, điều này em nói không sai chứ?
- Đúng vậy, đây là nguyên tắc cơ bản của việc cảnh sát bắt tội phạm. Mạnh Lâm gật đầu, không phản bác lời Tần Phong.
Kỳ thực bản thân Mạnh Lâm rất thích nghề cảnh sát, chỉ là vì yêu cầu của gia tộc nên con đường sau này của anh là phải bước vào Chính phủ, nhưng đàm luận việc này cùng Tần Phong lại rất hợp ý anh.
- Được, vậy chúng ta lấy quan điểm này làm cơ sở
Thấy Mạnh Lâm gật đầu, Tần Phong cười nói: - Anh Mạnh, nếu em có thể khiến đám người Đông Bắc làm ăn chân chính, để kẻ trộm phục vụ xã hội thì anh có phải là không nên truy cứu chuyện này nữa không?
- Không được, nếu như đã phạm tội thì phải được nghiêm trị theo pháp luật!
Mạnh Lâm lắc đầu, vấn đề có tính nguyên tắc phải trái rõ ràng, anh sẽ không nhượng bộ.
- Anh Mạnh, anh nói bọn họ có tội, chứng cứ đâu?
Tần Phong nhìn Mạnh Lâm chăm chăm, ngữ khí trở nên nghiêm túc: - Các anh chỉ là hoài nghi mà thôi, không có căn cứ chính xác, dựa vào đâu mà định tội?
Mà các anh cứ không chịu buông tha sẽ khiến cuộc sống của họ không được bảo đảm, đó mới là đẩy bọn họ đến bờ vực phạm tội, điều này có đúng với ước nguyện ban đầu khi các anh làm cảnh sát không?
- Không Không phải thế
Mạnh Lâm choáng váng trước những lời này của Tần Phong, tuy rằng anh cảm thấy Tần Phong nói không đúng nhưng không biết nên phản bác đối phương thế nào, nhất thời đầu óc hỗn loạn.
- Chuyện chính là như vậy
Tần Phong không đợi Mạnh Lâm nghĩ kỹ, nói nhanh: - Nếu các anh có thể sắp xếp công việc, bảo đảm cuộc sống của bọn họ, bọn họ chẳng lẽ lại muốn phạm tội hay sao?
- Tần Phong, cậu không ở vị trí của tôi không thể nói thế được
Mạnh Lâm tự cho là đã bắt được sơ hở trong lời nói của Tần Phong, cả giận nói: - Công việc của cảnh sát là bắt tội phạm, không phải Bộ Dân chính, sao có thể lo cho bao nhiêu người như vậy?
- Đúng vậy, các anh không lo được.
Tần Phong bật ngón tay, nói: - Các anh không lo được, thì để em lo, nhưng anh có tư cách gì mà ở đây chỉ trích em? Chỉ bởi vì em và đám trộm cắp đó từng ngồi tù sao? Cả đời này đều không thể làm người tốt?
Vừa rồi Tần Phong thảo luận với Mạnh Lâm đều là vấn đề về hình thái ý thức, hiện tại Tần Phong bỗng nhiên chuyển đề tài, nói đến chuyện cụ thể, khiến Mạnh Lâm ngây người.
- Cậu lo? Cậu lo bằng cách nào?
Mạnh Lâm phản ứng lại, cười lạnh, hỏi dồn: - Cậu có thể cung cấp việc làm cho bọn họ? Cậu dám bảo lãnh cho bọn họ sao?
Mạnh Lâm từng xem qua hồ sơ liên quan đến đám người Vu Hồng Hạc, bọn họ ngoại trừ biết kỹ năng ăn trộm ăn cắp thì chẳng còn phương thức sinh tồn nào khác, đánh chết Mạnh Lâm cũng không tin Tần Phong có thể tìm cho bọn họ một công việc thích hợp.
Không đợi Mạnh Lâm nói xong, Tần Phong nói ngay: - Nếu như em có thể nói ra công việc phù hợp với bọn họ, hơn nữa đồng ý bảo lãnh, anh có thể trợ giúp em chứ?
Mạnh Lâm vốn không tin Tần Phong có thể đề ra biện pháp gì tốt, buột mạnh gia nói: - Đương nhiên, chỉ cần phương án của cậu có thể được tôi tán thành.
- Tốt lắm, đám người Vu Hồng Hạc không phải là kẻ trộm hay sao? Em chuẩn bị mở một công ty phá khóa, cho bọn họ kinh doanh
Sau khi nghe Mạnh Lâm nói, Tần Phong như mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt không thể hiện ra, nghiêm trang nói: - Những người này không cần huấn luyện kỹ năng chuyên ngành, chỉ cần nắm vững tư tưởng chính trị, em tin rằng bọn họ có thể phục vụ dân chúng.
Tuy rằng ban đầu không muốn cầu cạnh Mạnh Lâm, nhưng bản thân đối phương tự tìm đến cửa, Tần Phong tất nhiên sẽ không từ chối.
Từ khi bắt đầu nói chuyện, Tần Phong đã cố ý lại như vô ý dẫn dắt lối suy nghĩ của Mạnh Lâm, hiện tại ý đồ đã dần lộ rõ, sau khi nắm bắt được sơ hở trong lời nói của Mạnh Lâm, hắn liền nói rõ sự việc.
- Công ty phá phá khóa?
Mạnh Lâm thực sự kinh ngạc trước lời Tần Phong nói, miệng há to không khép lại được: - Để kẻ trộm đi phá khóa Là cái công ty phá khóa gì chứ? Cậu đang đùa tôi phải không?
Cũng không trách Mạnh Lâm lại kinh ngạc, đừng nói là anh, ngay cả Miêu Lục Chỉ là kẻ trộm lúc đó nghe thấy chủ ý này cũng giật mình, người dám nghĩ ra biện pháp như thế, không phải thiên tài cũng là người điên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận