Nhìn vẻ mặt khó xử của Ngô Khởi Hoa, Tần Phong cười nói: - Sư huynh xem giúp em ngọc thành phẩm hiện đại là được, lần này đến chủ yếu để thu mua ngọc hiện đại mà
Ngọc cổ mặc dù tốt nhưng chỉ nhắm vào tầng lớp chơi ngọc chuyên nghiệp cấp cao, là những người giàu kinh nghiệm sưu tầm ngọc thạch.
Còn về những vị khách không hiểu về ngọc lắm chỉ chú ý đến độ sáng bóng của ngọc và sự tinh mỹ của công nghệ chạm trổ, không coi trọng văn hóa và nội hàm của bản thân khối ngọc.
Cho nên mặc dù Tần Phong bày 6 miếng ngọc cổ kiếm được khi trộm mộ trong Chân Ngọc Phường, nhưng trong thời gian khai trường thì không bán được khối nào, chỉ có mấy người trong ngành đến hỏi thăm giá cả.
Ngược lại, số ngọc mới Tần Phong nhập từ Tân Thiên và Phỉ thúy Phương Nhã Chí để lại thì lại tiêu thụ rất nhanh. Lần này Tần Phong đến Lạc Thị chính là để thu mua ngọc mới.
- Tiểu Tần, cậu có thể nghĩ được vậy là tốt nhất, hiện tại tài nghệ làm giả ngọc cổ thực sự rất cao, tôi cũng không dám chắc.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Ngô Khởi Hoa thở phào một hơi, lần này ông đến hỗ trợ chứ không phải đến để mình mất mặt, chẳng may nhìn lầm một cái, sau này thật không có mặt mũi gặp lại bạn bè cũ ở Bắc Kinh.
- Được rồi, ngồi xuống nói chuyện đi nào, ông lão này có có chút trà xuân Long Tỉnh năm nay, hôm nay cũng đóng góp một chút.
Nhìn thấy sau khi vào tiệm, mấy người vẫn cứ đứng, Chu lão gia phân phó: - Chính Quân con mang cái ghế bành bên gian của Khải Tử qua đây, đúng rồi, để trước cái bàn này. Để chốc nữa giám định còn ngồi, Chính Hạo ra cửa đón khách, cha thấy bọn họ chắc cũng sắp đến rồi đấy
- Vâng thưa cha!
Sau khi nghe ông lão nói, mọi người lập tức bận rộn cả lên, Tần Phong cũng muốn hỗ trợ nhưng bị ông lão kéo lại ngồi xuống trước bàn trà.
Đúng như ông lão nói, Chu Chính Hạo ra chưa đến 5-6 phút liền có một người trung niên hơn 40 tuổi xách vali da đi vào trong tiệm.
- Lão Hoàng, hoan nghênh, không ngờ anh là người đầu tiên đến.
Nhìn thấy người vừa tới, Chu Chính Quân vừa xếp xong bàn ghế liền vội vàng lên đón, nói: - Mang thứ tốt gì đến đó? Cặp bạch ngọc bội long phụng lần trước của anh tôi thích lắm, thế nào, có định mang ra không?
- Đại ca Chu, đó là báu vật ông nội nhà tôi truyền cho đời sau, anh đừng nghĩ đến nữa!
Người đến cười cười, sau khi hàn huyên với đám người Chu Chính Quân vài câu thì đi đến trước mặt Chu lão gia và Ngô Khởi Hoa, cung kinh nói:
- Hai vị có khỏe không? Đang định mấy ngày nữa đến thăm hai vị mà.
- Tiểu Hoàng, qua đây uống trà, việc kinh doanh dạo này vẫn tốt chứ?
Chu lão gia có vai vế cao trong ngành, cũng không đứng lên, bảo người đó ngồi xuống, nói: - Hôm nay là đệ tử của Tề tiên sinh ở Bắc Kinh đến thu mua ngọc, anh phải mang thứ tốt một chút đến, đừng làm mất mặt người Hà Nam chúng ta nha.
- Sao có thể chứ, Chu lão gia, có khi nào cháu mang thứ chất lượng kém ra đâu?
Người đó tính tình cũng nóng vội, vừa bị Chu lão gia kích, chưa kịp uống trà, ánh mắt đã liếc xung quanh, có chút không xác định nhìn về phía Tần Phong hỏi:
- Anh bạn trẻ này chính là đệ tử của Tề lão tiên sinh?
Vị thương nhân ngọc thạch này tên là Hoàng Bính Dư, ông ta qua lại với Chu gia khá nhiều, biết rõ người trong toàn Chu gia, hiện tại chỉ có Tần Phong là người lạ, nếu không phải Tần Phong quá mức trẻ tuổi khiến ông ta có chút nghi ngờ thì có lẽ sáp đến làm quen rồi.
- Ông chủ Hoàng, cháu tên là Tần Phong, là vãn bối hậu sinh vừa vào nghề, sau này còn phải nhờ ngài chỉ bảo nhiều
Tần Phong đứng lên, khom người trước mặt Hoàng Bính Dư, lời nói không hề đề cập đến thân phận đệ tử Tề Công, khiến Hoàng Bính Dư càng có hảo cảm hơn.
- Cậu Tần quả là tuổi trẻ tài cao, lúc tôi ở tuổi cậu còn không biết đang làm gì ấy chứ. Được người có thân phận như Tần Phong coi trọng, Hoàng Bính Dư càng khen ngợi Tần Phong.
- Được rồi, hai người đừng có khen nhau mãi thế.
Nghe hai người đối thoại, Chu lão gia cười nói: - Đợi lát nữa còn nhiều người đến hơn, Tiểu Hoàng, có hàng hãy mang ra trước đi, không chốc nữa lại phải xếp hàng đấy
- Được được, ông cụ nói chí phải. Hoàng Bính Dư liên tục gật đầu, nói: - Cậu Tần, hay là chúng ta xem hàng trước rồi tán gẫu sau?
Đến đầu thập niên 90, kinh tế Trung Quốc chuyển hóa từ thị trường người bán sang thị trường người mua, như thập niên 80, muốn mua TV cũng phải có phiếu mua, hiện tại thì phải thúc đẩy tiêu thụ trên thị trường, mười mấy doanh nghiệp cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán.
Mà thị trường đồ cổ "ba năm không khai trương, khai trương liền kiếm được ba năm" cũng như vậy, tích rất nhiều hàng nhưng thương nhân đồ cổ không bán được hàng thì chỗ nào cũng có.
Hơn nữa hiện tại sắp đến cuối năm, theo tục lệ của người Trung Quốc, ai cũng đều muốn thu hồi nhiều vốn một chút, Hoàng Bính Dư cũng không ngoại lệ, hơn nữa gần đây ông ta có một hạng mục cần tiền vốn, cho nên hôm nay mới đến sớm như vậy.
- Được, ông chủ Hoàng mới ngồi qua bên này Tần Phong nhường vị trí bàn ông chủ đối diện với cửa lại cho Hoàng Bính Dư, nói: - Không biết hôm nay ngài muốn bán ngọc cổ hay là ngọc mới?
- Ngọc mới và ngọc cổ đều có, chỉ là không biết cậu Tần có vừa mắt hay không thôi
Hoàng Bính Dư đặt va li mình mang đến lên bàn, vừa mở ra vừa nói: - Ngọc mới được làm ra từ Hà liêu thượng hạng được nhặt ở Hòa Điền Tân Cương, do thợ Dương Châu tạo hình, tổng cộng có 48 món trang sức, 2 vật trang trí, cậu Tần hãy xem trước đi
Ngọc Hà liêu còn gọi là Tử liêu, chính là ngọc có hình đá cuội được hình thành tự nhiên trong lòng sông, bên ngoài có vỏ hạt.
Trải qua quá trình phong hóa lâu dài, những hạt ngọc này bị tách thành những khối đá vụn, rơi lên sườn núi, bị mưa xối chảy vào lòng sông, khi mùa thu nước sông khô cạn, những miếng ngọc thu thập trong lòng sông được gọi là Tử liêu.
Tử liêu là ngọc quý nhất trong ngọc Hòa Điền, tuy thể tích không lớn lắm, chỉ có thể tạo hình một số vật trang sức hoặc đồ trang trí, nhưng bởi vì chất ngọc trơn nhẵn, sáng bóng nên giá cả cũng rất cao.
Nhất là trong vòng 4-5 năm nay, giá cả của Tử liêu tăng lên rất nhanh, vốn chỉ mấy chục tệ một viên Tử liêu, hiện tại đều bán theo gram. Trong ngành ngọc thạch vẫn lưu truyền một câu chuyện thế này.
Từng có một vị du khách Dương Châu, đầu thập niên 90 đến Hòa Điền, Tân Cương tham quan. Lúc ấy nhìn thấy một số hòn đá to bằng ngón tay cái, cảm thấy rất đẹp liền bỏ ra 200 tệ mua một bịch to.
Thế nhưng sau khi về nhà, vị du khách này không biết xử trí sao với những hòn đá đó. Vì thế bỏ hết vào trong bể cá, cứ để như vậy suốt 7-8 năm, rồi quên bẵng đi mất.
Nhưng có một ngày, một vị sư phụ chạm khắc ngọc đến làm khách trong nhà. Lúc ngắm bể cá, vô ý phát hiện ra số ngọc thạch này, cầm ra xem, tất cả đều là Tử liêu thượng hạng.
Lúc này rất ngạc nhiên, tính toán sơ qua, số Tử liêu trong bể cá kia ít nhất cũng giá trị hơn 500 ngàn, chuyện này sau khi truyền ra liền khiến giá cả Tử liêu, ngọc Hòa Điền tăng lên.
"Thứ tốt, là ngọc Tử Hòa Điền, chạm trổ cũng rất công phu!"
Tần Phong lần này cũng không gọi Ngô Khởi Hoa mà mở ra từng hộp trong va li ra, đưa ngọc đến trước mắt, cẩn thận giám định.
- Ngô sư huynh, anh xem xem, em không nhìn nhầm chứ?
Thấy Ngô Khởi Hoa tự qua đây, Tần Phong nhường chỗ, nói: - Chất ngọc và chạm trổ đều rất tốt, có thể coi là hàng nhất phẩm
- Tiểu Tần, cậu ngồi đi, tôi đứng nhìn xem là được.
Ngô Khởi Hoa cũng không ngồi xuống, mà lấy mấy khối ngọc Tần Phong đã xem qua, đưa đến trước mặt, gật đầu nói: - Đúng vậy, chất ngọc trơn nhẵn, sáng bóng tự nhiên, đúng là ngọc Tử rồi
Sau khi nghe Ngô Khởi Hoa nói, Tần Phong nhìn Hoàng Bính Dư, nói: - Ông chủ Hoàng, hai năm nay giá cả ngọc Tử tăng không ít, tôi cũng không để ngài chịu thiệt, mỗi món 4 ngàn tệ, ngài thấy thế nào?
- Mỗi món 4 ngàn? Hoàng Bính Dư nghe vậy sửng sốt, sau đó nhìn về hai vật trang trí, nói: - Vậy giá cả của vật trang trí thì sao?
Tuy rằng trong số ngọc Tử này có to có nhỏ, nhưng hơn kém nhau không đáng kể, nếu như bán lẻ, một viên cũng xấp xỉ tám chín trăm tệ, viên nào lớn hơn một chút cũng chỉ đến hai ba ngàn tệ.
Còn về gia công, tuy rằng đều tạo hình thủ công, nhưng tiền công mài ngọc mỗi món cũng không đến 300 tệ, cái giá 4 ngàn tệ Tần Phong đưa ra còn cao hơn 1 ngàn tệ giá Hoàng Bính Dư định đưa ra.
- Hai vật trang trí này được điêu khắc từ sơn liêu Hòa Điền, tuy rằng kém hơn ngọc Tử một chút, nhưng phẩm chất không tồi, nhất là cải bạch ngọc này, trong trắng có xanh, mang lại cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống
Tần Phong bình phẩm hai vật trang trí một lượt rồi nói: - Ông chủ Hoàng, cải bạch ngọc này tôi trả 12 ngàn, còn món này 8 ngàn, ông thấy thế nào?
- Ông chủ Tần, lời cậu nói rất sắc bén, bội phục, bội phục!
Lời Tần Phong bình phẩm về hai vật trang trí đã nói hết cả ưu lẫn khuyết, hơn nữa giá cả đưa ra còn cao hơn 1 ngàn tệ so với giá trong ngành, Hoàng Bính Dư nghe thấy không khỏi giơ cái ngón lên, nói chuyện với Tần Phong liền dùng kính ngữ.
- Ông chủ Hoàng quá khen Tần Phong cười nói: - Giá cả này ngài thấy thích hợp chứ? Ngài có bán hay không?
- Ông chủ Tần thẳng thắn như vậy, Hoàng mỗ sao có thể không bán chứ?
Hoàng Bính Dư vỗ lên va li, nói: - Ông chủ Tần, 48 món ngọc Tử là 192 ngàn tệ, cộng thêm hai món trang trí này, tổng cộng là 212 ngàn tệ, số lẻ không tính, cậu trả 210 ngàn là được rồi, va li này cũng tặng cho cậu luôn
- Được, ông chủ Hoàng cũng rất thoải mái! Tần Phong cười, gật đầu, quay đầu lại gọi: - Khải Tử, 210 ngàn chẵn, đếm tiền trả cho ông chủ Hoàng nào
- Ồ, việc mua bán này đã thành rồi à?
Lúc Tần Phong gọi, bên ngoài cửa cũng đồng thời có 4-5 người đi vào, trên tay mỗi người đều cầm túi hoặc va li, hiển nhiên là đến vì Tần Phong.
- Lão Hoàng, ông đến sớm thật đấy.
Đều là người Lạc Thị, ai cũng đều quen biết nhau, sau khi nhìn số ngọc trong vali của Hoàng Bính Dư, có người kéo Hoàng Bính Dư lại, thấp giọng nói: - Lão Hoàng, giá cả thế nào? Hai năm nay ngọc liêu tăng giá rất nhanh, nếu không được chúng ta vẫn có thể để lại một thời gian mà!
- Lão Triệu, trang sức bằng ngọc Tử 4 ngàn một món Hoàng Bính Dư lấy một món trang sức từ trong vali ra, nói: - Về giá cả, tôi không biết ông có hài lòng hay không, dù sao thì tôi cũng bán rồi.
Đều là người làm ăn buôn bán, cuộc mua bán này Tần Phong coi như đã mang đến không ít lợi ích cho Hoàng Bính Dư, có qua có lại, ông ta tất nhiên cũng muốn nói giúp Tần Phong mấy lời tốt đẹp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận