- Cậu Tần à, không phải tôi muốn cướp đồ tốt của người khác đâu. Cậu cũng biết đấy, tôi kinh doanh ngọc thạch, vốn đã thích chơi ngọc rồi. Thứ này đã lọt vào mắt tôi rồi thì không thể dứt ra được.
Nhiếp Thiên Bảo nửa thật nửa giả đùa với Tần Phong. Nhưng đúng là ông ta đã nhìn trúng bộ ngọc này, tuy ngọc 12 con giáp không hiếm nhưng tinh phẩm truyền lại cho hậu thế thì không nhiều.
Bộ ngọc trước mặt này, chẳng những là mẫu tượng ngọc đầu con giáp mình người chưa từng xuất hiện mà điêu khắc còn vô cùng tinh xảo. Màu ngọc cùng lớp vỏ ngọc đích thực là của ngọc cổ truyền đời, có thể nói là một bộ báu vật.
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười nói:
- Ông chủ Nhiếp, tôi cũng đang định kinh doanh đồ ngọc. Bộ ngọc này tôi muốn giữ lại trong cửa hàng, anh cũng đừng suy nghĩ nữa.
- Cậu muốn kinh doanh cửa hàng ngọc? Nhiếp Thiên Bảo nghe thấy vậy liền sửng sốt. Lúc trước kia nghe Chu Lập Hồng gọi Tần Phong là ông chủ Tần, nhưng ông ta không biết hắn kinh doanh cái gì.
- Có ý định này...
Tần Phong gật gật đầu nói: - Nhưng thứ tôi kinh doanh lại khá nhiều loại tạp nham, ngoài đồ ngọc ra còn kinh doanh tranh chữ của danh nhân và đồ gốm sứ nữa. Có thể coi là cửa hàng tạp hóa.
- Chà, lão đệ giỏi thật, đây không phải là toàn tài sao?
Tần Phong nói với vẻ bâng quơ nhưng Nhiếp Thiên Bảo cũng không dám cho rằng cửa hàng của hắn là cửa hàng tạp hóa. Không nói đến những thứ khác chỉ riêng với thân phận là học sinh của Tề tiên sinh cũng đủ để Tần Phong đứng vững trong giới đồ cổ rồi.
- Đâu có. Đại ca Nhiếp mới là nổi danh trong giới ngọc phía Bắc.
Tần Phong nói khách sáo một câu nhưng vẻ mặt cũng tỏ vẻ đắc ý, nói: - Tuy ngọc cổ hiếm có, cũng rất quý, nhưng so với tranh chữ và đồ gốm sứ thì ít được thế giới biết đến. Sau này cửa hàng của tôi sẽ còn mở rộng ra cả thế giới nữa...
"Mở rộng ra thế giới? Tiểu tử này không biết trời cao đất dày là gì à?"
Sau khi nghe Tần Phong nói, Nhiếp Thiên Bảo cúi đầu vẻ mặt cười lạnh. Kinh doanh ngọc đã nhiều năm như vậy rồi ông ta tự biết nơi khởi nguồn của ngọc chính là ở Trung Quốc và ngọc Hòa Điền cũng chỉ Trung Quốc mới có.
Là một loại châu báu, đồ ngọc của Trung Quốc so với kim cương, hồng ngọc, bích ngọc đạt giải thưởng lớn trong triển lãm quốc tế vẫn còn rất kém xa.
Nhất là người Châu Âu cơ bản họ không thừa nhận vị trí của ngọc thạch trong thế giới châu báu. Thậm chí Phỉ thúy còn được biết đến nhiều ở phương Tây hơn là ngọc Hòa Điền.
Cũng từng có người muốn kinh doanh ngọc thạch ở phương Tây nhưng so với sự long lanh của kim cương thì sự khiêm tốn và trơn bóng của ngọc thạch rất khó nhận được sự yêu thích của người phương Tây.
Ngược lại giá trị của đồ gốm sứ và tranh chữ của Trung Quốc mang ra bán đấu giá trên thị trường quốc tế trong những năm gần đây đều rất cao, thu hút không ít nhà sưu tầm phương Tây đến tìm kiếm, như những gì Tần Phong mới nói.
Nhưng vì nhà nước hạn chế kinh doanh di sản văn hóa, muốn mở rộng kinh doanh đến phương Tây ngoại trừ con đường duy nhất là buôn lậu ra thì chỉ có thể lén đàm phán.
Phải biết rằng, đồ cổ lưu truyền trong giới sưu tầm trong nước cũng phải tuân theo quy định về di sản văn hóa.
Cho dù là món đồ truyền đời thì người ngoại quốc sau khi mua cũng không thể mang qua được hải quan. Điều này là để bảo vệ di sản không bị thất thoát ra bên ngoài, cũng hạn chế việc giao lưu các tác phẩn nghệ thuật trong nước với thế giới.
Cho nên câu Tần Phong nói là mở rộng ra thế giới Nhiếp Thiên Bảo nghe chỉ cảm thấy buồn cười. Đồ trong nước còn không bán được thì nói gì đến mở rộng chứ? Chỉ là Tần Phong tự mơ mộng mà thôi.
- Tần lão đệ, cậu làm ăn lớn, chỉ là một bộ ngọc mà thôi, hãy nhượng lại cho lão ca đi.
Suy nghĩ một chút, nếu như Tần Phong đã có "mục tiêu vĩ đại" như vậy, vậy chẳng phải là ông ta có cơ hội mua được bộ ngọc này sao? Nhiếp Thiên Bảo tươi cười nói:
- Lão đệ, chỉ cần cậu đồng ý thì lão ca chắc chắn sẽ ra cái giá khiến cậu hài lòng.
- Hả? Đại ca Nhiếp, anh muốn nó thật sao?
Tần Phong tỏ ra do dự nói: - Gần đây tôi muốn mua lại cửa hàng Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên nhưng trong tay chỉ có mấy trăm ngàn tiền mặt, thực sự là không biết kiếm đâu ra tiền.
- Đúng vậy, Tần lão đệ, mở cửa hàng đồ cổ mà không có tiền triệu trở nên thì quả là không làm ăn gì được...
Thấy Tần Phong có vẻ không còn quá kiên quyết, Nhiếp Thiên Bảo vội nói: - Nhất là cậu lại kinh doanh về tranh chữ và đồ gốm sứ nữa, những thứ này cần rất nhiều tiền vốn.
Con người nhiều lúc vết sẹo lành thường quên mất nỗi đau đã từng trải qua. Lúc đầu Nhiếp Thiên Bảo vội vàng muốn mua Phỉ thúy trong tay "Mã Tử Biên". Lúc này đã hoàn toàn quên chuyện đó mà một lòng một dạ muốn bỏ bộ ngọc này vào túi.
- Hay là thôi đi, ông chủ Nhiếp, không biết anh có hứng thú với tranh chữ không? Hay là.. tôi bán một bức tranh chữ của Tề Bạch Thạch cho anh nhé?
Tần Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu nói: - Tôi có mấy bức tranh chữ của các đại sư thời cận đại. Nhưng bộ ngọc này bán rồi tôi sẽ không còn báu vật để giữ trong tiệm nữa...
- Tần lão đệ, tôi kinh doanh ngọc chứ không hiểu tranh chữ...
Nhiếp Thiên Bảo hơi sốt ruột, nói: - Tranh chữ của Tề Bạch Thạch cũng có từng nghe nói, bán theo kích thước. Nhưng các tác phẩm tranh chữ của ông ta không lớn, một bức cũng chỉ được 100-200 ngàn phải không? Không thể giải quyết được vấn đề cấp bách của người anh em đâu.
Mức sống của người dân càng cao thì đồ cổ trong những năm gần đây cũng dần nóng lên. Không như những năm 80, nơi đâu cũng có thể kiếm được thứ tốt, bây giờ muốn có được món đồ ưng ý trong tay đúng là khó càng thêm khó.
Cho nên sự nóng vội này của Nhiếp Thiên Bảo hoàn toàn có thể hiểu được. Có một số nhà sưu tầm, trong lúc giao lưu nếu như gặp được món đồ mình thích, thậm chí còn đeo theo chủ nhân món đồ đó mấy năm đòi mua.
- Lão ca nói cũng đúng.
Sau khi nghe Nhiếp Thiên Bảo nói, Tần Phong tỏ ra khó nghĩ nhìn hộp gấm lưu luyến, chần chừ nói: - Thực ra áp lực về tiền cũng không phải quá lớn, tìm mấy người bạn giúp là được.
- Tần lão đệ, không phải lão ca nói gở mà tiền không phải của mình dùng sẽ không được thoải mái. Bây giờ Nhiếp Thiên Bảo một lòng một dạ muốn mua bộ ngọc này, không biết rằng vẻ mặt tham lam của mình bây giờ rất khó coi.
- Nhiếp lão ca thực sự muốn mua sao? Tần Phong xoa xoa hộp gấm nhìn về phía Nhiếp Thiên Bảo.
- Đó là đương nhiên rồi, cậu Tần cậu cứ yên tâm về giá cả, tuyệt đối tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt.
Nhiếp Thiên Bảo vỗ ngực, ông có thể nhìn ra bộ ngọc này vô cùng quý hiếm. Cho dù bây giờ trả giá cao, chờ mấy năm nữa giá ngọc lại tăng lên, ông chắc chắn sẽ không bị lỗ.
- Vậy... vậy anh trả bao nhiêu?
Tần Phong cắn chặt răng nói: - Nhiếp lão ca, chúng ta là anh em thì phải tính toán cho rõ ràng. Tôi phải nói thẳng, nếu giá cả thấp tôi sẽ không bán đâu.
Nhiếp Thiên Bảo giơ hai ngón tay ra quơ quơ trước mặt Tần Phong nói: - Cậu Tần, cái giá này thế nào?
- 200 ngàn? Tần Phong mặt lạnh như băng nói: - Nhiếp lão ca, anh đang đùa sao? 200 ngàn tôi chỉ bán cho anh 1 miếng ngọc thôi.
Mua bán ngọc cổ phải xem chất ngọc và tay nghề chạm trổ, ngoài ra ngọc cổ truyền thừa còn phải coi công phu đánh bóng. Món ngọc được đánh bóng tốt, giá trị thậm chí có thể gấp mấy lần.
Trên thị trường ngọc cổ hiện tại, món ngọc bình thường, tốt thì hàng triệu, kém thì mấy ngàn tệ cũng có thể mua được, giá cả chênh lệch rất lớn. Thị trường cũng tương đối hỗn loạn.
Giống như bộ ngọc này của Tần Phong dùng ngọc Hòa Điền thượng hạng để làm ra, hơn nữa miếng ngọc nào cũng ngấm màu, nước ngọc trơn bóng, rõ ràng được thưởng thức thường xuyên.
Trong đó miếng ngọc thân người đầu rồng, từ đầu rồng đến thân người tổng cộng có 4 loại màu. Nếu không phải quá nhỏ thì đã bán riêng một mình nó ít nhất cũng phải hơn 300 ngàn.
- Ôi, cậu Tần đừng có nóng vội. Tôi không nói là mua nó với 200 ngàn.
Thấy Tần Phong giãy nảy lên Nhiếp Thiên Bảo lại cười nói: - Tôi mua bộ này với giá 2 triệu. Tần lão đệ cậu thấy thế nào, tôi ra giá xông xênh đấy chứ?
- Hai triệu tệ? Giá này vẫn thấp.
Tần Phong suy nghĩ rồi lắc lắc đầu mở hộp gấm ra nói: - Nhiếp lão ca, không phải tiểu đệ tham lam nhưng nếu bán riêng từng miếng ngọc ví dụ như rồng, hổ, hay khỉ thì ít nhất cũng phải được khoảng 300 ngàn.
Những thứ khác tuy không được đẹp như rồng, hổ, khỉ nhưng cũng đủ bộ. Anh cũng là người biết quy tắc trong nghề, hàng độc giá cao. Một bộ đầy đủ thế này là cực kỳ hiếm thấy...
Tần Phong nói rồi đóng nắp hộp gấm lại, nói: - Nếu là 2 triệu thì tôi giữ lại cho mình thôi, thứ này giữ trong tay mấy năm, đến lúc đó bán đấu giá ít nhất cũng phải được 5 triệu!
- 5 triệu, cậu Tần... giá này của cậu cao quá đấy?
Nhiếp Thiên Bảo nghe thấy vậy liền cười khổ. Ông biết 2 triệu không mua được bộ ngọc này nhưng giá của Tần Phong đưa ra ông khó mà chấp nhận được, dù sao cũng cao hơn giá của thị trường rất nhiều.
Nhiếp Thiên Bảo suy nghĩ một chút rồi nói thật lòng: - Tần lão đệ, 3 triệu, tôi mua với giá 3 triệu. Nếu bộ ngọc này là người khác mua nhiều nhất cũng chỉ được 2 triệu rưỡi thôi...
Nhiếp Thiên Bảo thừa nhận Tần Phong nói có lý nhưng thị trường sau mấy năm nữa và bây giờ chắc chắn là không giống nhau. Hơn nữa đang lạm phát, tiền mất giá, giá 5 triệu lúc đó chưa chắc đã cao hơn 3 triệu bây giờ.
- 3 triệu?
Tần Phong trầm ngâm nhưng hắn đang mở cờ trong bụng. Nhiếp Thiên Bảo này đúng là người hào hiệp. Mỗi lần mình có khó khăn đều được ông bạn này giúp đỡ.
- Được rồi, vậy thì 3 triệu.
Tần Phong gật gật đầu nói: - Ông chủ Nhiếp, tôi cam đoan thứ này là truyền thừa nhưng tốt nhất anh vẫn lên đi tìm chuyên gia xem xét một chút. Nếu không xảy ra vấn đề gì thì tiểu đệ sẽ không chịu trách nhiệm đâu...
Bộ ngọc này vốn dĩ được chạm khắc từ ngọc cổ cho dù có dùng dụng cụ kiểm tra gì thì cũng là thật, cho nên Tần Phong cũng không sợ việc kiểm tra. Cho dù Tề Công giám đinh thì nhất thời cũng không thể nhìn ra được thật giả.
- Được, ông chủ Tần mua bán rất thành thực.
Nhiếp Thiên Bảo đang định nói việc giám định với Tần Phong thì không ngờ đối phương lại nói trước. Những nghi ngờ của ông cuối cũng cũng tiêu tan hết. Dù sao mấy năm trước bị lừa ông vẫn không khỏi có tâm trạng sợ bị lừa một lần nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận