- Chuyện này phải vạch kế hoạch một chút, dù sao cũng có năm ngày giao dịch, cũng không vội.
Đậu Kiến Quân liếc nhìn Triệu Phong Kiếm một cái, nói:
- Ông Triệu, gần đây bên ông đúng là không có hàng hóa đặc sắc gì cả, lúc nào thì có thể đánh cho vài món hàng “trọng khí” đây?
Đúng rồi, loại ngọc cổ hàng tốt đó ông còn hàng không? Gần đây thị trường ngọc cổ ở nước ngoài rất tốt, ông nắm bắt cơ hội làm ít đồ tốt qua đây, đừng có lấy loại giả để lừa tôi đấy.
“Trọng khí” mà Đậu Kiến Quân nói đến, thực ra chính là đồ đồng đen, ngày trước rất được dân sưu tầm nước ngoài ưa chuộng, đồ đồng đen vẫn là chiếm vị trí hàng đầu, tiếp sau đó mới mà đồ sứ và tranh chữ ngọc thạch.
- Ông Đậu, chuyện này để sau hãy nói, chúng ta đi ăn cơm trước đã.
Triệu Phong Kiếm lắc lắc đầu, nhìn Đậu Kiến Quân một cái, ngay cả Vưu lão đại đứng cạnh lão ta cũng tỏ thái độ không thiện chí, ngộ nhỡ bước đường này bị lão ta tranh mất, thì bản thân cũng ít đi đường làm ăn buôn bán.
- Được, đi ăn cơm, hôm nay chúng ta không say không về.
Đậu Kiến Quân cười ha ha, nói thật, lão ta mặc dù có thế lực lớn tại vùng duyên hải, nhưng vẫn phải xem sắc mặt của kẻ trung gian như Triệu Phong Kiếm mà làm người. Suy cho cùng con đường buôn lậu của lão ta có thông suốt, trên tay không một thứ gì cung là phí công.
Gần đây có nhà sưu tầm đến từ nước Anh, thả tin đồn ở Hồng Kong là lão ta muốn thu thập một ít đồ sứ và ngọc thạch cổ đại Trung Quốc, giá cả cũng trả rất cao. Cho nên Đậu Kiến Quân vẫn muốn dựa vào Triệu Phong Kiếm giúp lão tổ chức nguồn cung cấp hàng.
Nghe được cuộc đối thoại của Đậu Kiến Quân và Triệu Phong Kiếm, Vưu lão đại chớp chớp mắt, dáng vẻ giống như chưa hiểu, song trong lòng đang nghĩ gì thì không ai biết được.
- Ông chủ Lê, ông làm sao thế?
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Tần Phong đến hội trường lớn của khách sạn. Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lê Vĩnh Càn đang chờ ở dưới, có điều sau khi tới gần nhìn thấy sắc mặt của Lê Vĩnh Càn, mấy người họ đều không giấu được sự kinh ngạc.
Thân hình Lê Vĩnh Càn vốn dĩ chó chút gầy gò, nhưng một hôm không gặp Lê Vĩnh Càn dường như là bị ngâm nước co héo lại, ánh mắt càng thêm nhợt nhạt, hơn nữa khuôn mặt vàng như nến, vừa nhìn như là ốm bệnh đến nơi rồi.
- Ông chủ Lê, như này không được, ông đi bênh viện khám xem sao.
Sauk hi xem kỹ hình dáng của Lê Vĩnh Càn, Hoàng Bính Dư lắc đầu liên tục, nói:
- Bộ dạng đã như thế này rồi, còn muốn dẫn theo bọn tôi chạy khắp nơi à?
- Khụ…khụ khụ, không…không sao, khụ… ông chủ Hoàng, không sao đâu.
Lê Vĩnh Càn nói một câu liền ho khan mấy tiếng. Cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh uống một ngụm, mới có thể nói được câu liên quan:
- Tôi đưa các ông đến đó, sau đó về nhà nằm nghỉ một lát sẽ khỏi ngay thôi.
Bệnh này của Lê Vĩnh Càn một là tối hôm trước bị dọa cho sợ, hai là uống nhiều rượu nên cơ thể suy nhược, hơn nữa lại bị gió lạnh thổi qua, khí độc thâm nhập cơ thể, cũng coi như lão ta bình thường thân thể không kém, nếu không thì lần này đã phải nằm bất động trên giường rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lê Vĩnh Càn, Tần Phong đúng là sợ lão ta sẽ ngã bệnh, lập tức nói:
- Ông chủ Lê, ông như vậy là thể hàn thân hư, tôi giúp ông bấm thông huyệt đạo được không?
- Khụ khụ, thông huyệt đạo à? Thông như thế nào?
Lê Vĩnh Càn nghe vậy sửng sốt, tiếp theo liên tục khoát tay nói:
- Ông chủ Tần, tôi… khụ khụ… tôi không sao, về nghỉ ngơi một chút là được, chúng ta đi qua đó trước đi.
- Hay là chữa trị cho khỏi đã, ho lâu hại phổi, sẽ để lại bệnh về sau.
Tần Phong lắc lắc đầu, nắm lấy cổ tay của Lê Vĩnh Càn, nói:
- Ông ngồi trên ghế sô pha là được, tôi mát xa kinh lạc trên lưng ông cho thông, năm ba phút là đủ.
Quá trình mát xa kinh lạc trong Đông Y, đều có một bộ phương pháp chữa bệnh phong hàn, Tần Phong học được từ sư phụ Tái Thị, chỉ có điều là hắn bình thường không đau không bệnh, và trước giờ cũng chưa từng chữa thử cho ai cả.
- Thật sự không cần.
Lê Vĩnh Càn xoa xoa tay, nhưng kinh ngạc phát hiện, lão ta rõ ràng không thể bỏ Tần Phong ra, hơn nữa thân thể cũng bị Tần Phong kéo nằm xuống ghế sô pha ở khách sạn.
Điều này làm cho Lê Vĩnh Càn có chút hoảng hốt, phải biết rằng, điêu khắc Phỉ thúy, đối thủ nắm trong tay lực đạo yêu cầu là rất cao.
Đừng có nhìn thấy Lê Vĩnh Càn gầy yếu tong teo thế, nhưng lực cổ tay của lão ta cũng không nhỏ, người bình thường vật cổ tay với hắn đều không phải đối thủ, nhưng Tần Phong này lại dễ dàng túm lấy lão, ngay cả cơ hội phản kháng Lê Vĩnh Càn cũng không có.
- Ông chủ Lê, làm tốt lắm, năm ba phút là xong ngay.
Tần Phong buông cổ tay Lê Vĩnh Càn ra, vòng ra phía sau sô pha, cởi áo khoác trên người lão tar a đằng sau, hai ngón tay cái ấn vào hai huyệt huyệt vị trên gáy Lê Vĩnh Càn, chậm chậm ấn xuống dưới đẩy đi.
Tuy rằng cách lớp áo, nhưng trên tay Tần Phong còn lực, nếu vạch lớp áo ra thì có thể phát hiện ngay, phần bắp thịt trên lưng Lê Vĩnh Càn bị Tần Phong ấn hai vết lõm sâu xuống, sau khi Tần Phong bỏ ngón tay ra, đợi một lúc mới hồi phục trở lại.
- Đau, ai da, đau quá.
Lê Vĩnh Càn Cảm thấy trên lưng giống như bị hay con dao cứa vào, đau đến nỗi lão ta nhịn không nổi mà khẽ rên lên..
- Ông chủ Lê, quy tắc chung không đau, đau thì không thông, hơi kiềm chế một chút là được.
Tần Phong miệng thì nói chuyện, mà động tác trên tay lại không có chút nào tạm dừng, chỉ nghe một hồi tiếng giãn gân cốt “rắc… rắc”, Lê Vĩnh Càn co rúm phía sau lưng, mồ hôi túa ra ướt đẫm hết lưng áo.
Chính như lời Tần Phong nói, lúc bắt đầu rất đau, nhưng theo động tác của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn chỉ cảm thấy một luồng ấm áp chạy trong cơ thể, thì ra đến cái mũi bị nghẹt cũng thông luôn.
Khoảng chừng hai ba phút sau, Tần Phong thu hai tay lại, mở miệng nói:
- Được rồi, ông chủ Lê, tà khí đã hết, ông uống thêm ít thuốc cảm, đảm bảo lát nữa ông sẽ khỏe như vâm.
Cảm sốt trong lý luận Đông Y chính là bệnh thương hàn, là có khí độc xâm nhập vào khiến cho kinh mạch tắc nghẽn mà thành. Tần Phong vừa xoa bóp một hồi, khiến cho kinh mạch trên lưng lão ta được khơi thông, bệnh này coi như đã chữa khỏi hơn một nửa rồi.
- Thật đúng là, dễ chịu hơn lúc nãy nhiều rồi.
Lê Vĩnh Càn động đậy đầu, đầu óc vốn mê man cũng nhẹ nhàng lên rất nhiều, mũi cũng thông hết rồi, người vừa đứng dậy, Lê Vĩnh Càn còn phát hiện, áo trên lưng lão đã bị mồ hôi làm cho ướt hết cả.
Đứng dậy đi lại một chút, trong mắt Lê Vĩnh Càn lộ ra vẻ kinh ngạc, hô lên:
- Thật là thần kỳ, ông chủ Tần, công phu của ông đúng là thần kỳ, tôi không khó chịu chút nào nữa rồi.
Nhìn thấy cử động của Lê Vĩnh Càn, Tần Phong liền nói:
- Đừng làm nữa, ông chủ Lê, mau lấy áo khoác mặc vào, nếu ông lại bị mồ hôi ra làm cho bị cảm, thì tôi cũng hết cách chữa đấy.
- Ái da, mấy người vẫn còn ở đây à?
Đang lúc Tần Phong và Lê Vĩnh Càn nói chuyện, có mấy người đi từ trong thang máy ra, đi vào sảnh khách sạn, người dẫn đầu là Triệu Phong Kiếm, Vưu lão đại cơ thể cường tráng và Đậu Kiến Quân đi đằng sau ông ta.
Tần Phong vừa định đáp lời, thì áo phía sau hắn bị kéo kéo, bên cạnh có giọng Lê Vĩnh Càn:
- Ông chủ Tần, đừng cùng họ…
Tần Phong đến đây cũng không có ý định cùng với bọn người Triệu Phong Kiếm, tức thì lắc đầu nói:
- Chúng ta còn chưa ăn sáng, ông chủ Triệu mời đi trước đi.
- Anh Càn, mấy người này là bạn của anh à?
Đậu Kiến Quân đứng đằng sau Triệu Phong Kiếm, sau khi nhìn thấy Lê Vĩnh Càn, đưa tay ra chào hỏi.
- Đúng vậy, ông chủ Đậu, bọn họ là bạn của tôi.
Lê Vĩnh Càn gật gật đầu, nói giọng khô khốc:
- Đậu lão đại, các anh đi trước đi, tôi đưa bọn họ đi ăn cơm đã.
- Vậy được, chúng ta gặp lại ở nơi giao dịch.
Triệu Phong Kiếm cười tủm tỉm, cùng đám người Đậu Kiến Quân rời đi, hoàn toàn không còn ép người như tối qua. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Bính Dư, đem lão ta ra tìm hiểu với Triệu Phong Kiếm, đây có thể là kẻ tiểu nhân
Sau khi bọn người Triệu Phong Kiếm rời đi, Lê Vĩnh Càn nhìn Tần Phong, nói:
- Ông chủ Tần, sao ông lại có thể quen biết mấy người bọn họ chứ? Ông với bọn họ là bạn à?
- Ông Lê, chúng ta với bọn họ không phải là bạn.
Không đợi Tần Phong trả lời, Hoàng Bính Dư liền nói:
- Mấy ngày trước lúc ở Lạc Thị, mấy người vừa nãy còn lấy ngọc giả lừa ông chủ Tần, ông nói xem chúng ta có phải bạn không?
Lê Vĩnh Càn nghe như vậy thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không phải bạn thì tốt, mấy người vừa nãy, các ông tốt nhất là ít trêu vào…
- Ông chủ Lê, chuyện gì vậy? Mấy người đó rất lợi hại à?
Tần Phong có thể nhìn ra được, người đàn ông thô chắc đó và mấy người kia trên người đều mang một loại khí chất giang hồ, nhất là người bị gọi đích danh là Đậu Kiến Quân tối qua, trong mắt mang sát khí, tuyệt đối là nhân vật trên tay từng dính máu.
- Tôi không quen người vừa nãy nói chuyện với ông, song mấy người đi đằng sau, tôi thật ra có biết.
Lê Vĩnh Càn nhìn theo bóng của mấy người đó qua cửa sổ khách sạn, nói:
- Người có dáng người cao nhất đó tên là Đậu Kiến Quân, dưới tay nuôi khoảng hai ba mươi tay đấm, là bên chúng ta…
Nói tới đây, giọng Lê Vĩnh Càn thấp xuống vài phần, nói:
- Nghe nói bọn họ là dân buôn lậu, chuyên buôn lậu đồ cổ, từ vùng Chiêu Sán đến Thâm Thị rất có thế lực, bình thường không ai dám đụng chạm.
- Buôn lậu đồ cổ?
Nghe được lời Lê Vĩnh Càn, Tần Phong lộ vẻ mặt cười nhạt, ngẫm lại xuất thân của Triệu Phong Kiếm. Ông chủ Đậu đó mới thực sự là người có thể là dân buôn lậu đồ cổ.
- Ông chủ Đậu đó còn buôn gì khác không?
- Ông ta có làm lũng đoạn thị trường bên các ông không?
Tần Phong truy hỏi một câu.
- Lũng đoạn thị trường à? Trái lại là không có.
Lê Vĩnh Càn lắc lắc đầu, nói:
- Đậu Kiến Quân cũng là người Dương Mỹ như chúng tôi, nhà lão ta thật ra là nhà kinh doanh một xưởng gia công đá quý, chỉ có điều là cũng không thấy lão ta có buôn bán gì, bình thường đối với người khác cũng rất ôn hòa.
- Vậy ông sợ lão ta cái quái gì?
Tần Phong nghe thế nở nụ cười, mặc cho ai đều có thể nhìn ra, Lê Vĩnh Càn rất là sợ hãi lão già Đậu Kiến Quân đó.
- Lão ta làm láng giềng hòa khí với chúng ta, chẳng qua ngoài mặt thì nhất định không.
Trong ánh mắt Lê Vĩnh Càn lộ ra một một chút rụt rè, nói:
- Mấy năm trước có mấy người buôn bán đá quý, hình như là có xảy ra một chút thanh chấp với Đậu Kiến Quân. Ngày hôm sau mấy người kia gặp tai nạn ô tô, dù sao có chết cũng có phần không minh bạch.
Theo như cách nói của Lê Vĩnh Càn, trận tai nạn đó rất kỳ quặc, vốn dĩ xe là do mấy người buôn bán đá quý đó tự lái, lại đâm vào phía sau một chiếc xe tải, tốc độ cũng không phải là rất nhanh.
Chính là chiếc xe tải đó phát hiện phía trước đang sửa đường, đôt ngột dừng gấp, như vậy cũng không có vấn đề gì, cự ly giữa hai xe cũng đủ, xe của đám dân buôn đá quý cũng phanh lại cùng lúc.
Song điều làm người ta không ngờ đến chính là, phía sau chiếc xe của đám dân buôn đá quý có một chiếc xe tải, chiếc xe này hình như không phanh kịp, làm chiếc xe đâm sầm vào đuôi của chiếc xe tải.
Hai bên đều là xe tải trọng mấy chục tấn, ứng phó với cái xe nhỏ, trực tiếp đâm vào thành một đống sắt vụn, bốn người trên xe không may đều tử nạn tại chỗ.
Sau đó cảnh sát điều tra, chính là một sự cố ngoài ý muốn. Sau khi tiến hành xử phạt hai chiếc xe tải đó xong, thì sự việc này cũng bị bỏ mặc.
Chỉ là ở Yết Dương, lại là có người đồn đại mấy người buôn bán ấy là bị ông chủ Đậu xử lý, từ đó về sau, khi mọi người nhìn vào ông chủ Đậu, trong mắt tự dưng là như vậy, chính là thêm một loại tinh thần gọi là “sợ hãi”.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận