- Các vị, Tần Phong tôi tuy rằng còn trẻ, nhưng tiền cũng không phải tự dưng mà có được, cửa tiệm phong thủy xấu như thế này, tôi đương nhiên không dám mua.
Nhìn vẻ mặt mọi người vẫn còn đờ đẫn, không dám tin, hắn bắt đầu cao giọng:
- Chính vì muốn thay đổi phong thủy của cửa tiệm, tôi bỏ ra một cái giá cao mời thầy phong thủy nổi tiếng nhất Hồng Kông, số tiền lên tới 3,4 triệu, mong muốn thay đổi lại toàn bộ phong thủy. Nếu các vị không tin, có thể đi tìm thầy phong thủy tới xem.
Tần Phong sở dĩ dám như vậy là do thầy phong thủy nổi tiếng nhất Hồng Kông đã bố trí trận pháp ngũ hành chính tông quả thật có thể phá giải hết tất cả sát khí.
Cho nên từ lúc theo nghề, Tần Phong không hề sợ người khác soi xét. Hắn biết những thầy phong thủy kia mặc dù không biết bố trí trận pháp ngũ hành, nhưng chắc chắn có thể nhìn ra một chút manh mối, trận pháp trong kỳ môn này vô cùng nổi tiếng.
Mặt khác Tần Phong còn kéo được một thầy phong thủy có tiếng tăm của Hồng Kông đến. Điều này khiến một số “đại sư” treo đầu dê bán thịt chó ở Bắc Kinh phải “thu kiếm lại”, mặc dù cùng trong nghề, nhưng đối với những đại sư có thể bày ra trận pháp ngũ hành, những thầy phong thủy này không dám đắc tội.
Ngoài những điều thể hiện trên, Tần Phong có thể chi ra 3,4 triệu, chính là muốn thông qua miệng lưỡi những người này, truyền tới tai Phương Nhã Chí.
Nên biết rằng, có lúc vật đáng giá của mình nếu bán rẻ, sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu. Tần Phong mặc dù thấy Phương Nhã Chí chướng mắt, nhưng cũng không muốn y vô duyên vô cớ hận mình.
- Tôi tin tưởng lời nói của Tần lão đệ.
Khi ở đây trầm tĩnh lại, Chu Lập Hồng bỗng nhiên lớn giọng. Mặc dù phong thủy học là khởi nguyên của sách chu dịch bát quái, nhưng các bạn cũng nên biết tình hình TQ mấy chục năm nay, nói ngay trước mắt đây, quả thật thầy phong thủy của Hồng Kông khá nổi tiếng…
- Còn có sự khác biệt nữa, trước đây tôi vào trong tiệm này luôn có cảm giác âm u. Lần này lại không hề có.
- Đúng vậy, chắc chắn là sát khí bị diệt trừ rồi, lão Chu nói rất đúng, thầy phong thủy của Hồng Kông rất lợi hại.
- Tiêu tốn 3,4 triệu phá giải thế phong thủy tiễn đao sát. Người trẻ tuổi này thật quyết đoán, xem ra nghề đồ cổ lại thêm một nhân vật nữa rồi…
Những lời này của Chu Lập Hồng, mặc dù có ý nói giúp Tần Phong, nhưng y cũng nói thật, vì sau khi lập quốc 50 năm trước, quốc gia đối với cách nhìn nhận một số việc, có chút quá tay, giống như học thuyết Khổng Mạnh đều bị đánh chết.
Ngay cả với những việc phong thủy, bói toán, xem tướng… đều bị coi là những nghề mê tín phong kiến, mà tình hình này lại càng ngày càng tăng. Khẩu hiệu phá bỏ cái cũ: tư tưởng cũ, phong tục cũ, thói quen cũ như một cơn thủy triều quét ra khắp cả nước.
Trong cơn sóng chiều này, có đủ các loại hành vi, như công kích vào chùa chiền, di tích, phá hủy tượng thần Phật, bia đá trong miếu thờ, thanh tra tịch thu tài sản, đốt cháy sách vở, các bức vẽ nổi tiếng, thậm chí ngay cả một số tăng ni cũng bị ép hoàn tục. Những thầy phong thủy càng không có chỗ đặt chân kiếm sống.
Trong tình hình này, Hồng Kông lại trái ngược hoàn toàn với nội địa, rất nhiều sản phẩm văn hóa được bảo tồn, dù chưa nói tới tính thực dụng và sự đúng sai của nó, tới nay Hồng Kông vẫn sử dụng dạng văn tự phồn thể, bảo lưu thói quen đọc viết từ phải sang trái. Đây cũng là một phần văn minh cổ đại của quốc gia.
Về phần thầy phong thủy của Hồng Kông càng nổi tiếng trên toàn Đông Nam Á, trong đó hương hỏa của chùa Hoàng Đại Sơn, thịnh vượng liên tục cả mười năm trời. Dường như tất cả nhân sĩ của Hồng Kông, trước khi xây sửa nhà cửa, khai mở công ty đều tìm thầy về xem phong thủy.
Ngay cả trước khi khởi quay một bộ phim của Hồng Kông cũng cần phải chọn một ngày tốt lành, sau đó giết một số gia súc cúng quỷ thần, mới có thể bắt đầu bấm máy. Có thể thấy lòng tin của người Hồng Kông đối với phong thủy như thế nào.
Những thầy xem tướng, thầy phong thủy lớn lên trong môi trường như vậy, còn có vài phần thực học, dù sao những gia đình hào phú bọn họ tiếp xúc cũng không phải đồ ngốc. Nếu không có bản lãnh cũng đừng mơ nhận được sự thừa nhận của những người này.
Cho nên Tần Phong vừa nhắc đến thầy phong thủy ở Hồng Kông, thì ông chủ Tôn vốn đang muốn kiếm chuyện đều không dám có hành động gì. Bố cục phong thủy của ông thầy phải bỏ ra 3,4 triệu bố trí nên, một nhát phá giải là có thừa.
- Các vị tiền bối, các vị đồng ngành, Tần Phong tôi trong ngành đồ cổ này, có thể coi là kẻ sinh sau đẻ muộn, sau này vẫn còn cần được các vị chỉ bảo.
Thấy ông chủ Tôn không có động tĩnh gì, miệng Tần Phong hé lộ lụ cười, nói:
- Những vật được buôn bán trong cửa hàng của tôi, có lẽ khác với hầu hết những cửa tiệm khác, vì tôi chỉ bán trang sức ngọc thạch tinh phẩm, tin rằng sẽ không xảy ra xung đột gì với việc buôn bán làm ăn của các vị.
- Ông chủ Tần chỉ bán ngọc thạch cao cấp?
- Thật giỏi, ông chủ Tần còn trẻ tuổi mà có khí phách lớn như thế!
- Quả là tuổi trẻ tài cao, ai trong chúng ta dám làm như vậy. Lợi hại, thật là lợi hại…
Sau khi Tần Phong nói ra những lời này, những người buôn bán đồ cổ quanh hắn lập tức nhốn nháo, một đám người thì thầm với nhau rồi cùng giơ ngón tay cái về phía Tần Phong.
Theo định hướng của Tần Phong, cửa hiệu của hắn sẽ phát triển theo hướng những sản phẩm tinh phẩm, những sản phẩm giá dưới mười nghìn căn bản khó có thể tìm thấy. Cứ như vậy, sẽ phân chia rõ ràng so với sản phẩm ngọc thạch ở Phan gia viên.
Tại nơi tập kết giao dịch đồ cổ lớn nhất cả nước, Phan gia viên đón tiếp mỗi ngày, đại bộ phận đều là khách du lịch trên toàn quốc, những khách du lịch có kinh nghiệm có lẽ đều biết, rất ít người mua được vật phẩm có giá ở khu Cảnh Điểm.
Cho nên những cửa tiệm bán ngọc thạch của Phan gia viên cơ bản đều bán những loại từ một vài trăm tới vài ba nghìn đồng, những vật phẩm đặc biệt quý, bọn họ sẽ không bày bán trong tủ cửa hàng, mà trực tiếp hẹn một số khách hàng quen tới mua.
Tần Phong thừa nhận không buôn bán những loại ngọc thạch phổ thông, nhất thời khiến những người kinh doanh ngọc thạch yên tâm, mặc dù ngoài miệng tâng bốc Tần Phong nhưng trong lòng không thoải mái, đối với cách buôn bán của Tần Phong dường như không có mấy người vừa mắt.
Những ông chủ lâu đời trong ngành buôn bán ngọc đã tổng kết kinh nghiệm rằng cách làm như vậy rõ ràng không thực tế, vì trong một năm tiệm của họ cũng chưa chắc bán ra được một miếng ngọc quý giá trị hơn một trăm nghìn. Theo họ thấy, căn bản sẽ không có hi vọng bán được hàng.
Không bán được hàng chất lượng cao, chẳng phải Tần Phong sẽ không thể làm ăn được nữa sao? Nên ngay cả ông chủ Tôn, người từ đầu đã xoi mói thì giờ cũng thật lòng tán dương Tần Phong. Đối với một tiệm sắp đóng cửa, ông chủ Tôn còn tỏ ra là người khoan dung.
“Hừ, muốn cười nhạo thiếu gia?”, Tần Phong chẳng lẽ lại không thấy tâm tư của những người bạn hàng này. Nhưng trong lòng lại cười lạnh, “đợi tới giữa năm sau, xem ai mới là kẻ có thể cười!”.
Khi quyết định buôn bán những mặt hàng chất lượng cao, Tần Phong cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Ngay cả cách nghĩ của những người cùng nghề nơi đây, Tần Phong cũng từng nghĩ tới.
Dù suy nghĩ rất kỹ, Tần Phong vẫn quyết làm theo cách nghĩ của mình, vì nếu hắn kinh doanh những loại ngọc thông thường, ở Phan gia viên sẽ bị coi là kẻ địch, thành cái gai trong mắt những ông chủ buôn bán ngọc thạch. Tới khi đó những công kích trực diện, những đòn đánh ngầm thật sự khó phòng.
Hơn nữa, còn do diện tích, chi phí của cửa tiệm mỗi tháng đều quá lớn, nếu bán những loại trang sức ngọc thạch chất lượng kém thì e rằng tiền kiếm được không bằng chi phí thông thường bỏ ra, lúc đó sợ rằng sẽ thành trò cười trong mắt mọi người.
Nhưng kinh doanh ngọc thạch chất lượng cao lại có thể đảm bảo sự phát triển lợi nhuận, hơn nữa Tần Phong còn chú ý tới một chi tiết mà rất nhiều người không quan tâm. Đó là những người có khả năng ra nước ngoài du lịch, chắc chắn có cơ sở kinh tế nhất định.
Nói cách khác, chính là những du khách này thật ra có tiền để tiêu phí. Sở dĩ họ không muốn bỏ ra số tiền lớn mua đồ ở khu Cảnh Điểm chủ yếu là vì sợ mua phải những sản phẩm giá phẩm chất kém.
Chỉ cần Tần Phong có thể giải quyết vấn đề này, trừ bỏ những băn khoăn của du khách, khiến cửa tiệm của mình thành một thương hiệu buôn bán uy tín, lúc đó khu chợ có thể đàng hoàng trước mặt những khách du lịch toàn quốc để họ mở ví ra, chẳng phải sẽ có một nhóm người lớn tiêu phí vào đó sao?
Không lâu sau, những người này sẽ hối hận với cách nghĩ tủn mủn của mình. Chỉ sợ lúc đó, tiệm ngọc thạch của Tần Phong đã trở thành cửa tiệm bán ngọc cao cấp nổi tiếng toàn thành, thậm chí toàn quốc. Những người này đã đánh mất cơ hội tốt nhất để tiến vào thị trường toàn quốc.
- Thưa các vị, đây là em trai tôi, Tạ Hiên, cũng là chưởng quầy của tiệm. Nó học về giám định ngọc thạch châu bảo ở nước ngoài, hi vọng sau này nhận được sự giúp đỡ của các vị.
Tần Phong kéo một người béo trẻ tuổi mặc một bộ Đường trang đi ra. Dù sao sau này người chính thức quản lý cửa tiệm vẫn là Tạ Hiên. Tạ Hiên cũng không luống cuống, hai tay chắp lại thành quyền, thể hiện rõ phong thái truyền thống đã giành được hảo cảm của không ít người.
- Tần gia, có khách tới… vừa đưa Tạ Hiên ra giới thiệu, ngoài cửa liền vang lên tiếng của Lỗ Ngũ. Tiểu tử này mặc dù bị Tần Phong dùng đũa đâm xuyên qua gò má, nhưng không ảnh hưởng tới đầu lưỡi, khi hét lên vẫn tràn đầy sinh khí.
- Ồ! Còn có ai đến đây?
Tần Phong nghe vậy sửng sốt một chút. Quan hệ của hắn ở Bắc Kinh không nhiều lắm. Hôm nay Lý Nhiên bận không tới được, những người hắn mời đều có mặt gần đủ cả rồi.
Đang lúc Tần Phong thấy bực bội trong lòng thì một cô nàng cao gầy kéo một người trung niên đi vào tiệm. Thấy Tần Phong ra chào đón, bất giác cười nói: “Ông chủ Tần của tôi, sao khai trương cửa tiệm mới mà ngay cả cổ đông như tôi cũng không thông báo một tiếng, may mà tối qua tôi hỏi chủ Lý…”.
- Tổng giám đốc Vi, Vi Hàm Phi, sao hai người lại tới?
Nhìn thấy hai cha con này, Tần Phong vỗ một phát vào trán. Hắn biết địa vị của Vi Hoa ở Bắc Kinh, vốn không nghĩ rằng ông ta sẽ tới nên mới không gửi thư mời.
- Tần lão đệ, hình như cậu có chút bất lịch sự đấy. Một cửa tiệm lớn như vậy cũng không báo cho tôi một câu.
Khi thấy Tần Phong, Vi Hoa không khỏi cười, trách mắng:
- Dù sao cậu cũng là người giám định do tôi đặc biệt mời tới, vậy mà một tấm thiệp cũng không đưa qua…
- Bố, con là bạn học với Tần Phong. Bố gọi anh ấy là lão đệ, vậy con phải gọi bằng gì đây?
Tần Phong chỉ cười không trả lời. Vi Hàm Phi ở một bên không thấy vui, một câu nói tùy tiện của bố lại khiến vai vế của mình thấp hẳn xuống.
- Tần Phong là học trò của Tề lão gia, con đương nhiên phải gọi bằng chú rồi.
Vi Hoa rất nghiêm túc, nhìn con gái. Ông ta cũng đã dò hỏi qua về lai lịch của Tần Phong. Mặc dù rất thích người này, nhưng lại không muốn con gái có cảm tình với hắn. Câu nói Tần lão đệ vừa rồi, là do ông ta cố ý. Ông chú này sẽ phải ngại ngùng khi muốn phát triển tình cảm với đứa cháu gái này chứ?
- Khụ, khụ, tổng giám đốc Vi, chúng ta mỗi người một việc, tôi sao dám để Vi tiểu thư gọi bằng chú? Thời gian khai trương còn chưa tới, hay là hai vị lên tầng hai nghỉ ngơi một chút.
Nhìn thấy hai cha con nhà này muốn tranh cãi, Tần Phong ho khan một tiếng, đưa hai cha con Vi Hoa lên tầng hai. Phòng khách được bố trí hào hoa sang trọng trên đó chuyên dùng để đón tiếp khách quý.
- Không cần. Dù thế nào tôi cũng là người trong nghề đồ cổ, ở đây có rất nhiều bạn cũ.
- Vi Hoa xua tay, trực tiếp đi về phía đám người ở Phan gia viên, cười nói:
- Ông chủ Chu, ông chủ Ngô, dạo này làm ăn tốt không?
- Nhờ phúc của ngài nên cũng làm ăn được.
Đám người Chu Lập Hồng quả thật quen biết Vi Hoa, nhưng thái độ lúc chào hỏi rất nhún nhường. Bọn họ đều biết, mặc dù Vi Hoa buôn bán đồ cổ, nhưng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mình.
- Người kia là ai mà phong thái tràn đầy thế.
- Họ Vi? Trong nghề đồ cổ chưa từng nghe nói tới nhân vật này.
- Cậu thật là nông cạn. Có biết Hội đồ cổ thời gian trước đây không? Những hội đó đều do ông ta mở, nghe nói là hậu nhân của Vi gia ở Bắc Kinh…
Có vài ông chủ không nhận ra Vi Hoa đều hỏi thăm lẫn nhau. Thế là truyền ra các tin tức, về thân phận bối cảnh của Vi Hoa. Điều này đột nhiên làm thanh âm của đám người này nhỏ đi vài phần. Quả thật Vi gia ở Bắc Kinh có căn cơ rất sâu.
Rõ ràng con gái của Vi Hoa là cổ đông của cửa tiệm này đã khiến nhiều người muốn xem trò vui thấy không hay. Lấy thân phận của Vi Hoa ở trong ngành, mời dăm ba người bạn mua vài món đồ trong cửa tiệm của Tần Phong cũng có thể khiến cửa tiệm có tiền chi phí một thời gian.
Đến ngay cả hai cục trưởng Vương, Triệu đang ngồi nói chuyện sau hoa viên sau khi nhìn thấy Vi Hoa qua cửa kính cũng biến sắc mặt. Họ đã từng gặp Vi Hoa trong một buổi yến hội tổ chức nội bộ tại nhà Lý gia.
Mà lúc ấy Vi Hoa được lão gia Lý gia tự mình đón tiếp. Sau khi dò hỏi, hai vị cục trưởng lúc đó vừa thăng chức phó phòng liền biết thân phận của Vi Hoa. Chẳng qua do thân phận của bọn họ lúc đó không có cơ hội để nói chuyện với Vi Hoa.
Lúc này gặp Vi Hoa ở đây, hai người càng không dám chậm trễ, vội vàng từ vườn sau đi ra nói chuyện với Vi Hoa. Đương nhiên Vi Hoa không nhớ ra hai người này, chỉ do ông ta có giao tình tốt với Lý gia, đối với một số quan viên có quan hệ với lý gia cũng tươi cười chào hỏi.
- Tần lão đệ, thế nào? Thời gian bắt đầu nghi lễ cũng sắp diễn ra chứ?
Có hai vị cục trưởng Vương, Triệu tiếp Vi Hoa, Chu Lập Hồng cũng thấy được giải thoát, tiến tới bên Tần Phong nói:
- Lão đệ, cậu thật là giỏi, ngay cả người của Vi gia cũng mời tới được, liệu còn vị khách nào chưa tới không?
- Nào có phải tôi mời tới đâu?
Tần Phong nghe vậy liền nhìn thời gian, cười khổ:
- Rõ ràng bọn họ là khách không mời mà tới. Sau đây chắc cũng không còn ai tới nữa, anh Chu, đúng mười một giờ sẽ đốt pháo, kéo biển khai trương.
- Tần gia, có khách tới!
Tần Phong còn chưa dứt lời, Lỗ Ngũ ở ngoài cửa lại hét to. Ngay sau đó cửa lớn bị một người đẩy vào, một đám người vây quanh đỡ một lão già ở giữa tiến vào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận