Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 146: Chẩn đoán bệnh

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Anh Nam, phòng... Phòng này là 2 chúng ta ở?
Chỗ cửa ra vào chính là toilet bên trong là không gian phòng. Phía đông cửa sổ để một chiếc giường. Giữa hai giường có kê một chiếc bàn trên bàn là một vài quyển sách lộn xộn.
Mặt bàn ngoài sách vở ra còn một chiếc điện thoại và một chiếc máy tính. Điện thoại thì Tần Phong không lạ nhưng chiếc máy tính kia làm cho Tần Phong thấy hơi hiện đại. Đây là cảm nhận khác biệt đầu tiên của hắn về trường đại học và xã hội.
- Anh Nam, chỗ này quá rộng. Tôi thực sự có thể ở đây sao?
Tuy Tần Phong chưa học đại học nhưng cũng biết vấn đề ký túc xá thường rất căng thẳng. Bình thường phải là 7-8 người ở chung một phòng, có nằm mơ hắn cũng không ngờ là lại được ở phòng đôi như vậy.
- Thế nào? Sau này còn tốt hơn nữa, như khoa Khảo cổ của chúng tôi, đi theo giáo sư một chuyến ra ngoài mỗi lần ít nhiều cũng có trợ cấp. Tiền lương mỗi tháng so với xã hội cũng cao hơn một chút.
Nhìn nét mặt của Tần Phong, Tân Nam cười đắc ý: - Cậu học ngành đó cũng không kém đâu, gần đây nghe nói Bảo tàng Cố Cung xin được một khoản tiền để tiến hành tu sửa lại di sản văn hóa. Có lẽ đợi khoản tài chính này cũng phải đến sang năm cừa lúc đó các cậu có thể tranh thủ...
Nghe Tân Nam giải thích, Tần Phong mới hiểu cảm thấy mình chọn ngành này rất có tiền đồ. Ít nhất là ăn học trong trường này mấy năm có lẽ tiền ăn, mặc, ở, đi lại cũng không phải cần đến tiền của mình.
Bởi vì ngành này hiếm, ít người thi, điều này cũng có nghĩa là ít giảng viên. Rất nhiều các công trình giảng viên cũng chỉ có thể giao cho các sinh viên của mình đi hoàn thành.
Giống như Tân Nam đã nói về việc tu bổ bảo tàng Cố Cung chỉ dựa vào mấy chuyên gia trong nước thì căn bản vẫn chưa thế hoàn thành được công tác tu bổ này.
Những chuyên gia này thường chỉ biết điểm mấu chốt của công việc mà diều phối, còn việc rửa sạch lớm bụi bẩn trên các di sản văn hóa... đều do họ chỉ đạo sinh viên đi làm.
Mà đa số những hạng mục này đều có các khoản chi từ ngân sách nhà nước. Bình thường đều được chia trên đầu ác giảng viên nhưng nếu hạng mục mà được hoàn thành tốt thì mỗi năm cũng thu được mấy vạn.
Đương nhiên, không phải nói giảng viên chỉ đưa cho sinh viên chút tiền nhưng sinh viên không bỏ sức thì tiến độ hoàn thành sẽ kéo dài điều này thì sẽ chẳng có ưu đãi gì cho giảng viên.
- Đúng rồi, sau này cậu đừng có ồn ào, người thường cũng không được vào phòng này đâu.
Sau khi để Tần Phong để túi xuống, Tân Nam dặn dò: - Các cậu phải ở với những sinh viên khoa Khảo cổ chưa tốt nghiệp, phòng đó hơi ít nhưng tôi đi xin chắc là cũng không có vấn đề gì.
Căn phòng này Tân Nam ở là để chuẩn bị cho tiến sĩ khoa Khảo cổ nhưng người đồng nghiệp kia của Tân Nam đã cùng bạn gái ra ngoài thuê phòng ở cho nên mới có được phòng trống như vậy.
- Chà, vậy cảm ơn anh Nam, bữa tối nay tôi mời! Tần Phong nghe thấy vậy vui vẻ không ngờ lại gặp được người quen nên được may mắn như vậy được ở nhờ phòng của tiến sĩ.
Tân Nam khoát tay nói: - Không cần cậu mời, nói đến chuyển hiệu đồ cổ kia cho cậu, tỗi vẫn còn có lỗi, bữa này để tôi mời.
Vừ rồi nghe Tần Phong nói phải mất gần một năm mới khai trương được trong lòng Tân Nam cũng hơi áy náy, sự chậm trễ 1 năm này cũng mấy mấy vạn tiền thuê nhà.
- Anh Nam, không sao, chút tiền đó tính làm gì.
Tần Phong tranh nói, tục ngữ lễ nhiều thì vào chơi không ai trách. Lúc mà nhiệt tình không phải ăn cơm sẽ trả tiền sao? Quán cơm nào mỗi này mà chẳng phát sinh mất vụ ẩu đả?
- Được, tiểu tử cậu xem ra cũng có thu nhập, tôi không tranh cãi với cậu nữa.
Tân Nam cũng rất vui mừng cười nói: - Tần Phong, yên tâm đi những bô lão của khoa chúng ta đều là những ngôi sao trong giới chơi đồ cổ, tiền thì căn bản là họ không cần đến lúc đó cậy sẽ biết thôi...
Sở dĩ Tân Nam bỏ hiệu đồ cổ ở Tân Thiên về Bắc Kinh học tập và nghiên cứu về đồ cổ là bởi gì áp lực gần đây của Viên Bính Kì. Thứ hai là tiền lương trong Sở nghiên cứu vượt xa so với cửa hàng đồ cổ kia.
Ngoài ra, Tân Nam còn đảm nhiệm công việc trợ giảng. Tiền lương và trợ cấp mỗi tháng còn được 3-4 ngàn. Cái này ở vào những năm 98 đã là vô cùng cao, còn những cái này chỉ là một phần thu nhập của anh ta mà thôi.
Chủ yếu là hàng tháng Tân Nam phải theo giảng viên đi công tác, đến bảo tàng và hiện trường khai quật mộ. Trợ cấp mỗi lần còn được hơn 400 tệ như vậy mỗi thàng cũng phải được gần 10 ngàn.
Thời gian làm việc đã hơn 1 năm, Tân Nam còn mua được nhà ở bên ngoài. Nếu không phải là khoác lác thì thậm chí anh ta còn có thể mua được xe. Vào những năm 90, nói là nghề giáo nghèo đã không còn đúng với giáo viên nữa rồi.
Tân Nam vỗ vỗ bả vai Tần Phong nói: - Đi, tôi gọi thêm một người bạn tốt, cũng là lớp trưởng của tôi, hôm nay chúng ta sẽ uống say.
Đương nhiên là Tần Phong không hề áp lực về các mối giao tiếp, người bạn mà Tân Nam gọi tên là Lý Nhiên. Ra trường lại đợi thêm bạn gái của Lý Nhiên, 4 người cùng đi vào một quán ăn cay Tứ Xuyên.
Điều khiến Tần Phong không thể ngờ chính là nhìn Tân Nam và Lý Nhiên này có vẻ nhã nhặn, lịch sự nhưng tửu lượng cũng không hề thấp. Họ uống hết hai chai rượu Lô Châu mà sắc mặt vẫn không hề đổi.
Cuối cùng là uống hết tổng cộng 5 chai rượu trắng mới tận hứng. Tần Phong vào cuộc uống rượu này thì đương nhiên cũng thành tiểu huynh đệ của Tân Nam và Lý Nhiên. Lý Nhiên lại dường như quên mất cả cô bạn gái đang kề vai bên mình.
Lúc quay lại ký túc xa, bao thuốc của Tần Phong đã hết sạch.
Trường học đúng là nơi không được say rượu, nhưng chỉ cần bác Lưu trông cửa vung tay lên cho đi là được. Tốt bụng thì cho một phích nước sôi. Đương nhiên Tần Phong là người rất hiểu chuyện cho nên đã ném qua hai bao thuốc.
Có hai vị đại ca đã thành cáo già trong trường cuộc sống đại học của Tần Phong chắc chắn sẽ thoải mái hơn những tân sinh viên khác rất nhiều.
Yêu cầu thứ hai của Tần Phong chưa thực hiện chút nào. Tân Nam vẫn cầm hết tất cả những thông báo để làm thủ tục cho hắn.
Lúc giao những tài liệu này cho Tần Phong nhập học còn nhiều thẻ ăn cơm, bên trong còn có 500 tệ. Như Tân Nam nói coi như là tiền hôm qua ăn cơm.
Ngày thứ 3 Tần Phong lên khoa gặp 7 bạn học cùng khoa khác.
Điều khiến Tần Phong hơi thất vọng chính là, 7 người bạn kia cũng giống như hắn, tất cả đều là con trai.
Lên đại học chắc chắn không thể thiếu một chuyện đó là học quân sự. Cũng may không phải là học quân sự kín. Nhập học được bốn ngày, thì giáo viên dạy quân sự vào trường, tám sinh viên cùng lớp với Tần Phong được ghép vào đội vơi sinh viên khoa Khảo cổ.
Từ nhỏ Tần Phong đã phải nếm qua đủ mùi đau khổ, việc huấn luyện quân sự với hắn chẳng qua chỉ là trò trẻ con không thể đứng ngay ngắn trong hàng ngũ nhưng biểu hiện của Tần Phong cũng không giống so với những sinh viên khác. Ngày nào cũng nghĩ cách để trốn học.
Sau mấy ngày học quân sự vẫn còn có có một nửa số bạn học không biết tên của hắn.
Sau khi Bắc Kinh tổ chức Á vận hội vào năm 1990. Những phòng phục vụ cho Á vận hội đã trở thành một tiểu khu xa hoa của Bắc Kinh. Ở chỗ này phần lớn đều là những thương gia hoặc minh tinh.
- Ai u, đau, đau đầu chết đi được đừng có ấn chỗ đó đau chết đi được.
Trong 1 phòng của Á vận hội có tiếng gào khóc thảm thiết. Chu Dật Thần đang nằm trên bộ ghế salon rộng rãi đau đớn đến mức nước mắt, nước mũi dàn dụa hết cả ra.
- Dật Thần, nói thế nào đây, Tô gia gia khám bệnh cho con, đừng có vô lễ.
Một người phụ nữa trung niên đứng bên cạnh ghế sô pha, bà ta là mẹ của Chu Dật Thần. Tuy miệng thì trách con nhưng nghe lời nói thì vẫn rất cưng chiều.
- Mẹ, con... Rốt cuộc là con bị bệnh gì? Sau cả Tây y, Đông y đều xem không được?
Bác sĩ Tô tóc đã điểm hoa râm sau khi bỏ tay ra, lúc này Chu Dật Thần mới thở hổn hển ánh mắt sợ hãi. Năm nay anh ta mới 21 tuổi vẫn còn rất nhiều ngày tháng tốt đẹp chưa trải qua.
Từ hôm phát bệnh dến nay đã gần được 1 tuần, Chu Dật Thần không được trải qua những ngày yên lành. Nằm viện cũng không khiểm tra ra vấn đề nhưng đau đớn có lúc lại cảm lạnh khiến anh ta sống không bằng chết.
- Chú Tô, đứa trẻ này không hiểu chuyện, chú đừng trách nó.
Lam Anh thở dài, hiện tại bà đang là Phó vụ trưởng của một ủy ban trung ương. Sự nghiệp từ trước đến giờ không phải lo nghĩ gì, điều duy nhất khiến bà ta lo lắng chính là đứa con trai độc tôn này của mình.
- Tiểu Lam à, khí đại thương can, đứa trẻ này phải học cách khống chế cơn giận giữ...
Bác sĩ Tô khoát tay từ chối đối với đứa trẻ không hiểu chuyện thực lòng là ông ta không thích. Ông ta là bác sỹ chuyên khám bệnh cho cán bộ cấp cao của quốc gia. Nếu không nhìn vào thân phận của cha Lam Anh thì ông ta cũng không đến đây khám bệnh.
Từ nhỏ Chu Dật Thần đã được ông và cha mẹ cưng chiều. Anh ta không coi bác sĩ Tô ra gì liền làm loạn lên: - Ông nói xem rốt cuộc là tôi bị bệnh gì? Ngủ cũng đau, thở cũng đau, như vậy còn sống được không?
- Vết thương này ở trên dây thần kinh làm cho ngũ tạng bị tổn hại một chút. Nhưng đây là bệnh cấp tính nhanh bị cũng nhanh khỏi. Tôi kê cho cậu một phương thuốc ăn ngủ sẽ tốt thôi.
Bác sĩ Tô quay lại bàn kê một phương thuốc nói: - Để cậu ta 3 ngày không được vận động, đúng hạn thuốc Tiểu Lam tôi xin cáo từ trước.
- Chú Tô, thật ngại quá, làm phiền chú rồi.
Sau khi nghe bác sĩ Tô nói vậy Lam Anh vội để một phong bì vào trong túi của ông ta có vẻ hơi do dự nói: - Chú Tô, sức khỏe của Dật Thần vẫn rất tốt sao nó lại bị thương lên dây thần kinh được?
Bác sĩ Tô lắc lắc đầu nói: - Tôi cũng không biết, nhìn chỗ hồng ấn của cậu ấy thì chơi bóng rổ hoặc vận động khác đều có thể đụng phải, cô đi hỏi cậu ta đi...
- Mẹ, con biết, hôm đó có người đụng phải con!
Còn chưa đợi cho bác sĩ Tô ra khỏi cửa, Chu Dật Thần đã kêu lên rầm rĩ: - Mẹ kiếp, chờ tao khỏe lẹ nhất định sẽ không ta cho mày.
Chương 147 - 2: Huấn luyện quân sự.
Tần Phong nhấc chân ra đá vào mông gã. Gã lảo đảo ra khỏi hàng ngũ nhìn vẻ mặt tức giận nhìn Tần Phong vô tội.
- Các anh em, chị em, tôi chạy bộ vì mọi người nhé.
Phùng Vĩnh Khang gào lên một tiếng cổ quái. Chưa đợi cho huấn luyện viên nói gì đã chạy ra ngoài như một con thỏ. Gã là người thông minh, cũng không muốn mình phải chạy thêm 20 vòng nữa.
- Được rồi, những người còn lại nghỉ 10 phút, không tuân thủ kỷ luật sẽ giống như cậu ta.
Huấn luyện viên trẻ tuổi vừa nói xong mọi người liền hoan hô. Huấn luyện biết rất muốn hưởng thụ cảm giác này, đó chẳng phải là phục tùng mình đó sao?
Lệnh của huấn luyện viên vừa ra thì có đến 7-8 bạn nam ngã luôn xuống mặt đất, không hề để ý mặt đất sớm đã bị ánh mặt trời hâm nóng bỏng.
Động tác vừa rồi của Tần Phong huấn luyện viên cũng không nhìn thấy, những người trong hàng ngũ cũng không thấy cú huých đó là một mánh khóe của Tần Phong:
- Anh bạn, cậu quá xấu xa, đúng rồi cậu tên là gì? Cùng được huấn luyện đã mấy ngày mà vẫn chưa biết.
- Tôi tên Tần Phong...
Tần Phong nghe thấy vậy liền bĩu môi nói:
- Đó cũng không thể trách tôi được, lẽ nào cậu cũng muốn chạy cùng người này sao? Nếu không cậu có thể chủ động xin huấn luyện viên.
Người khác không quen Tần Phong, còn hắn thì nhớ hết tên các bạn trong lớp. Người bạn nam đang nói chuyện này tên là Chu Khải đến từ tỉnh Hà Nam.
Nhìn vẻ bình thường của Tần Phong còn có phần giống kẻ trộm mộ, e rằng không phải xuất thân từ gia đình khảo cổ, mà chính là một gia đình trộm mộ.
Không riêng gì Chu Khải, có mấy người học Giám định và phục chế đồ cổ dường như cũng tinh thông một chút nếu Tần Phong đoán không nhầm thì trong nhà chắc phải có trưởng bối làm trong ngành này.
- Đừng, tôi cũng không muốn bị kỷ luật đâu.
Chu Khải rụt cổ lại nhìn Phùng Vĩnh Khang đang chạy mướt mát mồ hôi trên sân thì vui sướng khi thấy kẻ khắc gặp họa nói:
- Tiểu tử kia là người Bắc Kinh, không phải đàng hoàng đáng đời!
Người có hộ khẩu Bắc Kinh đăng kí thi đại học Bắc Kinh điểm số trúng tuyển cũng không giống người khác.
Không biết với thành tích của Phùng Vĩnh Khang kia nếu là một người ở tỉnh lẻ nhưng có hộ khẩu Bắc Kinh thì có vào được Đại học Bắc Kinh không. Điều này khiến cho các sinh viên khác cảm thấy hơi thiệt thòi.
- Hết giờ rồi, đứng hết lên, bây giờ sẽ dạy các bạn bộ động tác thứ 2 về quân thể quyền, đây là động tác phân giải.
10 phút sau Phùng Vĩnh Khang chạy về thở hổn hển. Huấn luyện viên đã cho hết thời gian nghỉ ngơi. Bình thường trong doanh trại rất nhàm chán, có cơ hội tốt để trừng trị sinh viên như vậy huấn luyện viên đương nhiên là rất muốn tận dụng.
Chỉ có điều 10 phút còn chưa bắt đầu một sĩ quân quân hàm Thiếu tá đã đi đến chỗ bọn Tần Phong gọi huấn luyện viên:
- Trương Đại Minh, lại đây!
- Vâng!
Huấn luyện viên uy phong trước mặt sinh viên, sau khi nghiêm một cái liền giải tán đội ngũ đi theo người sĩ quan kia ra ngoài sân vận động đến một chỗ có bóng cây râm mát.
- Người tốt a, cuối cùng cũng để cho anh bạn nghỉ ngơi rồi.
Phùng Vĩnh Khang đặt mông ngay xuống đất nhưng vẻ mặt không thật thà nhìn chằm chằm vào đội ngũ xung quanh than thở nói:
- Nói Bắc Kinh này nhiều mỹ nữ, ăn mặc giống nhau có những mỹ nữ nhìn không ra.
- Có mỹ nữ cậu dám tán không? Chính là huấn luyện viên...
Chu Khải ở bên cạnh bĩu môi gã vẫn không thèm để ý đến điệu bộ của Phùng Vĩnh Khang.
- Cược không? Cậu nói ai cơ?
Phùng Vĩnh Khang giơ thế tay vương bát ra:
- Người này không dám tán, anh bạn dám thì tối nay cậu mời khách đi.
- Cược thì cược, để tôi tìm mục tiêu xem cậu có dám hay không?
Ánh mắt của Chu Khải liền chú ý vào các nữ sinh trên sân. Những người bên cạnh cũng ồn ào thực ra là để những quyền luyện quân thể này là để cho những người đứng trong đội ngũ hâm mộ mà thôi.
- Ôi, này Tần Phong có phải vừa rồi cậu đá tôi một cái phía sau không?
Phùng Vĩnh Khang không muốn đấu võ mồm liền mang đạn bắn lên người Tần Phong. Theo gã thì có khó nhất định phải cùng làm. Ai biết vẫn chưa lôi người khác đệm lưng đến kịp đã bị Tần Phong đá ra ngoài.
- Phùng tráng sĩ. Tục ngữ nói hi sinh mọt người đổi lấy hạnh phúc muôn dân mà.
Tần Phong đâu có bị tên này dọa sợ, hắn cợt nhả nói:
- Cậu xem, mấy anh bạn ở đây đều mang ơn cậu đấy.
- À, đúng là nhìn không ra, cậu còn có tiềm chất vô lại, dám làm điều mờ ám giữa thanh thiên?
Phùng Vĩnh Khang nghe thấy vậy liền vui vẻ, gã phát hiện ra miệng của Tần Phong còn kém mình xa.
Đấu võ miệng với Phùng Vĩnh Khang đúng là một trải nghiệm cực kì mới. Vì lúc trước kết giao với Lưu Tử Mặc hai người đều là ông cụ non nói được như thế rất ít.
Còn sau khi kết bạn với đám Lý Thiên Viễn, Tạ Hiên bọn họ đều tôn Tần Phong làm đại ca, rất tôn trọng hắn bình thường đều để ý đến cảm xúc của Tần Phong đương nhiên cũng không dùng cách nói chuyện phiếm để nói với hắn.
- Này sao huấn luyện viên vẫn chưa về?
Vẫn còn chưa hết 10 phút, Tần Phong cũng vẫn chưa thấy lão binh tên là Trương Đại Minh kia quay về. Hắn đứng dậy nhìn về phía gã đã đi.
- A? Người kia tên là Chu Dật Thần?
Thị lực của Tần Phong rất tốt, tuy cách xa đến 50-60 mét hắn vẫn nhìn thấy rất rõ. Dưới gốc cây đại thụ bên bồn hoa ngoài sân vận động có 4-5 người đang đứng mình đã nhìn thấy tên ăn chơi trác táng kia.
Chắc là vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi. Trên đầu gã vẫn còn băng gác trắng nhìn thấy rất rõ.
- Mẹ kiếp, sao tiểu tử kia lại điều ra ra mình?
Vẻ mặt Tần Phong khiếp sợ không phải là sợ tên tiểu tử kia đến tính nợ với mình. Quan trọng là hắn nghĩ không ra sao Chu Dật Thần lại tìm được mình.
Ngồi tù 4 năm, bây giờ Tần Phong làm chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ kĩ.
Trước kia hành nghề hắn tường tiêu diệt những tai họa ngầm. Bởi vì hơn ai hết hắn hiểu những nhân vật như rễ cỏ thì không thể chống đỡ được với pháp luật quốc gia.
Giống như chuyện ở bến xe kia, Tần Phong chạm vào người Chu Dật Thần ngoài câu nói kia thì căn bản không thể ngẩng đầu lên được.
Lúc Tần Phong đỡ Chu Dật Thần thì gã không có cảm giác đau đớn. Hắn chắc chắn là gã sẽ không nhận ra mình.
Nhưng chuyện huấn luyện viên bị gọi đi làm cho Tần Phong ý thức được chuyện này mình làm còn chưa đủ bí mật.
Chẳng qua Chu Dật Thần chỉ là một sinh viên gia đình quyền thế. Nếu đặt trong một cơ quan quốc gia có quyền lực mạnh thì những chuyện mình làm chẳng phải là sẽ càng dễ bị điều tra ra sao?
- Mẹ kiếp, sao mà tránh khỏi nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Ánh mắt của Tần Phong lộ ra sự hung ác lúc đó chỉ muốn cho Chu Dật Thần bán thân bất toại cũng không phải là khó, vì giữ lại chút lương thiện mà làm cho mình lâm vào phiền toái.
Lúc suy nghĩ xem mình nên hóa giải phiền toái này thế nào thì Tần Phong phát hiện huấn luyện viên đang đi về còn Chu Dật Thần hình như vừa rồi còn cười nói với vị sĩ quan kia.
- Tiểu Tần tôi đoán là sinh viên kia có lẽ cũng không cổ ý dẽ nổi giận chứ?
Sau khi cấp dưới của mình dời đi vị sĩ quan cau mày nhìn Chu Dật Thần. Tiểu tử này không phải là là kẻ khiêm tốn vẫn luôn tìm phiền toái cho mình.
- Anh rể, suýt nữa thì em chết, sao có thể không tức được chứ? Không phế bỏ hắn, em không nuốt nổi cục nghẹn này.
Chu Dật Thần là con trai độc nhất mấy đời là thật nhưng gã cũng có mấy người chị nữa hơn nữa họ cũng rất khá. Người anh rể này cũng là con của gia đình có thế lực ở Bắc Kinh, chưa đầy 30 tuổi đã được phong quân hàm thiếu tá.
Đúng là Tần Phong đã đánh giá thấp Chu Dật Thần. Ngay hôm sau khi khởi bệnh gã cũng không bỏ băng gạc mà chạy thẳng đến Đại học Bắc Kinh.
Phải nói là gã khá thông minh. Gã tìm thấy địa chỉ trường học, lúc kiểm tra tàu hỏa kia xuất phát sau đó lại chiếu với danh sách sinh viên đăng ký nhập học.
Một chiếc xe chở 40-50 sinh viên từ đó phạm vi tìm kiếm của gã đã hẹp hơn. Tìm thấy mấy danh sách hỏi tên Tần Phong ngồi ở bến xe vì thế đã bị lộ.
Nhưng đại học Bắc Kinh là chỗ nào chứ? Đó là đại học lớn nhất nước do trung ương quản lý tương đương với lãnh đạo cấp tỉnh. Tuy Chu Dật Thần con nhà quyền thế nhưng cũng không dám làm loạn ở trong trường này.
Nhưng lúc biết Tần Phong đang được huấn luyện quân sự ở đây gã liền đến ngay.
Anh rể của gã phụ trách phần huấn luyện quân sự trong bộ đội nên cũng có một vài cấp dưới ở đây. Nhiều nhất chính là những sự cố khi huấn luyện quân sự thì trường học cũng không làm gì được quân đội.
Chương 148 - 1: Đối luyện
- Tiểu Thần, tôi đã nói rồi đây là lần cuối cùng, sau này lại xuất hiện những chuyện này thì đừng trách tôi không giúp cậu.
Nhìn thấy cậu em vợ ba lăng nhăng của mình trong lòng Hàn Minh cũng chán ngấy. Chu gia có được một độc đinh như vậy, từ trên xuống dưới đều cưng chiều hết cỡ, có lúc thậm chí còn không để ý đến nguyên tắc.
Nếu hôm nay mình không giúp Chu Dật Thần thì Hàn Minh tin rằng cuối tuần về nhà chắc chắn vợ sẽ không cho anh ta lên giường. Trước kia đã từng có tiền lệ như vậy rồi đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta đi chùi mông cho Chu Dật Thần.
- Anh rể, không phải chỉ là đánh gãy tay chân của một thằng nhóc hay sao, anh nói nghe mà thương cảm biết bao?
Chu Dật Thần bĩu môi, gã có mấy người anh rể nhìn thì nghiêm khắc nhưng chỉ cần mình chạy đến khóc lóc một lúc thì họ cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ mà thôi.
- Tiểu Thần, tiểu tử kia cũng không phải cố ý, sao cậu phải làm to chuyện lên như vậy?
Hàn Minh lắc đầu nói. Chính anh ta đã nghe mẹ vợ của mình nói chân tướng sự việc, lúc xuống xe đối phương đi không vững mới đụng phải Chu Dật Thần. Tuy làm cho y bị thương nhưng cũng chỉ là vô tình mà thôi.
Quan trọng là những lời này mẹ vợ anh ta nói nhưng cũng không nói rõ là phải giúp Chu Dật Thần giáo huấn tiểu tử kia nhưng lại nói con trai mình không thể bị ức hiếp.
- Anh rể, anh không biết mấy hôm nay em đau chết đi được, trên đầu vẫn còn vết thương này, anh xem đi phải tiêm tất cả mất 4 mũi đấy.
Nói đến chuyện mấy hôm trước da đầu của gã vẫn run lên cảm giác đau đớn quả thực là không thể chịu nổi. Lúc đó gã tưởng mình sẽ chết cho nên mới hận Tần Phong thấu xương.
Giống như Hàn Minh thì thực sự anh ta không nhớ nổi người khác nhưng nếu như thực sự ai đó có một chút lỗi với gã thì có lẽ đến chết gã cũng không thể quên được.
- Được rồi, chút nữa Trương Đại Minh sẽ giáo huấn tên tiểu tử kia. Chuyện này coi như đã xong rồi!
Xem như Hàn Minh sợ chuyện phiền hà, anh ta liền tức giận nói:
- Gần đây cậu gây chuyện, đứng có động chân động tay với con bé nhà Mạnh gia kia. Nhà bọn họ rất có quyền lực, tôi và cậu trói lại cũng không đủ đâu.
Chuyện Chu Dật Thần bắt nạt Mạnh Dao truyền ta ngoài rất nhanh. Cái lý đó Chu Dật Thần cho là bất di bất dịch nhưng trong mắt Hàn Minh quả thực đúng là hành vi của kẻ côn đồ.
Hai người trưởng bối chỉ có hôn ước miệng với nhau, không có bái thiên địa làm chứng đối phương có thể đổi ý bất cứ lúc nào, bây giờ Mạnh gia đại thế cho dù là đổi ý thì Chu gia cũng không làm gì được.
- Anh rể, nghe nói trước kia ở Tứ Cửu thành anh hoàng hành lắm mà sao bây giờ gan lại nhỏ thế?
Chu Dật Thần nhìn Hàn Minh với ánh mắt khinh bỉ nói:
- Sớm biết không thế này đã không để cho chị đi tìm anh. Có chút chuyện vặt mà cũng lo trước tính sau, chị tôi đi theo anh liệu có hạnh phúc không?
Phải nói là Chu Dật Thần không biết tội, rõ ràng là Hàn Minh đến để giúp gã nhưng lại đâm cho gã một vết thương.
- Tôi... tôi!
Hàn Minh bị Chu Dật Thần nói làm cho nghẹn ứ đỏ mặt tía tai lại sợ mẹ vợ và sợ đến tìm phiên toái, sau khi hừ lạnh một tiếng liền quay đầu đi không có phản ứng gì.
Nhìn thấy Trương Đại Minh đã quay về từ sân vận động, trong lòng Hàn Minh cũng căng thẳng đây là trong sân trường của Đại học Bắc Kinh ngộ nhỡ Trương Đại Minh ra tay với người kia thì hậu quả chỉ một thiếu tá như anh ta cũng không thể thể gánh nổi.
- Đứng lên, bắt đầu huấn luyện.
Trương Đại Minh đã quay lại nhìn 7-8 sinh viên đang ngồi liền cau mày quát:
- Không có tí chút kỷ luật nào, lẽ nào tố chất của sinh viên chính là thế này sao?
- Báo cáo tiểu đội trưởng, chúng tôi chỉ là sinh viên huấn luyện là để nâng cao sức khỏe chứ không phải để làm quân nhân, vì sao lại nghiêm khắc như vậy?
Lần này Phùng Vĩnh Khang không quên thêm từ "báo cáo" vào, nhưng vẫn với những lời bất mãn. Rõ ràng vừ rồi đã phải chạy 5 vòng sân đã khiến cho anh ra rất ấm ức.
- Hòa bình thì các cậu là sinh viên còn nếu là chiến tranh nói không chừng các cậu sẽ là quân nhân. Yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân có gì là không tốt?
Trương Đại Minh vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian mà đấu võ mồm với cậu ta liền nói:
- Đứng nghiêm cho tôi, sau này chúng ta muốn đánh nhau tôi sẽ dạy các cậu một số kỹ xảo đấu đá, về sau nếu gặp chuyện bị bắt cóc các cậu cũng có thể ngăn cản được một chút...
Nghĩ đến lúc đội trưởng Hàn dặn dò mà trong lòng Trương Đại Minh không nhịn nổi kích động. Sau năm 96 yêu cầu với bộ đội rất nghiêm khắc, các cơ sở lãnh đạo quân đội có chuyện gì đều phải thông qua Học viện quân sự mới được.
Trương Đại Minh có xuất thân từ nông thôn, tuy vượt qua được thử thách quân sự nhưng thành tích thi vào trường quân đội không được cao lắm cho nên anh ta không thể với lên cao được.
Hơn nữa, anh ta đã có được tin tức đợi tháng 12 năm nay anh ta sẽ xuất ngũ về nhà. Vừa nghĩ đến cuộc sống làm nông nghiệp ở quê, anh ta không cam lòng.
Nhưng vừa rồi Đại đội trưởng lại nói như vậy để anh ta giáo huấn một thằng nhóc, chỉ cần anh ta làm được thì Hàn đại đội trưởng có thể nghĩ cách để anh ta ở lại trong quân đội.
Trương Đại Minh biết Hàn Minh chưa đầy 30 tuổi đã được làm Đại đội trưởng chắc chắn phía sau có người nâng đỡ. Anh ta đến nói như vậy chắc không phải là gạt mình.
Cuộc sống đột nhiên có cơ hội thay đổi điều này khiến cho Trương Đại Minh đứng trên sân có hơi hoảng hốt. Chuyện có liên quan đến tiền đồ của mình cho dù có phải liều mạng anh ta cũng phải làm được.
- Phùng Vĩnh Khang, bước ra khỏi hàng.
Trương Đại Minh cũng không phải ngốc, anh ta biết nếu tự nhiên đi gây chuyện với Tần Phong thì chắc chắn sau này mình sẽ lộ ra sơ hở, nhưng nếu trước đó có mấy học viên thì sẽ không sao. Đến lúc đó anh ta có thể từ chối, cho rằng do Tần Phong căng thẳng mà thành.
- Báo cáo, huấn luyện viên Trương, chúng tôi huấn luyện trong khoa không có phần này.
Phùng Vĩnh Khang có hơi bất mãn nhìn Trương Đại Minh nói:
- Chúng tôi đều là người bình thường không hiểu về động chân động tay, tôi từ chối tiến hành chiến đấu thực với thầy.
Đương nhiên là gã không biết suy nghĩ của Trương Đại Minh. Gã cho rằng huấn luyện viên không ưa mình thì sẽ tìm cơ hội để trừng phạt mình mà thôi.
- Phần hấn luyện gì? Huấn luyện viên là được phép tùy theo trình độ mà dạy, không cần phải nói rõ với cậu.
Trương Đại Minh nghiêm mặt nói:
- Cậu có thể từ chối sự huấn luyện của tôi đồng nghĩa với việc tôi sẽ không cho cậu có được chứng chỉ về huấn luyện quân sự.
Thực ra trong quá trình quân thể quyền để cho sinh viên thể nghiệm ứng dụng và hiệu quả của nó trong chiến đấu là được phép. Nhưng đám sinh viên này đều con nhà quyền quý hơn nữa còn có cả nữ sinh cho nên bình thường huấn luyện viên đã lược bỏ phần này đi.
- Huấn luyện viên Trương, tôi... tôi sẽ tố cáo thầy.
Phùng Vĩnh Khang vẫn luôn rất nhanh mồm nhanh miệng bị Trương Đại Minh làm cho không nói được ai. Ai bảo huấn luyện viên có quyền làm chứng chỉ quân sự cơ chứ?
- Đi tố cáo đi, còn bạn nam khác đâu ngay cả phần thực chiến cũng không dám làm sao...
Trương Đại Minh rốt cuộc cũng đã ở trong quân đội mấy năm đối phó với 1 Phùng Vĩnh Khang mới tốt nghiệp cấp 3 cũng chẳng có gì khó. Thực ra bọn họ cũng không khác nào những tân sinh viên mắng một chút là có thể thu phục được.
Trương Đại Minh nói rất to liền làm cho những đội ngũ ở xa chú ý. Nhất là mấy nữ sinh dường như đang nhìn chăm chú vào Phùng Vĩnh Khang.
- Mẹ kiếp, chết cũng phải bay lên trời, ai sợ ai?
Tục ngữ nói người không ngã không đứng dậy được. Có thể Phùng Vĩnh Khang không cần phải khinh bỉ huấn luyện viên nhưng đám nữ sinh đang chú ý.
- Đồ ngốc, từ chối đến cùng đi!
Tần Phong đứng trong hàng không nhịn được liền mắng một câu.
Tần Phong cũng không muốn biết tại sao huấn luyện viên Trương lại có hành động bất ngờ như vậy, nhưng đối với bản thân mình Tần Phong không biết điềm mấu chốt của bọn họ rốt cuộc là ở chỗ nào?
Nếu chỉ muốn giáo huấn mình một chút thì Tần Phong hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được. Bây giờ hắn ở ngoài sáng đối phương ở trong tối. Nếu cứng rắn đối kháng với đối phương mình sẽ phải chịu thiệt, tính chất chuyện này có sự thay đổi, Chu Dật Thần chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chương 148-2: Đối luyện
Nhưng nếu họ Trương kia ra tay thì Tần Phong sẽ cân nhắc đối sách. Hắn cũng là do cha mẹ sinh ra, cơ thể mà thị thương thì cũng đau Tần Phong cũng thương xót bản thân.
- Động tác tiếp theo tôi muốn làm tên là bão quật ngã. Đây là một động tác từ sau kẻ định. Động tác phải đỡ là...
Tần Phong suy nghĩ đúng là trên sân đã bắt đầu luyện rồi. Trương Đại Minh đã cầm cái đệm đặt trước mặt Phùng Vĩnh Khang còn mình thì cách gã có 4-5m.
- Huấn luyện viên, thầy... nhẹ một chút... phải nhẹ một chút!
Sau khi nghe thấy tiếng của Trương Đại Minh, Phùng Vĩnh Khang sắp khóc thành tiếng. Những huấn luyện viên khác đang xem họ biểu diễn động tác rất đẹp mắt nhưng để đặt trên người mình thì không thể chơi đẹp như vậy được.
- Lúc phát hiện ra phía trước có địch hoặc lúc bị bắt cóc phải nhanh chóng tiếp cận đối phương nhân lúc đó mà dùng hai tay ôm chặt đầu gối của đối phương sau đó là vai, đỉnh đầu...
Kỹ thuật quân sự của Trương Đại Minh đúng là vượt qua thử thách. Miệng thì nói chuyện mà cơ thể nhanh như chớp lao về phía sau Phùng Vĩnh Khang. Cơ thể hạ thấp từ từ ôm đầu gối của anh ta.
Lúc đồng thời ôm lấy hai đầu gối của Phùng Vĩnh Khang vả vai của Trương Đại Minh hướng về đỉnh đầu phía trước. Vì dùng sức vào hai tay nên toàn bộ cơ thể Phùng Vĩnh Khang đã bị ngã sấp về phía trước.
Động tác này còn chưa làm xong thì lúc Phùng Vĩnh Khang ngã, Trương Đại Minh đã đi lên một bước cưỡi lên người gã. Tư thế đấm đắc lực vào hai huyệt thái dương của Phùng Vĩnh Khang.
- Đẹp! Rất đẹp!
- Huấn luyện viên đánh hay lắm!
- Huấn luyện viên, chúng tôi cũng muốn học động tác kia.
Bộ động tác này của Trương Đại Minh như mây bay nước chảy nhanh nhẹn, dứt khoát. Phùng Vĩnh Khang không phải ứng được gì liền ngã xuống đệm chỉ nghe thấy những tiếng rên sợ hãi của nữ sinh.
- Đây là xong rồi?
Mãi cho đến lúc được Trương Đại Minh kéo dậy Phùng Vĩnh Khang vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng xung quanh đang nhìn chăm chú làm cho gã tự hào nói:
- Huấn luyện viên tôi còn có thể làm mẫu lần nữa.
Sau khi cảm thấy không được khỏe Phùng Vĩnh Khang lại càng đắc ý. Tuy bị ngã nhưng Phùng Vĩnh Khang vẫn cảm thấy mình rất đẹp trai.
- Còn muốn làm mẫu lần nữa sao?
Trương Đại Minh nhìn Phùng Vĩnh Khang gật đầu nói:
- Được nhưng cậu đã thuộc rồi lần này bỏ đệm ra không thành vấn đề chứ?
- A thời tiết hôm nay đẹp quá...
Nghe thấy Trương Đại Minh nói như vậy, Phùng Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn trời nói:
- Huấn luyện viên Trương có thể để cho các sinh viên học kỹ năng này chứ, coi như tôi để lại cơ hội cho người khác cùng học đi.
- Tiện nhân!
Đám người Tần Phong phía dưới không hẹn mà cùng nói từ này. Người vô liêm sỉ như thế thực sự là rất ít gặp còn Trương Đại Phong đang suy nghĩ xem phải giáo huấn Tần Phong thế nào cũng đã bị Phùng Vĩnh Khang làm cho bật cười.
- Mẹ kiếp, nếu tôi bị chiêu này thì đúng là trí mạng rồi.
Cười xong Tần Phong phát lạnh, ngã bão kia thì không có gì nhưng quan trọng là động tác đó nếu bị hai tay đánh thật thì đúng là Tần Phong cũng không thể chịu nổi.
- Đến lúc nhìn lại rồi, phải đưa tôi vào chỗ chết, đừng có trách anh đây hiểm ác.
Trong mắt Tần Phong hiện ra sự tàn khốc, cái mạng nhỏ của bản thân hắn cũng không để ý đến huấn luyện viên gì cả cùng lắm là đánh với họ Trương kia một lúc học không vào rồi.
Đúng là việc đối luyện vẫn còn tiếp tục. Trương Đại Minh không gọi Tần Phong mà là còn đang đối luyện với mấy tân sinh viên. Hơn nữa động tác lại không thật giống nhau xem rất đẹp mắt.
- Ôi, vừa rồi huấn luyện viên làm đẹp thật.
- Bạn sinh viên kia cũng khá lắm.
- Lại một lần nữa, đánh ngã lại một lần...
Có lẽ do ảnh hưởng của Trương Đại Minh ở bên này mà huấn luyện viên của mấy lớp bên cạnh cũng đứng ngồi không yên. Họ đang trong giờ giải lao để cho một đám người vây quanh lại đây.
Cái này cũng làm cho chuyện ngàng Giám định và bảo tồn cổ vật trở nên sôi nổi hơn. Rõ ràng là Chu Khải ngã trầy cả da mà vẫn làm như không, xung quanh vẫn không ngừng nhìn lại.
- Tần Phong, tiếp theo là cậu, động tác tiến hành tên là bẻ gập khửu tay....
Sau khi Chu Khải trở về đội ngũ, Trương Đại Minh liền nhìn về phía Tần Phong. Vừa rồi Chu Khải chỉ bị thương nhẹ cũng là do anh ta cố ý, để sau khi Tần Phong bị thương người ta có thể quy là nằm ngoài ý muốn.
- Huấn luyện viên, tôi đau bụng... Tôi muốn vào nhà vệ sinh!
Tần Phong ôm bụng vẻ mặt đau khổ. Thể diện và sức khỏe cái nào quan trọng hơn đương nhiên là Tần Phong rất rõ. Nếu thực sự phải lên sân thì chưa biết chừng còn bị đánh gãy cả tay bọn nữ sinh kia sẽ vỗ tay rất to.
- Cười gì mà cười?
Tần Phong nói làm cho Trương Đại Minh há hốc mồm sửng sốt một lúc lâu mới định thần lại:
- Nếu là ở trên chiến trường thì kẻ địch sẽ cho cậu có cơ hội đi vệ sinh sao?
- Đùng vậy, bạn này quá mất mặt rồi!
- Không vì buồn mà bị dọa đến tè ra quần đấy chứ?
- Huấn luyện viên tôi lên làm mẫu được không? Tôi khỏe hơn cậu ta.
Trương Đại Minh nói làm cho cả lớp hưởng hứng cùng chế ngạo Tần Phong. Đám Phùng Vĩnh Khang thì che mặt làm như không biết Tần Phong, đây là làm cho những sinh viên ngành đồ cổ của bọn họ mất hết thể diện.
- Nhưng huấn luyện viên, tôi thực sự rất đau bụng mà.
Hai tay Tần Phong ôm bụng, người không ngừng lắc lư.
Khuôn mặt của Trương Đại Minh như bị bóp méo vậy nhưng anh ta không muốn nhìn thấy cơ hội của mình trong quân đội bị mất đi. Cứ như vậy mà công toi, lúc này Trương Đại Minh hận là không thể đi lên mà bóp chết được thằng nhóc này.
- Không được cậu đau bụng là do tâm lý quá sợ hãi mà thành. Chờ làm xong động tác này cậu sẽ không còn cảm giác bị đau bụng nữa!
Trương Đại Phong cũng đâu có để cho hắn đi anh ta liền quay sang xung quanh nói:
- Các bạn sinh viên, cổ vũ cho Tần Phong thêm cũng cảm hoàn thành phần bài học này nào.
Người trong nước vẫn luôn sự thiên hạ bất loạn dù sao cũng không phải là mình đau bụng tiếng vỗ tay theo lời của Trương Đại Minh không ngừng vang lên có người còn hô cả khẩu hiệu.
- Trương Đại Minh này cũng nhanh trí quá nhỉ?
Lúc này Hàn Minh và Chu Dật Thần ở bên ngoài chạy vào sau khi nghe thây anh ta nói vậy Hàn Minh gật gù. Làm lớp trưởng trong quân đội mấy năm, tài ăn nói của anh ta đã hơn hẳn.
- Anh rể, thằng nhóc đó sẽ không chạy chứ? Nó không làm chuyện mờ ám thì việc gì phải trốn?
Sở sĩ Chu Dật Thần đừng lên chính là để quan sát gần hơn vẻ mặt đau khổ của Tần Phong. Đối với Chu Dật Thần mà nói đây đúng là một cảm giác hưởng thụ mà có tiền cũng không mua được.
- Không phải, mặt toát mồ hôi đúng là vấn đề của dạ dày.
Hàn Minh lắc đầu, anh ta quan sát tương đối tỉ mỉ mồ hôi trên mặt Tần Phong hình như không phải giả vờ.
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể tha cho hắn được?
Chu Dật Thần nghe thấy vậy liền nóng nảy. Lúc mấy hôm trước đau đớn khó chịu, gã đã nghĩ rất nhiều lần xem phải trả thù thế nào người đã đụng phải mình, cơ thể của Chu công tử mới bớt đau đi được.
- Cậu vội cái gì? Hòa thượng chạy không thoát được miếu, huấn luyện quân sự đã hết đâu.
Hàn Minh tức giận lườm cậu em vợ, trong lòng nghĩ nếu đây là con trai mình chi bằng mang ra bắn luôn cho xong.
- Ôi, tiểu tử kia đồng ý rồi, hắn đã đồng ý rồi.
Chu Dật Thần liền giật cánh tay của Hàn Minh.
Đúng là Tần Phong đồng ý rồi. Hắn đã sớm nhìn thấy Chu Dật Thần và vị sĩ quan kia, hắn đã hiểu hôm nay nếu mình không xui xẻo thì e rằng sau này tên kia còn chuẩn bị chơi mình không biết bao nhiêu trò xấu.
- Huấn luyện viên, thầy nói lại đi!
Tần Phong ôm bụng vẻ khổ sở nếu không phải vì tiền đồ phía trước thì Trương Đại Minh cũng không đành lòng.
- Đánh gãy khửu tay, động tác này đón rất đơn giản. Chính là đón lấy cổ tay địch sau đó gập lại đồng thời đánh lên khuỷu tay địch từ đó khống chế chiêu...
- Này bạn, nhất định phải thả lỏng đừng căng thẳng, nếu không sẽ thành ngộ thương đó.
Trương Đại Minh giải thích nhưng câu nói sau cùng của anh ta đã lập tức nói lên sự ngoài ý muốn về sau này.

Bình Luận

0 Thảo luận