Sau khi Vi Hoa tiến vào, những người nhận ra ông kỳ thật không nhiều, cũng đều do Tần Phong tự mình ra đón khách.
Nhưng khi ông lão này tới lại kinh động toàn bộ những người có mặt. Có một vài vị khách vốn đang ngồi, nhất thời đứng bật dậy như ngồi trên đống lửa.
Ngay cả Vi Hoa bị vây trong đám người cũng nhanh chóng bước ra chào đón ông lão đó.
Vi Hoa có thể giữ vẻ mặt tự đại trước mặt đám thương nhân kia, nhưng trước mặt ông lão này, Vi Hoa cũng phải cư xử như người dưới, bởi vì ông lão này có quan hệ với trưởng bối trong nhà ông ta.
Đi tới trước mặt ông lão, Vi Hoa vội vàng đỡ lấy đối phương, nhỏ giọng nói: - Tề lão gia, sao ngài cũng tới đây, không phải nghe nói gần đây sức khoẻ của ngài không được tốt sao?
Tề Công đã hơn tám mươi tuổi rồi, bây giờ sống cùng một đứa chắt. Lấy thân phận như quốc bảo của ông lão, dường như mỗi lần bị bệnh đều khiến rất nhiều người lo lắng.
- Là Tiểu Vi à.
Tề Công nhìn thấy Vi Hoa, vẻ mặt liền tươi cười: - Tần Phong là đệ tử của ta, khai trương cửa tiệm mới, người làm thầy như ta sao không tới khích lệ chứ?
- Cái gì? Tần Phong là đệ tử của Tề lão gia?
- Ai da, hoá ra đệ tử mới của Tề lão gia là ông chủ Tần?
- Xem ra Tề lão gia rất ưu ái người đệ tử này đó nha. Ông ấy rất ít khi tới tham gia những buổi lễ khai trương như thế này
Mấy câu ngắn ngủi của Tề lão gia nhất thời khiến nơi đây xôn xao hẳn lên.
Điều này là vì đại bộ phận những người ở đây đều không biết Tần Phong đã bái Tề Công làm thầy. Lúc này sự xuất hiện của Tề lão gia đã khiến nơi đây xôn xao.
- Thầy, đệ tử sao đáng để thầy đích thân tới đây ạ? Đối với việc Tề Công tới, Tần Phong cũng vô cùng cảm kích, đưa Tề Công vào ngồi ở bên trong.
Chẳng qua trước đây Tần Phong có xin mấy chữ của Tề Công để làm biển, lúc đó Tề Công có thuận miệng hỏi ngày khai trương. Nhưng Tần Phong cũng không nghĩ tới ông cụ nhớ ngày mà tới khích lệ, giúp mình nâng cao uy thế.
Danh tiếng của Tề Công trong ngành đồ cổ không ai là không biết. Tề Công tới, cũng chẳng khác nào tuyên bố địa vị của Tần Phong.
Chưa cần nói tới cái khác, chỉ cần danh phận đệ tử của Tề Công, thì ngay cả những người lâu năm trong nghề cũng không dám "cậy mình già lên mặt" trước Tần Phong.
- Được Mông tiên sinh chỉ bảo khiến tôi học hỏi được rất nhiều, hôm nay chẳng phải cũng giống như hồi đó sao?
Sau khi ngồi xuống, Tề Công nhìn Tần Phong, mỉm cười: - Truyền lửa cho đời sau là đạo lý ngàn năm không đổi, chỉ có như vậy, mới có thể tiếp tục kế thừa được truyền thống văn hoá của ngành đồ cổ chúng ta.
- Tề lão gia nói rất đúng
- Mọi người, chúng ta cần nhớ kỹ những lời này.
- Đúng là khí phách bậc đại sư, Tề lão gia vẫn thích dìu dắt hậu bối như vậy.
Lời của Tề Công vừa dứt, mọi người có mặt liền tán dương. Lão tiên sinh nổi tiếng trong nghề là người thích dạy bảo hậu sinh, ngay trước mắt mọi người dạy bảo Tần Phong.
- Tiên sinh dạy bảo rất đúng Sau khi nghe những lời của Tề Công, trên mặt Tần Phong cũng lộ vẻ tươi cười.
Mọi người có mặt có lẽ đều tưởng Tề lão gia đang nhớ tới ân sư dạy mình năm đó. Kỳ thật chỉ có hai người trong cuộc mới biết, giáo huấn của thầy trong lời Tề Công nói thật ra là chỉ sư phụ Tái Thị của Tần Phong.
Mà những lời truyền lửa cho đời sau mà Tần lão gia nói lại dùng ngữ khí không rõ ràng. Điều này nói rõ rằng hôm nay ông cụ làm như vậy chính là đang hoàn trả ân tình năm đó của Tái Thị.
Bởi vì trên phương diện truyền thừa và kiến thức chuyên ngành, những thứ Tề Công có thể dạy Tần Phong đã không còn nhiều nữa rồi. Ông cụ chỉ có thể dùng sự ảnh hưởng của mình trong nghề tới giúp đỡ Tần Phong mau chóng chiếm được địa vị tại kinh thành.
- Tần Phong, để ta giới thiệu với cậu.
Hôm nay Tề Công tới chính là muốn khích lệ Tần Phong, lập tức chỉ vào bảy tám người đứng trước mặt mình, nói: - Tần Phong, mấy người này đều là sư huynh của cậu. Người này là Liễu Đại Quân, rất có kinh nghiệm đối với việc giám định ngọc thạch
- Thầy, em đã quen tiểu sư đệ từ lâu rồi.
Lời của Tề lão gia còn chưa dứt, Hội trưởng Liễu liền cười nói:
- Thầy thật bất công. Năm đó khi em nhập môn, thầy cũng chưa từng giới thiệu long trọng như thế này
Tề Công là người hiền lành, ở chung mười mấy năm cùng những đệ tử này vừa với tư cách là thầy, vừa với tư cách là bạn, bình thường quen nói đùa. Đối với lời của Liễu Đại Quân, chỉ cười rồi giới thiệu mấy người khác với Tần Phong.
Giống như Liễu Đại Quân, bảy tám người này đều là những đệ tử tâm đắc của Tề lão gia, tuổi tác cũng từ bốn mươi lăm tới sáu mươi tuổi, dường như mỗi người đều là một nhân vật nổi tiếng trên một lĩnh vực chuyên môn trong ngành đồ cổ.
Nghe tên mỗi một người đều như sấm nổ bên tai, những ông chủ lớn nhỏ trong cửa tiệm, hơi thở bất giác cũng trở nên nặng nề, vì rất nhiều nhân vật chỉ nghe tên mà chưa từng gặp mặt.
- Ông chủ Tần có những quan hệ như thế này, xem ra cửa tiệm sẽ rất phát triển đây
- Đúng vậy. Tề lão gia là ai chứ. Một câu nói chẳng lẽ không khiến toàn bộ văn nhân mặc sĩ trong Bắc Kinh kéo tới?
- Được rồi, mọi người cứ nói chuyện tiếp, tôi đi mua thêm lẵng hoa, lúc tới vội quá, quên khuấy mất.
Thấy một màn như vậy, những thương nhân buôn bán đồ cổ tản bộ bốn phía cửa tiệm đều nhỏ giọng bàn luận. Bất kể là ngành nghề nào cũng đều cần có quan hệ.
Tần Phong có Tề lão gia làm hậu thuẫn, chưa cần bàn tới chuyện làm ăn tốt hay xấu, ít nhất trong ngành ngọc thạch, tuyệt đối không có ai dám làm khó dễ hắn.
Những người muốn chê bai giống ông chủ Tôn vừa rồi cũng vội vàng ra ngoài mua lẵng hoa, nhận tiện bỏ thêm một chút tiền vào trong phong bì. Vốn đã đắc tội với Tần Phong, ông chủ Tôn thật muốn nghĩ cách khôi phục lại quan hệ.
- Thầy, các vị sư huynh, các vị cứ uống trà đi nhé, còn mười phút nữa sẽ cắt băng khánh thành. Tần Phong vội vàng tiếp trà nước. Hôm nay người tới thật sự nhiều, hắn chỉ mong có thuật phân thân.
- Tần gia, có khách tới Lúc Tần Phong bận rộn đến toát mồ hôi, thanh âm của Lỗ Ngũ lại vang lên. Tần Phong cũng không biết đây đã là lần thứ mấy rồi.
- Anh Lâm, sao anh cũng biết được mà tới? Hoan nghênh, hoan nghênh
Tần Phong nhanh chóng ra đón, phát hiện ra hai người trước mặt là hai anh em Mạnh Lâm.
Mạnh Dao khoác tay anh trai. Hôm nay cô trang điểm thật đẹp, mặc một chiếc áo lông tôn dáng người, khác hoàn toàn hình tượng điềm đạm thường ngày.
Đằng sau anh em Mạnh Lâm còn có bốn, năm người, trong đó Tần Phong nhận ra Lý Nhiên và Đào Quân, còn mấy người nữa đều rất quen mặt, nhưng Tần Phong lại không nhớ tên.
- Còn không phải tên Lý Nhiên này nói là phải tới ủng hộ cậu à? Cậu cho rằng tôi nhàn rỗi sao?
Mạnh Lâm hướng ra phía sau, bĩu môi. Có khi nào anh ta tới tham gia khai trương cửa hàng đâu? Nếu không phải Lý Nhiên cứ lôi kéo, còn có em gái cũng muốn tới, Mạnh Lâm sẽ không đâm đầu vào chỗ ồn ào như thế này.
- Lâm Tử, tới tham gia đại lễ khánh thành của Tần Phong sao dám gọi là rảnh rỗi chứ? Lời Mạnh Lâm còn chưa dứt, âm thanh của Vi Hoa từ trong vọng ra, rõ ràng rất bất mãn với lời nói vừa rồi.
- Ui da, anh Hoa, sao anh cũng tới vậy?
Mạnh Lâm nghe âm thanh có chút quen thuộc, ngẩng đầu, nhất thời lặng người, không thể nghĩ rằng người kiêu ngạo như Vi Hoa cũng ở trong cửa tiệm này.
Bất luận là về gia thế hay năng lực cá nhân, Vi Hoa đều là nhân vật đại biểu cho lớp người bọn họ. Mạnh Lâm có thể xem thường Tần Phong, nhưng với Vi Hoa lại không dám thất lễ chút nào.
- Anh Quân, khai trương cửa tiệm nhỏ, cũng phiền anh phải tới sao?
Tần Phong không để ý tới Vi Hoa đang hàn huyên cùng anh em Mạnh Lâm, mà lại chào hỏi mấy người ở phía sau: - Anh Nhiên, không phải anh đang ở xa sao? Sao cũng kịp quay về thế? - Dù lớn hay nhỏ thì tôi cũng là cổ đông của cửa tiệm này, sao không tới được chứ?
Lý Nhiên nghe vậy liền lườm một cái. Anh ta mời được mấy công tử ở Bắc Kinh tới cũng rất mất công. Nghe mấy lời của Tần Phong dường như không chào đón mình.
- Cổ đông cái gì chứ, còn không phải Tần PhongPhong muốn đùa trêu anh.
Đào Quân nhiều năm không hoà hợp với Lý Nhiên, đương nhiên anh ta không phải do Lý Nhiên mời tới, mà là nghe được chuyện này từ miệng người khác liền tự mình chạy tới.
Tần Phong, hôm nay còn cần vị bằng hữu nào phải có mặt, tôi dẫn đến cho cậu. Đào Quân không đợi Lý Nhiên mở miệng, liền nghiêng người cho một người phía sau đi tới.
- Henry Wei? Sao anh cũng tới?
Nhìn thấy người đó, Tần Phong nhất thời sững người. Hắn không nghĩ tới đệ tử của Quỷ Vương Diệp Hán cũng tới tham gia lễ khánh thành của cửa tiệm mình.
Mặc dù Tần Phong kế thừa truyền thừa Môn chủ Ngoại Bát Môn giang hồ, nhưng trong lòng hắn chưa từng nghĩ tới việc hợp nhất những môn phái này. Chức Môn chủ của hắn kỳ thật có cũng như không.
Giống như Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ, đơn thuần là mèo mù vớ cá rán, vì việc khác nên mới kết giao.
Cho nên dù Tần Phong biết Henry Wei là người của Thiên môn, nhưng cũng không chủ động làm quen, ngay cả tấm thiệp của người này đưa cho, hôm đó sau khi ra khỏi câu lạc bộ thì cũng không biết đã vứt đi đâu.
- Cứ đợi điện thoại của Tần tiên sinh mãi, nhưng chẳng có cuộc gọi nào cả
Henry Wei cười khổ:
- Cho nên đành hỏi tin tức từ chỗ Đào Quân. Không mời mà tới, hi vọng Tần tiên sinh tha thứ.
Vừa nói lời này, Henry Wei vừa đem con trâu vàng đặt trong tủ kính trong suốt đưa cho Tần Phong, nói: - Có chút lễ mọn, nhưng mong có thể mang tới tiền tài tràn đầy cho Tần tiên sinh
- Wei tiên sinh khách sáo quá, làm cho ngài phải tốn kém rồi
Tục ngữ nói không giơ tay đánh người đang cười. Mặc dù Tần Phong và Henry Wei không có giao tình, nhưng cũng chẳng có thù hận, lập tức nhận lấy con trâu vàng mang theo lời chúc tốt đẹp kia, nói: - Wei tiên sinh, anh Quân, mời mọi người vào trong ngồi nghỉ một chút, lễ khai trương sắp bắt đầu rồi
- Tần gia, có khách
- Lỗ Ngũ, tôi ra đây rồi.
Tần Phong vừa đưa mấy người Lý Nhiên vào, thì âm thanh của Lỗ Ngũ lại vang lên. Lần này không để Lỗ Ngũ hô lên, Tần Phong liền ra cửa đón khách.
- Thường gia, anh Bưu, sao hai người cũng tới? Tôi thật không dám nhận
Chỉ có hai người xuất hiện ở ngoài cửa. Chính là Thường Tường Phượng ở Tân Thiên và cháu ngoại A Bưu. Đằng sau còn có mấy nhân viên của cửa tiệm hoa đang bày lẵng hoa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận