- Tần Phong, cục trưởng Hồ bảo tôi đưa cậu đi thi.
Tờ mờ sáng ngày mùng 7 tháng 6, Tần Phong đang luyện võ cùng với Lý Thiên Viễn ở trong sân thì nghe thấy có tiếng đập cửa. Mở cửa ra nhìn thì đó là Thẩm Hạo lái xe của Hồ Bảo Quốc đến.
Phải nói là Hồ Bảo Quốc rất tốt với Tần Phong. Ông ta sợ hôm nay người đi thi đại học nhiều, xe nhiều cho nên đã cho Thẩm Hạo nghỉ 3 ngày để tìm một chiếc xe đi cùng với Tần Phong.
- Anh Hạo, mới có mấy giờ? Ôi da, cám ơn anh, đến cả đồ ăn sáng anh cũng mua rồi.
Tần Phong cười lắc đầu, từ khi hắn đến đây đã nhiều tháng nay chưa có lúc đến hỏi thăm Hồ Bảo Quốc.lại để cho Thẩm Hạo đến đây trước như vậy. Thường xuyên qua lại cho nên Thẩm Hạo cũng quen với cả Lý Thiên Viễn.
Thấy Tần Phong có vẻ như không để ý, Thẩm Hạo tò mò hỏi:
- Rốt cuộc có phải là hôm nay cậu thi đại học hay không? Sao lại không ôn tập?
Thẩm Hạo tử nhỏ đã học võ, sau đó lại được đưa vào quân đội. Nhưng bản tính của anh ta quá mạnh mẽ, không chịu nổi sự quản thúc cho nên đã bỏ qua cơ hội trở thành huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, vì thế mới về chuyển ngành.
Vì trình độ không cao, sau khi được sắp xếp về công tác trong công an cũng không hợp với gu cho nên trong lòng Thẩm Hạo ai có thể thi đỗ đại học thì đó là trạng nguyên.
- Anh Thẩm, đến giờ này rồi thì ôn tập còn có tác dụng gì?
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười lần này chuyên ngành mà hắn đăng kí thi khá là đặc biệt. Đó chính là ngành Giám định và phục chế. Trên toàn quốc vẫn chưa mở chương trình học này, trước mắt chỉ có Học viện giám định tài nguyên của Đại học Bắc Kinh.
Hơn nữa theo tin mà Tần Phong nghe được thì những người đi đăng ký thi ngành này cũng không nhiều. Chỉ cần hắn có thể đỗ được vào vòng trong thì việc trúng tuyển là điều rất dễ.
- Như thế thì cũng phải chăm chỉ học tập chứ.
Thẩm Hạo than thở mấy câu nhưng lại bị thu hút bởi Lý Thiên Viễn. Tần Phong khoanh tay trước ngực nói:
- Viễn Tử, chúng ta ra 2 chiêu?
- Anh Hạo, anh tha cho tôi đi, háng của tôi vẫn chưa khỏi mà.
Sau khi nghe Thẩm Hạo nói, Lý Thiên Viễn vội thu quyền tức giận nói:
- Tôi mới luyện công có mấy năm, đấu với truyền nhân chính tông không phải là tìm tai họa rồi sao.
Phải nói Thẩm Hạo cũng được coi là một người trong võ lâm. Ông của anh ta tên là Thẩm Khánh. Là truyền nhân của đại võ thuật Phùng Khắc Thiện. Luyện được bước chân rất điệu nghệ.
Tục ngữ nói nam quyền bắc cước. Trạc chân dựa vào chân làm sở trường. Chân phải có đá, kéo, điểm, nổi, kết thúc... Lại còn phải kết hợp sử dụng cả thuật pháp của chân và tay.
Quyền Ngạn nói:
"Tay là hai cánh cửa, tất cả dựa vào chân đánh người".
Dựa chính vào trạc chân, giống như đôi chân của Võ Tòng đánh Tưởng Môn Thần, cũng chính là chiêu thức trách chân.
Thẩm Hạo theo ông nội học võ từ lúc 5 tuổi đến giờ đã được hơn 20 năm, võ công vô cùng thuần thục.
Lần trước Lý Thiên Viễn chủ động tìm anh ta để giao thủ không ngờ lúc Thẩm Hạo mới đánh đã làm cho chân tay của Lý Thiên Viễn gục xuống. Chữa đến cả nửa tháng mà thắt lưng của gã vẫn còn có cảm giác đau nhức.
- Tần Phong, nếu không thì chúng ta luyện đi?
Vẻ mặt của Thẩm Hạo tràn đầy biểu cảm nhìn về phía Tần Phong. Anh ta và Tần Phong cũng có giao đấu mấy lần lần bất phân thắng bại. Nhưng Thẩm Hạo cảm giác là Tần Phong vẫn chưa dùng hết lực của mình.
- Anh Hạo, anh đánh tôi không đi thi được thì biết làm sao?
Tần Phong cười lắc lắc đầu. Thẩm Hạo mê võ công tính cách cũng hơi nóng nảy. Anh ta đi theo Hồ Bảo Quốc hai người hợp nhau cho nên lại càng tăng thêm sức mạnh.
- Nói cũng đúng, sao tôi lại quên nhỉ?
Thẩm Hạo vỗ đầu nói với vẻ tiếc nuối:
- Hôm nay coi như thôi, nhưng chờ cậu thi xong chúng ta nhất định phải luyện chăm chỉ. Xem sự lợi hại của cậu, còn tôi dùng trạc chân của tôi?
- Được, đến lúc đó anh Hạo đừng nể tôi là được.
Tần Phong gật đầu đồng ý, võ công của Thẩm Hạo cũng không kém, trình độ thành thạo về quyền cước còn cao hơn cả Tần Phong.
Chỉ là trong thời bình, Thẩm Hạo cũng chưa nhìn thấy máu và sự tàn nhẫn trên khuôn mặt cho nên phải kiềm chế. Nếu hai người cùng sinh tử thì Thẩm Hạo cũng không phải là đối thủ của Tần Phong.
Sau khi rửa mặt, ba người đám Tần Phong cùng ngồi quanh một chiếu bàn trong sân để ăn sáng. Thẩm Hạo là một người không thích ăn thịt. Đồ ăn sáng ngoài có bánh bao và nước canh đậu xanh ra, cũng không biết ở mua ở đâu được 1kg thịt lừa.
- Ôi, Tần Phong, các cậu cũng ăn sang quá nhỉ, tôi thì chỉ ăn bánh bao thôi......
Lúc mấy người ăn thì ở có người đẩy cửa vào. Tạ Đại Chí nhìn thấy 3 người trong sân liền mắng:
- Tạ Hiên, tiểu tử thối kia vẫn còn chưa dậy. Ngày nào cũng dậy muộn như vậy, sao Tần Phong cháu không dạy bảo nó?
- Chú Tạ, Hiên Tử không phải học luyện võ dậy sớm để làm gì?
Tần Phong mang bánh bao về phía Tạ Đại Chí cười nói:
- Ba chúng ta đều là bụng thúng, còn nhiều lắm chú ăn hết đi.
Câu nói này của Tần Phong cũng không phải là hắn khoác lác. Dạ dày của người luyện võ khác hẳn với người bình thường tiêu hóa thức ăn rất nhanh. Như Tần Phong và Lý Thiên Viễn bình thường mỗi này phải ăn đến 5-6 bữa, ăn cơm cũng khỏe hơn người thường nhiều.
- 3kg bánh bao cũng đủ để cháu ăn chứ?
Tạ Đại Chí tủm tỉm cười lấy thuốc ra hút nói:
- Lát nữa chú đưa cháu đi thi. Chỗ đó cách đây cũng không gần, Tần Phong cháu cũng như là anh em với Hiên Tử, coi như chú là trưởng bối dẫn cháu đi thi...
Chuyện xảy ra từ tháng trước đến giờ ký ức đó đối với Tạ Đại Chí vẫn còn rất như mới.
Hôm đó sau khi Tần Phong đi cùng với Hồ Bảo Quốc thì Thường Tường Phượng kéo Ngô Binh lại. Không những lập tức cho Tạ Đại Chí thẻ khách VIP mà đến 50 ngàn tiền phí kia cũng cho luôn.
Ngày hôm sau Thường Tường Phượng bày tiệc rượu để đền tội với Tạ Chí và Ngô Binh, lúc ăn cơm Thường Tường Phượng nhận được mấy cuộc điện thoại, do đó Tạ Chí cũng đã biết được năng lượng của lão giang hồ này và Hồ Bảo Quốc.
Sau khi cúp điện thoại Thường Tường Phượng nói với Tạ Đại Chí và Ngô Binh. Thái Đông bị cấm phải ở trong nhà 3 tháng. A Đinh thì sớm đã ngồi máy bay đến tỉnh S hai người này ở Bắc Kinh coi như đã bị thối mặt rồi.
Còn vị Hoàng Hải Sơn uống rượu say kia. Sáng sớm hôm nay đã nhận được thông báo xử phạt.
Vì y làm việc trong lúc say rượu hơn nữa còn mang theo súng ống trái với điều lệ có hành vi trả thù riêng. Căn cứ theo tinh thần của Cục công an thành phố thì Hoàng Hải Sơn bị khai trừ ra khỏi công chức, mấy vị cảnh sát còn lại phối hợp với anh ta đều bị khai trừ ra khỏi đồn công an.
Nguyên nhân gây ra chuyện này đều do Tần Phong. Có lẽ người bên ngoài sẽ cho rằng hắn là con cháu của Hồ Bảo Quốc nhưng chỉ có Tạ Đại Chí mới thực sự biết chẳng qua hắn chỉ là một thiếu niên phạm tội được Hồ Bảo Quốc quản giáo mà thôi.
Tạ Hiên cũng là đối tượng cải tạo của Hồ Bảo Quốc nhưng căn bản là Tạ Hiên và Hồ Bảo Quốc không có bất cứ quan hệ gì với nhau. Điều này làm cho Tạ Đại Chí hiểu rằng Tần Phong có chỗ hơn người cho nên mới được Hồ Bảo Quốc coi trọng như vậy.
Cho nên từ hôm đó, trên danh nghĩa Tạ Đại Chí chăm sóc cho 3 đứa trẻ và tìm cho chúng một bảo mẫu.
Ngoài bữa sáng ra, ngày nào cũng có người đến nấu cơm quét dọn vệ sinh,
Tần Phong thông minh hơn người đương nhiên là hiểu ý mà Tạ Đại Chí muốn nói là gì. Cho dù là giả hay thật thì tóm lại cũng không saim hắn cười nói:
- Chú Tạ, chú bận rộn như vậy thì không cần đưa cháu đi nữa có anh Hạo đưa cháu đi là được rồi.
- Chú cũng chỉ đi theo thôi, đến trưa chú sẽ ở khách sạn gần đó, cháu chỉ cần đến thẳng đó nghỉ ngơi là được.
Tạ Đại Chí suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Chuyện thi cử này rất căng thẳng. Đến trưa chúng ta đi ăn chút gì đó ngon. Sau khi cháu ra khỏi phòng thi chú sẽ đến khách sạn Tân Thiên chọn cá hải sâm muối.
- Chú Tạ, không phải chỉ là thi đại học thôi sao? không cần phải phiền như vậy đâu.
Lúc mà Tần Phong từ chối thì Tạ Hiên đang mắt nhắm mắt mở từ trong phòng đi ra than thở:
- Ba, ai mới là con trai của ba, sao con lại không được hưởng sự đại ngộ này?
- Tiểu tử thối, con đừng nói đến chuyện thi cử nữa.
Nghe con trai nói, ông ta cũng không thể tức được, bàn tay vỗ vỗ cho cậu ta tỉnh ngủ:
- Nếu con thi đỗ đại học thì đến tổ yến, vây cá mập ba cũng cho con ăn.
- Thôi, cứ để con ăn bánh bao với nước đậu xanh đi.
Tạ Hiên suy nghĩ rồi lấy bánh bao đưa vào miệng.
Tần Phong kéo tay Tạ Chí, nói:
- Chú Tạ, ai cũng có chí, Hiên Tử làm ăn rất khá sau này sẽ không kém chú đâu.
Phải nói là Tạ Hiên kinh rất có khiếu doanh đồ cổ, hơn nữa đầu óc rất linh hoạt. Theo Tần Phong được lâu như vậy rồi Tạ Hiên cũng học được nhiều điều.
Mấy hôm trước có một người nông dân mang đồ vào trong cửa hàng. Đó là một tượng vật bằng vàng dính đầy bùn đất. Người đó nói đào được vật này ở trong vườn, ra giá cũng không đắt chỉ 10 ngàn.
Tuy Tạ hiên không thi đại học như Tần Phong nhưng vẫn thường hay lên phố đồ cổ chơi cho nên cũng học được không ít kiến thức. Nhìn vậy này quả nhiên là giống đồ cổ.
Nhưng Tạ Hiên không có tiền. Từ mùi bùn đất trên người đối phương, gã đã biết được một số điều.
Đầu tiên là Tạ Hiên phải gọi điện cho tất cả mọi người để tìm vay tiền. Sau đó là gọi điện để báo cảnh sát.
Chưa đến 10 phút, công an đã đến bủa vây tên chuyên trộm mộ này trong văn phòng. Ngay lúc họ tiến hành điều tra trên các phố người đứng xem đầy đường.
Còn về tình hình pho tượng Phật của anh bạn kia thì anh ta cũng không dám cầm nữa mà chuồn ra khỏi cửa hàng. Không hề hay biết Tạ Hiên đã đưa thẳng pho tượng Phật kia vào két sắt.
Sau khi công an đến Tạ Hiên nói tên trộm mộ kia đã chạy mất rồi nên gã đã vô tư mà giữ lại tượng phật làm làm đồ riêng của mình.
Chuyện này cũng chưa xong. Hai ngày sau, anh bạn kia lại tìm đến Tạ Hiên muốn đòi lại tượng phật.
Ai ngờ Tạ Hiên trở mặt để cho Lý Thiên Viễn dẫn người kia đến đồn công an. Vì chuyện đó mà y bị phạt 500 tệ, mà tượng phật cũng mất.
Mặc dù có nghi ngờ Tạ Hiên nhưng đối mặt với một Lý Thiên Viên tai to mặt lớn thì tên trộm kia cũng chỉ biết tự nhận mình là xui xẻo để cho Tạ Hiên hành động như vậy.
Chương 121:
Thi đại học (hạ)
- Tiểu tứ thối này thì có tiền đồ gì chứ? Tần Phong sau này cháu phải dạy nó cho tốt.
Tuy cảm thấy con trai mình mấy năm gần đây đã có nhiều sự thay đổi nhưng trước mặt người khác Tạ Đại Chí vẫn không khích lệ con. Có lẽ đây cũng là thói quen chung của người làm cha làm mẹ. Luôn không nói hay về con cái của mình.
- Ôi da, náo nhiệt quá!
Đang ăn cơm trong sân thì lại có người bên ngoài đẩy cửa vào.
- Anh Bưu, sao anh lại đến đây?
Trong miệng vẫn còn ngậm bánh bao, Tần Phong đang dọn chiến trường thì nhìn thấy người đi đến. Hắn bất ngờ vì sự cảnh cáo của Hồ Bảo Quốc mà trong thời gian này Thường Tường Phượng cũng không qua lại với Tần Phong.
- Ông chủ Tạ và Hạo Tử cũng ở đây à.
Sau khi A Bưu đẩy cửa đi vào thì chào hỏi Tạ Đại Chí và Thẩm Hạo sau đó mới nhìn về phía Tần Phong nói:
- Tứ gia nói hôm nay cậu thi đại học, hôm qua đã có ý nhờ sư phụ ở phương Nam cho cậu một ít cao quy linh chế từ Tuyết lê ngao. Tứ này có thể làm cho mắt tinh, tâm tịnh, Tứ gia bảo tôi đưa cho cậu...
Tuy trong thời gian này ông ta không tìm Tần Phong nhưng cũng không có nghĩa là không còn một chút quan hệ nào đến hắn nữa. Chỉ cần là người trong giới thì đều biết "Văn Bảo Trai" trên phố đồ cổ có thể động vào được hay không, đó chính là phong thanh mà Thường Tường Phượng thả ra.
Ngoài ra hơn 1 tháng nay ông ta cũng không nhàn rỗi. Gần như lúc nào cũng áp dụng thủ pháp, đóng cửa những công ty làm ăn không sạch sẽ rất nhiều người bị phạt đều đưa hết ra nước ngoài.
Thường Tường Phượng của hiện tại phát luật không tìm thấy ở ông ta một chút sơ hở nào. Có thể được như vậy ông ta cũng biết công lao là của ai. Đưa cao Quy linh cho Tần Phong dùng thực ra cũng là để tỏ lòng biết ơn của ông ta với Hồ Bảo Quốc.
- Anh Bưu, thật ngại quá, lại làm phiền đến Tứ gia.
Tần Phong nó khách sáo nhưng vẫn nhận lấy cao Quy linh. Hắn biết đâu là Thường Tường Phượng tạ ơn Hồ Bảo Quốc. Nếu thứ này thực sự quý thì hắn chắc chắn cũng sẽ không ăn. Nhưng ăn một chút để không làm Tứ gia mất thể diện.
- Được, đồ đã mang đến rồi tôi cũng không làm phiền các vị nữa.
Vốn dĩ A Bưu cũng có ý đưa Tần Phong đi thi nhưng nhìn thấy hai người trong sân anh ta cũng từ bỏ ý định này liền ôm quyền nói:
- Chúc tiểu huynh đệ mã đáo thành công, ghi danh bảng vàng.
- Cảm ơn anh Bưu....
Tần Phong cười tiễn A Bưu ra về. Lần này phải tham gia kỳ thi đại học đúng là hắn không có tâm trạng gì để ứng phó với những người này.
- Tần Phong, ở Tân Thiên, A Bưu cũng là một nhân vật tầm cỡ, không ngờ lại đích thân đến tặng đồ cho cháu.
Chờ Tần Phong quay lại sân, ánh mắt của Tạ Đại Chí vẫn còn vẻ khiếp sợ. Ông ta trốn ở Tân Thiên đã lâu nên rất hiểu cặn cẽ con người của Thường Tường Phượng. Cho dù là A Bưu đi bên cạnh ông ta cũng là một nhân vật mà ở Tân Thiên chỉ cần dậm chân một cái cũng co thể làm cho tứ phương chấn động.
Sau khi nghe Tạ Đại Chí nói, Thẩm Hạo bĩu môi khinh thường:
- Nhân vật gì, toàn là những người cạn nghĩ.
- Ăn xong rồi, anh Hạo đã gần 8h rồi. Chúng ta sớm quay về thôi.
Tần Phong uống một hơi cạn sạch bát canh đậu xanh. Ngắt quãng câu chuyện làm ăn của Tạ Đại Chí. Chẳng trách trên đường vẫn có nhân vật phải hoảng sợ rất không hài lòng với Thẩm Hạo.
Hôm nay diễn viên chính lên tiếng, Tạ Đại Chí và Thẩm Hạo chưa nói nhiều. Tiếng xe nổ máy vang lên, Tần Phong cầm đồ lên xe, hai Đại lão gia còn cẩn thận hơn cả bảo mẫu.
Lý Thiên Viễn nhìn thấy trường học là đau đầu đương nhiên là sẽ không chịu đi cùng. Tạ Hiên theo lên xe, tuy thành tích học tập không được tốt nhưng chuyện lên đại học tên mập này vẫn khá ham muốn.
Lúc đến phòng thi là 8h40 phút, đám người Tần Phong mới phát hiện ra bọn họ đến hơi muộn. Vì bình thường phải đến trước khoảng nửa tiếng đồng hồ. Lúc này những người đứng ở ngoài phần lớn là phụ huynh của các thí sinh.
Thời tiết tháng 6 rất nóng bức những người đi ngoài đường vẫn đông như nêm cối. Không ai muốn đi tất đều lặng im đợi ở đó hoặc là tự đưa con vào trường thi.
Đi vào phòng thi Tạ Đại Chí vỗ bả vai Tần Phong nói:
- Tần Phong, đi thôi, làm bài cho tốt, mọi người sẽ chờ cháu ở bên ngoài.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Chú Tạ, hôm nay nóng quá mọi người đến khách sạn đi, lúc ra cháu sẽ gọi điện.
- Vậy không được, cháu không thấy cũng có rất nhiều phụ huynh đang chờ sao?
Tạ Đại Chí khoát tay áo nói:
- Cháu là anh em với Hiên Tử, cũng như hậu bối của chú, chú sẽ đứng ở đây chờ cháu.
Câu nói của Tạ Đại Chí làm cho Tần Phong cảm động. Hắn gật đầu cầm thẻ vào phòng thi người phía sau hắn chỉ còn lác đác mấy thí sinh đang vội vàng đi đến.
Ngồi trong phòng thi nhìn những gương mặt non nớt hoặc tự tin hoặc lo lắng Tần Phong cảm thấy muôn hình vạn trạng.
Cũng đã có lúc hắn chỉ là một cậu bé đi lang thang nhặt rác trên đường. Tâm nguyện lớn nhất của Tần Phong là được đưa em gái đến trường. Chưa từng nghĩ đến có một ngày nào đó mình và những sĩ tử kia sẽ cùng ngồi trên một cây cầu.
E là những thí sinh đó cũng không ngờ hôm nay bọn họ lại cùng ngồi một chỗ với Tần Phong. Đương nhiên là giám thị chưa đến, tất cả những cảnh trước mắt khiến Tần Phong rất tò mò.
Cảnh trước mắt khiến hắn cảm thấy không được thực lắm. Mãi cho đến khi có tiếng chuông vang lên giám khảo trịnh trọng mang đề thi vẫn còn niêm phong vào thì Tần Phong mới tỉnh lại.
Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn. Môn này không phải là vấn đề gì quá lớn với Tần Phong. Đi theo học tập Tái Thị 3 năm, hắn không chỉ nắm vững kiến thức văn học trong nước, mà còn cả văn học nước ngoài.
Sau 2 tiếng đồng hồ, Tần Phong nộp bài và kí tên rồi cùng đám người ra khỏi phòng thi.
Nhìn bên ngoài toàn là những gương mặt chờ đợi hắn biết mình tham gia thi đại học là đúng. Đây coi như là một kinh nghiệm trong đời nếu không có ngày này thì chắc chắn về sau sẽ phải nuối tiếc.
- Tần Phong thi thế nào?
Tạ Đại Chí tìm thấy Tần Phong vội vàng lên đón mang cao Quy linh của A Bưu đến nói:
- Ăn, mau ăn đi, hôm nay nóng bức ăn trước hạ hỏa rồi nói sau...
Phải nói là lúc trước Tạ Đại Chí làm việc này có lẽ trong bụng cũng có chút tính toán lợi lộc riêng. Nhưng vào lúc này thực sự ông ta coi Tần Phong như con mình. Con trai của ông ta không thể thi đại học cho nên mọi sự tiếc nuối bây giờ ông ta giành hết cho Tần Phong.
- Cháu làm bài cũng được, đề thi đây cháu cũng không biết đúng hay sai.
Nhìn thấy chai nước đầu cao Quy linh, Tần Phong nói:
- Chú Tạ nhiều như vậy sao mọi người không uống chút đi.
Tần Phong có thể cảm nhận được tình cảm này của Tạ Đại Chí tràn đầy sự ấm áp yêu thương. Hơn mười năm qua hắn đã không còn có được cảm nhận như vậy, ngay lúc này đây khóe mắt của hắn không khỏi rướm lệ.
- Cháu ăn đi, chúng ta ở đây chờ có phải suy nghĩ gì đâu, ăn nhanh lên.
Tạ Đại Chí nhét cái thìa vào tay Tần Phong rồi vỗ con trai một cái quát:
- Nhìn gì mà nhìn, nếu như con vào được trong này thì dù làm canh cho con uống thì ba cũng bằng lòng.
- Ba, rốt cuộc ai là con ba vậy?
Tạ Hiên bị tát một cái vẻ mặt đau khổ. Gã mới thực sự bị tai bay vạ gió. Nếu không phải Tần Phong là đại ca của cậu ta thì lúc này cậu ta đã nghi ngờ không biết Tần Phong có phải là con riêng của cha mình hay không nữa.
- Được rồi! Chúng ta về khách sạn trước đi. Tần Phong nghỉ ngơi một lúc chiều lại phải thi tiếp.
Thẩm Hạo ngắt cuộc đấu võ mồm của hai cha con họ. Đã phơi nắng ngoài trời 2,3 tiếng đồng hồ rồi cảm giác không dễ chịu chút nào.
- Đúng, đúng đến khách sạn trước đi, ta gọi đồ ăn chắc cũng đến rồi.
Tạ Đại Chí gật đầu luôn tục rẽ đám người đi ra.
Tạ Đại Chí chọn khách sạn ngay sát trường thi, ông đặt hai phòng sau khi ăn cơm xong để cho mình Tần Phong một phòng nghỉ ngơi, còn mình, Thẩm Hạo và con trai ở một phòng.
Sự nghỉ ngơi này có trợ giúp rất lớn cho Tần Phong. Buổi chiều thi môn Toán vốn dĩ cũng không nặng nề lắm. Nhưng cảm giác thi của Tần Phong cũng rất khá, bản phô tô chuẩn bị từ sáng sớm đương nhiên là không cần phải dùng đến.
Giám thị coi thi có kinh nghiệm 8-9 năm đối với Tần Phong cũng chẳng là gì. Chỉ cần hắn muốn thì cho dù là mang cả quyển sách vào phòng thì thì chắc chắn cũng sẽ không bị giáo viên phát hiện.
Hôm đó Tần Phong và Tạ Hiên quay về, tuy việc kinh doanh của Văn Bảo Trai không ra sao cả nhưng vẫn không phải đóng cửa. Việc làm ăn sao vẫn không khá hơn được.
Sáng hôm sau Tần Phong thi môn tổng hợp. Chiều thi tiếng Anh. Trong hai ngày thi đại học hắn cũng cảm giác hơi mệt mỏi chứ chưa nói gì dến có những thí sinh ngất xỉu cả trong phòng thi.
Thi đã xong, còn lại chỉ là chờ đợi. Cuộc sống của Tần Phong bỗng trở nên vô vị. Số lần đến Văn Bảo Trai so với trước càng ngày càng ít. Bởi vì hắn phát hiện chữ của mình trong cửa hàng còn được hoan nghênh hơn.
Tần Phong cũng không ngờ là giả mạo một ít tranh chữ của danh nhân lại phiền toái như vậy. Từ đến giấy vẽ tranh thậm chí ngay cả con dấu cũng phải tự mình khắc lấy. Làm ra được một bức tranh phải mất công đến cả tháng.
Tháng sau mới nhận được kết quả thi. Tần Phong cũng lười mân mê mấy thứ này. Mấy ngày nay ngoài việc ở trong cửa hàng viết bút lông ta thì thời gian còn lại hắn đều chạy đến các cửa hàng trên phố cổ cùng với đám ông chủ khoác lác mấy câu.
- Anh Phong, anh nói sẽ làm ăn lớn, vậy lúc nào mới làm?
Hôm nay Tần Phong vừa mới vào Văn Bảo Trai thì Tạ Hiên mặc một bộ đồ dài ra đón. Mỗi này bán được hơn 1,8 triệu vẫn còn kém xa so với hình tượng một ông chủ trong con mắt của gã.
- Vội gì chứ? Tôi vẫn còn chưa tìm được chỗ ngồi.
Tần Phong không để ý đến Tạ Hiên. Vừa mới đun được ấm nước nóng cần phải pha trà đã.
Nói ra trong lòng Tần Phong cũng hơi bối rối. Tân Thiên nằm cạnh Hà Bắc và Sơn Đông, còn cả Bắc Kinh nữa. Mộ ở Bắc Kinh tuyệt đối không thể bị trộm được, ở đó an táng tổ tông của Tái Thị.
Ở Sơn Đông có không ít mộ lớn nhưng Tần Phong phải tự mình đến nghiên cứu địa hình. Trong thời gian này hắn kiểm tra không ít tư liệu nhưng cụ thể là ai trộm mộ thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
- Ôi, sao anh lại đến đây vậy?
Vừa mới uống được một ngụm trà Long Tỉnh lấy từ chỗ Hồ Bảo Quốc. Tần Phong nghe thấy tiếng mất kiên nhẫn của Tạ Hiên trong lòng cảm thấy kì lạ. Thái độ kinh doanh của tên béo này trở lên ghê gớm từ lúc nào vậy?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận