- Khải Tử à, sao lại trở về muộn vậy, ở trường có khỏe không?
- Chu Khải à, béo ra rồi, đất Bắc Kinh đúng là rất thoải mái nhỉ
- Khải Tử, buổi tối nhà cô gói bánh chẻo, đến nhà cô ăn cơm nhé!
Xem ra quan hệ với hàng xóm của Chu Khải rất tốt, lúc xách va li đi về phía khu dân cư mà Chu Khải ở, bên cạnh đều vang lên tiếng chào hỏi, lão Chu đi phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ sợ người khác không biết con trai học đại học Bắc Kinh của ông đã trở về.
Chu Chính Quân làm vậy Tần Phong có thể hiểu, có cha mẹ nào không muốn con thành tài, có thể thi đậu vào Đại học Bắc Kinh, một trong những trường Đại học đứng đầu cả nước tương đương thi đậu Trạng Nguyên thời cổ đại rồi, lão Chu có kiêu ngạo một chút cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhà Chu Khải ở tầng hai, lúc Chu Chính Quân lấy chìa khóa mở cửa vẫn giáo huấn đứa con: - Nhóc con, lúc người khác chào hỏi cũng không biết đáp lại nhiệt tình một chút.
- Khải Tử, con về rồi đấy à
Dường như người trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài, không đợi Chu Chính Quân cắm chìa khóa vào cửa, cửa phòng liền được mở ra từ bên trong, một phụ nữ trung niên mặc áo len đỏ, chưa thấy rõ là ai với ai đã mở rộng hai tay định ôm lấy.
- Chào cô, cháu là bạn học của Chu Khải, Chu Khải ở đây. Tần Phong lùi một bước về sau, nhường chỗ cho Chu Khải.
- Có khách sao? Mau, mau mời vào Sau khi nghe Tần Phong nói, cô Chu có chút ngượng ngùng, vội vàng mời đám người Tần Phong vào nhà.
Vào cửa là phòng khách, phòng khách của Chu gia khá lớn, riêng phòng khách này đã hơn 40m2, trên ghế sa lon trong phòng khách còn có vài người đang ngồi, thấy đám người Tần Phong vào, cũng đứng dậy.
- Tần Phong, đây là ông nội của tớ, đây là hai bác. Đây là mẹ tớ, còn đây là anh họ và chị dâu
Sau khi đi vào phòng, Chu Khải giới thiệu người nhà cho Tần Phong, Tần Phong tất nhiên là luôn miệng chào hỏi, lấy vài món nội y giữ ấm mua được ở Bắc Kinh tặng cho mọi người.
- Tiểu Tần à, đến chơi thôi mua những cái này làm gì, trong nhà cũng không lạnh mà.
Thấy Tần Phong lễ phép như vậy, mọi người trong Chu gia đều rất vui vẻ, ông nội xua tay, nói: - Khải Tử đã trở về, còn dẫn theo khách, đi, ra bàn ăn cơm thôi. Hôm nay cứ ăn uống thoải mái đi!
- Ông nội, ông có thể đổi tên cúng cơm của cháu được không?
Sau khi nghe ông nội nói, Chu Khải không vui, bình thường người trong nhà gọi thì không sao, nhưng trước mặt Tần Phong, anh ta chỉ cảm thấy mặt nóng ran.
- Cháu thì biết cái gì, Khải hoàn ca, Khải hoàn trở về, nhiều từ như vậy đã chứng minh chữ "Khải" đại diện cho thắng lợi Ông nội trừng mắt, nói tiếp: - Không gọi từ nhỏ như vậy, cháu nói xem cháu có thể thi đậu Đại học Bắc Kinh sao?
- Được rồi, ông nội, coi như cháu chưa nói gì!
Ông lão vừa trừng mắt, khí thế Chu Khải tích tụ lại nhất thời bay biến, cười khổ mà nói: - Ăn cơm, ăn cơm thôi. Đồ ăn trên máy bay khó ăn quá!
- Ai nha, Khải Tử, chắc đói lắm rồi phải không, con ăn chân gà trước đi, nào. Con và Tiểu Tần mỗi người một cái!
Vẫn là cô Chu thương con, sau khi nghe con mình nói, lập tức gắp hai cái chân gà bỏ vào trong bát Chu Khải và Tần Phong.
- Kén cá chọn canh, có cái ăn là tốt lắm rồi, bố anh còn chưa được ngồi máy bay đấy Chu Chính Quân rất bất mãn với đãi ngộ con trai mình được hưởng, hai mắt trông mong nhìn cái chân gà, chỉ thiếu điều vươn đũa ra cướp.
- Coi anh kìa, sao lại đi so đo với con mình?
Tục ngữ nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông nội giáo huấn đứa cháu xong lại giáo huấn đứa con: - Khải Tử sao có thể giống anh được? Ngồi máy bay có là gì? Tính toán chi li như vậy sao làm đại sự được?
Sau khi ông lão nói con trai vài câu, bưng chén rượu trước mặt lên, nói: - Nào, mọi người cùng nâng chén, một là hoan nghênh Tiểu Tần đến nhà làm khách, hai là cả nhà chúng ta tề tựu, cùng cạn chén nào!
Có câu nói chúc rượu của ông lão, nam nữ trên bàn đều uống cạn rượu trong chén, nhưng mấy người phụ nữ trong nhà sau khi uống xong chén rượu trắng thì đều đổi sang nước ngọt.
Trông khung cảnh này, trong lòng Tần Phong không khỏi chua xót, năm đó hắn cũng có cha mẹ, em gái, trong ký ức thơ ấu đã có chút mơ hồ, nhà bọn họ mỗi khi đến dịp Tết dường như cũng náo nhiệt như thế này.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Phong phủ một màn sương mờ, tuy rằng đồ ăn đầy bàn, nhưng Tần Phong không động đũa nổi, hắn có chút không chịu nổi thứ tình cảm gia đình đầm ấm này.
- Tiểu Tần, đến đây rồi thì cứ coi là nhà, đừng có khách sáo nha! Cô Chu còn tưởng Tần Phong ngại ngùng, gắp đầy đồ ăn vào bát hắn.
- Cảm ơn cô ạ. Tần Phong gật đầu, nhưng quả thực nuốt không trôi, tình cảnh trước mắt khiến cảm xúc hắn dâng trào.
- Tần Phong, coi tớ là anh em thì ăn uống thoải mái vào nhé, nào, chúng ta làm một ly
Chu Khải biết Tần Phong từ nhỏ là cô nhi, lúc mười mấy tuổi lại lạc mất em gái, anh ta hiểu, có lẽ cảnh đoàn viên của nhà mình gợi chuyện thương tâm trong lòng hắn, vội vàng bưng chén rượu lên chạm với Tần Phong.
- Khải Tử, cảm ơn! Tần Phong một hơi uống cạn chén rượu, đứng lên cười nói: - Cháu không sao, được làm khách ở đây cháu rất vui, cháu mời ông một chén
Nụ cười của Tần Phong khiến không khí trên bàn ăn náo nhiệt lên, nhưng mọi người vừa rồi dường như đã hiểu một chút, nhưng chỉ uống rượu rồi kể mấy câu chuyện cười, không ai nhắc đến chuyện trong nhà nữa.
- Cha, con kính cha một ly.
Rượu quá ba tuần, Chu Chính Quân kính rượu cha già, oán giận nói: - Cha à, thằng cháu của cha giống cha thật đấy, 200 ngàn chưa đầy hai tháng đã tiêu hết sạch
Ông nội của Chu Khải là một thương nhân giỏi của tỉnh Sơn Tây. Ông làm ăn cực kỳ khôn khéo, sản nghiệp của Chu gia có phân nửa là do ông làm ra, nhưng Chu lão gia mười ngón tay khẳng khiu, là bàn tay không giữ được của.
Khi Chu lão gia còn trẻ, Chu gia ở Sơn Tây vẫn chưa lụn bại, ông được ăn ngon mặc đẹp, đánh răng rửa mặt đều có người hầu hạ, là một thiếu gia đích thực.
Về sau, gia cảnh khó khăn, Chu lão gia cũng chưa từng ăn uống kham khổ, con gà mái đẻ trứng trong nhà ông cũng giết nấu canh ăn, đúng là một phá gia chi tử.
Sau rồi gây dựng lại gia nghiệp, Chu lão gia lại tiêu tiền như nước, số tiền mấy chục ngàn Chu Khải mang đi học là ông lão lén cho, nếu không với tính keo kiệt của Chu Chính Quân, có thể cho anh ta mấy trăm tệ đã là tốt lắm rồi.
- Anh thì biết cái gì, tiền là do tiết kiệm mà ra à? Có thể tiêu mới có thể kiếm!
Chu lão gia tức giận trừng mắt nhìn đứa con, nói: - Điểm này Khải Tử giống tôi, các anh chị cứ chờ xem, sau này không ai có thể thành đạt được như nó đâu, cả một đám quê mùa bủn xỉn
"Thật thật đúng là quá đáng."
Lời Chu lão gia nói khiến Tần Phong thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu vừa uống, ông lão này vơ đũa cả nắm, cả con trai lẫn con dâu đều bị mắng là bủn xỉn.
Nhưng thấy những người trong Chu gia đều tỏ ra đã quen với việc này, Tần Phong liền bình thường trở lại, đây gọi là truyền cách đời, con trai không giống cha, ngược lại cháu lại giống ông nội, gia đình này thật thú vị.
- Cha, hơn hai trăm ngàn đó, cũng không thể để nó dùng hết mà không có lời giải thích thỏa đáng được.
Trong vấn đề kinh doanh, Chu Chính Quân không chịu nhượng bộ, dù sao tài sản trong nhà bác cả cũng có phần, 200 ngàn Chu Khải cầm đi đầu tư bù lỗ hết sạch, thế nào cũng phải có lời giải thích thỏa đáng.
- Muốn giải thích thế nào mới thỏa đáng?
Ông lão đập mạnh đôi đũa lên bàn, nói: - Cháu tôi vui vẻ, đó chính là lời giải thích thỏa đáng, sao nào, thằng cả có ý kiến gì? !
- Cha, con không có ý kiến, thực sự không có ý kiến!
Bác cả của Chu Khải từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, thấy cha mình bất ngờ nổi nóng, hoảng sợ, vội vàng xua tay, nói: - Khải Tử còn trẻ tuổi, trải qua nhiều chuyện một chút cũng không phải chuyện xấu, cha nói rất đúng
- Thế còn được.
Sau khi nghe con cả nói, Chu lão gia lúc này mới nguôi giận, nhìn cháu trưởng, nói: - Chu Tùng, cháu cũng phải học em trai ấy, phải biết tiêu tiền mới được.
Ông lão nói vậy, ngoại trừ Chu Khải, người trong nhà ai cũng đều muốn khóc, té ra có hai ông cháu phá gia chi tử trong nhà còn chưa đủ, còn muốn thêm một người như thế nữa.
- Ông nội, cái này cháu sẽ học tập, cố gắng học tập!
Anh họ của Chu Khải biết ông nội thích mọi việc phải theo ý mình, cười khổ trong lòng, chỉ có thể gật đầu, chỉ sợ ông nội lại nổi giận.
- Cha, sao cha lại khinh thường con trai mình thế?
Tuy rằng được ông nội cưng chiều, nhưng Chu Khải cũng không chịu được thái độ của cha mình, đứng dậy, cầm ba lô của mình từ trên ghế sa lon, nói tiếp: - Cha, không phải con chỉ cầm 200 ngàn của cha đi đầu tư thôi sao, hôm nay con trả lại số tiền này cho cha!
- Trả cha sao? Con thua lỗ hết rồi, lấy cái gì mà trả trả, trả cha thật sao?
Lúc Chu Chính Quân chuẩn bị chê bai con trai mình mấy câu, chợt thấy Chu Khải dốc ngược ba lô trong tay, từng xấp từng xấp tiền mới tinh từ trong ba lô rơi xuống ghế sa lon.
- Có có phải con mượn tiền người khác để lừa cha không đấy?
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, Chu Chính Quân đều rất hài lòng với đứa con của mình, nhưng tục ngữ có câu: "Cha có nghiêm thì con mới có hiếu", ông nói chuyện với con luôn rất nghiêm khắc, cho dù nhìn thấy số tiền này, vẫn thốt ra lời nói theo thói quen.
Tiền tất nhiên sẽ không trả lời Chu Chính Quân, nhưng ông lão thì có miệng, nghe vậy liền vỗ một cái vào đầu con mình, mắng: - Vô liêm sỉ, có người cha nào lại nghi ngờ con mình như anh không? Đúng là thích ăn đòn
- Ai, ông nội, đừng động thủ mà, có chuyện gì từ từ nói.
Thấy ông nội đánh cha mình, Chu Khải không hề muốn, tiến lên kéo ông nội ngồi xuống, nhìn cha mình, nói: - Cha, chỗ này tổng cộng có 300 ngàn, là phần lãi con được chia, thực sự không lừa cha.
- Con con đầu tư tổng cộng hơn 200 ngàn mà lãi được chia đến 300 ngàn? Chu Chính Quân tuy rằng không châm biến con trai mình nữa, nhưng vẻ mặt vẫn không tin.
Hơn nữa sau khi Chu Chính Quân nói lời này ra, Chu lão gia tính tình nóng nảy cũng khẽ gật đầu.
Ông lão tuy rằng ủng hộ cháu mình, nhưng đồng thời của là một thương nhân khôn khéo, đầu tư 200 ngàn, chưa đến hai tháng đã được chia lãi 300 ngàn. Cho dù có buôn lậu ma túy cũng không thể kiếm được lợi nhuận lớn như thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận