- Bốn ngàn? Giá này cũng không kém là bao so với thị trường Bắc Kinh.
Người vừa đến cũng là một người trong nghề, nhận món trang sức từ trên tay Hoàng Bính Dư, ngắm nghía, nói: - Lão Hoàng, ông giao dịch xong rồi phải không? Xong rồi thì nhường chỗ cho tôi, tôi cũng mang một số món hàng đến
Đều là người lăn lộn trong ngành ngọc thạch, nghe giá cả, hai mắt ông chủ Triệu liền sáng lên, trong tay ông ta cũng có mặt hàng tương tự, đã cất trong kho suốt hai năm.
- Ai, lão Triệu, chúng ta cùng đến, dựa vào cái gì mà ông lại vào trước hả?
- Đúng thế, lão Hoàng đến sớm thì thôi đi, ông đi vào cửa còn đi sau tôi đấy nhé!
Ông chủ Triệu vừa nói vậy, mấy người đồng thời đi vào phố Đồ Cổ với ông ta đều không vui, nhìn thấy có nhiều người đến như vậy, bọn họ cũng không biết thực lực của Tần Phong, chẳng may Tần Phong mua đủ rồi liền thôi thì bọn họ chẳng phải đã tốn công đến rồi sao?
Những thương nhân ngọc thạch này đều tự cầm nguyên liệu đi gia công, sau đó bán sỉ cho người bán lẻ, ăn giá chênh lệch từ đó.
Trong khâu này, thương nhân bán lẻ chưa trả tiền hàng, bọn họ đành phải nợ tiền nguyên liệu và gia công, như thế liền hình thành tam giác nợ nần.
Cách Tết chỉ còn khoảng một tháng nữa, cho nên những ông chủ này đều vội vàng đổi hàng hóa trong tay mình thành tiền, nếu không Tết này sẽ chẳng được yên lành.
- Các vị đừng nóng vội, trước hãy lại đây uống ngụm trà đã
Nhìn mấy người tranh giành nhau, Chu lão gia đứng dậy, nói: - Tiểu Tần là đệ tử của Tề lão gia, là một thương gia cao cấp ở Bắc Kinh, chỉ cần hàng của các ông tốt, chẳng lo sẽ không bán được đâu.
- Được, Chu lão nói rồi. Chúng tôi sẽ chờ.
- Ông chủ Tần đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi đã nghe chuyện Tề lão thu nhận cậu làm đệ tử rồi.
Chu lão gia là người có tuổi trong ngành đồ cổ Hà Nam, ông vừa mở miệng, mấy người đó láo nháo vài câu rồi cũng yên tĩnh, nhưng ánh mắt ai cũng đánh giá Tần Phong ngồi sau bàn ông chủ.
- Các vị, Chu lão gia nói rất đúng, chỉ cần các ông có thứ tốt, tôi sẽ mua hết
Tần Phong đứng lên chắp tay với mọi người, cười nói: - Nhưng mà chúng ta vẫn nên lần lượt từng người một, nếu không tôi hoa mắt, lại mua ngọc thời Dân quốc với giá ngọc thời Hán thì chẳng phải tôi sẽ lỗ nặng sao?
- Ha ha, sao có thể chứ, ông chủ Tần nói đùa rồi.
- Đúng thế, đệ tử của đại sư Tề Công nhất định sẽ không nhìn nhầm đâu.
Nghe Tần Phong nói đùa, trong cửa tiệm liền vang lên tiếng cười đầy thiện ý.
Nhưng tâm tư đằng sau những tiếng cười ấy sợ rằng chỉ có tự bản thân họ mới biết. Những người này tất nhiên muốn mua bán đứng đắn, nhưng cũng không có ít người muốn đục nước béo cò.
- Tần Phong, ông giới thiệu một chút, vị này là vua Ngọc thạch nổi tiếng của Hà Nam, ông chủ An An Đức, ông ấy là bạn của ông, từ Trịnh Thị đến đấy
Vị này là ông chủ La ở Lạc Thị chúng ta, ông ấy là một trong những người kinh doanh ngọc thạch sớm nhất, mọi người sau này hãy qua lại nhiều một chút
Tiểu Triệu cũng là người kinh doanh ngọc thạch lâu năm, ông ta từng ở phía Nam một thời gian ngắn, việc làm ăn rộng khắp nam bắc đó
Một lúc nhiều người đến như vậy nhưng Chu lão gia không đắc tội với ai, giới thiệu thân phận của họ với Tần Phong một lượt, nhưng vào trong tai Tần Phong thì lại nghe ra ý nghĩa khác.
Ông chủ An tóc bạc trắng kia hẳn là một nhà buôn khá đáng tin, còn về phần giới thiệu ông chủ Triệu của Chu lão gia cũng có hàm ý khác, vào nam ra bắc cũng tức là biết nhiều mánh khóe, người như vậy vẫn nên đề phòng một chút.
- Ngưỡng mộ danh tiếng các vị tiền bối đã lâu.
Tần Phong cười nói với mấy người: - Hôm nay chúng tôi đến để làm ăn, đợi sau khi làm ăn xong, tôi xin được bày rượu mời khách, chúng ta sẽ say sưa một chầu thế nào?
- Ông chủ Tần nói rất đúng, chúng ta trước hãy mua bán đi đã.
Giọng nói của ông chủ Triệu rất vang: - Lão Hoàng, ông đã bán xong rồi, còn chưa lùi xuống à? Hôm nay tôi mang nhiều hàng đến lắm.
Sau khi nghe ông chủ Triệu nói, Hoàng Bính Dư bất mãn, nói: - Ai nói tôi bán xong rồi? Vừa rồi mới giao dịch ngọc mới thôi, tôi còn miếng ngọc cổ nữa.
- Vậy thì ông mau lấy ra đi.
Đang nói chuyện thì Chu Khải cầm bao tiền đi ra, nhìn thấy đám tiền mặt từng xấp từng xấp lộ ra ở miệng túi, ông chủ Triệu có chút sốt ruột.
- Được rồi, vốn không muốn bán, nhưng nếu như Tần Phong có thể đưa ra một cái giá thành thực thì tôi sẽ bán miếng ngọc này!
Bị ông chủ Triệu thúc giục, Hoàng Bính Dư cắn chặt răng, móc từ trong túi áo ra một cái hộp dẹt, đặt lên bàn, nói: - Đây là ngọc bội long phượng, là bảo bối gia truyền của nhà tôi, ông chủ Tần hãy xem xem
- Lão Hoàng, không phải anh nói không bán thứ này sao?
Sau khi nghe Hoàng Bính Dư nói, Chu Chính Quân không khỏi nói: - Tôi đeo bám anh 3 năm, anh ngay cả cái giá cũng không đưa ra, hôm nay lại muốn bán anh không thấy có lỗi với ông bạn già này à?
Cũng không thể trách Chu Chính Quân bất mãn với Hoàng Bính Dư, từ mấy năm trước, ông đã rất coi trọng miếng ngọc bội cổ long phượng của đối phương.
Chu Chính Quân hai năm trước từng muốn dùng bức tranh của Trịnh Bản Kiều để đổi, nhưng Hoàng Bính Dư sống chết cũng không chịu, hiện tại thấy ông ta lại muốn bán cho Tần Phong, nhất thời mặt xị ra.
- Lão Chu, người anh em này nói thật anh đừng trách móc.
Hoàng Bính Dư nhìn về phía Chu Chính Quân, nói: - Anh cũng biết, tôi không chơi tranh chữ, không nói đến việc bức tranh của Trịnh Bản Kiều có đáng giá bằng hai khối ngọc này hay không, tôi lấy bức tranh đó của anh cũng không dễ bán
- Muốn tiền anh cứ đưa ra giá là được. Chu Chính Quân bất mãn ngắt lời Hoàng Bính Dư.
- Lão Chu, với cái tính bủn xỉn đó của anh, có thể đưa ra được giá cao sao?
Hoàng Bính Dư có quan hệ rất tốt với Chu Chính Quân, cũng không sợ nói thật đối phương sẽ tức giận, nói tiếp: - Ngày mốt tôi định đi Nam tham gia một hội giao dịch ngọc thạch, tiền mặt trong tay không đủ, nếu không tôi cũng không nỡ bán đôi ngọc này.
- Anh anh làm sao biết tôi sẽ không đưa ra giá cao?
Chu Chính Quân nghe Hoàng Bính Dư nói liền tức giận, nhưng phản bác cũng không dữ lắm, tự mình biết mình, ông thực sự không nỡ bỏ ra mấy trăm ngàn mua đôi ngọc đó.
- Đi Nam? Ông lão An Đức từ khi vào tiệm vẫn chưa mở miệng, bỗng nhiên nhìn lên, nói: - Tiểu Hoàng, cậu định đi tham gia công bàn (đấu giá) Phỉ thúy ở Myanmar à?
- An lão gia, ngài đề cao tôi quá rồi, tôi làm gì có tiền đi Myanmar?
Hoàng Bính Dư cười khổ nói: - Là một người bạn ở Yết Dương nói bên đó có hội chợ giao dịch Phỉ thúy cỡ nhỏ, hẹn tôi đi xem xem, kỳ thực không tính là công bàn
Ở đây ngoại trừ người của Chu gia, trên cơ bản đều là người trong nghề ngọc thạch đều rất hiểu về kiểu đấu giá mà Hoàng Bính Dư nói.
Công bàn là thuật ngữ chuyên dụng trong giao dịch ngọc thạch nguyên khối, là hành vi giao dịch ngọc thạch nguyên khối được phần lớn giới kinh doanh ngọc thạch thừa nhận, chính là triển lãm công khai ngọc thạch nguyên khối được khai thác, người mua dựa trên sự đánh giá, phán đoán của mình mà đấu giá.
Đấu giá kiểu này được bắt nguồn từ Myanmar, ở Myanmar gần như mỗi năm có 3 lần công bàn.
Nhưng những cuộc đấu giá Phỉ thúy ở phía Nam Trung Quốc thường dùng danh nghĩa đấu giá để chào mời khách, đương nhiên, quy mô và lượng giao dịch thành công của nó còn kém xa những cuộc đấu giá ở Myanmar.
Hội chợ giao dịch Phỉ thúy mà Hoàng Bính Dư nói là ở gần khu gia công Phỉ thúy nổi tiếng Triều Sán, mấy năm nay cũng có chút tiếng tăm, hấp dẫn không ít khách từ nam chí bắc đến giao dịch.
Dạo gần đây thị trường Phỉ thúy đang dần nóng lên, so với những trang sức ngọc Nephrite, ngọc Hòa Điền, Phỉ thúy với màu lục long lanh của nó càng được người tiêu dùng hoan nghênh hơn.
Bởi vì sự cạnh tranh trên thị trường Phỉ thúy không kịch liệt bằng thị trường ngọc Hòa Điền, cho nên lần này Hoàng Bính Dư đem tất cả đồ ngọc trong nhà ra bán hết, cũng định gom góp vốn đi mua đá Phỉ thúy nguyên khối, về sau đổi sang kinh doanh Phỉ thúy.
- Ông chủ Hoàng, tôi xem xét một chút rồi chúng ta nói sau
Sau khi nghe Hoàng Bính Dư đề cập đến giao dịch Phỉ thúy, mắt Tần Phong lóe lên ánh sáng lạ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không truy vấn, trực tiếp cầm chiếc hộp to bằng lòng bàn tay kia lên xem.
Mở hộp ra, đôi ngọc bội ngọc Hòa Điền tản ra ánh sáng dìu dịu xuất hiện trước mặt Tần Phong, hai khối ngọc bội long phượng đều có hình bầu dục, nhưng hợp lại liền trở thành một khối ngọc bội hình tròn.
- Đồ tốt, cũng được làm ra từ ngọc Tử, khó có được khối ngọc Tử như vậy.
Tần Phong sau khi đánh giá xong, ngẩng đầu nhìn Hoàng Bính Dư, nói: - Ông chủ Hoàng, đôi ngọc bội này rất tuyệt, mặc dù làm từ cuối thời Thanh, nhưng chạm trổ và tạo hình cũng rất mới mẻ, độc đáo, ngài ra giá đi!
Tần Phong có thể nhìn ra được, Hoàng Bính Dư bình thường rất nâng niu đôi ngọc bội này.
Mặt trên ngọc bội sáng bóng, rõ ràng ngày ngày đều được mang ra mài, hơn nữa thời gian ít nhất cũng trên 10 năm, chỉ với điểm này, giá cả của đôi ngọc bội này đã có thể cao hơn nhiều giá thị trường.
- Ông chủ Tần, nếu như cậu thực sự muốn mua thì trả tôi 300 ngàn! Hoàng Bính Dư cắn chặt răng, nói: - Nếu thấp hơn giá này tôi sẽ không bán đâu.
Đôi ngọc bội này là ông nội Hoàng Bính Dư truyền lại cho ông ta, nếu không phải hiện tại muốn chuyển đổi kinh doanh mà tiền vốn lại đang cần gấp thì ông cũng không nỡ bán. Hoàng Bính Dư cũng đã có ý, chỉ cần Tần Phong có ý định mặc cả, ông ta lập tức sẽ thu đôi ngọc này lại.
- Được, 300 ngàn thì 300 ngàn!
Tần Phong không do dự, bộp một tiếng đóng cái hộp lại, quay đầu hô: - Khải Tử, lấy thêm 300 ngàn trả ông chủ Hoàng!
Đối với đồ ngọc thượng hạng, Tần Phong sẽ không keo kiệt chuyện tiền nong, hắn dám mua đôi ngọc bội này với giá 300 ngàn thì chắc chắn có thể bán đôi ngọc này với giá 600 ngàn. Người giàu trong nước rất nhiều, hơn nữa tên cúng cơm của bọn họ đều là "Khải Tử" (đồ ngốc).
- Được, ông chủ Tần quả nhiên thẳng thắn!
Tuy rằng không nỡ bán ngọc bội đi, nhưng trong lòng Hoàng Bính Dư vẫn rất vui vẻ, bởi vì đôi ngọc bội long phượng này tuy rằng không tồi, nhưng vẫn chưa truyền đến 3 đời, không được coi là ngọc cổ truyền đời, cái giá 300 ngàn đã là rất cao rồi.
- Lão Hoàng, cuộc mua bán này của ông thuận lợi thật.
Nhìn thấy Chu Khải lại mang ra một cái túi plastic màu đen, mọi người đều nhìn Hoàng Bính Dư với ánh mắt hâm mộ.
Đối với những thương nhân như bọn họ, ngọc có thể bán được mới là ngọc tốt, còn như giữ khư khư trong tay không bán được, thì cho dù có là món ngọc quý báu đến đâu cũng chỉ là một con số nhìn không thấy sờ không đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận