Henry Wei là tên gọi của người 1 đàn ông trung nhiên đó. Sở dĩ họ của ông ta đặt ở sau là vì ông ta là người sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông. Vào những năm 80, Henry đã gia nhập quốc tịch Anh.
Henry sống 40 năm ở Hồng Kông, thất lạc cha mẹ từ năm 12 tuổi. Henry Wei phải đến Ma Cao làm việc. Bằng cái đầu và sự quan sát tỉ mỉ ông ta rất nhanh đã trở thành một ông chủ sòng bài xuất sắc.
Henry rất thông minh. Những người khác sau khi thắng bạc thì đều đi ăn uống linh đình nhưng Henry thì khác. Sau khi thắng bạc ông ta thường giam mình trong phòng để nghiên cứu các thuật và công cụ để đánh bạc.
Tục ngữ nói cơ hội luôn giành cho những ai có sự chuẩn bị. Năm Henry 20 tuổi cũng là vào năm 60. Ông ta trổ hết tài năng trong sòng bạc và trở thành một người chia bài có tiếng được công nhận lúc bấy giờ.
Vào những năm 60-70, chơi bạc bằng gieo xúc xắc rất phổ biến trong các sòng bạc.
Còn "Qủy Vương" mà Henry sùng bái chính là Diệp Hán. Ông ta cũng là người nổi tiếng trong giới bài bạc. Henry khổ luyện về các thiết bị nghe và kỹ thuật gieo xúc xắc. Khi chưa đầy 25 tuổi đã trở thành tổng giám kĩ thuật của một sòng bạc.
Cái gọi là tổng giám kỹ thuật chính là người có kĩ thuật chơi bạc tốt nhất, lúc gặp phải cao thủ sẽ thể hiện kĩ thuật tổng giám để đấu lại với đối phương.
Cho nên người có thể đảm nhiệm kỹ thuật tổng giám thường là những nhân vật đã thành danh trong giới cờ bạc. Henry là một trong số 30 người làm cho rất nhiều người không phục.
Vì thế những cao thủ đánh bạc thường đến sòng bạc của Henry Wei chơi, nhưng tất cả đều bị ông ta hóa giải, do đó mà ở Ma Cao ông ta rất có tiếng tăm.
Đúng lúc đó thì Qủy vương Diệp Hán xuất hiện. Tập đoàn tài chính Diệp Đức Lợi vừa trúng thầu thống lĩnh ngành bài bạc ở Ma Cao đang phát triển mạnh mẽ. Tập đoàn này đã chiêu nhập Henry vào trướng của mình.
Diệp Hán rất coi trọng Henry Wei, sau khi trao quyền quản lý sòng bạc nửa năm cho ông ta thì cũng luôn để cho ông ta đi bên cạnh mình. Từ đầu những năm 70 cho đến năm 97 khi Diệp Hán qua đời, Henry Wei vẫn luôn đi theo Diệp Hán. Henry Wei
30 năm gần đây, Henry Wei cũng đã chứng kiến sự thay đổi rất nhanh của Diệp Hán. Từ ngành công nghiệp bài bạc ở Ma Cao đến các trường đua ngựa. Cuối cùng lại là xe đua thậm chí còn mở rộng ra cả quốc tế. Có thể nói Diệp Hán chính là một truyền kỳ.
Đi theo Diệp Hán, Henry Wei không chỉ học được nhiều điều trong bài bạc mà quan trọng hơn là ông ta học được cách làm người, cách đối nhân xử thế của Diệp Hán. Đó cũng chính là nguyên nhân mà ông ta vẫn luôn một mực đi theo người đàn ông này.
Diệp Hán qua đời năm ngoái, lúc Diệp Hán sắp đi đã đích thân viết giấy mời Henry Wei mời ông ta quản lý tổng giám của ngành công nghiệp sòng bạc ở Ma Cao. Mở ra 30 triệu để lập chia hoa hồng cổ phần.
Có thể nói, chỉ cần Henry Wei gật đầu là ông ta lập tức sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong giới bài bạc nhưng không biết lúc đó giữa Diệp Hán sư phụ Henry Wei và Hà Hồng có ân oán gì mà giấy mời này đã không có hiệu lực.
Nhưng sau khi Diệp Hán qua đời. Hery David cũng đã đắc tội với Hà Hồng ông ta đồng ý với đối phương, cả đời sẽ không tham gia vào ngành công nhiệp sòng bạc ở Ma Cao Hồng Kông nữa. Vì thế vua bạc đã trả cho ông ta một khoản tiền.
Người mà được vua bạc của Hồng Kông coi trọng như vậy cũng đủ khiến người ta biết thuật đánh bạc của Henry Wei tài giỏi đến mức nào.
Henry Wei là người kế thừa Qủy vương Diệp Hán. Tuy mấy năm nay không lộ diện nhưng đã là tiền bối trong giới bài bạc không ai dám khinh thường ông ta.
Diệp Hán qua đời không lâu thì vua bạc và mấy người bạn đã thành lập ra một hội sở. Muốn nhờ vào kinh nghiệm phong phú để ông ta làm chủ tọa, vua bạc đã không ngần ngại mà đề cử Henry Wei.
Henry Wei đi theo Diệp Hán đã nhiều năm cũng đã sớm thông hiểu chữ "bạc". Hơn nữa ở Hồng Kông ông ta đơn giản chỉ là đang dưỡng lão vì thế ông ta đã đến Bắc Kinh đến bây giờ đã được hơn 1 năm rồi.
Tuy thỉnh thỏang cũng có mấy hội viên ở Hồng Kông, Ma Cao đến sòng bạc chơi thậm chí có người còn dẫn theo cao thủ đánh bạc nhưng trước mặt Henry Wei những người đó cũng chưa chắc dám huênh hoang.
Qua lại thường xuyên tin tức cũng bị truyền ra ngoài. Phần lớn các ông chủ sòng bạc ở các quốc gia Đông Nam Á đều biết chuyện Henry Wei đang ở Bắc Kinh nhưng chẳn có ai dám xuất chiêu ở đây.
Vừa rồi quá trình chơi bạc của Tần Phong, Hery David đều theo dõi. Qua sự quan sát cẩn thận về biểu hiện của hắn Henry thấy Tần Phong cũng không có vẻ gì là bịp bợm thực sự là may mắn.
May mắn cũng có thể là số mệnh. Trên đời này cũng không thiếu người có số may mắn. Tuy trong cuộc sống có thể họ hay gặp nạn nhưng trên chiếu bạc thì những người này lại gặp may, nếu đặt cược tất cả thì sẽ giành chiến thắng.
14 ván tiểu như lời Henry nói chính là chuyện xảy ra ở Floria cách đây mấy năm.
Người ngoại quốc kia thực sự là rất may mắn. Áp liên tục cả 14 ván, cuối cùng thắng được 1,2 triệu đô la.
Cho nên 4 ván tiểu của Tần Phong, Henry Wei thấy rất bình thường. Quan sát hành động và biểu hiện của Tần Phong chẳng qua chỉ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của ông ta mà thôi.
Thấy Henry Wei đã dời khỏi màn hình theo sõi, vị Nghiêm tổng nói: - Tổng giám Vệ, người thanh niên kia có vấn đề gì không?
- Không vấn dề gì, vừa rồi lúc xúc xắc đang gieo cậu ta vẫn còn đang nói chuyện.
Henry Wei lắc lắc đầu nói như đinh đóng cột: - Trong tình huống như vậy thì không ai có thể nghe ra điểm của xúc xắc được, cho dù sư phụ Diệp Hán của ta cũng không thể.
Thuật nghe xúc xắc không phải là truyền thuyết mà sau khi trải qua khổ luyện thì có thể nghe tiếng tiếp xúc rất nhỏ của đầu xúc xắc mà đoán ra điểm.
Như Diệp Hán tinh thông kĩ thuật nghe xúc xắc đã trở nên nổi tiếng, là đầu đảng đại phá sòng bạc ở Ma Cao. Chỉ cần thông qua ông ta thì điểm của xúc xắc đều nghe ra hết.
Henry Wei cũng tinh thông thuật này. Cho dù thuật nghe có luyện đến cảnh giới nào thì lúc gieo xúc xắc cũng phải rất cẩn thận. Vì chỉ cần có một sư thay đổi nhỏ trong âm thanh là cũng có thể dẫn đến số điểm cuối cùng bị thay đổi.
Cho nên lúc người chia bài bắt đầu gieo xúc xắc Tần Phong vẫn đang nói chuyện, Henry Wei bắt đầu thả lỏng. Tuy ông ta không phải loại người tự mãn nhưng cũng không tin trên đời này lại có người lại xuất sắc đến như vậy.
- Vậy là được rồi, tiểu tử này số đỏ có thể áp tiểu liên tiếp 4 ván liền.
Nghiêm tổng nghe thấy vậy liền cười, ông ta là quản lý của sòng bạc này cũng chính là tâm phúc của ông chủ.
Nói dễ nghe một chút thì ông ta đến để xử lý mọi việc trong sòng bạc. Nói khó nghe một chút thì phải trông chừng, nếu để xảy ra cơ hội cho kẻ bịp bợm thì ông ta sẽ bị chê cười.
Henry Wei nghe thấy vậy liền lắc lắc đầu. Khớp ngón tay phải xuất hiện một đồng xu từ từ lăn trên các đốt ngón tay.
Nếu bị Tần Phong nhìn thấy thì ông ta sẽ lập tức đoán ra thân phận của hắn bởi vì người dùng tiền xu luyện độ linh hoạt của ngón tay rất nhạy cảm. Không phải là người trong nghề thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
Người đi ra từ Đạo môn, đương nhiên chính là những lão tặc kinh niên như Miêu Lục Chỉ, còn người của Thiên môn cũng là nhánh "thuật bạc" của Thiên môn.
- Ôi? Không đúng! Vệ tổng... sao cậu ta lại áp hai ván tiểu.
Henry vừa mới dời khỏi màn hình thì lại nghe thấy tiếng gọi nhỏ của Nghiêm tổng. Ông ta không khỏi nhíu mày, trúng liền 6 ván tỉ lệ này không phải là không bình thường nhưng chắc chắn là có chuyện, đáng ngạc nhiên đây.
- A Hoa, cậu thanh niên kia số rất đỏ...
Henry trầm ngâm một chút rồi cầm máy bộ đàm lên nói:
- A Hào đổi cho A Lệ đi, chỉ cần mở một ván đại là có thể phá được vận may của cậu ta...
Thay người gieo xúc xắc là điều rất bình thường trong mỗi sòng bạc. Bình thường chỉ cần thay đổi vận số của người chia bài, trừ phi là người này cực kỳ may mắn nếu không trăm thử cũng khó có một người thắng mãi được.
Sau khi nghe Henry chỉ đạo cô gái cũng đã nghe rõ trong ống nghe. Cô ta liền bỏ ống gieo xúc xắc xuống nói: - Xin lỗi, tôi phải đi một chút sẽ có người khác tiếp tục gieo thay tôi...
- Này, làm gì thế? Sao lại đổi người?
Tuy cô ta đã giải thích nhưng mọi người vẫn cảm thấy bất mãn. Vì họ cảm thấy vận số của Tần Phong đang tốt lúc ở ván thứ 5 họ cũng quyết định áp cửa tiểu theo Tần Phong.
- Xin lỗi các vị, là nữ mà, có nhiều bất tiện.
A Hào đứng ở bên cạnh côi gái chia bài cười nói: - Tôi tên là A Hào, trước kia làm việc ở công chủ Đông Phương. Nói vậy chắc sẽ có bạn từng nghe rồi. Tiếp theo tôi sẽ gieo xúc xắc cho mọi người...
Sở dĩ Henry đồng ý đến sòng bạc ở Bắc Kinh là vì thứ nhất ông ta chưa muốn phải dưỡng lão sớm. Thứ hai, sau khi Diệp Hán qua đời vẫn còn có những cấp dưới cần cơm ăn cho nên ông ta không thể bỏ mặc họ được.
Giống như cậu chia bài tên là A Hào này cũng đã đi theo Diệp Hán hơn 10 năm. Năm đó làm chi bài trong sòng bạc quốc tế Đông Phương cũng rất có tiếng. Đã nói như vậy thì đương nhiên là anh ta rất tự tin.
- Đổi người đổi vận?
Thấy A Hào đi lên, Tần Phong cười thâm lúc này hắn bắt đầu hoài nghi về người có số đỏ. Nếu không cho dù là có nghe ra tiếng gieo xúc xắc thì tỉ lệ 6 ván tiểu liên tiếp cũng cực kì thấp.
- Anh Vương, cũng không còn sớm nữa chúng ta đi thôi.
Tần Phong thấy đã hơn 11h tồi mà thắng cũng đã 6 ván liên tiếp rồi. Cục trưởng Vương đã lấy lại được 50 ngàn ban đầu còn lãi được đồng xu 300 ngàn.
Tần Phong thấy mình không nên tham lam nữa. 5000 tiền vốn của hắn sau khi thắng 6 ván liên tiếp cũng đã lên đến 130 ngàn. Cuối cùng Tần Phong cũng không áp tất cả số tiền đó.
Thấy tốt thì lui về đây chính là tố chất tốt của dân cờ bạc. Không có tố chất đó thì sẽ không được gọi là dân cờ bạc mà chỉ được gọi là con bạc
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận