- Chu lão ca, anh không biết tôi làm như vậy thực ra cũng là để hai bên cùng có lợi sao?
Sau khi nghe Chu Lập Hồng nói Tần Phong lắc lắc đầu: - Ông chủ Phương làm nghề ngọc thạch nhiều năm, cũng không thiếu danh tiếng nhưng bây giờ lại đang thiếu nó. Chính là vấn đề quay vòng vốn và giải quyết mâu thuẫn nội bộ.
Tôi tiếp nhận cửa hàng này có thể mang đến cho ông chủ Phương gần 2 triệu tiền mặt, giúp ông ấy tiêu thụ những đồ trang sức Phỉ thúy này cũng có thể nói là giúp ông ta có thu nhập.
Mà ông chủ Phương vốn đã có ý rút khỏi thị trường Phỉ thúy, sau này sẽ không có xung đột trong làm ăn với tôi, chuyển nhượng cửa hàng cho tôi cũng là một chuyện ai cũng đều có lợi...
Tần Phong từ mấy hôm trước đến bây giờ cũng đã động lòng rồi nhưng chỉ mình hiểu rõ tình hình của mình. Số vốn của Tần Phong không đủ để thu mua cửa hàng từng là cửa hàng từng có sức ảnh hưởng lớn trong giới ngọc thạch Trung Quốc này.
Nhưng Phương Nhã Chí thua lỗ lớn khi cược đá và cửa hàng phải chịu tiếng phong thủy tiễn đao sát đã khiến cho Tần Phong có hy vọng. Thời đại này cũng không phải chỉ mỗi mình Tần Phong là người đục nước béo cò.
Cho nên lúc này Tần Phong mới loan ra tin phong thủy tiễn đao sát, trước hết làm làm cho những người có ý định mua lại Nhã Trí Trai phải kinh sợ rút lui, rồi lại khiến Nhiếp Thiên Bảo không còn mặt mũi nào mà ở lại Bắc Kinh.
Như vậy, Phương Nhã Chí đã hết hy vọng, gần như đã rơi vào đường cùng, cho dù có bất mãn thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể đồng ý điều kiện của Tần Phong. Nhưng 1 triệu tiền đặt cọc vẫn là nằm ngoài dự tính của Tần Phong.
- Tần lão đệ, nếu cậu muốn tiếp nhận lại cửa hàng này thì phải nắm chặt lấy nó. Tôi nghe lão Phương nói, họ Nhiếp ở Thạch Thị kia mấy ngày nay vẫn còn đang do dự.
Chu Lập Hồng là người thông minh, tuy ông ta vẫn nghi ngờ chuyện tiễn đao sát là do Tần Phong loan tin ra ngoài nhưng không có bằng chứng. Ông ta không cần đắc tội với hắn mà ngược lại còn tiết lộ cho Tần Phong một tin.
- Sao? Ông chủ Nhiếp không phải đã đi rồi hay sao?
Tần Phong nghe thấy vậy hơi sửng sốt một chút. Họ Nhiếp kia cũng chẳng phải lập nghiệp từ nghề đứng đắn gì, chưa chắc đã tin chuyện tiễn đao sát. Nếu như ông ta thực sự muốn nhúng tay vào, chuyện này có lẽ sẽ có tình hình khác.
- Lúc đầu đúng là đi rồi...
Chu Lập Hồng nói: - Nhưng vừa rồi lúc mới ra cửa lão Phương nói với tôi. Ông chủ Niếp gọi điện đến nói hôm nay sẽ từ Thạch Thị đến đây muốn đàm phán với ông chủ Phương không biết có phải là nói chuyện này không?
- Vậy à? Sao lại phiền phức thế chứ?
Tần Phong nhíu mày nhìn về phía Chu Lập Hồng nói:
- Chu lão ca, anh thử nói xem chuyện ông chủ Phương đã đồng ý liệu có thay đổi được hay không?
Đột nhiên xuất hiện biến số làm cho tâm tình vui vẻ trong lòng Tần Phong chuyển thành lo lắng. Sớm biết như thế này lẽ ra năm đó ở Thạch Thị phải giải quyết triệt để tên họ Nhiếp mới đúng, để bây giờ lại trở thành kẻ dọn đường cho ông ta.
- Khó nói lắm, nếu là lão Phương trước kia thì chắc chắn sẽ như đinh đóng cột. Chu Lập Hồng lắc đầu nói: - Bây giờ ai trả nhiều tiền thì ông ta sẽ chuyển nhượng cho người ấy.
Nhìn thấy đã ra khỏi bệnh viện, Tần Phong dừng lại nói: - Tôi biết rồi, Chu lão ca cảm ơn anh đã cho tôi biết tin này.
- Được, lão Phương bên kia có gì thay đổi tôi sẽ gọi điện cho cậu.
Chu Lập Hồng gật gật đầu, ông ta cũng không có thiện cảm gì với ông chủ Nhiếp kia, thực ra ông ta rất hy vọng Tần Phong tiếp nhận cửa hàng này và làm hàng xóm của mình.
"Nhiếp Thiên Bảo ông đến nhanh lắm."
Thấy Chu Lập Hồng quay về phòng bệnh, Tần Phong mới xoay người đã nhìn thấy cách đó hơn 20m, Nhiếp Thiên Bảo đã xách một cái giỏ hoa quả đi đến trước mặt.
"Mẹ kiếp, muốn tranh với ông sao?"
Tần Phong suy nghĩ nhanh trong đầu, bỗng mắt hắn sáng lên. Hắn đi qua chào đón Nhiếp Thiên Bảo miệng nhiệt tình hô lên: - Ông chủ Nhiếp, thật khéo quá lại gặp nhau ở đây.
- Là ông chủ Tần à? Cậu cũng đến thăm ông chủ Phương à?
Ở Bắc Kinh, Nhiếp Thiên Bảo cũng không quen nhiều người lắm. Lúc nghe thấy có người chào hỏi mình y còn hơi sửng sốt, nhưng khuôn mặt của Tần Phong quả là ông ta khó mà quên được chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
- Đúng vậy, đến thăm cùng ông chủ Chu.
Tần Phong cũng không tránh đường mà lấy bao thuốc láTrung Hoa ra mời Nhiếp Thiên Bảo một điếu nói:
- Nghe ông chủ Chu nói, việc kinh doanh của ông chủ Nhiếp ở Thạch Thị rất lớn, chúng ta đúng là không đánh nhau thì không quen nhau mà...
- Đâu có, đâu có...
Nhiếp Thiên Bảo cười nhận lấy thuốc, thản nhiên nói: - Tôi đổi nghề giữa chừng, trong ngành này nếm không ít thiệt thòi. Mấy năm trước còn bị thằng nhóc con lừa mấy mấy trăm ngàn, làm sao so được với ông chủ Tần học hành chính quy?
Sau khi Nhiếp Thiên Bảo quay về Thạch Thị suy nghĩ 2 ngày thì phát hiện bản thân mình cả ngày cứ đi sợ người khác nói ra chuyện đó như vậy chẳng khác nào để nhược điểm cho người ta chế nhạo. Chẳng bằng gặp người ta liền tự giễu, người khác hẳn sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhiếp Thiên Bảo từ tầng lớp dưới xã hội mà đi lên. Năm đó lúc kinh doanh hộ cá thể ông ta cũng bị không ít người coi thương. Chỉ là sau khi có tiền thì tự tin hơn, nhất thời liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hơn nữa Nhiếp Thiên Bảo còn đặc biệt giỏi nắm bắt cơ hội. Sau khi giải quyết vấn đề tâm lý, ông ta lập tức ý thức được sóng gió bây giờ chẳng phải là thời cơ tốt nhất để đục nước béo cò hay sao?
Giống với suy nghĩ của Tần Phong, vốn dĩ Nhiếp Thiên Bảo không phải là người trong giang hồ, hơn nữa trong thời kỳ náo động trước kia, không biết đã chống lại bao nhiêu quỷ thần, cũng chưa thấy gặp phải báo ứng gì.
Cho nên về chuyện phong thủy tiễn đao sát ông chủ Nhiếp chỉ cười nhạt. Cho nên lần này vội vàng đến Bắc Kinh là do ông ta sợ người có ý tưởng giống mình muốn tiếp nhận cửa hàng kia.
- Ông chủ Tần, không biết ông chủ Phương bình phục thế nào rồi?
Châm điếu thuốc trong tay, Nhiếp Thiên Bảo thuận miệng hàn huyên mấy câu với Tần Phong. Ở Bắc Kinh ông không có nhiều mối quan hệ lắm, mà Tần Phong là đệ tử của lão Tề tiên sinh, là đối tượng rất đáng để kết giao.
- Ôi.... ôi, hai người này ở đây không được hút thuốc.
Nhiếp Thiên Bảo vừa mới rút điếu thuốc ra thì bị một nữ ý tá đi ngang qua nhìn thấy liền quở mắng làm cho những người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt chỉ trích.
- Khụ... khụ... Chúng ta ra ngoài hút, ra khỏi chỗ này.
Tần Phong kéo Nhiếp Thiên Bảo ra ngoài, ông ta cũng là người nghiện thuốc liền theo Tần Phong ra ngoài. Hai người đứng ở trước cổng bệnh viện.
- Ông chủ Phương bình phục cũng khá lắm, nhưng phải chịu một cú đả kích quá lớn.
Thấy Nhiếp Thiên Bảo hút đã gần hết điếu thuốc, Tần Phong lại châm cho ông ta một điếu nữa nói: - Phong thủy tiễn đao sát này là bố cục rất nổi tiếng trong phong thủy hơn nữa còn rất khó phá giải...
Tần Phong lắc lắc đầu thở dài nói:
- Sau khi ông chủ Phương xảy ra việc này thì cơ bản là không ai dám đến hỏi thăm nữa. Chỉ có ông chủ Nhiếp là vội chạy đến hỏi thăm thôi.
- Tiễn đao sát cái gì? Đều là do thầy phong thủy lừa thôi.
Nhiếp Thiên Bảo bĩu môi không thèm để ý mà nói: - Tôi cũng không tin vào chuyện này. Năm đó lúc phá bỏ những hủ tục lạc hậu, một đám thầy địa lý bị đánh đến mức tè ra quần. Sao bọn họ không chọn chỗ tốt cho phần mộ tổ tiên nhà mình trước chứ?
Nghe Tần Phong nói không ai dám tìm đến Phương Nhã Chí. Nhiếp Thiên Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm cũng không muốn vào viện vội mà thậm chí ông còn định quay về khách sạn.
Vì chuyện này Nhiếp Thiên Bảo hoàn toàn có thể chờ đợi thêm. Đợi cho Phương Nhã Chí đến lúc cùng đường ông mới nói đến chuyện chuyển nhượng thì chắc chắn sẽ ép được giá đến mức thấp nhất.
Không phải có câu cách ngôn thương trường không có tình phụ tử sao? Như tình cảm bạn bè hơn 10 năm nay của Nhiếp Thiên Bảo và Phương Nhã Chí, lúc đề cập đến chuyện làm ăn cũng không ai là không muốn là chiếm lợi một chút.
- Đúng rồi, ông chủ Nhiếp...
Sau khi nói chuyện phiếm mấy câu, Tần Phong vô tình nói: - Ông kinh doanh về ngọc thạch, tôi có một bộ ngọc cổ gia truyền muốn nhờ ông định giá. Không biết lúc nào ông rảnh?
- Một bộ ngọc cổ? Được làm bằng gì?
Nhiếp Thiên Bảo nghe thấy vậy liền sửng sốt. Ngọc cổ thường được xét theo bộ, ngọc Cửu Khiếu là thường thấy nhất, nhưng loại đó được lôi ra từ trên người người chết, có người thích có người không. Ngoài Bát Đao Thiền ra thì những loại còn lại giá cả cũng không được cao lắm.
Lần đó Nhiếp Thiên Bảo sau khi bị mất mặt với người trong nghề thì chỉ chú trọng vào kinh doanh ngọc Hòa Điền.
Người làm nghề ngọc thạch không ai ngại có nhiều ngọc cổ trong tay. Nghe thấy Tần Phong nói như vậy ông ta động lòng, nói: - Ông chủ Tần, bây giờ tôi đang rảnh hay là chúng ta đi xem luôn đi.
Đối với loại bạc tình bạc nghĩa như Nhiếp Thiên Bảo có đi hỏi thăm sức khỏe của Phương Nhã Chí hay không cũng không quan trọng. Hơn nữa, vốn ông ta không định đến thăm Phương Nhã Chí hôm nay, Tần Phong nói vậy coi như ông ta đã có một cái cớ.
- Ông chủ Nhiếp, hôm nay không thích hợp lắm. Tần Phong nhìn lên lầu nói: - Hay là ông hãy đi thăm ông chủ Phương trước, tôi chờ ở dưới này?
- Không cần, tôi và ông chủ Phương là bạn bè, ông ấy nằm viện cũng chính là tôi đưa đến.
Nhiếp Thiên Bảo khoát tay nói: - Tôi còn ở Bắc Kinh mấy ngày nữa, còn nhiều cơ hội đi thăm ông ấy, nhưng ngọc khó cầu. Ông chủ Tần nói vậy làm tôi rất hiếu kỳ, dù thế nào hôm nay lão Nhiếp tôi cũng phải xem.
- Vậy... được rồi. Tần Phong cũng là kẻ biết thời thế liền đồng ý, nói: - Ông chủ Nhiếp, ông chính là người đầu tiên nhìn thấy bộ ngọc này của tôi đấy.
- Được, chúng ta đi đâu? Tôi lái xe.
Thấy Tần Phong đồng ý, Nhiếp Thiên Bảo mừng rỡ, ông ta có ý muốn đi xem ngọc, một phần là rất tò mò. Hai là cũng muốn lôi kéo quan hệ với Tần Phong, đệ tử của Tề Công.
Ở Thạch Thị, Nhiếp Thiên Bảo cũng được coi là một nhân vật đáng kể, nhưng ở Bắc Kinh thì ông ta chẳng là cái gì. Kinh doanh nhiều năm như vậy đương nhiên là ông ta biết tầm quan trọng của các mối quan hệ. Mà thân phận đệ tử của Tề Công đã đủ để ông ta nịnh bợ, làm quen rồi.
"Mẹ kiếp, chó không đổi được bản tính ăn phân, một lần bị lừa rồi mà vẫn muốn chiếm lợi." Nhìn thấy Nhiếp Thiên Bảo vội vàng như vậy, Tần Phong không khỏi cười lạnh trong lòng.
Những người trong Thiên môn thích nhất chính là loại người như Nhiếp Thiên Bảo. Vì lòng tham của loại người này lớn hơn người thường, cũng dễ dàng cho người khác có cơ hội lừa ông ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận