- Nhóc con, định giả bộ ngớ ngẩn để lừa phỉnh tôi hả?.
Mạnh Lâm liếc mắt nhìn Tần Phong, nói:
- Tuy là đồ đã mất nhưng đó là bộ đồ Ngọc quý nhất, hơn nữa chẳng biết tại sao lại mất điện. Còn dám nói là không đủ sức thuyết phục sao?
- Vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân mất điện à?
Tần Phong đưa câu chuyện đi vào chi tiết, cảnh sát cũng không phải kẻ ngốc, đối với việc phân tích vụ án họ đã sớm có kết luận rồi. Bản thân hắn bây giờ cãi cọ với Mạnh Lâm thì cũng chẳng làm nên chuyện gì.
- Là bảo hiểm cũng đốt rồi, không có dấu vết của ai cả.
Mạnh Lâm lắc lắc đầu nhìn theo đủ các loại dấu vết, rõ ràng là bọn trộm đã cùng nhau có dự tính từ trước. Nhưng sau khi điều tra ra nguyên nhân mất điện lại phát hiện ra mất điện chỉ là chuyện ngẫu nhiên, đã khiến cho vụ án trở nên càng rắc rối, phức tạp.
- Thủ đoạn của Miêu Lục Chỉ, nếu lại bị các anh phát hiện ra thì y cần gì phải lăn lộn nữa.
Tần Phong trong bụng cười khẩy, mười mấy phút ngắn ngủi đã trộm được bốn nhà, hắn bây giờ có chút nghi ngờ là Miêu Lục Chỉ đã đích thân ra tay. Bởi vì dựa vào thủ đoạn của Vu Thiên Nga thì không thể có khả năng làm việc nhanh nhẹn, sạch sẽ như vậy được.
- Sao tôi lại vẫn thấy nhóc con cậu đáng nghi nhất nhỉ?
Mạnh Lâm nhìn Tần Phong từ trên xuống vẫn không thể loại bỏ hết nghi ngờ trong lòng được.
Một là vụ án này có liên quan đến Tần Phong. Hắn là bên bán. Thứ hai là Tần Phong còn có quen biết một vài tên trộm đã từng bị đánh. Cho dù thời gian phát hiện vụ án hắn không có ở hiện trường nhưng cũng không thể không nghi ngờ hắn được.
- Anh Lâm, đừng nghi oan cho người khác như vậy. Nếu là tôi làm tôi còn phải nhờ anh giúp việc công ty Khai Tỏa hay sao?
Tần Phong tức giận nói:
- Tôi đã nói rồi, những người đã từng đi lầm đường bây giờ đều muốn thay đổi hoàn toàn để làm lại từ đầu. Các anh không thể vì những sai lầm trước kia của họ mà phủ định tất cả công sức của họ được?
Tần Phong tin rằng cảnh sát chắc chắn đã tiến hành điều tra Vu Thiên Nga. Miêu Lục Chỉ không liên hệ với mình nói lên rằng bọn họ vẫn chưa điều tra được cái gì cả. Tần Phong chẳng có gì phải sợ.
- Chúng tôi không nghi oan cho người tốt nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu.
Mạnh Lâm bị lời nói của Tần Phong làm cho không nói thêm được gì nữa. Thực ra không riêng gì người dân có thành kiến với những tù nhân được phóng thích mà cảnh sát cũng vậy. Cứ hễ có vụ án gì thì bọn họ là những người đầu tiên bị nghi ngờ.
Nhưng thông qua điều tra Vu Thiên Nga, đúng như Tần Phong suy nghĩ, phía cảnh sát hoàn toàn chẳng có thu hoạch gì.
Bởi vì thời điểm xảy ra vụ án, Vu Thiên Nga đã dẫn theo mấy người học nghề đi bán sỉ quần bò, găng tay và những đồ linh tinh cùng loại đang ở cầu vượt Thiên Kiều. Căn bản là không có thời gian gây án.
Về phần Miêu Lục Chỉ mặc dù đã có danh hiệu vua trộm từ sớm, nhưng bên cảnh sát không đưa ông ta vào đối tượng tình nghi.
Là bởi vi Miêu Lục Chỉ thực sự quá già rồi, đi đường còn run rẩy thì chỉ trong mười mấy phút đồng hồ làm sao mà ăn trộm được cả bốn căn phòng. Sợ là cả Mạnh Lâm cũng không thể tin được điều này.
- Được rồi, tôi cảm thấy tư duy phán đoán vụ án này của các anh có vấn đề.
Tần Phong chẳng có cảm tinh gì mấy với đám người luôn hô khẩu hiệu chính nghĩa này, hắn bĩu môi nói:
- Anh nên thay đổi góc độ suy nghĩ một chút. Ở trong một khách sạn, chỗ dễ bị đột nhập nhất là chỗ nào?
Mạnh Lâm không hề suy nghĩ mà nói:
- Đương nhiên là phòng ở của khách rồi. Rất nhiều khách có thói quen để đổ ở trong phòng rồi đi ra ngoài.
- Ôi, vậy tôi nói khách sạn có kho ký gửi những đồ vật quan trọng cho khách để làm gì chứ?
Tần Phong nghe thấy vậy liền chớp mắt khinh thường nói:
- Làm ơn đi, trong khách sạn chỗ mà dễ bị kẻ trộm đột nhập nhất chính là kho gửi đồ. Tôi nghi ngờ lúc Nhiếp Thiên Bảo ký gửi Ngọc đã bị người ta nhìn thấy cho nên mới xảy ra hàng loạt các chuyện tiếp theo.
- Thực ra cậu nói cũng có lý...
Mạnh Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy bị mất điện và ba phòng bị mất trộm cậu giải thích thế nào?
- Anh Lâm, anh là cảnh sát hay tôi là cảnh sát?
Tần Phong chẳng vui vẻ gì nói:
- Tôi làm sao mà biết được tại sao lại mất điện? Có thể do bọn trộm đấy may mắn, gặp đúng lúc khách sạn bị mất điện. Còn về phần ba phòng khác cũng có thể là kẻ trộm "ôm cây đánh Thỏ", coi như mấy vị khách kia xui xẻo.
- Loại khả năng này thực ra cũng có.
Mạnh Lâm không để ý chuyện mình lại bị Tần Phong trách móc, mà lại suy nghĩ đến lời nói của Tần Phong. Hiện nay vụ án đã bế tắc rồi. Điều tra từ kho ký gửi đồ quan trọng có lẽ chính là một điểm đột phá.
- Được rồi, Tần Phong không có chuyện gì với cậu nữa, tôi đi trước đây.
Nghĩ đến đây, Mạnh Lâm có chút đứng ngồi không yên. Anh ta muốn bảo người trong tổ chuyên án điều tra toàn bộ băng ghi hình mấy ngày này của khách sạn xem có xuất hiện người khả nghi nào hay không.
- Đừng thế chứ? Qua cầu rút ván làm sao được?
Tần Phong kéo Mạnh Lâm lại nói:
- Anh Lâm, anh cũng được coi là nhân vật số một ở Bắc Kinh. Lý Nhiên nhắc đến anh cũng phải dựng thẳng ngón tay cái, nhưng anh làm việc này sao lại không suy xét chứ?
- Cái gì mà không suy xét. Tôi vẫn còn vụ án, có việc gì hôm khác chúng ta lại nói tiếp.
Mạnh Lâm càng nghĩ càng cảm thấy sự phân tích của Tần Phong có lý. Bây giờ anh ta đang muốn chạy vội về, sức đâu mà nói chuyện tào lao với Tần Phong nữa.
- Anh mới là không suy xét ấy.
Tần Phong cầm lấy cánh tay Mạnh Lâm không buông nói:
- Chuyện mà anh đồng ý với tôi đã bao lâu rồi? Sắp nửa tháng rồi? Tôi tìm anh Nhiên đi lo liệu công ty phá dỡ nhà, công trình đã nhận được mấy cái rồi. Công ty Khai Tỏa của anh đến một tin tức cũng không có.
Vì chuyện của mình Miêu Lục Chỉ phải đích thân ra tay, chuyện của công ty Khai Tỏa mà hắn làm không xong thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp ông ta.
- Cậu đừng có kéo tôi, chuyện đó vốn làm xong rồi, xong vụ án này rôi sẽ cấp ra.
Mạnh Lâm bỏ tay Tần Phong ra, cầm theo giấy bút trên bàn viết số điện thoại, tên của một người lên giấy nói:
- Cậu đi tìm người này, chuyện cụ thể thế nào ông ta sẽ giúp cậu lo liệu...
Tìm một người trong hệ thống để làm một cái giấy chứng nhận đối với Mạnh Lâm mà nói là một chuyện quá dễ dàng. Chỉ là người lập công ty là một đám ăn trộm khiến Mạnh Lâm có chút lo lắng, vì thế lúc này vẫn chưa giúp Tần Phong làm thủ tục
- Ai u, cám ơn, cám ơn anh Lâm chờ khai trương công ty tôi nhất định sẽ mời anh đến cắt băng nói chuyện
Thấy Mạnh Lâm để lại tờ giấy, Tần Phong liền tươi cười có thứ này thì nửa đời sau của bọn đệ tử con, đệ tử cháu của Mục Liêu Chỉ coi như có thể đi con đường đúng đắn rồi. Thu nhập chưa chắc đã bằng đi ăn trộm nhưng không còn phải lo lắng hãi hùng nữa.
- Thôi bỏ đi công ty tí tẹo còn bày đặt gọi tôi đi cắt băng khánh thành?
Mạnh Lâm tức giận nói:
- Cậu để tôi ít nghe thấy tin tức của cậu là tôi thấy mừng lắm rồi.
Thực ra đến Mạnh Lâm cũng cảm thấy hơi lạ. Sao gần đây rất nhiều chuyện lại đều có dính dáng đến Tần Phong nhỉ?
Đầu tiên là chuyện Chu Dật Thần buộc phải xuất ngoại sau lưng cũng có bóng dáng Tần Phong. Sau đó là hiện trường của vụ đấu súng thì Tần Phong cũng ở chỗ đó. Còn nữa chính là vụ trộm ly kì này Tần Phong lại là người bán.
Hơn nữa việc Tần Phong từng bị bỏ tù 4 năm cũng khó trách Mạnh Lâm không khỏi nghi ngờ. Vì ngoài thân phận là sinh viên đại học Bắc Kinh ra thì những chỗ khác không có chỗ nào giống một nguời tốt.
Hoài nghi thì vẫn hoài nghi nhưng Mạnh Lâm vẫn không nắm được điểm yếu của Tần Phong. Hơn nữa, việc Tân Phong đối phó với Chu Dật Thần, Mạnh Lâm còn phải cảm ơn hắn nữa. Không có nguyên do, đương nhiên là anh ta cũng không muốn gây khó khăn cho Tần Phong.
- Đúng rồi, anh Lâm, chuyện Nhiếp Thiên Bảo nợ tôi năm trăm ngàn phải làm sao bây giờ?
Một người là lính, một người là trộm. Theo bản năng Tần Phong muốn cho Mạnh Lâm thêm chút trở ngại, hắn nói:
- Tôi và ông ta có mua bán đàng hoàng. Cảnh sát các anh phải đảm bảo quyền lợi cho tôi chứ.
- Đảm bảo cái rắm ấy!
Mạnh Lâm thực sự là nhịn không nổi liền mắng:
- Hành vi mua bán đàng hoàng à? Hợp đồng đâu? Cậu lấy ra đây cho tôi xem, tôi cam đoan sẽ lấy về cho cậu năm trăm ngàn.
- Vậy... vậy ý của anh là năm trăm ngàn của tôi cũng mất rồi?
Tần Phong nhìn Mạnh Lâm với vẻ tội nghiệp, trong đôi mắt có ánh khẩn cầu, suýt nữa thì làm cho Mạnh Lâm đồng ý sẽ giúp hắn đòi lại tiền
Vẫn may là Mạnh Lâm phản ứng rất nhanh, nói:
- Có lấy lại được không tôi không biết, đây là hợp đồng miệng của cậu với Nhiếp Thiên Bảo. Ông ta muốn phủ nhận hay trả cậu còn phải nhờ vào phẩm chất làm người của ông ta. Chuyện này không phải việc của chúng tôi...
- Được rồi, tôi còn có việc, phải đi trước đây...
Mạnh Lâm sợ Tần Phong lại đưa ra thêm yêu sách nào nữa, anh ta lập tức xách túi của mình quay đầu ra cửa ký túc xá. Tần Phong cũng vội vàng ra tiễn.
- Anh Lâm đi nhé, lần sau lại đến cùng chị dâu nữa nhé.
Tần Phong tiễn Mạnh Lâm đến tận dưới lầu nhưng câu chia tay của hắn khiến bước chân Mạnh Lâm lảo đảo, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.
"Đây là tiến sĩ tâm lý học sao? vẫn còn không bằng một kẻ bị giam ở trong ngục mấy năm trời. Cái gì mà nhất định phải thăm dò được tâm lý tội phạm chứ..."
Đợi cho sau khi Mạnh Lâm đi khỏi tầm nhìn. Nét cười trong mắt Tần Phong càng lúc càng đậm hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quay người lên lầu khóa cửa rồi theo đó đi ra khỏi trường đại học Bắc Kinh
Nửa tiếng đồng hồ sau, hắn đi đến khách sạn mà Nhiếp Thiên Bảo ở. Bên ngoài khách sạn, sau khi mua một chai sữa chua Bắc Kinh, hắn dùng điện thoại công cộng ra gọi cho di động của Nhiếp Thiên Bảo.
- Alo, Nhiếp đại ca, tôi là Tần Phong.
Điện thoại được nối khiến Tần Phong có thể xác nhận Nhiếp Thiên Bảo có ý tránh né mình.
- À, chú em Tần.
Nghe thấy tiếng của Tần Phong, điện thoại dừng lại một chút sau đó lại có tiếng của Nhiếp Thiên Bảo vang lên:
- Tần lão đệ, cậu không biết là thằng anh tôi là kẻ đại xui xẻo. Bộ ngọc của cậu bị con mẹ nó bọn trộm, nó lấy mất rồi.
Nhiếp Nhiên Bảo cũng không nói lên lời tâm trạng của mình lúc này. Khó khăn lắm mới mua được bộ ngọc cổ vô giá vậy mà cầm trong tay chưa kịp ấm đã không thấy tăm hơi đâu. Hơn nữa mất bộ ngọc này chính là y đã dùng ba triệu tiền mặt để bỏ ra mua.
Cho dù trước đó Nhiếp Thiên Bảo cũng không có ý ăn quỵt năm trăm ngàn kia nhưng sau khi mất bộ ngọc y toan tính tại sao phải trả không cho Tần Phong năm trăm ngàn? Đây chẳng phải là giúp kẻ trộm mua đơn sao?
- Chuyện này tôi biết rồi, nếu sớm biết tôi cũng không bán cho ông.
Tần Phong thở dài nói:
- Nhiếp đại ca, vốn dĩ tôi không nên nói chuyện này nhưng ông cũng biết giá trị của bộ ngọc đó là ba triệu năm trăm ngàn. Ông xem năm mươi ngàn còn thiếu lúc nào tiện thì trả cho tôi.
Tiếng của Nhiếp Thiên Bảo trong điện thoại:
- Này... Tần lão đệ, tiền thằng anh này chắc chắn sẽ trả cho cậu.
Tần Phong không đợi Nhiếp Thiên Bảo nói tiếp mà hắn nói:
- Được rồi, Nhiếp đại ca, tôi sẽ đến khách sạn mà ông ở ngay bây giờ.
- Ôi, ôi, Tân lão đệ... Bây giờ tôi không có ở khách sạn, tôi đang trên đường quay về Thạch Thị.
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Nhiếp Thiên Bảo vội la lên:
- Tôi đây không phải là tmuốn quỵt tiền của cậu em đâu. Chờ thằng anh mấy hôm nữa, năm trăm ngàn đó sẽ không thiếu cậu đâu...
- Nhiếp đại ca, nhưng... tôi đang trên đường đến rồi.
Ánh mắt Tần Phong lộ ra một tia cười lạnh, hắn đến sẽ ép Nhiếp Thiên Bảo phải ra khỏi Bắc Kinh. Nếu không thì ở chỗ Phương Nhã Chí y sẽ vẫn còn một ý mong muốn nữa
- Chú em, thật ngại quá. Cậu đợi điện thoại của tôi đi. Tiền chuẩn bị xong tôi sẽ gọi điện ngay cho cậu.
Không đợi cho Tần Phong nói tiếp, Nhiếp Thiên Bảo đã cúp máy. Sau khi bị mất bộ ngọc 12 con giáp, y làm gì còn hơi sức mà nhớ đến chuyện mua cửa hàng của Phan gia viên chứ?
Ngồi trong khách sạn y ngây người ra. Nhiếp Thiên Bảo gọi điện cho cảnh sát, tuy không trông mong họ có thể phá án nhưng trong lòng y vẫn nuôi có một tia hy vọng.
Sau khi hỏi tiến triển về vụ án, giục đối phương nhanh chóng phá án. Nhiếp Thiên Bảo cho biết vì mình có việc nên phải về Thạch Thị mong tổ chuyên án giữ liên lạc với y.
Sợ bị Tần Phong đến ngăn chặn, sau khi cúp điện thoại Nhiếp Thiên Bảo vội vàng thu đồ, trả phòng lái xe dời khỏi khách sạn.
Chỉ là dù thế nào Nhiếp Thiên Bảo cũng không thể ngờ, ngay lúc xe y rời bãi đỗ xe thì Tần Phong đứng cách chỗ y khoảng mười mét, hắn đang uống sữa chua.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận