- Ông chủ Hoàng, năng lực xưởng gia công đó của Lê Vĩnh Càn như thế nào? Quy mô có lớn không?
Sau khi nghe xong lời của Hoàng Bính Dư, Tần Phong có chút động lòng.
Tối qua Tần Phong nhận được điện thoại của Phùng Vĩnh Khang và Tạ Hiên. Bọn họ đã thỏa thuận thành công mỏ ngọc Hòa Điền ở Tân Cương, lấy giá cả tương đối thấp. Mỗi năm đều mua ở đó một lô hàng ngọc Hòa Điền nguyên khối cao cấp.
Kể từ đó, nguồn hàng trang sức từ nephrite không phải là vấn đề nữa, hiện tại phải giải quyết chính là nguồn gốc đồ trang sức bằng Phỉ thúy, sở dĩ Tần Phong phải đi cùng Hoàng Bính Dư đến đây cũng là vì suy nghĩ như vậy.
Trước mắt vừa đến Yết Dương thì quen biết ngay một tay nghề điêu khắc ngọc bậc thầy. Tần Phong lúc này trong lòng đã có sự cân nhắc, phải chăng là nên đem việc gia công Phỉ thúy của mình sau này giao cho Lê Vĩnh Càn làm?
- Ông chủ Tần, mặc dù Lê Vĩnh Càn chạm trổ không tồi, nhưng ông ta là nghệ nhân, việc làm ăn có phần cứng nhắc, hơn nữa hình như khoản tài chính cũng không đầy đủ, xưởng gia công này làm cũng rất bình thường.
Hoàng Bính Dư lắc lắc đầu, nói:
- Lão ta quá khắt khe với công việc chế tác, những việc máy móc vốn có thể thay thế thủ công, nhưng lão ta lại dùng thủ công để mài giũa, làm như vậy thì hao phí nhiều thời gian và tinh thần.
Hoàng Bính Dư nhận thấy Lê Vĩnh Càn có phần giống như thợ thủ công thời cổ đại, luôn luôn tuân theo kỹ thuật truyền thống mài giũa ngọc. Xưởng gia công có ý nghĩa chính là tự mình dẫn theo mấy tên đệ tử cùng nhau làm.
Nhưng mà vấn đề phát sinh như này cũng nhiều, thứ nhất khắc đá quý thủ công thêm chi phí gia công cao hơn máy móc, thứ hai thời gian giao hàng chậm, có vài lần xưởng gia công của Lê Vĩnh Càn đều bị chậm mất thời gian giao hàng.
Sau vài lần đó, dân buôn Phỉ thúy vốn là ngưỡng mộ danh tiếng của Lê Vĩnh Càn mà tới, cũng không cùng làm ăn với lão ta nữa.
Đối với những người buôn bán này mà nói, khách hàng thông thường vốn không hiểu được sự khác biệt giữa thủ công và gia công bằng máy. Bọn họ căn bản không nhất thiết phải tốn phí gia công đắt đỏ như vậy để mời tay nghề điêu khắc Lê Vĩnh Càn làm.
- Mài dũa được là chuyện tốt.
Sau khi nghe những lời giải thích của Hoàng Bính Dư, Tần Phong cười nói:
- Làm sao, ông chủ Hoàng mua được Phỉ thúy rồi cũng định giao cho Lê Vĩnh Càn mài giũa à?
- Tôi á? Haiz. Chú em, không sợ chú chê cười chứ, tôi không mời nổi lão ta đâu.
Hoàng Bính Dư cười đau khổ lắc lắc đầu, nói:
- Lão Lê chế tác một vật trang sức cũng phải mất đến ba ngày, cứ coi như thêm vài thằng đệ tử thì một tháng mới có thể làm được bao nhiêu thứ?
Hơn nữa cho dù là điêu khắc một thứ đồ trang sức Phỉ thúy đơn giản nhất, giá cả của lão ta cũng toàn là trên ba trăm tệ trở lên. Thậm chí giá còn đắt hơn là giá Phỉ thúy thô, chú nói xem tôi có thể mời nổi không?
- Một vật trang sức làm ba ngày, có phần hơi chậm.
Tần Phong nghe vậy nhíu mày, xem xong đã muốn đi ra ngoài phòng, lập tức nói:
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã, ông chủ Lê vẫn còn đợi ở dưới kia.
- Được, đúng rồi, Tần Phong.
Hoàng Bính Dư đột nhiên nói:
- Lát nữa đi ăn cơm tôi mời, nợ tình cảm nhiều quá, đến khi bàn chuyện làm ăn lại khó nói.
Việc làm ăn buôn bán của Hoàng Bính Dư cũng không lớn, vốn trong tay cũng chỉ có mấy chục một trăm triệu, lão ta chỉ là muốn mua một ít Phỉ thúy nguyên khối loại bình thường về gia công xong thành đồ trang sức có giá tiêu thụ khoảng năm ba trăm tệ, cho nên giờ mới không muốn tiếp nhận ân tình của Lê Vĩnh Càn.
Tần Phong cười cười, cũng không nói gì nhiều, hắn đang mong sao việc làm ăn của Lê Vĩnh Càn không tốt, vậy mới chuyên tâm để cho lão ta làm gia công Phỉ thúy, chỉ là Tần Phong có chút không hiểu, tại sao hiệu suất mài giũa ngọc của Lê Vĩnh Càn lại thấp như vậy?
Phải biết rằng, Tần Phong chính là nhân vật mài giũa ngọc vào loại bậc thầy, đối với hắn mà nói, một vật trang sức đơn giản hắn chỉ cần đến một giờ đồng hồ là có thể mài giũa tạo hình xong, vậy mà lão Lê Vĩnh Càn này lại cần đến ba ngày, khiến cho Tần Phong có phần không rõ.
Đối với vấn đề này, sau khi ngồi xuống bàn ở khách sạn, Tần Phong đã đối diện hỏi Lê Vĩnh Càn.
Sau khi nghe xong câu hỏi của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn có chút chua sót nói:
- Tôi là dùng công nghệ cũ, bất luận là để loại bỏ tạp chất trong đá Phỉ thúy hay là công đoạn đánh bóng cuối cùng thì đều là làm thủ công.
- Tất cả đều là thủ công à?
Vậy đích xác là phải hai ba ngày, có điều ông chủ Lê này, việc gấp nên dùng máy móc cho trình tự, không nên làm ảnh hưởng đến giá cả thành phẩm của Phỉ thúy chứ?
Tần Phong nghe vậy ngẩn người ra, việc loại bỏ tạp chất và đánh bóng đối với đồ trang sức kỹ nghệ yêu cầu cũng không cao, hoàn toàn có thể dùng máy móc để làm thay, hắn không biết vì sao Lê Vĩnh Càn lại cố chấp đến như vậy?
- Việc này tôi cũng biết, ai dà, nói thật là…
Lê Vĩnh Càn thở dài, nói:
- Những năm trước đây tôi vẫn đi làm công cho người ta, tuy rằng cũng có để dành được ít tiền, nhưng sau khi tách ra mở xưởng riêng, cược Phỉ thúy với người ta bị thua hết, nên đến tiền mua máy móc cũng không có nổi…
Muốn nói giao thiệp nhiều nhất với nhiều người cược đá, trừ ông chủ đá quý nguyên khối và khách cược ra, sợ nhất chính là những người thợ thủ công điêu khắc ngọc Phỉ thúy.
Xem ra rất nhiều thợ thủ công mài ngọc có kinh nghiệm cược đá rất là phong phú, họ biết bên dưới lớp vỏ ngoài của loại đá như nào dễ xuất hiện Phỉ thúy nhất.
Nhãn lực của Lê Vĩnh Càn cũng không tồi, trước khi đưa ra đơn giá gia công cho xưởng mình, thì từng giúp người ta đi cược đá.
Với lại vận may của Lê Vĩnh Càn cũng rất tốt, một viên Hắc Ô Sa nguyên khối to tầm bằng nắm tay, quả thực là cho ra viên Phỉ thúy màu xanh nhạt giống pha lê to bằng quả trứng gà, lúc ấy mua một viên Phỉ thúy nguyên khối mất khoảng hơn một nghìn tệ, qua tay cũng giúp bán được hơn một triệu tệ.
Cũng là cầm số tiền hơn trăm nghìn người ta trả cho sự vất vả, Lê Vĩnh Càn mới suy nghĩ đưa ra đơn giá.
Chẳng qua là lúc xưởng gia công của lão ta chuẩn bị hoàn thành còn chưa mua nổi máy móc, thì một người cùng thôn đến tìm lão ta, nói rằng nhãn lực của lão rất tốt, muốn cùng hợp tác cược đá với Lê Vĩnh Càn.
Nói đến việc cược đá ở Dương Mỹ này, hay là chúng ta thiệu về lịch sử của Dương Mỹ trước.
Dương Mỹ là một thôn thuộc khu Yết Đông, Yết Dương. Vốn được nổi danh với cái tên “quê hương đá quý”, từ năm 1905 trở đi, người dân trong thôn liền gia công đồ bằng ngọc để bán, cho tới nay đã có gần trăm năm lịch sử.
Số nhân khẩu của cả thôn là 2800 người, có tổng cộng hơn 600 hộ dân.
Mà các xí nghiệp lớn nhỏ sản xuất kinh doanh gia công đá quý cũng đến hơn bốn trăm công ty, người kinh doanh sản xuất đá quý cúng trên một nghì năm trăm người, có thể nói ở Dương Mỹ này hầu như nhà nào cũng gắn bó keo sơn với nghề đá quý.
Có gần trăm năm lịch sử sản xuất mua bán gia công đá quý, nên việc Dương Mỹ cược đá cũng rất thịnh hành. Khi mà trong nước còn chưa lưu hành đồ trang sức bằng Phỉ thúy, thì người Dương Mỹ đã đi đến tận Myanmar để cược đá, rất nhiều nhà có cất giấu Phỉ thúy nguyên khối trong nhà.
Sau khi Phỉ thúy trở nên náo nhiệt ở trong nước, cược đá càng trở thành con đường tắt làm cho nhiều người dân Dương Mỹ phát tài. Do hạn chế về tiền vốn, thế là họ liền liên kết mấy nhà có quan hệ tốt lại với nhau, hợp tác mua bán ngọc.
Thời kỳ đầu thị trường mua bán ngọc vừa mới ra đời và phát triển, trên thị trường phần lớn xuất hiện ngọc nguyên khối của vài mỏ cũ.
Cái gọi là mỏ cũ ý chỉ những mỏ có niên đại lâu đời với sản lượng lớn mà chất lượng lại tốt, được gọi là mỏ đá quý nổi tiếng. Người hợp tác mua bán ngọc ở Dương Mỹ cũng chiếm được món lợi lớn, với giá cả rất thấp, mua vào không ít Phỉ thúy chất lượng tốt.
Nhưng đến năm ngoái, theo sự giảm sút của các mỏ Phỉ thúy cũ ở Myanmar, thì một vài mỏ Phỉ thúy nguyên khối mới được khai thác đã tiến vào được thị trường trong nước. Lê Vĩnh Càn cũng coi như là vận may tốt.vừa mới kịp rút chân ra.
Lúc đó lão ta cùng với người bạn cùng thôn góp một trăm triệu tiền vốn ra đi Myanmar một lần tham gia hội đấu giá công khai Phỉ thúy, nhưng kết quả lại làm cho Lê Vĩnh Càn khóc không ra nước mắt, một trăm triệu lão ta bỏ ra mua Phỉ thúy nguyên khối, sau khi cắt đá ra thì đến một trăm nghìn cũng không đáng.
Vận may không tốt, điều này không ai trách được, Lê Vĩnh Càn chỉ có thể tuyệt giao ý nghĩ cược đá và chuyên tâm vào làm công việc gia công đá quý của lão.
Chỉ có điều trong tay không có tiền, xưởng gia công đó của Lê Vĩnh Càn đến phân xưởng như nhà người ta cũng không bằng. Nếu không phải lão ta cũng có chút thành tựu trong việc điêu khắc mài giũa đá quý thì e rằng ngay cả đệ tử cũng không chiêu mộ được.
- Ông chủ Lê, tay nghề của ông tốt như vậy, vay thêm ít tiền không phải là có thể mua được máy móc về hay sao?
Tần Phong nghe vậy có chút kinh ngạc nói:
- Chỉ cần việc gia công đi vào quỹ đạo, một năm mấy trăm nghìn tệ không thành vấn đề? Không phải là ông vẫn kiên trì gia công thủ công đó sao?
Xem ra với Tần Phong, các hộ ở Dương Mỹ này đều là dân buôn bán, việc vay mấy trăm nghìn tệ giữa họ cũng không phải là chuyện quá khó, cho nên hắn cũng có chút không hiểu về hành vi của Lê Vĩnh Càn.
Sau khi nghe xong lời của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn buồn rầu uống một chén rượu, nói:
- Ông chủ Tần, không có chuyện như vậy đâu, tôi thua cược Phỉ thúy là không có ai cho tôi vay tiền nữa.
Ở đất Dương Mỹ này, không chỉ là nhà nào cũng buôn bán mà là nhà nào cũng chơi cược đá quý, hơn nữa những người này rất mê tín, nếu ông cược thắng thì người ta sẽ đến hợp tác cược đá với ông để thơm lây một chút.
Nhưng nếu ông cược thua thì tuyệt đối là bị người ta coi thường.
Đừng có hỏi vay tiền hàng xóng xung quanh, chính là họ hàng thân thiết cũng là những người không có tình người nhất, không có tiền ăn cơm thì có thể cho mượn nhưng vay tiền để làm ăn thì nhất định không cho vay, đúng như cách nói “trên thương trường không có tình cha con”.
- Ông chủ Lê, xe đến núi ắt sẽ có đường, ông cũng đừng buồn, nói không chừng sẽ có cách gì đó, ông chủ Lê, loại trà đạo này rất ngon, là trà mới ngày hôm nay à?
Sau khi làm rõ sự việc, Tần Phong bưng tách trà lên kính ông chủ Lê một chén, chỉ là không đề cập đến chuyện cùng gia công Phỉ thúy và cược đá. Chỉ là thảo luận với lão ta về nghệ thuật uống trà và khẩu vị đồ ăn ở Triều Sán.
- Cám ơn những lời may mắn của ông chủ Tần, trà này tôi vẫn còn một ít, nếu ông chủ Tần thích trở về tôi sẽ biếu ông một ít.
Lê Vĩnh Càn đâu có tâm trạng bàn luận chuyện trà gì đó với Tần Phong, quay mặt sang nhìn Hoàng Bính Dư, nói:
- Ông chủ Hoàng, ông quyết định muốn buôn bán Phỉ thúy sao?
- Đúng vậy, thị trường Phỉ thúy hiện tại rất tốt, trên thị trường Phỉ thúy cũng sắp chiếm được một nửa số định mức rồi, tôi muốn đổi nghề.
Hoàng Bính Dư gật gật đầu, nói:
- Ông chủ Hoàng, việc cược đá ở Dương Mỹ hình như như là phạm vi không lớn, đều là khách quen mang đi cả, lần này đến chính là muốn nhờ cậy và các ông rồi.
Muốn nói đến thị trường mua bán Phỉ thúy, đầu tiên là một năm hai ba lần đi Myanmar đấu giá công khai Phỉ thúy, chỉ có điều ngưỡng cửa nơi đó rất cao, dựa vào năng lực của Hoàng Bính Dư chính là đi đến đâu cũng không tranh đoạt được với dân buôn đá quý lớn đến từ Đông Nam Á.
Mà ở trong nước, mở cửa đấu giá Phỉ thúy công khai với nước ngoài, cũng chỉ có tỉnh Ma Cao, Bình Châu là có. Song quy mô xa không thể so sánh được với Myanmar, hơn nữa một năm chỉ có một lần, năm nay cũng tổ chức sớm hơn rồi.
Giống như giao dịch Phỉ thúy nguyên khối ở Dương Mỹ, nói trắng ra kỳ thực chính là một vài dân buôn có năng lực trong thôn Dương Mỹ này sau khi lấy được một ít đá Phỉ thúy về thì tổ chức đấu giá công khai, trong nước cũng đã tổ chức giao dịch hai lần rồi.
So với việc công khai đấu giá Phỉ thúy ở Bình Châu thì quy mô của loại giao dịch này càng thêm nhỏ, trên cơ bản là ở đất Dương Mỹ có thể tiêu thụ được hết, cho nên nếu không phải người quen dẫn dắt thì người nơi khác thậm chí cơ hội vào được nơi giao dịch Phỉ thúy cũng không có.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận