Khả năng kinh tế hiện tại của Tần Phong vẫn chưa đủ để có thể thoải mái thu mua, bởi vì hắn kinh doanh hàng tinh phẩm, nếu mang chữ "tinh" thì giá cả tất nhiên cũng sẽ cao gấp bội.
Phải biết rằng, ngọc thành phẩm được tạo từ ngọc Hòa Điền thượng hạng, rẻ thì hàng ngàn tệ, đắt thì hàng chục ngàn tệ, mà vật trang sức theo bộ đắt hơn nhiều vật trang sức đơn lẻ, không ít món trang sức lên đến trăm ngàn hay mấy trăm ngàn.
Về phần ngọc cổ, giá cả càng không có giới hạn, tùy vào màu sắc đậm nhạt, mức độ đánh bóng, niên đại truyền thừa của ngọc cổ mà có các mức giá khác nhau, một món ngọc cổ cực phẩm bán ra cũng phải đến hàng triệu, tiền nào của nấy cả.
Cho nên Tần Phong đưa ra chi phiếu 8 triệu này, trông có vẻ không ít, nhưng nếu như thu mua toàn ngọc cao cấp, kỳ thực cũng không mua được bao nhiêu, chỉ sợ chẳng đầy được cái túi xách cậu đeo.
- Tần Phong à, quy tắc trong ngành của chúng ta từ trước đến nay vẫn là tiền trao cháo múc
Sau khi nghe Tần Phong nói, Chu lão gia lắc đầu, nói: - Đưa tiền đặt cọc ra như cháu là chưa từng có tiền lệ.
Trong ngành đồ cổ, một khi bán rồi sẽ không được thay đổi quyết định. Tần Phong muốn trả tiền đặt cọc trước rồi trả tiền hàng sau, sợ là rất nhiều người sẽ không chịu.
- Ông Chu à, chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà.
Tần Phong cười hì hì, nói: - Ông cũng biết hiện tại cháu đang thiếu hàng, chỉ cần có hàng, trong vòng một tháng đảm bảo sẽ thanh toán hết, số vốn 30-40 triệu xoay vòng không thành vấn đề, ông còn sợ cháu không trả nổi tiền sao?
- Tần Phong, chúng ta biết cháu có thể trả được cũng vô dụng, phải để người khác dám bán cho cháu mới được.
Chu Chính Quân cũng không đồng ý với cách làm của Tần Phong lắm, người làm ăn buôn bán hiện giờ rất khôn ngoan, người nào người nấy cũng đều muốn ăn chắc.
Tần Phong chỉ dựa vào chút tiền đặt cọc với một tờ giấy nợ mà muốn mang hàng thật đi là vô cùng khó khăn, ít nhất, nếu người đó là Chu Chính Quân thì ông nhất định không đồng ý.
- Chú Chu à, lần này cháu đến là muốn nhờ chú truyền tin tức cháu muốn thu mua ra ngoài, về phần người khác có dám bán hay không thì đó là vấn đề của cháu
Về vấn đề Chu Chính Quân vừa nói, Tần Phong đã sớm nghĩ đến, hắn cũng không cho rằng với chữ tín gần như bằng không của mình trong ngành đồ cổ có thể khiến người ta đồng ý bán chịu đồ ngọc cao cấp cho mình.
- Tiểu Tần, cháu nói xem vấn đề này giải quyết thế nào
Thấy Tần Phong cố ra vẻ bí hiểm, Chu lão gia nói: - Nếu cháu thực sự có bản lĩnh có thể sử dụng tiền đặt cọc để lấy hàng trong tay người khác thì ông lão này sẽ bỏ sĩ diện đi tuyên truyền khắp Hà Nam cho cháu!
- Ông nói thật chứ?
Tần Phong nghe vậy tươi cười, hắn đã nghe danh tiếng của Chu lão gia, ông lão này thời niên thiếu ăn quần áo lụa là, trung niên ngược lại trở nên rất khiêm tốn, đến khi về già còn kéo xe đẩy dẫn theo hai người con trai đi thu phế liệu.
Bởi vì từ nhỏ gia thế tốt, Chu lão gia có cơ hội nghiên cứu nhiều về đồ cổ, sau này chuyển từ thu phế liệu sang kinh doanh đồ cổ, tạo nên danh tiếng lớn trong tỉnh Hà Nam, trong ngành đồ cổ cũng coi là một nhân vật truyền kỳ.
Cho nên thể diện của Chu lão gia trong ngành đồ cổ Hà Nam rất có sức ảnh hưởng, có ông ra mặt, cho dù Tần Phong không sử dụng đòn sát thủ của mình, chỉ sợ tuyệt đại bộ phận mọi người đều đồng ý bán chịu cho hắn.
- Đương nhiên là thật rồi, ông lão này còn có thể lừa cháu sao?
Chu lão gia phất tay, nói: - Chỉ cần cháu có thể khiến ta đồng ý bán chịu cho cháu thì có lẽ người toàn Hà Nam đều đồng ý cả
Ông lão làm gia sản tiêu tán là sự thực, nhưng đều là tiêu vào ăn uống vui chơi, phương diện kinh doanh thì cực kỳ khôn khéo, cũng là một người ăn chắc mới đầu tư.
- Được, ông à, ông xem mấy thứ này có đủ hay không?
Tần Phong đứng lên, đi đến trước mặt ông lão, dọn bát đĩa trước mặt sang một bên, lúc này mới cẩn thận lấy ra một tập giấy trong ba lô, đặt lên bàn, trước mặt Chu lão gia.
- Đây là thứ gì? Giấy nợ à? Thứ này có tác dụng không? Nhìn hai chữ trên cùng tờ giấy, ông lão bũi môi, giấy nợ ai mà không biết viết? Mấu chốt là không ai thừa nhận cái này thôi.
Tần Phong cười tủm tỉm nói: - Ông à, ông đọc xuống đi.
- Đọc xuống, đọc thế nào cũng là giấy nợ thôi! Chu lão gia cầm lên nhìn, thuận miệng đọc: - Tề Công nợ () số tiền hàng là (), trả lại trong vòng nửa năm, viết giấy này để chứng minh
Kỳ thực Tần Phong muốn viết sẽ trả lại trong vòng 3 tháng, nhưng Tề lão gia sợ hắn làm việc không chắc chắn, mới viết thành nửa năm, chẳng may Tần Phong trả không nổi, ông cũng có thời gian tìm các đệ tử khác vay tiền.
- Đây đây là giấy nợ Tề tiên sinh viết.
Chu lão gia vốn không cho là đúng, tay cầm tập giấy nợ kia có chút run rẩy, trên tờ giấy nợ này không chỉ có chữ kỹ của Tề Công, còn có hai con dấu của ông, chữ Triện trên con dấu hẳn là bút tích của Tề Công, không nghi ngờ.
Tần Phong gật đầu, nói: - Đúng vậy, thầy giáo ưu ái, học trò lại cảm thấy rất hổ thẹn
Nhìn tập giấy nợ này, trong lòng Tần Phong cảm thấy rất phức tạp, có cảm giác không nói ra lời, thái độ làm người của Tề Công tuy rằng không kiêu ngạo, nhưng cả đời thanh cao, chưa từng cúi đầu mượn người khác thứ gì.
Nhưng khi ông biết tiền hàng trong tay Tần Phong không đủ, lập tức gọi Tần Phong đến, tự tay viết hơn 20 giấy nợ, lúc viết xong còn hỏi Tần Phong có đủ hay không.
Lúc ấy Tần Phong không biểu hiện gì, nhưng vừa ra khỏi nhà thầy giáo, nước mắt lại tràn mi, hắn lớn như vậy, ngoại trừ sư phụ Tái Thị từng quan tâm mình ra, cũng chỉ có Tề Công giúp đỡ hắn mà không mong chờ báo đáp như vậy.
Cho nên nếu không phải không muốn nhìn Chân Ngọc Phường bị đóng cửa vì hết hàng, Tần Phong thật sự không muốn đưa ra những tờ giấy nợ này, dù sao những thứ này cũng đại diện cho ân tình nặng như núi của Tề Công.
- Tề tiên sinh lại lại đồng ý viết giấy nợ cho cháu?
Sau khi Tần Phong gật đầu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bác cả của Chu Khải và Chu Chính Quân đều đứng dậy, không thể tin nổi, nhìn tập giấy trong tay cha mình.
Phải biết rằng, trên những giấy nợ này, tên và số tiền đều để trống, cũng tức là Tề Công đồng ý gánh vác những khoản nợ này, chỉ sợ cho dù là quan hệ giữa cha và con, khi viết thứ này cũng phải cân nhắc kỹ càng.
- Đúng vậy, là Tề tiên sinh tự tay viết, ta nhận ra chữ của ông ấy Chu lão gia nhìn tập giấy nợ kia hồi lâu, cẩn thận trả lại cho Tần Phong.
Tới lúc này, ông lão ít nhiều cũng đoán được, Tần Phong cùng Tề Công, nhân vật được cả ngành đồ cổ trong nước kính trọng, tuyệt đối không chỉ có quan hệ thầy trò.
Nếu không phải biết Tề Công không có con, sợ là Chu lão gia đã cho rằng Tần Phong là con riêng hoặc cháu của Tề tiên sinh rồi, bởi vì ngoại trừ quan hệ chí thân kiểu này ra, ông thật sự không nghĩ ra tại sao Tề Công lại viết những giấy nợ này.
- Tần Phong, chúng ta thương lượng một chút được không? Đợi sau khi Tần Phong cất những giấy nợ đó vào trong ba lô, Chu Khải nghiêm mặt ngồi lại gần.
- Thương lượng cái gì? Tần Phong có chút kỳ quái nhìn về phía Chu Khải, nói: - Chúng ta là bạn bè có chuyện gì không thể nói thẳng?
- Khụ khụ, là như vậy, Tần Phong, cậu cho tớ một tờ giấy nợ của Tề lão gia có được không?
Chu Khải nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô cất giấy nợ, vẻ mặt hưng phấn nói: - Tớ viết cho cậu tờ giấy nợ 50 ngàn, coi như mua tờ giấy nợ này rồi, thế nào?
Chuyện Tề Công viết giấy nợ của Tần Phong không ai biết, ngay cả Chu Khải cũng vừa mới nghe nói, vì thế liền nảy ra suy nghĩ không đứng đắn.
Không nói đến việc chữ của Tề lão gia có đáng giá 50 ngàn tệ hay không, nhưng cầm giấy nợ của Tề Công nhất định có thể khoe khoang với người trong ngành một thời gian dài.
- Khải Tử, coi tớ là bạn bè chứ? Sau khi nghe Chu Khải nói, sắc mặt Tần Phong trở nên âm trầm.
- Chúng ta là bạn bè mà.
Chu Khải bị Tần Phong hỏi, cảm thấy kỳ lạ.
- Là bạn bè thì đừng nhắc lại chuyện này.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Tề tiên sinh viết mấy thứ này cho tớ là để giúp tớ vượt qua cửa ải khó khăn, tớ cầm giấy nợ của thầy bán lấy tiền thì tớ còn là người sao?
Vừa nói, ánh mắt của Tần Phong nhìn liếc qua những người khác, nói tiếp: - Ai muốn giấy nợ này cũng được, chỉ cần mang ngọc thạch giá trị 1 triệu đến, mọi người có thể lưu giữ giấy nợ này trong nửa năm!
Nhưng sau nửa năm không dùng giấy nợ này đổi tiền hàng, thực xin lỗi, số tiền đó sẽ không thể đổi được nữa, các vị chú bác nếu cảm thấy đáng giá thì hãy đổi một tờ đi
Tần Phong tuy rằng đưa những giấy nợ này ra, nhưng đồng thời hắn cũng không định để những giấy nợ này lọt ra ngoài.
Khi điền giấy nợ, Tần Phong cũng sẽ ký bổ sung thỏa thuận với họ, nếu đối phương trong vòng nửa năm không nhận tiền Tần Phong trả, thì tờ giấy nợ này coi như hết hiệu lực.
Tần Phong nói vậy, khiến cho Chu Chính Quân vốn có cùng ý định với con trai mình lập tức ngậm chặt miệng lại.
Bởi vì chữ viết ra quá nhiều, Tề tiên sinh tuy là đại sư trong giới đồ cổ và giới văn hóa trong nước, nhưng giá trị chữ của ông trên thị trường không cao lắm, một tờ giấy nợ cho dù có chữ ký của ông trên đó cũng không đáng giá đến 1 triệu.
- Khụ khụ, Tiểu Tần, đừng nóng giận, Khải Tử không hiểu chuyện, nói sai rồi
Thấy không khí trên bàn rượu có chút xấu hổ, Chu lão gia bưng chén rượu lên, nói: - Những tờ giấy nợ đó đại diện cho tình nghĩa thầy trò của hai người, lời Khải Tử nói vừa rồi rất không đúng, ông lão này thay nó bồi tội với cháu
Luận tuổi tác, Chu lão gia cũng đủ làm ông nội của Tần Phong, nhưng luận về thân phận và vai vế, ông chưa chắc đã cao bằng Tần Phong, ngành đồ cổ rất coi trọng truyền thừa, với thân phận đệ tử Tề Công của Tần Phong mà đi khắp ngành đồ cổ trong nước, tuyệt đối không phải cúi đầu chào ai.
- Ông nói nghiêm trọng quá rồi, Khải Tử không cố ý, cháu với Khải Tử là anh em, sao lại giận cậu ấy được.
Sau khi nghe Chu lão gia nói, Tần Phong vội vàng đứng lên, uống cạn rượu trong chén, nói: - Các vị chú bác trưởng bối có thể thông cảm cho tâm tình của cháu là tốt rồi, để thầy giáo giúp một việc lớn như vậy, cháu quả thực ngày ngày ăn ngủ không yên.
- Tiểu Tần à, cháu làm việc rất thấu tình đạt lý, về sau hãy dạy bảo Khải Tử nhiều một chút nhé.
Chu lão gia cũng một hơi uống cạn chén rượu, nói: - Yên tâm đi, cái mặt của ông lão này ở Hà Nam cũng đáng tiền đấy, ta sẽ lập tức gọi điện thoại, nhất định sẽ để cháu thu được một vụ lớn!
Thái độ làm người của ông lão rất hào phóng, năm đó làm ăn kinh doanh cũng dẫn dắt không ít vãn sinh hậu bối, cũng được coi là một người đức cao vọng trọng trong tỉnh Hà Nam, ông ra mặt còn hiệu quả hơn Chu Chính Quân nhiều.
- Cha, cha không kinh doanh ngọc thạch mà, mang những thứ cha sưu tầm được ra là được rồi, việc kinh doanh của Chân Ngọc Phường con cũng có cổ phần mà.
Chu lão gia còn chưa nói xong, Chu Khải, tự biết vừa rồi đã nói sai, đôi mắt trông mong nhìn cha mình, anh ta biết cha mình mấy năm nay sưu tầm được không ít ngọc tốt với giá thấp.
- Ranh con, chỉ chiếm tí xíu cổ phần mà đã ăn cây táo rào cây sung rồi?
Chu Chính Quân cười lắc đầu, nói: - Tần Phong, chốc nữa ăn cơm xong, chú dẫn cháu đi qua kho xem xem, nhưng mà phải nói trước, thứ nào có thể mang đi thì tính theo đúng giá thị trường đó!
- Chú Chu, chú yên tâm đi, nhất định sẽ không để chú chịu thiệt đâu!
Tần Phong nghe vậy mừng rỡ, hắn đã nghe Chu Khải nói qua, năm đó Chu Chính Quân thu mua phế liệu đã mua được không ít thứ tốt từ tay những người không hiểu rõ giá trị của chúng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận