Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 306: Vân Mãng xà.

Ngày cập nhật : 2025-11-07 20:59:53
Nhìn thấy cái lều được xây dựng trực tiếp từ đất sét trát lên, ngay cả Hoàng Bính Dư cũng phải lắc đầu, lão ta mặc dù chưa từng đến Myanmar, nhưng lại từng tham gia hội Phỉ thúy được tổ chức tại Bình Châu một lần, môi trường nơi đó tốt hơn ở đây nhiều.
- Ông chủ Hoàng, nơi đây là do dân trong thôn chúng tôi tự xây dựng, cũng không phải là nơi giao dịch với bên ngoài.
Sự vinh dự về tập thể của Lê Vĩnh Càn vẫn rất mạnh mẽ, sau khi nghe được những lời bình luận của Hoàng Bính Dư, liền nói:
- Hàng năm chúng tôi đều mở lễ hội đá quý một lần, quy mô ở đó lớn hơn ở đây nhiều, đến lúc đó ông chủ Hoàng có thể đến tham gia, nhất định sẽ làm ông hài lòng.
Để thu hút thương nhân đá quý từ khắp nơi trên cả nước đến Dương Mỹ, từ những năm đầu thập niên chín mươi Dương Mỹ mở lễ hội về đá quý. Cho đến ngày nay, trong nước cũng coi như có chút tiếng tăm.
- Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến mở mang kiến thức.
Hoàng Bính Dư gật gật cái đầu, nói:
- Ông chủ Lê, việc mua đá Phỉ thúy ở đây, không biết là dùng cách thức giao dịch như thế nào?
Hoàng Bính Dư tuy rằng chưa từng mua Phỉ thúy, nhưng cũng nghe nói nhiều về những kiến thức liên quan đến chuyện này, lão ta biết ở Myanmar việc mua bán Phỉ thúy chia thành hai loại là mua minh bạch và mua ngầm.
Xem hình thức biết nội dung, mua minh bạch tức là công khai hét giá, được giá cao thì bán, về phần mua ngầm, lại là người mua trong lòng thích thú đá Phỉ thúy được viết trên đơn đá tiêu chuẩn, sau khi nhân viên nhất trí thu xếp, sẽ báo ra giá trúng thầu.
Nhưng mà đây đều là việc xảy ra ở Myanmar, trước mắt tại nơi giao dịch Phỉ thúy nguyên khối này, liếc mắt một cái cũng chỉ năm ba trăm viên đá quý, quy mô thực ra là rất nhỏ, đương nhiên là không thích hợp với cách giao dịch như ở Myanmar.
- Cách giao dịch ở đây rất đơn giản, mua bán công khai, chỉ cần ông và bên bán thương lượng được giá cả, trả xong tiền, là có thể cắt đá ngay tại chỗ.
Lê Vĩnh Càn chỉ vào cái sân bày máy móc bên ngoài, nói:
- Cái đó chính là máy cắt đá, trong thông cung cấp cho, mỗi lần cắt là năm mươi tệ.
- Lại phải trả tiền?
Tần Phong nghe vậy dở khóc dở cười nói:
- Thật là làm cho các người phát tài, cho dù như thế nào, người trong thôn các ông đúng là kiếm tiền ổn định đấy.
Trong đàn giao dịch Phỉ thúy có một câu nói rất đúng như này, muốn không thua chỉ có là không cược. Đừng nhìn những sòng bạc ở HongKong ngày nào cũng có tiền chơi, nhưng người có kinh nghiệm cược, từ trước đến giờ lại không ngồi vào sới bạc.
Chính quyền ở Dương Mỹ này cũng là như vậy, bọn họ chỉ cung cấp sân bãi và thiết bị, người dân trong thôn tự tổ chức việc giao dịch buôn bán, thua hay thắng cũng không liên quan gì đến chính quyền thôn, hơn nữa còn có thể đứng giữa kiếm tiền.
- Đây là chủ ý của lão trưởng thôn.
Lê Vĩnh Càn nhìn Chú Lục từ xa, trong mắt lộ vẻ khâm phục, một cái thôn vốn chẳng ra gì, lại dưới sự lãnh đạo của Chú Lục, mới có sự thay đổi chóng mặt như vậy, cho nên một lời của Chú Lục ở Dương Mỹ này không ai là không phục.
Nhìn thấy người trong sân nhiều dần lên, Hoàng Bính Dư cũng đứng không yên nữa, nói:
- Tần Phong, đi xung quanh xem đi, chỉ có điều chúng ta chỉ nên nói thôi, không tham gia cược đá quý.
- Ông Hoàng, ông thật đúng là đến để mua Phỉ thúy à?
Sau nghe được lời của Hoàng Bính Dư, Lê Vĩnh Càn bĩu môi, nói:
- Ở đây loại đá quý trên dưới một trăm tệ đều có, không cược chút nào thật là đáng tiếc.
- Không cược.
Hoàng Bính Dư lắc lắc đầu, nói:
- Có một nhất định có hai, chỉ cần cược một lần thì không dứt ra được, tôi xem là được rồi, mua Phỉ thúy thắng cược mặc dù đắt hơn chút, nhưng nguy hiểm ít hơn.
Lòng ham muốn chơi bạc của Hoàng Bính Dư không phải là lớn lắm, ở nơi làm ăn này đương nhiên là một ưu điểm, nhưng lão ta đại diện cho việc không đủ tính mở rộng. Ở một vài thời điểm không đủ ma lực, cũng là một nhân tố phát triển cái sự kìm hãm lại.
- Xem trước chút đi.
Tần Phong không tỏ rõ ý kiến, nói:
- Đúng như ông chủ Lê nói, hợp lòng thì mua vài khối về chơi cũng được, dù sao cũng chỉ là tám mươi một trăm tệ, ai mà chả chi được.
Vừa nói thì mấy người đi đến sạp hàng phía trước có bày hai ba mươi khối Phỉ thúy nguyên khối.
Phỉ thúy nguyên khối ở sạp hàng này đều là đá nguyên liệu bình thường màu đen xì, viên nhỏ thì cũng chỉ đủ bàn tay trẻ con cầm, lớn nhất thì cũng không quá quả bóng đá, từ bất kỳ viên đá Phỉ thúy nào cũng không nhìn ra vết tích nào là đá Phỉ thúy.
- Phỉ thúy thật sự được cắt ra từ tảng đá này sao?
Người chưa từng được đề cập qua là tay cược đá Chu Khải, nhìn những tảng đá đó, trong mắt không giấu được sự hoài nghi, đá Phỉ thúy rực rỡ đẹp đẽ như vậy nhưng xuất thân lại không mấy rõ ràng.
- Đúng vậy, đây là Phỉ thúy nguyên khối.
Tần Phong gật gật đầu rồi ngồi xổm xuống, nhìn về hướng sạp hàng bày đá của mấy người trung niên, nói:
- Nếu tôi nhìn không nhầm, những tảng đá ở đây của ông đều là Hắc Ô Sa đào được trong mỏ Ma Mông.
- A, cậu thanh niên, có tài quan sát đấy, là người trong nghề phải không?
Người trung niên đang tự rót trà cho mình ở bàn bên canh, nghe được những lời nói của Tần Phong không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn sang, nhưng lại phát hiện ra Lê Vĩnh Càn, lập tức đứng lên, nói:
- A Càn, là anh dẫn bọn họ đến đây à, nào ngồi xuống uống chén trà đạo.
Muốn nói đến người lớn lên ở khu Triều Sán này, một ngày có thể không ăn cơm, nhưng không thể không uống trà, trà đạo đã đi vào cuộc sống hàng ngày của họ, cho dù là ở nơi nào đi nữa, thì họ cũng nghĩ ra cách để pha cho mình một ấm trà.
Rất nhiều người miền bắc đến khu Triều Sán này làm ăn, điểm không quen nhất chính là dùng ấm trà đạo để chiêu đãi khách, thói quen này làm cho những ông chủ miền Bắc ngồi bên bàn rượu bàn chuyện làm ăn thường không lúng túng không biết làm sao.
- Anh hai, làm ăn thế nào?
Lê Vĩnh Càn vừa nói chuyện vừa dẫn theo đám người Tần Phong đi vào trong lều, rồi giới thiệu:
- Đây là anh trai tôi, tên là Lê Vĩnh Hổ. Các ông gọi anh hai là được.
Thôn Dương Mỹ này có mấy họ quyền thế, nhà Lê, Đậu đều là một trong số đó, người hôm nay bày bán ở đây, đa phần đều là họ hàng thân thích của Lê Vĩnh Càn, trên cơ bản đều là người quen.
- A Càn, hôm nay mới là ngày đầu tiên, nào có buôn bán được gì.
Lê Vĩnh Hổ cười cười rót trà cho mấy người họ, nhìn sang Tần Phong nói:
- Người anh em, trong nhà buôn bán Phỉ thúy nguyên khối à?
Sở dĩ Lê Vĩnh Hổ hỏi Tần Phong như vậy, là vì mấy câu nói lúc đầu kia của Tần Phong.
Bởi vì chỉ có người buôn bán Phỉ thúy thật sự mới có thể nói ra được sự khác biệt và nơi khai thác của các loại Phỉ thúy nguyên khối. Về điểm này thì ngay cả Lê Vĩnh Càn cũng không làm được.
Nói đến nơi khai thác Phỉ thúy nguyên khối, đầu tiên còn phải nói một chút đến mỏ Phỉ thúy ở Myanmar, khu vực khai thác mỏ Phỉ thúy này chủ yếu nằm ở thượng lưu sông Ô Long phía tây bắc bộ Myanmar, có chiều dài khoảng 250km, chiều rộng khoảng 15km, diện tích hơn 300 km vuông.
Các khu mỏ Phỉ thúy khác biệt ở núi khoáng sản, tất cả đều đặc sắc, chất lượng tốt xấu không giống nhau, cho nên phân biệt mỏ Phỉ thúy nguyên khối, có người gọi là mỏ khai thác Phỉ thúy, thì đối với việc suy đoán xấu tốt về chất lượng Phỉ thúy cũng là giúp đỡ rất nhiều.
Trong nghề Phỉ thúy có một câu danh ngôn, tức là “không biết nơi khai thác, không chơi cược Phỉ thúy”. Khi chọn mua Phỉ thúy nguyên khối, nhất định phải hiểu được xuất xứ và đặc trưng của đá, nếu không thì không làm nghề buôn bán Phỉ thúy được.
Tần Phong chẳng qua là ngồi xổm xuống chơi một chút, liền nói ra lai lịch của Hắc Ô Sa, chứ không phải là người trong nghề, tuyệt đối không nói được mấy câu như này.
Ma Mông ở Myanmar cũng được coi là một mỏ khoáng sản cũ khá là có tiếng ở Myanmar. Với đầy đủ các loại Hắc Ô Sa danh tiếng có màu đen nhánh giống như than đá.
Thông thường loại Phỉ thúy Hắc Ô Sa nguyên khối này được cắt ra đều là loại kém ở trong đá Phỉ thúy, có điều cũng là loại thượng hạng dùng cho vua chúa. Cho nên mới liệt kê ra một trong mười mỏ khai thác Phỉ thúy lớn ở Myanmar.
- Đi theo sư phụ học được một chút kiến thức về đánh giá Phỉ thúy, làm cho anh hai chê cười rồi.
Trong lòng Tần Phong thầm kêu một tiếng gặp may, nói thật là đối với kiến thức về Phỉ thúy, còn phải tìm hiểu nhiều về ngọc Nhật.
Cái khác không nói, cầm một viên Phỉ thúy của Nhật lên thì Tần Phong chỉ dùng mũi ngửi ngửi, thì làm sao mà nói ra được khoảng thời gian khai thác ngọc.
Nhưng mà đối với ngọc Phỉ thúy, Tần Phong ngoài vài kỹ xảo về giám định Phỉ thúy nguyên khối đạt được trong quá trình truyền thừa ra, thì giống như cái lão già gì mà hay đi nói chuyện linh tinh ở các mỏ, hắn thật đúng là biết được từ miệng Tề Công.
Lại nói tiếp điều này cũng nói có phần thiên phú, có nhiều người học nhiều năm kiến thức về đá quý, viên ngọc đó anh ta cũng không phân biệt được là ngọc của Nhật hay là ngọc của Nga. Mà người chưa từng tiếp xúc với Phỉ thúy nguyên khối thì càng không thể dựa vào kiến thức lên lớp để phân biệt được xuất xứ của Phỉ thúy nguyên khối.
Chẳng qua Tần Phong chính là có cái thiên phú này, chỉ qua một vài chỉ bảo của Tề Công, Tần Phong đã ghi nhớ rõ trong đầu đặc trưng của các mỏ Phỉ thúy nguyên khối, vừa rồi vừa nói ra, quả nhiên là được Lê Vĩnh Hổ cho là người trong nghề.
- Người anh em, sư phụ của cậu là ai vậy?
Nhìn thấy Tần Phong còn trẻ như vậy, Lê Vĩnh Hổ không nhịn được truy hỏi một câu.
Nghe Lê Vĩnh Hổ luôn miệng gọi Tần Phong là người anh em, Lê Vĩnh Càn không giấu được liền nói:
- Anh hai, sư phụ của ông chủ Tần đây chính là Tề Công.
Tề Công là người đầu tiên trong nước được công nhận là người đánh giá tranh chữ đá quý, Tần Phong làm đệ tử của ông ta cũng coi như có thân phận rất cao trong nghề.
Máy gia công đá quý ở Dương Mỹ, không chỉ là dùng riêng cho Phỉ thúy, nephrite trong nước cũng có rất nhiều nhà ở đây gia công thành đồ trang sức, sau đó tiêu thụ đến các nơi trên cả nước, cho nên danh tiếng của Tề Công ở đây rất tốt.
Nên đừng nhìn Lê Vĩnh Hổ nhiều tuổi hơn Tần Phong nhưng ông ta lại dùng từ người anh em để gọi Tần Phong, thật đúng là không thỏa đáng.
- Đệ tử của Tề Công ư? Mạo muội, mạo muội rồi.
Sau khi nghe xong lời của Lê Vĩnh Càn, Lê Vĩnh Hổ vội vàng giơ tay lên, nói:
- Ông chủ Tần, không biết không có tội, Tề Công tiên sinh và người nhà vẫn khỏe chứ? Năm ngoái tôi đi kinh thành còn gặp ông ta một lần.
- Sức khỏe của sư phụ vẫn tốt, cảm tạ ông chủ Lê quan tâm.
Nghe được lời hỏi thăm sức khỏe của Lê Vĩnh Hổ, trong lòng Tần Phong có chút cảm xúc, từ địa bàn kinh thành đến thu mua đá quý ở Lạc Thị, lại đến thị trường Phỉ thúy nguyên khối ở đây, thực ra hắn được nhờ vả nhiều tiếng tăm của Tề Công.
- Nào, ông chủ Tần, ở đây tôi có hai khối Phỉ thúy nguyên liệu tốt, ông xem xem có hứng thú hay không.
Người bán Phỉ thúy nguyên khối, tuy rằng bản thân không cược nhưng họ cũng phải nắm được nhiều kỹ xảo cược ngọc, đem đá nguyên khối của chính mình chia làm ba bảy loại, phân chia ra giá cả không giống nhau.
Nguyên liệu ngọc tốt mà Lê Vĩnh Hổ nói, được lão ta giấu dưới bàn chính là viên Hắc Ô Sa nguyên khối to chừng quả bóng rổ, trên bề mặt có một đường vân mãng xà có thể nhìn thấy rất rõ nét, xuyên qua cả viên ngọc nguyên khối.
Vân mãng xà của Phỉ thúy nguyên khối, thực tế chính là hiện trạng khi gõ lên bề mặt của viên Phỉ thúy nguyên khối, một loại biểu hiện đặc biệt, thông thường màu sắc của vân mãng xà màu xanh, cũng chính là từ chuyên ngành “xanh đến đen đi”.
Có loại đá nguyên khối thể hiện ra ngoài, cắt ra thường thường đều thu được Phỉ thúy chất lượng thượng hạng, cho nên Lê Vĩnh Hổ mới nâng niu gìn giữ viên đá này và đem giấu xuống dưới gầm bàn.

Bình Luận

0 Thảo luận