Hôm nay rốt cuộc cũng thấy ánh mặt trời. Miêu Lục Chỉ ngồi trong tứ hợp viện, phơi nắng chiều, nghe tiếng nước lục bục sôi trên lò khiến người ra sinh ra cảm giác lười biếng.
- Có khi tôi cũng làm một căn nhà như thế này, nhìn thì rách nát nhưng ở thực sự rất thoải mái.
Tần Phong tắm nắng cảm thấy rất ấm áp dễ chịu. Hắn thoải mái đến mức sắp rên hừ hừ, bây giờ những chuyện cần làm đều đã đâu ra đấy, Tần Phong thực sự đang suy nghĩ về chuyện sự nghiệp.
Bây giờ đã không như trước, người trong giang hồ thì bốn biển là nhà. Con đường mà Tần Phong muốn đi không phải là hắc đạo, mà là giữa hắc và bạch hắn phải có một chỗ đứng ổn định.
Hơn nữa để Đại Hoàng ở lại Tân Thiên cũng không phải là cách hay. Đại Hoàng đã hơn 10 tuổi, đã bước vào tuổi già. Tần Phong cũng muốn ở bên cạnh nó nhiều hơn, ít nhất là có thể để nó thường xuyên nhìn thấy mình.
- Mua nhà nhưng đừng mua ở chỗ này.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Miêu Lục Chỉ cũng nói:
- Hôm qua, Kim Long đến đây nói chỗ này đã nằm trong phạm vi quy hoạch phải di dời. Chỉ e 2-3 năm nữa sẽ phải dỡ bỏ. Nếu cậu muốn mua hãy vào nội thành mà mua.
Bắc Kinh từ sau khi Chu Lệ thời Minh lập làm thủ độ đã hình thành kiểu kiến trúc "Lý cửu ngoại thất, Hoàng Thành tứ".
"Lý cửu ngoại thất, Hoàng Thành tứ" là để chỉ nội thành Bắc Kinh có 9 cửa, ngoại thành có 7 cửa. Hoàng Thành có 4 cửa. Nội, ngoại và Hoàng Thành thống nhất phân chia làm 5 khu hành chính đông, tây, nam, bắc, trung.
Sau khi người Mãn thời Thanh thống trị đã thi hành chính sách kì thị dân tộc, dồn toàn bộ người Hán ra ở ngoại thành. Trong nội thành là quân đội Bát Kỳ cùng gia quyến. Mãi đến giữa thời nhà Thanh mới có những quan cấp cao người Hán được ở trong nội thành, cũng chính vì thế mà được gọi là Tứ Cửu thành.
Ngoại thành hỗn tạp đủ loại người. Ở đó tập trung những dân chúng nghèo khó. Giống như khu nhà mà Miêu Lục Chỉ ở, tường bên ngoài toàn được xây bằng đất bùn không thể chắc chắn bằng tứ hợp viện tường xanh ngói đỏ của trong Nội Cửu thành được.
- Sau này tôi sẽ bảo Hà Kim Long để ý một chút.
Tần Phong gật gật đầu, hắn cũng nghe Hà Kim Long nói rồi. Bởi vì hồi đầu xây dựng không hợp lý, rất nhiều tứ hợp viện đã cũ nát ảnh hưởng đến bộ mặt chung của thành phố. Đây cũng là khu vực trọng điểm mấy năm nữa phải phá dỡ.
Nhưng Tần Phong cũng nhìn ra cơ hội kinh doanh trong đó, tục ngữ nói hiếm thì quý. Tứ hợp viện ít rồi, nếu như giữ lại sẽ càng quý giá. Bây giờ mua nhiều một ít, sau này giá bán chắc chắn sẽ rất cao.
- Phải đi xem xét một căn, tôi cũng muốn chuyển...
Sau khi nói chuyện tào lao mấy câu, Miêu Lục Chỉ dường như không để ý gì nói:
- Tần gia, đồ được đưa đến Tân Thiên theo lời cậu rồi.
- Lục Chỉ thần trộm quả nhiên vẫn là Lục Chỉ thần trộm.
Nhìn Miêu Lục Chỉ cử chỉ run rẩy cứ như thể đã đến lúc gần đất xa trời rồi vậy. Tần Phong liền thở dài:
- Cảnh sát khắp thế giới đang điều tra, mà không biết ông lại ở ngay dưới mí mắt họ...
Nói thật là chuyện bộ ngọc Tần Phong vốn dĩ muốn để cho Vu Hồng Hạc ra tay nhưng hắn không ngờ Miêu Lục Chỉ càng già càng dẻo dai. Ông ta không nói cho đệ tử biết mà một mình đi làm.
Đây là chỗ cẩn thận của Miêu Lục Chỉ chuyện càng ít người biết thì càng bớt nguy hiểm. Không muốn vì thế mà phải ăn cơm tù, cho nên đích thân ra tay chứ không muốn mượn đám đệ tử.
- Tần gia, đó là cảnh sát không hiểu giang hồ thôi.
Miêu Lục Chỉ rót nước sôi vào ấm trà lắc lắc đầu nói:
- Người già chân tay không được tốt nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ. Nghe sư phụ của tôi kể, sư tổ lúc 89 tuổi vẫn còn đến phủ Vương gia ăn trộm đấy.
Yến Tử môn ở cuối thời nhà Thanh đã từng nổi tiếng bởi khinh công và nội công tâm pháp cao thâm được truyền lại. Rất nhiều môn phái giang hồ thậm chí còn không biết họ là thuộc Đạo môn mà chỉ tưởng họ là đồng đạo trong giang hồ.
- Lão Miêu, chuyện bên này tôi cũng làm xong rồi.
Tần Phong lấy tờ giấy mà Mạnh Lâm đã viết ra, nói:
- Để cho Vu Hồng Hạc cầm thứ này đi làm thủ tục đi. Sau đó tìm thuê một văn phòng ở chỗ náo nhiệt một chút, bên ngoài khu dân cư để khai trương công ty...
Nói là công ty phá khóa nhưng thực ra đó chỉ là một cửa tiệm mà thôi. Nhưng bên trong còn có thể kinh doanh các sản phẩm về khóa. Bây giờ nơ nơi đều phát triển bất động sản, nếu làm tốt, việc kinh doanh sẽ rất phát triển.
- Tần gia, cảm ơn, thời đại không giống nhau, còn đi ăn trộm ăn cắp nữa sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải chuyện không may.
Nhìn tên và số điện thoại trên giấy, Miêu Lục Chỉ tỏ ra kích động. Ông ta đã là người sắp vào quan tài, tài sản cũng đủ sống về già, trong lòng chỉ có duy nhất một vướng bận chính là đám đệ tử này mà thôi.
- Lão Miêu, công tác tư tưởng phải làm cho tốt, nhất định đừng để bọn họ thấy hơi tiền là nổi lòng tham.
Tần Phong rất trịnh trọng dặn dò một câu. Chuyện này hắn và Mạnh Lâm đều phải chịu mạo hiểm. Ngộ nhỡ xảy ra chuyệnvừa trông coi vừa ăn cắp thì sau này hắn cũng không còn mặt mũi nào đứng trước mặt Mạnh Lâm nữa.
- Yên tâm đi, Tần gia, họn chúng chỉ phá khóa không vào nhà đâu.
Miêu Lục Chỉ run rẩy rót cho Tần Phong một chén trà, nói:
- Quy tắc chặt tay trong môn cũng không phải để trang trí. Mấy năm trước có người tự ý bỏ túi riêng đã bị chặt đứt gân tay đuổi ra khỏi cửa. Những tên nhóc này không dám phạm vào điều cấm kỵ đâu...
Tục ngữ nói: không có quy củ sẽ không thành thể thống. Càng là các môn phái trong giang hồ thì quy củ càng tàn nhẫn. Cho dù là nghề trộm cắp chẳng vinh quang gì, nhưng sự trừng phạt đối với những kẻ làm trái quy tắc cũng tàn nhẫn chẳng kém gì các môn phái trong giang hồ.
- Chủ yếu là phải giáo dục, sống những ngày tháng yên ổn rồi chưa chắc bọn họ sẽ nhớ đến những ngày tháng trước kia.
Đương nhiên là Tần Phong biết quy tắc trong Đạo môn, khuôn mặt khẽ co rút một chút, hắn nói:
- Lão Miêu, theo lý mà nói, tôi không nên có cổ phần trong Công ty phá khóa nhưng sợ ông lo lắng, tôi sẽ lấy 20%.
Miêu Lục Chỉ làm giúp Tần Phong chuyện này rất thỏa đáng. Chủ ý mở công ty và ân tình coi như đã trả hết, đúng như Tần Phong nói, Miêu Lục Chỉ cũng không nợ hắn cái gì.
Nhưng quan hệ với đám quan viên đều là Tần Phong đại diện. Hắn biết nếu như mình không tham gia vào thì người của Miêu Lục Chỉ cũng sẽ không yên tâm, vì thế hắn sẽ lấy 20% cổ phần.
Miêu Lục Chỉ tươi cười mời Tần Phong uống trà, nói:
- Uống trà, uống trà đi. Xem ra tôi có thể thoải mái sống nốt quãng đời còn lại rồi.
- Cuộc đời của ông thoải mái rồi, tôi vẫn còn một đống chuyện phải lo đây.
Tần Phong vừa mới cầm chén trà lên thì chuông di động lại vang, cầm lên nhìn, vẻ mặt không khỏi tươi cười.
- Cậu còn trẻ, nên bận rộn một chút. Vẫn tốt hơn là một ông già như tôi chứ.
Miêu Lục Chỉ xua tay nói:
- Nhìn cậu như vậy chắc chắn là có chuyện tốt rồi. Chuyện của công ty phá khóa tôi sẽ để Hồng Hạc đi xử lý...
- Được, lão Miêu, tôi xin cáo từ trước.
Tần Phong cười chắp tay về phía Miêu Lục Chỉ rồi cầm di động đi ra khỏi sân. Nhưng hắn vẫn chưa nhận điện thoại, lúc đi ra con hẻm nhỏ, chuông điện thoại của hắn đã khiến không ít người chú ý.
"Ông chủ Phương, ông cũng có lúc nóng ruột sao?"
Cho đến khi đối phương hết chuông hắn vẫn không nhận điện thoại mà gọi một chiếc taxi chạy thẳng về phía bệnh viện Triều Dương.
Không nghe, Tần Phong đang cố ý để Phương Nhã Chí phải nóng ruột. Thời gian trước đã bàn bạc điều kiện xong xuôi nhưng vì Nhiếp Thiên Bảo chen ngang nên ông ta một mực từ chối Tần Phong.
Nhưng bây giờ Nhiếp Thiên Bảo đã phải trốn khỏi Bắc Kinh. Phương Nhã Chí đang sợ trong thời gian này sẽ không có ai tiếp nhận nữa, có lẽ vì thế ông ta mới nghĩ đến Tần Phong.
Nhưng Tần Phong vừa mới đi lên taxi, chuông di động lại vang lên. Tài xế cứ nhìn Tần Phong qua kính mãi làm hắn đành phải nghe điện thoại.
- Tôi là Tần Phong, ai vậy?
Tuy biết đó là điện thoại của ông chủ Phương nhưng vẫn cố ý hỏi, ông ta đã bơ mình nhiều ngày, bây giờ cũng đáng để ông ta sốt ruột một lúc.
- Cậu Tần, tôi là Phương Nhã Chí đây.
Tiếng của Phương Nhã Chí trong điện thoại có vẻ hơi mệt mỏi:
- Cậu Tần, chuyện cửa hàng Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên cậu nghĩ đến đâu rồi? Nếu được, chúng ta chọn lúc nào đó ký hợp đồng chuyển nhượng đi.
Thực ra vốn dĩ Phương Nhã Chí chuẩn bị hôm nay xuất viện. Vì ông ta đã đàm phán gần xong các điều kiện chuyển nhượng với Nhiếp Thiên Bảo rồi.
Tuy là không đồng ý điều kiện tiêu thụ giúp đồ trang sức bằng Phỉ thúy như Tần Phong nhưng Nhiếp Thiên Bảo đồng ý trả 3 triệu tiền phí trang hoàng hơn nữa còn gần 1 triệu tiền thuê nhà, tức là có thể lập tức trả cho Phương Nhã Chí 4 triệu tiền mặt.
Điều kiện đó tốt hơn rất nhiều so với Tần Phong. Thậm chí Phương Nhã Chí đã bảo người soạn xong hợp đồng, chuẩn bị ra viện là ký kết hợp đồng với Nhiếp Thiên Bảo rồi.
Nhưng điều khiến ông ta không thể ngờ đó là mới sáng sớm Nhiếp Thiên Bảo đã gọi điện đến nói chuyện làm mất bộ ngọc. Chuyện chuyển nhượng cửa hàng có lẽ phải tiến hành chậm lại, lập tức làm cho huyết áp của Phương Nhã Chí lên cao lại phải nằm viện để truyền nước.
Mấy tiếng đồng hồ trước, Nhiếp Thiên Bảo đã đi thẳng về Thạch Thị. Sau khi nhận được tin này, Phương Nhã Chí dường như không còn ôm hy vọng gì nữa. Rơi vào đường cùng, lúc này ông ta mới gọi điện cho Tần Phong.
- Là ông chủ Phương à, bây giờ ông đang ở đâu vậy?
Tần Phong biết rõ còn hỏi, vì hôm qua lúc hắn nói chuyện điện thoại với Chu Lập Hồng đã biết Phương Nhã Chí chưa xuất viện. Hắn tin chắc chuyện Nhiếp Thiên Bảo đã rời khỏi Bắc Kinh sẽ khiến Phương Nhã Chí phải nằm viện thêm mấy ngày nữa.
- Tôi còn có thể ở đâu được nữa? Sức khỏe không tốt vẫn đang ở bệnh viện đây.
Phương Nhã Chí nghe thấy vậy liền cười khổ, thậm chí trong giọng nói còn có vẻ cầu xin, nói:
- Dạo trước xảy ra chút chuyện, nên không thể để tâm đến chuyện chuyển nhượng, cậu không giận chứ?
- Đâu có, ông chủ Phương, tôi vừa khéo có việc ở gần đó, một lát nữa sẽ đến bệnh viện được không?
Tần Phong coi như đã là người giang hồ mà câu nói cửa miệng trên giang hồ chính là phải làm người đừng quá tuyệt tình. Phương Nhã Chí muốn chuyển nhượng cửa hàng với giả cao cũng là lẽ thường, Tần Phong cũng không cần quá để bụng.
- Được, vậy tôi sẽ chờ cậu.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Phương Nhã Chí liền thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng Tần Phong cũng không đổi ý, nếu không, phải duy trì cửa hàng kia thêm mấy tháng nữa thực sự Phương Nhã Chí sẽ không chống đỡ nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận