Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 175: Thẩm vấn (hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
Nhìn chằm chằm Lý Thiên Viễn một lúc lâu, Trần Chấn Đông cũng không xác định được là có tiếp tục thẩm vấn được không, nhưng lời nói của Lý Thiên Viễn cũng có lý. Tên mập kia nhìn thì thông mình nhưng sợ là không chịu được mấy đòn.
- Trói cậu ta vào ghế, lát nữa sẽ thẩm vấn tiếp
Sau khi Trần Chấn Đông quyết định thì đứng dậy, khi vừa mới bước vào phòng thẩm vấn số 2 thì lão Triệu cũng cầm một tờ giấy chạy lại, hạ giọng nói: - Cả hai đều đã có tiền án, đã từng ở trong trại giáo dưỡng
Vào năm 98, cảnh sát đã bắt đầu được sử dụng internet. Thạch Thị cách Bắc Kinh và Tân Thiên không xa, lão Triệu vừa nhập tên của Lý Thiên Viễn vào, rất bất ngờ là đã có được thông tin của cả hai người.
- Quả nhiên là tái phạm, một người thì đánh chết người, một người thì đùa giỡn con gái nhà lành
Nhìn thông tin trên tờ giấy được đóng dấu, Trần Chấn Đông đã nắm vài phần có thể nắm được thóp Tạ Hiên. Lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành thì thường là không có gan, bị dọa một lát là khai ra thôi.
- Có thứ này rồi, còn sợ chúng không nhận tội sao?
Trần Chấn Đông đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy Tạ Hiên đang ngủ trên ghế, miệng lại còn chảy nước miếng, xem ra là đang mơ một giấc mơ đẹp!
Lão Triệu vỗ vỗ vai Tạ Hiên cười, nói: - Tỉnh dậy đi, ngủ ngon nhỉ?
Tạ Hiên mơ màng mở mắt, miệng than thở nói: - Ngon ngon cái rắm, sao mà ngon bằng ở nhà được!
- Còn muốn về nhà à? Có biết là mình phạm tội gì không? Nếu còn không thành thật khai báo thì tôi thấy nửa đời còn lại của cậu sẽ ở trong tù đấy!
Trần Chấn Đông quát một tiếng chói tai, khiến cho Tạ Hiên hoàn toàn tỉnh táo lại. Ngẩng đầu liếc nhìn Trần Chấn Đông, Tạ Hiên gào lên: - Ông không có nhân chứng, không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi?
- Làm sao cậu biết tôi không có nhân chứng, vật chứng? Trần Chấn Đông đập bàn quát: - Thành thật một chút cho tôi, trước tiên khai báo tên, tuổi và quê quán!
Những câu này là những câu phải hỏi trước khi thẩm vấn, mặc dù khi điều tra về Lý Thiên Viễn đã có được thông tin của Tạ Hiên, nhưng vẫn phải tiến hành theo trình tự.
- Tạ Hiên, 19 tuổi, người thành phố Tân Thiên
Tạ Hiên uể oải nói. Năm ngoái Tạ Chí đã nghĩ cách để chuyển hộ khẩu của Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn về Tân Thiên, còn hồ sơ của Tần Phong thì do Hồ Bảo Quốc xử lý.
- Ngài cảnh sát, buồn ngủ quá, có thể cho tôi ngủ một lát không? Bận rộn cả đêm qua, Tạ Hiên không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ lại thấy hơi buồn ngủ, ngồi xuống là muốn ngủ.
- Khai báo cho rõ ràng đi, rồi cậu muốn ngủ bao lâu cũng được! Tay phải Trần Chấn Đông vỗ lên tường, bóng đèn ở trên góc tường được mở lên, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Tạ Hiên.
Tạ Hiên lấy tay che mắt, phản đối nói: - Cảnh sát, ngài lừa ai vậy, tục ngữ đã nói: khai báo thành thật, thoải mái ngồi tù, kháng cự không khai, về nhà ăn tết, đạo lý đó ai mà không biết chứ?
- Láo xược, cậu cho rằng đây là đâu?
Trần Chấn Đông càng lớn tiếng, quát lên: - Đã vào đây, không thành thật khai báo, cậu còn muốn ra ngoài sao?
- Dù sao nhìn cậu cũng còn trẻ tuổi, cũng có thể phạm sai lầm!
Lão Triệu ở bên cạnh tuy là quản lý về hộ tịch nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, mấy chục năm nay, lão cũng không xa lạ gì với việc thẩm vấn, bây giờ cũng phối hợp với Trần Chấn Đông đóng vai phải diện.
- Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tóm lại các người muốn tôi khai cái gì? Tạ Hiên cúi đầu xuống, dùng tóc để che ánh đèn ở trên đầu.
- Tuân thủ pháp luật? Tạ Hiên, có cần tôi nhắc lại chuyện trước kia không?
Trần Chấn Đông cười lạnh một tiếng, nói: - Tạ Hiên, đã từng học ở trường trung học XX Thạch Thị, trong trường học thường xuyên nghịch ngợm, đánh nhau, đùa giỡn nữ sinh
- Haiz, tôi nói này cảnh sát, quốc gia chúng ta nói sau khi răn dạy thì phải trị bệnh cứu người
Không đợi Trần Chấn Đông đọc xong tờ giấy, Tạ Hiên đã ngắt lời, hét lên: - Lỗi lầm trước kia tôi cũng đã bị phạt rồi, ngài còn mang ra nói là có ý gì?
Trần Chấn Đông tự cho là mình đã nắm được thóp của Tạ Hiên, quát: - Chúng tôi có thể nắm được lý lịch của cậu thì cũng đã sớm nắm rõ được hành vi phạm tội của cậu. Cậu đã từng có tiền án, lại không thành thật khai báo thì tội sẽ càng nặng hơn!
- Khai báo? Đồn phó Trần, ngài khẳng định là muốn nghe?
Há miệng ngáp một cái, ánh sáng ở trên đầu cũng khơi gợi lại một số hồi ức không hay của Tạ Hiên, hắn cũng không muốn đùa nữa, nói:
- Tôi khai, cảnh sát, có thể tắt điện đi không, cho tôi hút điếu thuốc nữa? Tôi thật sự buồn ngủ quá
- Lão Triệu, lấy có cậu ta điếu thuốc!
Nghe Tạ Hiên nói, trong lòng Trần Chấn Đông liền trở nên vui vẻ. Dựa vào kinh nghiệm hơn mười năm thẩm vấn phạm nhân của mình, muốn cho phạm nhân mở miệng khai báo thì cần phải có màn dạo đầu.
Cầm điếu thuốc của lão Triệu, Tạ Hiên thoải mái hút một hơi, nói: - Đồn phó Trần, tôi khai đây, ngài nhớ cho kỹ
- Chỉ cần cậu thành thật khai báo, tôi sẽ báo cáo sự thành thật và chủ động của cậu lên trên.
Trần Chấn Đông cười lạnh trong lòng. Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn suýt chút nữa đã chặt đứt tài lộ của mình, không đóng đinh bọn chúng là may rồi, ít nhất cũng phải để cho bọn chúng ngồi tù 3 năm rồi mới nói.
- Được, ngày 13 tháng 2 năm 1996, tôi đến phòng 201, tầng 3 ở hoa viên tiểu khu XX, đưa cho Trần Chấn Đông 50 ngàn tiền mặt
Nói tới đây, Tạ Hiên dừng lại một lát, dường như nhớ ra cái gì đó, vài giây sau lại nói tiếp: - 28 tết năm 1997, cũng ở nơi đó, tôi đưa cho Trần Chấn Đông 80 ngàn tiền mặt
- Đủ rồi, đây là lời khai của cậu sao? Cậu đừng có nói linh tinh!
Tạ Hiên chưa dứt lời thì đã bị Trần Chấn Đông giận dữ ngắt lời. Vì những gì Tạ Hiên vừa nói đều là thời gian và địa điểm mà Đại Hắc hối lộ cho Trần Chấn Đông.
Điều này khiến cho Trần Chấn Đông toát mồ hôi lạnh, mắt liếc nhìn lão Triệu ở bên cạnh, trong lòng trùng xuống. Trần Chấn Đông phát hiện ra ánh mắt của lão Triệu có vẻ như đang suy nghĩ.
Đồn cảnh sát có ngân quỹ riêng, hàng năm chỉ cần là cảnh sát trong biên chế thì có thể có thu nhập khá cao, nhưng dĩ nhiên là đa phần đều vào trong túi các đồn trưởng và đồn phó, điều này thì tất cả mọi người đều biết.
Những cảnh sát này biết là đồn trưởng và đồn phó của mình ăn nhiều nhưng tiền này đi đường nào thì bọn họ cũng không hiểu rõ. Lời nói của Tạ Hiên vừa rồi vừa vặn đã giải đáp được thắc mắc ở trong lòng của Tạ Hiên.
Nhìn vẻ mặt của lão Triệu, Trần Chấn Đông vô cùng phẫn nộ, cũng đang thầm kêu khổ ở trong lòng.
Mấy năm gần đây, việc thanh lọc bộ máy chính trị của cảnh sát được tiến hành rất nghiêm ngặt, nếu lão Triệu đem chuyện này nói ra ngoài Trần Chấn Đông dù cuối cùng không làm sao thì trước mắt cũng phải bị cách chức tạm thời để thẩm tra.
Không dám thẩm vấn Tạ Hiên tiếp nữa, Trần Chấn Đông vội giải thích với lão Triệu: - Lão Triệu, đừng nghe cậu ta nói linh tinh, hoàn toàn không có chuyện này.
- Ha ha, đồn trưởng Trần, đương nhiên là tôi biết cậu ta nói lung tung, sao có thể tin lời của cậu ta được?
Lão Triệu cũng là người hiểu chuyện, biết đâu sau này còn có việc cần nhờ đến Trần Chấn Đông, liền đứng lên, nói: - Đồn trưởng Trần, bệnh cao huyết áp của tôi lại tái phát rồi, tôi đi uống thuốc một lát, ngài cứ thẩm vấn đi
Khi ra khỏi phòng thẩm vấn, lão Triệu kéo theo cả đội viên phối hợp kia ra ngoài. Chuyện riêng của lãnh đạo thì không nên xen vào, nếu tiểu tử này tiếp tục nghe biết đâu có ngày sẽ bị tìm lý do nào đó mà bị sa thải.
Đợi cho hai người lão Triệu ra ngoài, vẻ mặt Tạ Hiên tỏ vẻ khoa trương, nói: - Đồn phó Trần, nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì? Tôi rất sợ đấy!
Vẻ mặt Trần Chấn Đông lúc này có chút dữ tợn, hơn nữa mặt còn đỏ bừng lên. Trong lòng Trần Chấn Đông bây giờ rất muốn một súng mà bắn chết đối phương, vì thế một lời này của Tạ Hiên có thể đưa hắn từ thiên đường đi vào địa ngục.
Ngoài việc hận Tạ Hiên thấu xương, Trần Chấn Đông càng tức giận Đại Hắc hơn. Bởi vì những chuyện Tạ Hiên nói, ngoài Trần Chấn Đông ra thì chỉ có một mình Đại Hắc biết.
- Đồn phó Trần, muốn trừ khử tôi? Sau đó ném cho tôi cái danh tấn công cảnh sát sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Trần Chấn Đông, Tạ Hiên cười lạnh nói: - Đồn phó Trần, tôi và ông không thù không oán, nếu không ép tôi thì tôi cũng sẽ không nói chuyện này ra.
Hôm qua sở dĩ khi Tạ Hiên xin Lý Thiên Viễn không phế tay phải của Đại Hắc chính là vì muốn Đại Hắc viết lại cho mình tình hình cấu kết của Đại Hắc và Trần Chấn Đông.
Cũng may mà trí nhớ của Đại Hắc tốt, có thể nhớ rõ ràng ngày tháng, địa điểm và số tiền đã đưa từ mấy năm trước. Những chuyện này, nếu không phải là bị Tạ Hiên ép thì Đại Hắc vốn đã muốn quên sạch rồi.
- Cậu uy hiếp tôi?
Mặt Trần Chấn Đông nổi gân xanh, đứng lên đi lại vài vòng, tay phải đã mấy lần đụng tới khẩu súng ở bên hông, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống.
- Đừng nói là uy hiếp, trên tay ông không phải là cũng có điểm yếu của tôi sao?
Trong lòng Tạ Hiên cũng đổ mồ hôi. Tạ Hiên biết những người ở trong đồn cảnh sát, luận về thủ đoạn độc ác thì sợ là hơn rất nhiều so với những người ở trong trại giáo dưỡng.
- Năm 97 cậu vẫn còn ở Thạch Thị mà? Trần Chấn Đông cắn răng, nói: - Chỉ cần không tìm thấy Đại Hắc thì những lời này của cậu đều là bỏ đi, sẽ không có ai tin cả
- Haiz, đồn phó Trần, ông không tìm thấy Đại Hắc không có nghĩa là tôi cũng không tìm thấy!
Nhìn thấy mắt Trần Chấn Đông lộ vẻ hung dữ, Tạ Hiên vội nói: - Tôi muốn nói là, nếu xảy ra chuyện gì thì Đại Hắc sẽ lập tức tố cáo ông nhận hối lộ rồi sát hại nhân chứng, hay là ông muốn xuống đó cùng tôi?
Lời nói của Tạ Hiên khiến cho Trần Chấn Đông ngây người, tay phải đã nắm chặt khẩu súng, lại từ từ buông ra.
- Đồn phó Trần, chúng ta cũng chỉ vì kiếm tiền thôi, chỉ cần chuyện này qua rồi, sau này ông sẽ chiếm ba phần, còn chia thế nào thì tôi mặc kệ
Nhìn vào tay phải của Trần Chấn Đông, Tạ Hiên cũng toát mồ hôi, giọng nói đã có phần hơi run rẩy.
Chương 176-1: Âm thầm chịu đựng (thượng)
Nội tâm của Trần Chấn Đông lúc này cũng giống như vẻ mặt của y, đang đấu tranh dữ dội.
Ban đầu khi nghe Tạ Hiên nói chuyện này, phản ứng đầu tiên của Trần Chấn Đông chỉ là xử lý đối phương. Bởi vì chỉ có người chết mới không thể tiết lộ bí mật.
Nhưng ý nghĩ này cũng đã giảm đi không ngừng theo lời nói của Tạ Hiên. Là một cảnh sát, Trần Chấn Đông đương nhiên hiểu được hậu quả của việc này, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Quan trọng nhất là, Trần Chấn Đông chưa từng nghĩ tới việc Đại Hắc phản bội, nói mọi chuyện với người mà mình không hề quen biết, cho nên vẫn chưa tẩu tán tài sản, chỉ đơn giản để dưới tên vợ, chỉ cần điều tra là ra ngay.
Cuối cùng Trần Chấn Đông ngồi xuống, mắt đỏ rực nhìn Tạ Hiên, nói: - Các cậu lấy bảy phần? Không phải là ăn quá nhiều chứ? Cậu có biết trước kia Đại Hắc lấy bao nhiêu không?
Trần Chấn Đông hai năm trước có thể từ một cán bộ bình thường lên đến chức đồn phó, số tiền này cũng không phải chảy hết vào túi y, bây giờ muốn thăng chức, tăng lương, ngoài quan hệ còn phải có lợi nhuận đầy đủ.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ có Trần Chấn Đông không hay ho gì, mà ngay cả đồn trưởng và vị phó cục trưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ nghe việc phân chia lợi nhuận Tạ Hiên nói, Trần Chấn Đông không nhịn được nổi giận. Mấy năm nay không phải là do Trần Chấn Đông chiếu cố thì riêng chuyện bị cưỡng đoạt tài sản này cũng phải từ nửa năm đến vài năm.
Nhưng Trần Chấn Đông cũng quên mất, hai thanh niên này cũng không hề có quan hệ gì với Đại Hắc, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải gánh vác việc chia chác trước kia.
- Đồn phó, chúng tôi khác Đại Hắc, từ nay về sau sẽ là cách kinh doanh của chúng tôi.
Nhìn đôi mắt giận dữ của Trần Chấn Đông, Tạ Hiên lắc đầu, nói: - Ngoài quán game này ra thì anh em bọn tôi không dính dáng đến thứ gì nữa, ba phần là con số không nhỏ rồi.
Theo lời Tần Phong, chuyện bắt người cướp đoạt tài sản đều là do những kẻ côn đồ làm, hơn nữa hành vi của chúng vô cùng manh động.
Cho nên sau khi tiếp quản quán game này, Tần Phong cho phép Lý Thiên Viễn suy nghĩ về chuyện kinh doanh ở đây, còn những chuyện khác thì không được đụng vào. Theo cách nói của thị trường thì sau khi trải qua một quá trình tích lũy đẫm máu ban đầu, vẫn phải đi tiếp thì mới có thể lâu dài được.
Giống như một số đại phú hào ở cảng đảo bây giờ, mấy chục năm trước chỉ là những nhân vật buôn lậu ở trên chiếc thuyền tam bản lênh đênh trên biển. Tới bây giờ, có ai còn nhớ tới những chuyện năm đó của họ?
Khi trong lòng Trần Chấn Đông còn đang cân nhắc giữa lợi và hại thì đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói của lão Triệu: - Đồn trưởng Trần, điện thoại ở cục gọi tới, đồn trưởng không ở, ngài xem có nên nghe không?
- Được, tôi sẽ qua ngay!
Trần Chấn Đông đáp lời. Y cũng cần có chút thời gian để tiêu hóa chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Chuyện này đối với Trần Chấn Đông mà nói thật sự quá lớn, chỉ cần một hành động sai lầm sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
- A lô, vị nào vậy? Vội vàng chạy tới văn phòng, Trần Chấn Đông nhấc điện thoại lên trả lời.
- Là tôi, Ngụy Lập Quân. Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
- Cục trưởng Ngụy, đồn trưởng Đổng ra ngoài rồi, ngài có dặn dò gì?
Nghe giọng nói của đối phương, Trần Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Lập Quân là phó cục trưởng của phân cục, cũng chính là chỗ dựa của Trần Chấn Đông. Y có thể lên được chức đồn phó này chính là nhờ sự hỗ trợ của Ngụy Lập Quân.
- Tôi tìm cậu, Trần Chấn Đông, cậu còn muốn làm việc không?
Điều khiến cho Trần Chấn Đông không ngờ tới là khi y còn chưa nói xong, Ngụy Lập Quân đã nổi nóng ở trong điện thoại: - Nghe nói là cậu rất bận hả? Bắt được hai nghi phạm bắt cóc cưỡng đoạt tài sản hả?
Không để cho Trần Chấn Đông kịp mở miệng, Cục trưởng Ngụy liền chất vấn như bắn súng: - Tôi hỏi cậu, cậu có chứng cớ gì có thể chứng minh hai người kia phạm tội?
- Chuyện này chuyện này Cục trưởng sao ngài lại biết chuyện này?
Nghe Ngụy Lập Quân nói xong, đầu óc Trần Chấn Đông trở nên trống rỗng. Trần Chấn Đông đưa Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn về đồn cũng chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, sao lại có thể đến tai phân cục rồi?
- Đợi đến khi cậu báo lên cho tôi biết thì muộn mất rồi!
Nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi của một vị phó cục trưởng của thành phố gọi tới cho mình, Ngụy Lập Quân cảm thấy lạnh sống lưng.
Nguyên nhân đương nhiên chính là Trần Chấn Đông. Mấy năm nay, Ngụy Lập Quân cũng đã nhận được không ít lợi lộc từ Trần Chấn Đông, nếu Trần Chấn Đông xảy ra chuyện thì bản thân Ngụy Lập Quân cũng khó mà bình an vô sự.
- Cục trưởng Ngụy chuyện đó hai người kia cũng đều đã có tiền án, tôi tôi chỉ đưa họ tới đây hỏi một chút thôi. Trần Chấn Đông lúc này đã vô cùng rối loạn. Trần Chấn Đông không biết hai tiểu tử đó có bối cảnh như thế nào mà đã có thể báo truyện này lên phân cục.
- Hồ đồ, không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà bắt người?
Ngụy Lập Quân quát lớn, rồi lại hạ giọng xuống một chút, nói: - Quán game ở Đại học Thành đó, về sau không được nhúng tay vào nữa, quan hệ của bọn họ đã thông qua Thiên
Nhận tiền hai năm nay, dĩ nhiên là Ngụy Lập Quân biết lai lịch của số tiền, tuy rằng bị chặt đứt mất nguồn tài nguyên này cũng có chút đau đớn nhưng so với cái ghế của mình thì bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta phân biệt được rất rõ.
- Tôi tôi biết rồi, Cục trưởng Ngụy, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!
Sau khi nghe Ngụy Lập Quân nói, áo sơ mi trên người Trần Chấn Đông ướt sũng mồ hôi. May mà vừa rồi không bị quá kích động, nếu không bây giờ Trần Chấn Đông chỉ còn hai con đường có thể đi, một là cao chạy xa bay, hai là trở thành một cảnh sát bị tống vào tù.
- Tiểu Trần, cậu rất có năng lực, nhưng sau này, làm việc phải thận trọng một chút
Cục trưởng Ngụy lên giọng rồi cúp máy, trong lòng cũng đã nghĩ đến có nên điều Trần Chấn Đông tới một vùng núi nào đó, người này thật sự rất có thể sẽ gây ra chuyện.
Nghe âm thanh truyền tới ở trong điện thoại, Trần Chấn Đông đờ người ra, nghĩ tới ba phần mà Tạ Hiên vừa nói không khỏi rùng mình một cái. Nếu như vừa rồi mình đồng ý thì không khác nào đặt dao vào tay đối phương.
Ngồi một lúc lâu, Trần Chấn Đông đứng dậy, người do lo y bắt tớ, giải quyết chuyện này đương nhiên cũng phải do hắn làm.
- Đồn trưởng Trần, đề nghị của tôi, ngài suy nghĩ thế nào? Nếu thật sự không được thì cho ngài 4 phần, thật sự không thể nhiều hơn nữa. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Trần Chấn Đông, Tạ Hiên ít nhiều cũng đoán được đã có chuyện xảy ra.
"Mẹ kiếp, còn muốn hại ông đây nữa à?
Trần Chấn Đông chửi thầm trong lòng một câu rồi nói: - Tạ Hiên, cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu. Chỉ cần các cậu kinh doanh tuân thủ luật pháp thì chúng tôi sẽ ủng hộ. Còn về chuyện ngày hôm nay, chỉ là hiểu lầm thôi
Phải nói là về khả năng lật lọng thì không ai có thể qua được người trong trốn quan trường. Mới vừa rồi còn dùng đủ lời lẽ đe dọa, trong nháy mắt, đồn phó Trần đã thay đổi hoàn toàn, tỏ ra bộ dạng như một người cán bộ gương mẫu.
- Ồ? Vậy thì đa tạ đồn trưởng Trần. Nếu là hiểu lầm thì chúng tôi có thể đi được chưa?
Tạ Hiên nhớ rõ Tần Phong thường nói một câu, đó là hành tẩu giang hồ thì phải để lại cho người ta một con đường, không được ép người ta đến đường cùng. Bây giờ tuy rằng Trần Chấn Đông đã thua rồi, nhưng Tạ Hiên cũng không dám vênh váo đắc ý.
- Có thể đi rồi. Nhưng Tiểu Tạ này, phải giữ miệng đấy!
Ánh mắt của Trần Chấn Đông có chút phức tạp, y quyết định hôm nay sau khi về nhà sẽ lập tức tiến hành thay đổi tài khoản của vợ. sau này nếu có chuyện xảy ra thì Trần Chấn Đông tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
- Đồn trưởng Trần yên tâm, tôi không biết chuyện gì cả, chỉ tiếp quản cửa tiệm của mình thôi. Tạ Hiên mỉm cười nói: - Sau này còn cần đồn trưởng Trần giúp đỡ nhiều
Chương 176-2: Âm thầm chịu đựng (thượng)
"Mẹ kiếp, có thể tìm được đến Cục trưởng Ngụy mà còn cần ông đây giúp đỡ?" Trần Chấn Đông thầm chửi một câu, ngoài miệng thì không nói gì. Thân mặc cảnh phục, Trần Chấn Đông không thể hạ mình mà nói ngon ngọt được.
- Anh Viễn, đi thôi! Sau khi Tạ Hiên ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Thiên Viễn cũng được thả ra. Lý Thiên Viễn bị trói ở trên ghế hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ đang rất mơ màng.
- Xong rồi à? Lý Thiên Viễn ngáp một cái, tức giận nói: - Mẹ kiếp, buồn ngủ chết mất, cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại bị dày vò cả một ngày
"Lúc thẩm vấn thì nói là ở nhà ngủ, bây giờ lại biến thành một đêm không ngủ, coi ông đây là không khí à?" Trần Chấn Đông ở bên cạnh nghe thấy Lý Thiên Viễn nói không khỏi tức trào máu. Tiểu tử này thật là khinh người quá đáng.
- Anh Viễn, đi thôi!
Tạ Hiên nghe xong cũng lắc đầu, nếu cứ tiếp tục không biết Lý Thiên Viễn còn sẽ nói ra những chuyện gì nữa nên bèn nhanh chóng kéo Lý Thiên Viễn ra khỏi đồn cảnh sát.
Ngay khi Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn ra khỏi đồn cảnh sát, một chiếc xe tiến vào, Đại Mao đang lái xe nhìn thấy hai người kia, vội vàng phanh lại, thò đầu ra khỏi cửa xe, nói lớn với Trần Chấn Đông:
- Sếp Trần, sao lại thả họ đi?
- Ồn ào cái gì? Đi vào rồi nói? Trần Chấn Đông xoay người vào trong văn phòng.
Sau khi dừng xe, Đại Mao cũng đi vào văn phòng, hỏi: - Sếp Trần, Đại Hắc hình như là mất tích rồi, tới nhà của bố mẹ và vợ của hắn tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng đâu!
- Không cần tìm nữa, chuyện này dừng ở đây!
Trần Chấn Đông mệt ỏi khoát tay, nói: - Đại Mao, về sau đừng gây chuyện với họ, không có chuyện gì thì tránh chúng ra, chúng ta không nên trêu vào!
Khi nói ra những lời này, Trần Chấn Đông tràn đầy cảm giác nhục nhã. Làm cán bộ trong cơ quan chấp pháp của nhà nước, bản thân lại phải cúi đầu trước hai tên vô lại, điều này khiến cho lòng Trần Chấn Đông khó chịu như bị lửa đốt.
Nhưng Trần Chấn Đông cũng không muốn mất đi vị trí này. Hắn có là cái gì đâu? Ngoài việc dựa vào chức quyền để làm mưa làm gió thì ngoài xã hội, có mấy người là thật sự tôn trọng cảnh sát bọn họ?
Trong lúc đang rối rắm thì điện thoại trong tay Trần Chấn Đông đột nhiên reo lên.
- A lô, lão chiến hữu, hỏi cậu chút chuyện, cái tên Đại Hắc kia làm sao thế? Quán game nghe nói là bị chuyện nhượng rồi à?
Giọng nói này là của Hàn Minh, chiến hữu của Trần Chấn Đông. Trần Chấn Đông bỗng nhiên nhớ tới, quan hệ của mình với Đại Hắc còn bởi vì cậu em vợ đó của Hàn Minh.
Chỉ là Trần Chấn Đông không biết, khi Hàn Minh gọi cuộc điện thoại này, bên má trái có một vết đỏ hiện rõ. Vết đó là do bị vợ đánh mà thành, nguyên nhân là do Chu Dật Thần chạy đến chỗ chị gái kêu khóc làm loạn hơn một tiếng đồng hồ.
Chu Dật Thần một mực là không cần vội nhưng vợ của Hàn Minh lại gọi điện thoại bắt Hàn Minh về nhà ngay, luôn miệng trách cứu Hàn Minh không giúp em trai mình.
Đại đội trưởng Hàn chỉ giải thích vài câu, Chu tỷ liền không nghe mà hành động ngay trên mặt Hàn Minh, còn bắt chồng gọi điện thoại cho Trần Chấn Đông hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Hàn Minh, chuyện này tôi không quản được rồi.
Trần Chấn Đông ậm ờ nói lại sự việc một lần nữa, cuối cùng nói: - Địa phương và quân đội không cùng một hệ thống, nếu cậu muốn xả giận thì trút lên người ở trong quân đội đi, hai người đi không nên trêu vào đâu, cậu phải chú ý một chút.
Không đợi Hàn Minh nói gì, Trần Chấn Đông liền cúp máy. Trần Chấn Đông bây giờ còn rất nhiều chuyện không rõ ràng, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi lo cho cậu em vợ của Hàn Minh? Còn Hàn Minh giải thích với vợ mình như thế nào thì cũng không phải chuyện của đồn phó Trần.
- Anh Phong, bọn em ra ngoài rồi!
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Tạ Hiên liền bấm số gọi cho Tần Phong, giọng nói có chút hưng phấn. Cũng khó trách, trước kia khi Tạ Hiên tới đồn cảnh sát, giống như con chuột sa vào bẫy, đâu có bình tĩnh được như hôm nay?
- Không chịu uất ức gì chứ?
Tần Phong lúc này đang thu dọn quần áo để xuất viện. Sau khi giải quyết Đại Hắc, năng lực của Chu Dật Thần có mạnh cũng không làm gì được Tần Phong. Bây giờ không phải là Chu Dật Thần muốn gây phiền phức cho Tần Phong nữa, mà là Tần Phong đang suy nghĩ sẽ chơi lại nhà họ Chu một vố như thế nào.
- Có anh Phong ở đây, bọn em có thể bị làm sao được?
Lý Thiên Viễn giật lấy điện thoại nói: - Anh Phong, em ngủ được một giấc ở trong đó thì được đưa ra ngoài, rất thoải mái.
- Cậu thì chỉ biết ăn với ngủ. Tần Phong dừng lại công việc lại, nói: - Bây giờ cậu với Béo tới quán cay Tứ Xuyên ở đối diện cửa tiệm chờ tôi, tôi còn có chuyện phải dặn các cậu.
Nửa giờ sau, trong một phòng ở trong quán ăn, Tần Phong đã gặp Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, suốt cả hai ngày không được ngủ tử tế, sắc mặt hai người đều không tốt chút nào.
Sau khi kể lại cho Tần Phong chuyện ở đồn cảnh sát, Tạ Hiên khó hiểu nói:
- Anh Phong, anh đã tìm ai vậy? Ai mà có thể khiến cho cái tên họ Trần đó thay đổi hoàn toàn như thế?
- Cục trưởng Hồ cứng đầu! Tần Phong nghe xong cười, nói ra mấy chữ.
Câu này cũng không phải không đúng. Tuy rằng Hồ Bảo Quốc nể mặt Tần Phong, gọi điện thoại cho một người đồng nghiệp ở thủ đô. Nhưng Hồ Bảo Quốc cũng đích thị là một kẻ cứng đầu, dù sao cũng đã từng là quản giáo của mình ở trong trại giáo dưỡng, cũng không chấp nhận việc người khác tùy tiện nhồi nặn.
- Ồ, anh Phong, có thể nhờ chú Hồ giúp đỡ thì chúng ta ở thủ đô không sợ rồi!
Nghe Tần Phong nói xong, Tạ Hiên liền hớn hở. Tạ Hiên ban đầu cũng có chút hoài nghi Hồ Bảo Quốc, nhưng lại không dám khẳng định. Đường đường là một Cục trưởng của một thành phố trực thuộc trung ương mà lại quản chuyện nhỏ của đám côn đồ.
- Đừng nghĩ như vậy nữa. Khi chúng ta yên ổn, Cục trưởng Hồ có thể đưa tay ra giúp đã là tốt lắm rồi, chuyện sau này phải tự dựa vào bản thân mình. Tần Phong vừa định nói tiếp thì nhân viên bán hàng gõ cửa đi vào, đành phải dừng lại.
- Còn có chuyện này
Chờ nhân viên phục phụ ra ngoài, Tạ Hiên mở miệng nói: - Anh Phong, theo lời nói của Đại Hắc thì họ Chu đó có thể điều động quân ngũ, nếu như hắn đến cửa tiệm của chúng ta thì chuyện này vẫn chưa xong đâu!
- Cậu nói đúng. Gọi hai người tới đây cũng là vì việc này!
Tần Phong mở một chai rượu, rót vào chén của Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, sau đó nói: - Người trong quân đội gây sự đánh nhau, nếu không cẩn thận rất có thể bọn họ sẽ tới đập quán.
- Dám? Em sẽ liều với chúng!
Tần Phong chưa nói xong, Lý Thiên Viễn liền trừng mắt lên. Lý Thiên Viễn sớm đã coi quán game đó là của mình, nếu thật sự có người tới đập quán, Lý Thiên Viễn sẽ liều mạng với người đó.
- Anh Viễn, chúng ta không thể đấu lại với quân đội!
Tạ Hiên nghe vậy hoảng sợ. Quân đội không có dính dáng tới chính quyền địa phương, nếu đánh bọn họ cũng chỉ thiệt thân, họ sẽ không cần nói lý lẽ.
- Hiên, cậu cho rằng bọn họ dám quang minh chính đại đến cửa tiệm đánh nhau không? Tần Phong cười nhạo, nói với Lý Thiên Viễn: - Viễn, nếu như có người đến làm loạn, nhiều người thì cậu chạy, còn nếu ít người?
Ánh mắt Tần Phong lộ vẻ nham hiểm, nói tiếp: - Vậy thì đánh mạnh vào cho tôi, chỉ cần không gây ra án mạng, đánh cho tàn phế là được rồi!
- Anh Phong, như vậy được không?
Tạ Hiên hơi phân vân, nói: - Những người đó đều là binh lính, đều có súng.
- Có súng cái rắm. Quân đội thật sự là có súng nhưng họ thì nhất định là không có. Đây là nơi nào? Là thủ đô! Họ dám mang theo súng tới à?
Tần Phong bĩu môi, nói: - Đúng rồi, Hiên, cậu mua một cái camera nhỏ lắp trong quán, có việc gì nhất định phải ghi lại
Tần Phong tin rằng, cho dù năng lực của anh rể của Chu Dật Thần lớn thế nào cũng không thể ngang nhiên đưa người tới đánh nhau. Nhiều nhất thì ông ta cũng chỉ có thể phái vài người tới gây chuyện để lấy cớ đập quán.
Trên khu vực này ở thủ đô, nhất là quân đội, cho dù là xảy ra chuyện nhỏ thì đó cũng là chuyện lớn. Tần Phong đánh người mà Hàn Minh phái tới, Hàn Minh cũng chỉ có thể nén chuyện xuống, âm thầm chịu đựng chuyện này!

Bình Luận

0 Thảo luận