Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 198: Giám định (trung)

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Tiểu Vi, nơi này của cậu nhiều đồ tốt nhỉ, không phải chỉ có đồ đồng của nước ta đúng không?
Sau khi bước vào trong khu đồ đồng, ánh mắt Cam Á Phu sáng lên.
Tuy rằng khu vừa trưng bày đồ đồng này chỉ chừng 30m vuông, chỉ bày khoảng 40,50 thứ đồ nhưng chất lượng rất cao, thậm chí còn có hai thứ không phải là của Trung Quốc.
Đồ đồng là làm từ đồng đen cũng chính là hợp kim của đồng đỏ với thiếc chế tạo thành dụng cụ, đồ đồng đen gắn liền với nền văn minh nhân loại vì cùng lúc chúng xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới, cho nên mang một loại tượng trưng văn minh mang tính thế giới.
Đồ đồng xuất hiện trên thế giới sớm nhất là tại hai dòng sông vào năm 5000 đến 6000 năm trước
Thời đại đồ đồng phát triển ở Trung Quốc là vào thời Thương Chu, vì công nghệ chế tác tinh xảo nên có giá trị nghệ thuật rất cao trong đồ đồng của thế giới, đại biểu cho kỹ thuật tuyệt vời và văn hóa của đất nước Trung Hoa trước kia.
Đồ đồng có hình dáng độc đáo, họa tiết tinh xảo, chữ khắc trang nhã có thể cho mọi người thấy được công nghệ đúc đồng khéo léo của dân tộc Trung Hoa, trình độ văn hóa và lịch sử của nguồn gốc và sự phát triển, bởi vậy được các nhà sử học gọi là "một bộ sách lịch sử sinh động".
Nhưng ở trong nước, đồ đồng lại bị cấm mua bán, cho dù là sưu tầm cũng chỉ có thể sưu tầm những đồ đồng truyền lại cho đời sau, còn về mua bán đồ đồng khai quật được là hành vi trái pháp luật.
Những đồ đồng bày ở trong phòng khiến cho Lý Nhiên đang đi bên cạnh Tần Phong hít một hơi, quay qua nhìn Vi Hoa nói:
- Anh Hoa, những thứ này đều là hàng cấm, anh cũng dám mang tới sao?
Ở trong nề chính trị của xã hội cổ đại, vương hầu đứng đầu trong nền kinh tế, đồ đồng là dụng cụ có giá trị cao nhất cũng chính là thuộc sở hữu của nhà nước.
Từ trước khi giải phóng, giá trị của đồ đồng đen rất cao, một món đồ đã đáng giá rồi, nếu như trên đó có khắc chữ thì một chữ còn đáng giá ngàn vàng.
Nhưng bởi vì hình dáng của đồ đồng đen khá lớn nên ít bị bán ra nước ngoài, giống như chiếc lư ba chân kia nếu là thật thì chắc chắn là do Vi Hoa lén mua được, nên Lý Nhiên mới nói như vậy.
Vi Hoa tuy rằng có thế lực nhưng trong dòng họ cũng không phải là không có đối thủ, khi thắng thế thì đương nhiên là không sợ người khác dùng chuyện này để công kích mình nhưng lỡ như thất thế thì coi như đã bị người khác nắm được điểm yếu.
Những công tử nhà giàu ở thủ đô giống như Lý Nhiên, ai cũng đã từng lén lút làm một vài chuyện xấu chỉ ở khi ở ngoài sáng thì rất ít khi thể hiện cái xấu của mình ra.
- Cậu không hiểu nhiều về đồ đồng, đừng nói bừa.
Vi Hoa khoát tay ngắt lời Lý Nhiên, nhìn về phía Cam Á Phu nói:
- Thầy Cam, thầy xem chiếc lư kia thế nào? Ở bên trong có rất nhiều chữ, có được xem là trọng khí của đất nước không?
Cam Á Phu không có địa vị như Tề lão tiên sinh, tương đối khách khí với Vi Hoa, cười nói:
- Hôm nay tôi không phải là nhân vật chính, thầy nói sẽ để cho Tiểu Tần giám định...
- Tần Phong? Để cho cậu ấy làm?
Vi Hoa nhíu mày. Sở dĩ Vi Hoa mời mấy người Tề Công tới là muốn nâng thương hiệu cho cửa hàng của mình, chứ không hề muốn một tiểu tử như Tần Phong nhận xét.
- đương nhiên, lời nói của thầy tôi không thể không nghe.
Cam Á Phu khéo léo đẩy mọi chuyện lên người lão Tề.
- Được rồi, Tiểu Tần, cậu tới xem đi.
Vi Hoa có chút bất đắc dĩ, Vi Hoa đương nhiên là rất có tiếng nói ở trong giới kinh doanh và chính trị nhưng ở trong giới chơi đồ cổ này thì thật sự kém xa lão Tề.
- Ông chủ Vi, không cần xem, chiếc lư đó là giả.
Tần Phong tới bên cạnh chiếc lư, nói:
- Lư đồng đen là từ hợp kim đồng đỏ và thiếc đúc thành, độ cứng rất cao, bình thường cho dù chôn dưới đất mấy ngàn năm cũng sẽ không bị tổn hại, nhưng loại gỉ này cho dù là khai quật sớm cũng không có cách nào loại bỏ hết được.
Gõ gõ chiếc lư đồng có đường kính khoảng một mét kia, Tần Phong cười nói:
- Ánh vàng phát ra từ chiếc lư này của ông chủ Vi không phải đã nói chúng ta biết đây là một món đồ mô phỏng sao?
Lời nói của Tần Phong rất có lý, mọi người ở trong phòng đều thầm gật đầu, có thể nói, người thanh niên này xem ra cũng am hiểu đôi chút về đồ đồng.
Chỉ có Lý Nhiên bị lời nói của Tần Phong làm cho đỏ mặt lên. Khoa chính quy của Lý Nhiên vốn là khoa bảo tàng, bây giờ mới trở thành học trò của lão Tề, nhưng bây giờ đã trở thành nghiên cứu sinh, kiến thức lại không bằng một sinh viên năm nhất như Tần Phong.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Lý Nhiên, Tần Phong không khỏi cười nói:
- Anh Nhiên, mỗi người chuyên về một mảng, không hiểu rõ cũng là chuyện bình thường, nếu anh lấy ra một món đồ sứ có khắc chữ "được làm năm Càn Long- Đại Minh" cho em xem, nói không chừng em cũng cho nó là đồ thật mất.
- Tiểu tử thối, bêu xấu tôi phải không?
Nghe Tần Phong nói, Lý Nhiên cũng bật cười, câu chuyện mà Tần Phong vừa nhắc đến có có một điển tích, rất nhiều người đều biết.
Vào thời điểm những năm 90, ở Bắc Kinh nổi lên một trào lưu sưu tầm đồ cổ, thú chơi này đương nhiên là cần phải có kinh nghiêm tích lũy nhiều năm, nhưng tài lực cũng vô cùng quan trọng.
Những người có tiền ở thập niên 90, phần lớn đều là những người làm kinh doanh mới nổi. Những người đó thậm chí không biết cả Tề Bạch Thạch của Vương Hy là ai cũng đâm đầu vào sưu tầm.
Phải nói dân buôn đổ cổ thích nhất là loại người này, dùng một câu của 10 năm sau để hình dung thì chính là "kẻ ngốc lắm tiền", gặp được kẻ ngốc như vậy mà không làm thịt thì thật sự cũng phải xin lỗi trí thông minh của mình rồi.
Vì thế những món đồ cổ giả ùn ùn xuất hiện, có một số người đầu tư hàng hơn mấy trăm nghìn vạn để mua một món đồ cổ giả. Nhà của Phùng Vĩnh Khang chính là đã nắm được cơ hội này, mau chóng kiếm được món lời lớn.
Sau khi những kẻ giàu có mới nổi đó mua được những món đồ cổ kia, đương nhiên là muốn khoe khoang, thế là câu truyện cười xuất hiện.
Có một vị là ông chủ Đổng bán buôn quần áo mà trở nên giàu có, chạy tới Phan Gia Viên lúc đó còn chưa trở nên sầm uất, tiêu tốn 30 ngàn để mua một chiếc bình mai.
Hình dáng của món đồ sứ này vô cùng đẹp, ông chủ Đổng đã đọc mấy cuốn sách về đồ gốm sứ, tự cho rằng mình đã kiếm được món lời lớn, vì thế trong một lần gặp gỡ của các nhà giàu có, đã đưa chiếc bình đó ra.
Nói đến cũng buồn cười, khi mới bắt đầu, những kẻ nhà giàu đó không ai nhìn ra chữ khắc không đúng, ai cũng khen ngợi ông chủ Đổng, có rất nhiều người ngưỡng mộ.
Đã là buổi gặp gỡ của những người trong giới đồ cổ, luôn cũng phải có hai vị chuyên gia mà? Cuối cùng khi chiếc bình ở trên tay một vị chuyên gia, vừa nhìn thấy dòng chữ đó, suýt nữa đã nhỡ tay làm rơi chiếc bình đó xuống đất.
Nếu như chỉ là một dấu vết nhỏ thì có lẽ người đó cũng giả ngốc cho qua để thỏa mãn tâm lý thích khoe khoang của những người đó.
Nhưng cái sai này cũng thật là quá đáng. Năm nào của Đại Minh thì xuất hiện vua Càn Long thế? Nếu vị chuyên gia đó không chỉ ra thì sau này cũng không thể tồn tại được trong giới này.
Khi vị chuyên gia đó chỉ ra chữ khắc không đúng, ông chủ Đổng còn giận dữ, nói vị chuyên gia đó không hiểu biết, ngay cả những người vừa ủng hộ ông chủ Đổng cũng phẫn nộ, hậm hực mà bỏ về.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, liền trở thành truyện cười trong giới chơi đồ cổ, những kẻ nhà giàu mới nổi bị tổn thương lòng tự trọng sâu sắc này đều tìm chuyên gia tới nhà mình để làm giám định.
Kết quả giám định như thế nào, các chuyên gia đó cũng không nói nhiều nhưng từ sau lần đó, số lượng "nhà tri thức" ở thủ đô giảm hẳn, ông chủ Đổng càng kiêng kỵ sờ vào đồ cổ.
- Được rồi, Tiểu Tần, đến xem mấy thứ này đi...
Nghe Tần Phong nhắc tới điển tích này, vẻ mặt Vi Hoa có chút ngượng ngùng, bởi vì mấy năm trước hắn không đến nỗi kinh khủng như Tần Phong nói nhưng cũng đã mua phải không ít đồ giả, đã tiêu tốn rất nhiều tiền.
Còn nữa, lão gia nhà họ Vi cũng đã từng làm ra một chuyện cười. Năm đó, lão gia tìm được từ trong nhà mình một bức bút tích của Đường Bá Hổ.
Thời điểm đó về cơ bản trình độ văn hóa cũng không cao, lão gia lại không có hứng thú gì với bức tranh đó, lại mang đi chùi đít, dùng xong còn nói ầm lên là giấy cứng không thoải mái gì cả.
Truyện này sau đó bị cụ tổ biết được, còn giáo huấn cho ông nội của ông chủ Vi một trận, hơn nữa còn phải gửi công văn đi yêu cầu bảo hộ di sản văn hóa, từ đó về sau chuyện như vậy mới không xảy ra lần nữa.
- Tiểu Tầ, những thứ đó của tôi có hơn nửa là có được do đấu giá ở nước ngoài, còn hơn 10 chiếc là đồ đồng hiện đại mô phỏng, cậu xem có thể nhận ra không?
Lời nói của Vi Hoa có chút cố ý làm khó Tần Phong. Bởi vì muốn giám định đồ cổ cần có thời gian nhất định, mà nơi này có tổng cộng bốn năm mươi món đồ, muốn nhận biết được toàn bộ không phải dễ dàng.
Vi Hoa vốn ấn tượng về Tần Phong cũng không tệ lắm, bây giờ thì chỉ muốn mau chóng khiến cho tiểu tử này biến đi. Bởi vì tối nay Vi Hoa còn sắp xếp cho phóng viên tới phỏng vấn, đến lúc đó cũng không thể cho Tần Phong làm nhân vật chính chứ?
- Được, nếu như có sai thì các vị cũng đừng chê cười.
Tần Phong nghe vậy nhíu mày. Đương nhiên hắn cảm giác được trong lòng ông chủ Vi đã không còn kiên nhẫn nữa, nhưng muốn làm xấu mặt hắn trước mọi người thì Tần Phong cũng không đồng ý.
- Đúng rồi, mọi người ở đây có bút chì không?
Tần Phong quay đầu nhìn về phía lễ tân ở cạnh cửa.
- Cậu cần bút để làm gì?
Vi Hoa nhíu mày, nói với lễ tân:
- Mau tìn cho cậu ấy một cây bút chì.
- Ha ha, lát nữa ông chủ Vi sẽ biết.
Tần Phong cũng không nói nhiều, liền đi tới nơi trưng bày.
- Đồ đồng rất phong phú về chủng loại, nhưng thứ có giá trị sưu tầm nhất chỉ có đồ lễ, binh khí bằng đồng...
Tần Phong vừa đi trên nơi trưng bày các món đồ đồng đó, vừa nói:
- Đồ lễ bằng đồng chia thành bốn loại là đồ đựng thức ăn, đựng rượu, đựng nước và nhạc cụ. Con mắt của ông chủ Vi rất tinh tường, những món đồ đã sưu tầm được này thật sự có giá trị rất lớn.
nói chuyện một hồi, cô gái lễ tân đã chạy vào phòng, đưa cho Tần Phong một cây bút chì.
- Đồ cổ càng tốt thì tỷ lệ làm giả lại càng nhiều.
Nhận cây bút chì đó, Tần Phong tiện tay vẽ lên một món đồ đựng rượu hình hổ bằng đồng, không ngại đánh dấu một cái!
Chương 198-1: Giám định (hạ)
- A, vị tiên sinh này làm gì vậy?
Ở trong phòng trưng bày đồ đồng có nhân viên làm việc, hơn nữa vừa rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tần Phong cầm cây bút chì vẽ linh tinh lên vật phẩm, đương nhiên là sẽ không đồng ý.
- Tiểu Lưu, không cần lo lắng.
Vi Hoa liếc mắt. Là ông chủ đương nhiên Vi Hoa biết ở nơi này của mình có những thứ nào là thật có những thứ nào là giả. Đồ đựng rượu hình hổ mà vừa rồi Tần Phong vẽ lên chỉ là một món đồ mô phỏng.
Nói thật, động tác không chút do dự của Tần Phong cũng làm cho Vi Hoa lấy làm kinh hãi.
Bởi vì những món đồ mô phỏng ở đây, từ chế tạo tới làm cũ đều do Vi Hoa mời người có chuyên môn làm, giá thành chế tạo của mỗi thứ đều hơn 1 vạn, dù là đồ giả nhưng cũng có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật mô phỏng.
Vi Hoa thu lại một tia khinh thường trong lòng đối với Tần Phong, mở miệng nói:
- Tiểu Tần, ý nghĩa của đánh dấu đó có nghĩa là giả, cậu phân biệt như thế nào?
- Đồ đựng rượu bằng đồng rất phổ biến ở thời Thương Chu, tới thời Tần Hán thì rất ít dùng.
Tần Phong tiếp tục xuống món đồ phía dưới, miệng vẫn giải thích:
- Kỹ thuật của công nghệ làm cũ của món đồ này rất cao minh...
Nhưng hình hổ thời Thương Chu phần lớn đều hơi trừu tượng, cường điệu. Con hổ này lại khắc giống y như đúc, có chút giống với hổ của thời Minh Thanh, hổ của Minh Thanh ở thời Thương Chu, chỉ có thể kết luận: thứ đó là giả!
Lời nói của Tần Phong có chút mạnh mẽ, những người trong phòng nghe xong đều không khỏi gật đầu liên tục.
- Tiểu Tần nói đúng, đồ đựng rượu hình hổ này đúng là không phải thật.
Là chuyên gia hàng đầu về giám định đồ cổ bằng đồng ở trong nước, Cam Á Phu nói:
- Công nghệ làm giả bây giờ thật sự rất tinh vi, nhưng những người đó còn thiếu một chút kiến thức lịch sử nên đồ tạo ra cũng không khỏi có chút sai sót...
Cam Á Phu cũng là một học giả tương đối thuần túy, nếu không cũng không không đạt được những thành tựu lớn như vậy. Câu nói này cũng không khỏi có chút thẳng thắn quá. Ông ta không nhìn thấy, sau khi nói ra câu đó, vẻ mặt ông chủ Vi liền xụ xuống.
Đồ là do Vi Hoa cho người làm, Cam Á Phu đánh giá như vậy chẳng phải là nói Vi Hoa không hiểu biết sao, trong lòng ông chủ Vi có thể thoải mái được mới là lạ.
- Thầy Cam, cũng không thể nói vậy, ông chủ Vi có lẽ là đã cố ý làm ra thiếu sót này, nếu không thì chẳng phải là làm để lừa người rồi sao...
Tần Phong biết hôm nay mình đã có chút lấn sân của người khác. Hắn cũng không muốn mình bị Vi Hoa ghi hận, liền mở miệng giải vây cho ông chủ Vi.
- Cậu rất biết ăn nói. Xem món đồ tiếp theo đi...
Vi Hoa cười khổ lắc lắc đầu, vừa mới tát một cái, nó lại bật lại tát trúng miệng mình, cuối cùng Vi Hoa vẫn là người chịu đắng... khổ không nói nên lời.
- Chiếc ly đồng này đúng rồi, còn chiếc sừng đồng này chắc chắn là chính phẩm.
Đi qua một chỗ đặt hai món đồ đựng rượu khác, Tần Phong dừng chân, sau khi cầm lên, nói:
- Người xưa rất chú ý tới vai vế trên dưới, nhất là khi thờ cúng ở tông miếu, nhất định là con cháu thì dùng ly, thấp hơn thì dùng sừng...
Sau khi xem xét từng món đồ, Tần Phong liền phân biệt thật giả. Nhưng lần này cũng không cần làm quá như vừa rồi, cho dù là đồ giả Tần Phong cũng sẽ cầm ở trên tay một lát.
Khác với cách giám định của người khác, Tần Phong rất ít dùng kính lúp, ngược lại lại thường dùng mũi để ngửi, có khi còn dùng lưỡi để liếm, mọi người ở trong phòng đều không hiểu vì sao.
Cách giám định tuy rằng đặc biệt nhưng hơn 20 món đồ đồng, Tần Phong xem xét đều không hề nhầm lẫn một món nào, có thể nhận ra điều này từ nét mặt của Vi Hoa.
Hơn nữa Tần Phong chưa xem xong một vật, Cam Á Phu đã cầm lấy để xem, ông ta không nói gì chứng tỏ đánh giá của Tần Phong không hề sai.
- Ồ? Thanh kiếm đồng này có điểm thú vị.
Tần Phong đi tới bên cạnh một cái giá, gỡ từ trên giá xuống một thanh kiếm đồng sáng loáng, cẩn thật xem xét một hồi lâu, lẩm bẩm nói:
- Công nghệ này quả thực là của thời Tần Hán, người làm kiếm ở thời cổ đại, nhất định là có thể cùng đẳng cấp với mấy người Âu Dã Tử...
Thanh kiếm đồng mà Tần Phong đang cầm trong tay dài chừng 90cm, các phụ kiện đều không thiếu, chỉ là đầu gỗ ở trên chuôi kiếm đã sớm bị mục, mũi kiếm sắc nhọn, sáng loáng.
- Tần Phong, ý của cậu thanh kiếm này là giả?
Vi Hoa đi phía sau Tần Phong, nghe vậy mắt không khỏi sáng lên vì đã nắm được điểm yếu của tiểu tử này.
Tần Phong gật gật đầu, không chút do dự nói:
- Đúng là giả, tuy rằng hình thức đúng, khai quật được dường như cũng là kiếm đồng, nhưng thanh kiếm này vẫn là giả...
- Ha ha, Tiểu Tần, cậu nhìn nhầm rồi.
Vi Hoa cười lớn, tiếng cười vô cùng vui sướng, cười xong mới nói:
- Thanh kiếm này là do tôi mua được trong một phiên đấu giá tại một thị trấn nhỏ ở Anh, ông nội của người bán đó, khi ấy đã từng tới nước ta...
Vi Hoa đã từng sống ở nước ngoài vài năm, khi ở trong nước có trào lưu sư tầm đồ cổ, liền ý thức được đây là một cơ hội kinh doanh. Nhưng Vi Hoa cũng không cạnh tranh với các thương nhân ở trong nước mà là hướng ra thị trường nước ngoài.
Bởi vì Vi Hoa biết, hơn một trăm năm nay, vì các cuộc chiến tranh, các món đồ cổ quý giá bị tuồn ra nước ngoài thật đã vượt xa những đồ ở trong nước hiện có.
Khi Vi Hoa im lặng thu mua cổ vật ở các nước châu Âu đã phát hiện ra rất nhiều người có ý tưởng giống mình, trong nhiều phiên đấu giá Vi Hoa đều gặp người trong nước.
Thanh kiếm đồng này cũng là nhưng vậy. Vốn Vi Hoa chỉ cần dùng 30 nghìn bảng Anh là có thể mua được, chỉ vì một người trong nước cũng tham dự, cuối cùng Vi Hoa phải tiêu tốn 80 ngìn bảng, đổi thành nhân dân tệ cũng khoảng hơn 1 triệu.
Bây giờ Tần Phong dám nói là giả, Vi Hoa tự cảm thấy đã nắm được thóp của Tần Phong, phải xem tiểu tử này còn có thể kiêu ngạo nữa không?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Vi Hoa, Tần Phong từ từ nói:
- Ông chủ Vi, mặt trăng của nước ngoài chưa hẳn đã bằng với quả cầu ở trong nước...
- Ồ? Tiểu Tần, lời cậu nói là có ý gì?
Lần này Vi Hoa thật sự tức giận, Tần Phong sai lại không thừa nhận, tính cách này cũng có chút vấn đề.
Mặt Vi Hoa lạnh lại, trên người có một cơn tức giận mãnh liệt tỏa ra.
Mấy người Phùng Vĩnh Khang ở cạnh Tần Phong đều cảm thấy bị mất tự nhiên. Đây chính là một loại "uy lực" mà những người có tiền tài và thế lực có thể tạo ra!
- Không có ý gì, ông chủ Vi, giả thì là giả, tôi không thể nói nó là thật được.
Tần Phong hơi nheo mắt lại, khí thế ở trên người Vi Hoa không có chút tác dụng đối với Tần Phong.
Đặt thanh kiếm lên trên giá, Tần Phong nói:
- Hình dáng của thanh kiếm này đều đúng, cách chế tạo chắc là đã làm theo phương pháp truyền thống, đúc kim loại cũng không sai, làm cũ cũng có thể lấy giả đổi thật...
Nhưng...
Tần Phong nói tiếp:
- Nhưng vị đại học giả thời kỳ cuối của Chiến quốc Tuân Tử từng nói: "Hình phạm chính. Kim tích ỹ, công dã xảo, hỏa tề đắc....
Tần Phong nói một tràng dài, các học giả, chuyên gia ở trong phòng không đợi cho Tần Phong nói xong, Cam Á Phu liền hỏi:
- Tần Phong, cậu nói là Chế kiếm luận của Tuân Tử?
- Không sai, thầy Cam, thầy xem, cách chế tạo thanh kiếm này rất đúng, nhưng người làm ra nó lại có chút vấn đề.
Thầy Cam, thầy nhìn hướng của hoa văn ở chỗ này, rõ ràng là đã bị tróc ra, nói cách khác, người ta không chỉ làm ra một thanh kiếm này...
Chỉ vào hoa văn tinh xảo ở trên thân kiếm, Tần Phong lắc đầu nói:
- Nhưng khi chế tạo kiếm ở thời cổ đại, đều sử dụng khuôn để đúc, thật giả còn phải nói nhiều nữa sao?
Lý do thật ra rất đơn giản, loại đồ đồng mô phỏng này, giá thành rất cao, người làm giả đương nhiên không muốn một lần chỉ làm được một thanh.
Cho nên trước tiên họ sẽ làm ra một thanh kiếm như thế này, sao đó dùng máy móc để cắt ra thành hình dạng của một thanh bảo kiếm, sau đó lại tiến hành mài, nhưng dấu vết của việc máy móc cắt cũng không thể hoàn toàn bị xóa bỏ.
- Tiểu Tần, cậu nói đúng...
Dọc theo những chỗ Tần Phong chỉ khoảng 10 phút sao, Cam Á Phu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Vi Hoa nói:
- Ông chủ Vi, đây là kiếm đồng cao phảng...
- Chuyện này... không thể nào, tôi... thanh kiếm này là do tôi mua được ở nước ngoài!
Chương 198-2: Giám định (hạ)
Vi Hoa nghe xong cảm thấy đầu óc trở nên hồ đồ. Trong đầu ông chủ Vi thì ở trong nước có thể đồ giả vô số những ở nước ngoài rất tuân thủ luật pháp. Từ những năm 80, Vi Hoa đã ra nước ngoài, cho tới giờ cũng không mua phải thứ đồ giả nào.
- Ông chủ Vi, Tiểu Tần nói đúng, mặt trăng của nước ngoài chưa chắc đã bằng quả cầu ở trong nước!
Cam Á Phu lặp lại câu nói của Tần Phong, cười khổ nói:
- Mấy năm nay chúng tôi giám định không ít cổ vật mua được từ nước ngoài về, trong đó cũng phát hiện ra rất nhiều đồ giả và cao phảng. Có lẽ là những kẻ làm giả bất lương này đã nhắm vào thị trường nước ngoài...
- Đúng là giả sao?
Giọng nói Vi Hoa có chút khổ tâm. Hôm nay thật là mất mặt, may mà mình còn không nói với người ta là tốn bao nhiêu tiền để mua thanh kiếm này, nếu không chỉ sợ là ngày mai sẽ truyền ra khắp giới đồ cổ ở Bắc Kinh này rồi.
- Là giả...
Cam Á Phu gật đầu, nói:
- Ông chủ Vi, sau này ra nước ngoài mua đồ cổ, vẫn nên tham gia vào các phiên bán đấu giá lớn, những nơi này là nơi mà những kẻ làm giả không xâm nhập vào được.
Ở nước ngoài, có một số phiên đấu giá được tổ chức theo hình thức gia đình, thường là do một thị trấn hoặc là một thôn nhỉ cử hành, những kẻ làm giả sẽ nhân cơ hội này, bỏ tiền mua chuộc cư dân địa phương, đến diễn trò.
Còn những phiên đấu giá lớn mang tính quốc tế, vì danh dự của bản thân nên việc xét duyệt sản phẩm cũng rất kỹ càng, những món đồ như đồ cao phảng này cũng rất khó mà vào được những phiên đấu giá lớn.
- Khả năng quan sát của Tiểu Tần rất tốt, nếu đưa cậu theo, tôi đã không bị như vậy rồi!
Tính tình của Vi Hoa cũng coi như rộng rãi, cười cười tự giễu nói:
- Thứ này cứ coi như là học phí đi, thầy Cam, học phí của tôi cũng không gọi là quá nhiều đúng không?
- Đương nhiên rồi, kể một câu chuyện cười nhé.
Cam Á Phu nghe giọng của ông chủ Vi, liền cười nói:
- Năm ngoái, có một ông chủ mời tôi tới nhà ông ta giám định đồ cổ, thật ra, cả tầng ba căn biệt thự của ông ta đều là đồ cổ.
Tôi xem xét cho ông ta suốt ba ngày, xem qua một lần tất cả các thứ, mọi người đoán xem, ở đó có bao nhiêu thứ là thật?
Không đợi cho mọi người trả lời, Cam Á Phu đã nói:
- Ba thứ, hơn 400 món đồ cổ nhưng chỉ có 3 thứ là thật, nhưng lại đều là những thứ không đáng giá lắm. Cho nên trong nghề này của chúng ta, bị mắc lừa quả thực là việc rất bình thường.
- Ừ, Tiểu Cam nói rất đúng.
Tề lão tiên sinh từ lúc vào vẫn chưa nói câu nào, bỗng mở miệng nói:
- Tiểu Vi, cậu cũng không cần quá để ý, năm đó lão già này cũng đã uổng phí mất rất nhiều tiền...
Có lời nói của Tề lão tiên sinh và Cam Á Phu, vẻ mặt Vi Hoa trở nên tự nhiên hơn, một vị lão làng trong giới đồ cổ còn từng mua phải đồ giả, thì mình có là gì?
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Vi Hoa lại sinh ra kính nể Tần Phong. Người này thật sự có bản lĩnh, mà cũng không hề lấy lòng mọi người.
Động tác xem xét của Tần Phong rất nhanh, còn không tới một giờ đồng hồ, hắn đã bước tới chỗ cuối cùng. Một tấm gương cổ được đặt ở trên một chiếc bàn được trải khăn lụa hồng.
Tần Phong nhìn tấm gương đó khoảng 10 phút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Ông chủ Vi, anh lấy tấm gương này ở đâu?
- Cái này... cái này là hồi đó mua từ một hàng trên vỉa hè, không tốn bao nhiêu tiền.
Nhìn thấy tấm gương cổ này, vẻ mặt Vi Hoa có chút lạ lùng, sau khi giải thích một câu, hỏi ngược lại:
- Tiểu Tầm, sao vậy? Chẳng lẽ cũng là giả?
Nói thật, để khiến cho phòng đồ đồng này trở nên phong phú hơn một chút, tấm gương cổ này đúng là do Vi Hoa tìm người làm.
Nhưng lúc này Vi Hoa không rõ ý của Tần Phong, chỉ sợ mình lại nói sai nên chỉ đơn giản nói là mình mua được. Dù sao thứ đồ này cũng không được coi là dụng cụ bằng đồng mà chỉ là một loại hạng mục phụ.
- Ông chủ Vi có con mắt rất tốt, ông kiếm được món lời lớn rồi!
Khi Vi Hoa còn đang suy nghĩ lung tung thì Tần Phong bỗng giơ ngón cái lên nói:
- Thứ này có lẽ là đồ khai quật được, nhưng cũng vài năm rồi, là chính phẩm!
- Cái gì? Là thật?
Đầu óc Vi Hoa có chút hỗn loạn. Thứ hắn cứ nghĩ là thật thì hóa ra là giả, còn thứ mà tìm người làm ra thì lại là thật?
- Đúng vậy, là thật.
Đã giám định xong tất cả, Cam Á Phu đã không thể phủ nhận kiến thức của Tần Phong, lúc này cũng cầm chiếc gương lên xem xét.
Chỉ và tấm gương ở trên tay, Cam Á Phu nói:
- Tiểu Tần nói đúng, đây là một tấm gương đồng thời Tùy Đường hoặc là sớm hơn. Nhưng thứ này giá trị cũng không cao, Tiểu Tần, sao lại nói là kiếm lời lớn?
Những món đồ trong hạng mục phụ, gương đồng thì không có nhiều đồ giả, cho dù là đồ thật giá cả cũng không cao nên không được những kẻ làm giả coi trọng.
- Từ từ, hai vị, thứ này... thứ này đúng là thật?
Vi Hoa ngắt lời Cam Á Phu. Hắn thật sự không hiểu được, rõ ràng là mình tìm người làm, sao lại biến thành thật được?
Nhưng Vi Hoa cũng không biết, vì giá cả của gương cổ rất thấp, mà quá trình chế tác lại rất phiền toái, không chỉ phải tạo hình rồi mài, còn phải làm cũ. Số thời gian và tiền công tiêu tốn này đã đủ để ra ngoài chợ mua một đống rồi.
Anh bạn được Vi Hoa thuê đó chính là vì lý do này mà đã bỏ ra 600 đồng để mua 20 tấm gương cổ, trong đó có một tấm đã vỡ thành 2 mảnh.
Chỉ là anh bạn đó đã lấy của Vi Hoa mấy nghìn phí chế tác rồi nên đương nhiên sẽ không nói gương đồng này là do anh ta mua về. Sau khi lấy về, Vi Hoa còn khen anh ta làm không tồi.
Mãi sau khi Tần Phong xem xét xong, Vi Hoa tìm người đó hỏi mới biết được chân tướng. Trong lòng Vi Hoa rất phục Tần Phong, nhưng những chuyện đó hãy để nói sau.
- Ông chủ Vi, món đồ này là thật...
Tần Phong nghiêm túc gật đầu, cầm tấm gương bị vỡ thành hai mảnh đó, nói:
- Hơn nữa, nó còn có lai lịch hoàng tráng!
- Lai lịch hoàng tráng?
Lúc này không chỉ có Vi Hoa trở nên hồ đồ mà Cam Á Phu cũng nghĩ không ra. Đưng nói đây chỉ là hai mảnh gương đồng vỡ, dù là đồ thật thì cũng không đáng bao nhiêu tiền?
Tần Phong mỉm cười nói:
- Các vị, có lẽ mọi người đã nghe tới chuyện cổ gương vỡ lại lành rồi chứ?
- Cái gì? Gương vỡ lại lành?
- Không lẽ là tấm gương đó sao?
- Không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Tần Phong vừa nói, mọi người trong phòng liền xôn xao lên. Ngay cả Tề Công cũng không ở yên, bảo Lý Nhiên đỡ đi về phía này.
Thật sự là câu chuyện này đã ăn quá sâu vào lòng người rồi. Chuyện xưa chính là nói về thái tử Nam triều Từ Đức Ngôn và thê tử là công chúa Nhạc Xương, chỉ vì chiến tranh mà không thể gặp nhau.
Cho nên Từ Đức Ngôn cắt một tấm gương đồng, mỗi người lấy một nửa, hẹn ngày rằm tháng giếng hàng năm tới bán gương ở kinh thành, nhìn mảnh gương vỡ là có thể được gặp lại nhau.
Sau khi Trần Hướng diệt vong, công chúa không vào trong nhà của Dương Tố của nước Việt. Từ Đức Ngôn vẫn tới kinh thành, gặp người đầy tớ bán kính, đem ra ghép lại, mới biết là thê tử đã thất lạc.
Dương Tố cũng là người trung nghĩa, sau khi biết chuyện đã trả công chúa lại cho Từ Đức Ngôn để cho hai người đoàn tụ, trở về Giang Nam Sống quãng đời còn lại.
Sau này mọi người liền dùng câu thành ngữ "gương vỡ lại lành" để chỉ chuyện vợ chồng ly tán hoặc cãi vã sau đó lại đoàn tụ hoặc hòa thuận trở lại.
Đồ cổ đáng giá nhất là được truyền lại, càng có câu chuyện thì càng có giá. Cho dù chỉ là một cái bồn cầu, chỉ cần có thể cho nó một câu chuyện, chứng mình là vua Càn Long đã từng sử dụng thì nó cũng có giá ngàn vàng.
Cho nên nếu Tần Phong thật sự có thể chứng minh hai mảnh gương vỡ này chính là tấm gương ở trong câu chuyện đó thì buổi khai trương hôm nay không cần phải tuyên truyền gì nữa, ngày mai sẽ trở nên nổi tiếng trong giới đồ cổ cả nước.

Bình Luận

0 Thảo luận