- Đúng, ít nhất là có ba, bốn triệu. Thằng đấy đến từ thủ đô, cái chính là tiền không thiếu
Triệu Phong Kiếm ngửa đầu dốc hết chén rượu trắng vào mồm, trên mặt hiện ra những đốm đỏ li ti. Trợn mắt nhìn họ Vưu nói:
- Vưu nhị cẩu, tiền thì để ở đấy, xem ông có dám lấy không thôi
- Mẹ nó, Triệu hói, lại trở mặt gọi tên tục của tôi. Lão đây giờ tên là Vưu Đạt Sinh
Người nhà quê vì muốn đứa trẻ dễ nuôi nên thường dùng tên tục để gọi là chó hoặc mèo. Nghe được Triệu Phong Kiếm gọi tên tục của mình ra, họ Vưu tí nữa thì trở mặt. Nếu bị bọn tay chân bên dưới nghe được có phải là mất mặt lắm sao?
Triệu Phong Kiếm bị gọi tên tục ra trái lại thấy chẳng quan trọng. Khoát tay nói:
- Gọi Vưu Đạt Sinh thì Vưu Đạt Sinh. Tôi chỉ hỏi ông, việc này có dám làm không?
- Lão Triệu, vụ mấy triệu đồng sao ông không làm, tại sao lại tìm tôi?
Họ Vưu liếc Triệu Phong Kiếm một cái, mắt tràn đầy nghi ngờ. Tuy rằng ông ta rất có hứng thú đối với mấy triệu kia, nhưng ông ta cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, không cẩn thận một cái, nói không chừng chính mình lại có thể đi ăn cơm nhà nước miễn phí
- Biết rồi còn cố hỏi đúng không? Tôi mà có bản lĩnh đấy còn tìm ông làm gì
Triệu Phong Kiếm tức giận trừng mắt nhìn họ Vưu nói:
- Ở Lạc thị trộm gà bắt chó, khiêu cửa, phá khóa đều là tay chân của ông còn gì? Bảo chúng nó ra tay mới chắc chắn được
- Ông nói cũng đúng
Họ Vưu trên mặt lộ ra nét đắc ý. Nhìn Triệu Phong Kiếm nói:
- Lão Triệu, vụ này ông chẳng làm việc gì, ông không sợ tôi làm xong thì gạt ông ra luôn à?
- Hừ, họ Vưu kia, không có tôi ông không làm nổi.
Triệu Phong Kiếm cười lạnh tanh nói:
- Phố đồ cổ mỗi cửa hàng đều có hệ thống phòng trộm, còn có phương pháp theo dõi ghi hình, không có tôi, cho dù ông có trộm được tiền cũng chẳng sống nổi mà tiêu đâu
- Ông có cách gì?
Sau khi nghe được lời nói của Triệu Phong Kiếm, họ Vưu sửng sốt, nếu như Triệu Phong Kiếm nói thật, hắn thực sự không dám xuống tay với cửa hàng. Bởi vì mấy năm trước chính lao ngục tai ương làm cho họ Vưu hiểu được cái đạo lý "Tiền tài đáng quý, tự do còn quý hơn"
- Chia năm mươi năm mươi.
Triệu Phong Kiếm không phải nói ra ý tứ cuả hắn mà là như tát tai một cái
- Mẹ kiếp, ông chỉ đưa ra ý định mà đòi một nửa?
Họ Vưu khùng lên, phải hiểu là mọi việc đều là hắn làm
- Lão Vưu, làm người phải nghĩ rộng ra
Triệu Phong Kiếm không nhượng bộ nói:
- Không phải tôi nói cho ông biết chuyện này thì một xu ông cũng đừng nghĩ tới. Cứ cho là ông biết chuyện đi, không có ý của tôi ông cũng chẳng có một xu. Thế nên tôi lấy một nửa là không nhiều
- Không được, nhiều nhất là chia bẩy ba, tôi bẩy ông ba
Họ Vưu lắc đầu nói:
- Người chịu mạo hiểm chính là tôi. Ông muốn làm thì làm, không làm thì dẹp. Vụ mấy triệu tệ, nói không chừng phải rơi đầu, rất mạo hiểm
- Ba, bẩy?
Triệu Phong Kiếm do dự một chút rồi nói
- Được rồi ba, bẩy thì ba, bẩy. Lão Vưu, thống nhất thế nhé
Dựa theo tin tức của Triệu Phong Kiếm. Tần Phong phải dùng hai ngày để thu mua ngọc thạch. Trong cửa hàng còn phải chuẩn bị ít nhất mấy triệu tiền mặt. Chỉ cần họ Vưu lão có thể ra tay thì chính mình cũng được phân đến tiền triệu. Đó cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.
- Được rồi, nói ý của ông nhanh lên
Vết sẹo trên mặt họ Vưu bóng lên. Dưới sự kích thích của rượu và tiền, cả người gã đều lan tỏa một cảm giác phấn khích
Triệu Phong Kiếm ghé mồm vào tai họ Vưu, hạ giọng nói:
- Lão Vưu, cho dù là máy báo động hay máy ghi hình đều phải dùng điện. Tôi cho ông biết trạm biến áp của phố đồ cổ ở...
Họ Vưu không ngừng gật đầu theo lời nói của Triệu Phong Kiếm. Cả hai thì thầm hồi lâu. Họ Vưu uống cạn chén rượu rồi vội vàng rời đi
- Tần Phong, dậy sớm thế?
Tần Phong có thói quen sáng sớm dậy luyện công. Mặc dù là ở tại nhà họ Chu hắn vẫn theo thói quen dậy từ hơn 6h. Chỉ là khi hắn nhẹ nhàng chuẩn bị đi ra cửa, lại phát hiện Chu lão gia đã thức dậy rồi.
- Lão gia, ông còn dậy sớm hơn cả cháu cơ ạ?
Tần Phong hạ giọng cười
- Cháu có thói quen dậy sớm chạy bộ. Hôm nay không chạy cảm thấy khó chịu
- Thanh niên bây giờ mà có thể dậy sớm tập thể dục là không nhiều đâu
Chu lão gia gật gật đầu, cao giọng nói to:
- Cháu xem mấy đứa kia, đứa nào cũng chỉ biết ngủ nướng, sức khỏe còn chẳng bằng lão già này.
- Ông à, hôm qua bận quá mà, ông để cho bác Chu ngủ thêm một chút đi.
Tần Phong vừa cười vừa lắc đầu, kéo ông cụ đi ngoài
Người già trong tiểu khu dậy sớm tập thể dục cũng không ít. Thấy Chu lão gia tập Thái Cực Quyền cùng với mọi người. Tần Phong tìm một chỗ vắng đứng luyện tấn.
Hơn một tiếng sau, Tần Phong thu công rồi vận động cơ thể. Mua đồ ăn sáng rồi đi về nhà họ Chu. Cha con Chu Chính Hạo hôm qua ngủ ở đây cũng đều đã dậy
- Tần Phong, Chính Quân và Khải Tử đã đến thủ đô rồi
Nhìn thấy Tần Phong tiến vào, Chu Chính Hạo nói:
- Vừa rồi Chính Quân gọi điện cho cậu nhưng không nghe máy, nên gọi về nhà. Chú ấy cùng Khải Tử đã gặp người mà cậu sắp xếp đón hàng rồi
- Vậy là tốt rồi, chuyện này coi như là yên tâm
Nghe được câu nói của Chu Chính Hạo. Tần Phong cũng thở phào, số ngọc thạch giá trị mấy chục triệu, chính Tần Phong chịu trách nhiệm mua bán, hắn thật sự lo sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Reng... reng.... reng...” Tần Phong đang nói chuyện với Chu Chính Hạo thì bỗng nhiên tiếng điện thoại trong phòng khách kêu lên
- Bác nghĩ là Chu Chính Quân không yên tâm, lại gọi điện cho cháu để báo là đã bình an rồi
Chu Chính Hạo cười, nhấc điện thoại. Có điều sao khi nghe tiếng nói trong điện thoại bỗng nhiên sửng sốt. Hơn nữa theo tiếng nói trong điện thoại truyền ra, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi.
- Bác Chu, chuyện gì vậy? Không phải là Khải Tử gọi điện chứ?
Đợi Chu Chính Hạo đặt điện thoại xuống, Tần Phong vội hỏi
- Không phải, phố đồ cổ có chuyện
Chu Chính Hạo đứng lên, vớ lấy bao tay của mình, nói:
- Hôm qua phố đồ cổ bị mất trộm, cửa hàng tranh chữ của chúng ta bị người đánh cắp, két sắt bị phá...
- Cái gì? Két sắt bị phá? Sao lại thế?
Chu lão gia vừa tiến vào cửa, vừa vặn nghe thấy câu nói của con trai
- Ba, không có vấn đề gì đâu. Ba lớn tuổi rồi đừng lo quá. Bây giờ con qua xem thế nào
Chu Chính Hạo mặc thêm áo rồi đi ra cửa. Tần Phong vội vàng đi theo ông và nói:
- Bác Chu, đợi cháu với, cháu đi cùng bác
- Bác Chu, trong két sắt của cửa hàng có để tiền không?
Sau khi ra khỏi cửa Tần Phong hỏi
- Có hơn hai trăm ngàn tệ.
Chu Chính Hạo nói có chút lo sợ:
- Chút tiền ấy thật ra chẳng đáng gì. Nếu mà số hàng hôm qua của cháu để ở đó thì đúng là phiền phức rồi
- Xem ra chuyện này là nhằm vào cháu rồi.
Tần Phong gật gật đầu, hắn có linh cảm việc cửa hàng tranh chữ mất trộm hẳn là hướng về hắn. Lúc mua bán hôm qua tiền trả ra ngoài bốn năm triệu, chắc chắn hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
- Cũng chưa chắc, đến nơi rồi sẽ biết
Chu Chính Hạo lắc lắc đầu, bước chân lại nhanh hơn vài phần
Phố đồ cổ cách tiểu khu nhà họ Chu ở không xa. Hai người cũng không lái xe. Đi bộ năm sáu phút là tới. Ở cửa phố đồ cổ có hai xe cảnh sát đang đỗ, cửa phố đồ cổ bị chăng dây cảnh giới.
- Đồn trưởng Vương, chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn thấy viên cảnh sát đang đứng ngay trước cửa tiệm nhà mình, Chu Chính Hạo dẫn Tần Phong đi đến. Người nọ chính là đồn trưởng đồn công an khu vực của họ
- Ông chủ Chu, hôm qua phố đồ cổ bị mất điện. Sáng sớm bảo vệ La đi tuần phát hiện cửa cuốn của cửa hàng ông bị mở, lúc này mới báo cảnh sát
Đồn trưởng Vương hình như cũng có quan hệ không tồi với Chu Chính Hạo. Ông ta chỉ vào đống đồ cổ hỗn độn trongcửa hàng nói:
- Bọn chúng rất có thể là có dự tính, nhìn hiện trường xem, giống như bọn họ đang tìm cái gì đó, tôi nghi ngờ việc mất điện hôm qua cũng có quan hệ với việc này...
- Lão Vương, không cần hoài nghi...
Đồn trưởng Vương nói chưa dứt lời, một cảnh sát chui qua dây cảnh giới tiến vào, nói:
- Trạm biến thế bị người phá hủy, đúng thật là có quan hệ với nhau
- Ông chủ Chu, đây là đội trưởng đội hình sự
Đồn trưởng Vương giới thiệu với Chu Chính Hạo
- Phố đồ cổ là hạng mục quan trọng của thành phố, cho nên đội trưởng Hám cũng ra hiện trường.
- Cảm tạ đội trưởng Hám, tôi có thể đi vào trong cửa hàng xem thế nào không?
Chu Chính Hạo cất tiếng cười khổ, may mà không cho ông cụ đến, nếu không nhìn bộ dạng cửa hàng như thế này, còn không biết tức đến mức nào nữa
- Ông chủ Chu, trong cửa hàng đã điều tra qua rồi, ông có thể đi vào, có điều có mấy vấn đề muốn hỏi ông trước
Đội trưởng Hám tuổi cũng không cao, nhưng ánh mắt vô cùng sắc sảo, nhìn vào ai thì cũng giống như là ở đang nhìn người xấu vậy.
Sau khi nghe được câu nói của Đội trưởng Hám Chu Chính Hạo dừng chân, nói:
- Đội trưởng Hám, cậu hỏi đi, cửa hàng tôi không nhìn cũng được, tôi quay về cho người tới dọn dẹp
Đội trưởng Hám lấy ra quyển sổ, mở miệng hỏi:
- Ông chủ Chu, két sắt trong cửa hàng trống trơn. Tôi muốn biết, bên trong đã để cái gì vậy?
Chu Chính Hạo suy nghĩ một chút, nói:
- Bên trong có hơn hai trăm ngàn tiền mặt, ngoài ra còn có còn có bản thể chữ lệ “Phúc thanh mạt tôn tinh diễn”. Tổng giá trị khoảng hai trăm năm mươi ngàn
- Cửa hàng các ông để nhiều tiền mặt như vậy làm gì?
Đội trưởng Hám có chút khó hiểu hỏi:
- Việc trong cửa hàng để tiền mặt còn có người khác biết không?
- Đội trưởng Hám, cửa hàng chúng tôi không chỉ có bán đồ cổ ra bên ngoài, bình thường cũng có mua vào, đương nhiên phải chuẩn bị chút tiền mặt.
Chu Chính Hạo cất tiếng cười khổ giải thích cho đối phương nghe. Tuy rằng những tranh chữ thực quý báu đều cất chứa ở nhà, nhưng trong cửa hàng bình thường đều để sẵn hai trăm ngàn. Đề phòng những lúc không kịp rút tiền
Về phần bức tranh chữ kia, lại là Chu Chính Quân hôm trước vừa mua được với giá ba mươi ngàn. Bởi vì hôm qua cả ngày đều bận bịu với việc của Tần Phong nên cũng chưa kịp cất về nhà
- Những người làm trong nghề buôn đồ cổ đều biết trong cửa hàng sẽ để chút tiền mặt
Chu Chính Hạo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đội trưởng Hám, hôm qua ở trong cửa hàng chúng tôi thu mua rất nhiều ngọc cổ, hơn nữa tiền mặt trả đến con số tiền triệu. Cậu nói xem vụ trộm này, với chuyện đó có liên quan gì đến nhau không?
- Tiền mặt đến hàng triệu cơ ạ? Ông chủ Chu, khả năng kinh tế của các vị thật là hùng hậu
Nghe lời nói của Chu Chính Hạo, Đội trưởng Hám và Đồn trưởng Vương cùng giật nảy mình. Ở Hà Nam, Lạc Thị tuy là thành phố thứ hai, nhưng mức tiêu thụ bình quân của người dân cũng không cao. Tiền mặt hàng triệu đã là con số trên trời rồi
- Không cần hỏi, chuyện này chắc chắn có liên quan đến giao dịch hôm qua của mọi người rồi
Đội trưởng Hám khoát tay áo, nói:
- Ông chủ Chu, phiền ông cung cấp danh sách tham gia giao dịch ngày hôm qua và tên những người các ông nghi ngờ làm chuyện này, tốt nhất là kể chi tiết một chút
Nghe xong câu nói của Đội trưởng Hám, Chu Chính Hạo cùng Tần Phong nhìn nhau mắt, đồng thời nói:
- Triệu Phong Kiếm!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận