Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 262: Vụ án (thượng)

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Đến công viên Cảnh Sơn đi.
Sau khi tiễn Hà Kim Long xuống xe, Tần Phong nói địa chỉ cho tài xế đó là chỗ ở của Miêu Lục Chỉ.
Bây giờ đã là hơn 11h đêm, đường phố Bắc Kinh khá vắng vẻ không có xe cộ đi lại ồn ào như ban ngày. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau xe đã dừng lại ở ở ngõ của khu tứ hợp viện.
- Keng keng keng keng keng keng, keng keng keng....
Đi đến cửa nhà Miêu Lục Chỉ, Tần Phong nhấn chuông 6 tiếng rồi lại 3 tiếng. Sáu tiếng đầu là để chỉ có bạn từ nơi xa đến, còn ba tiếng cuối là mời ra mở cửa.
- Đến đây, là bạn nào vậy?
Tần Phong vừa mới nhấn chuông thì có tiếng của Miêu Lục Chỉ.
- Lão Miêu, là tôi...
Tần Phong nói nhỏ một câu, hắn tin là Miêu Lục Chỉ có thể nghe thấy tiếng của hắn.
- Là Tần Phong à?
Theo sau iếng của Liêu Mục Chỉ thì cánh cửa cũng mở ra, Miêu Lục Chỉ khoác một cáo áo bông đứng ở cửa...
- Vào trong nói chuyện đi.
Miêu Lục Chỉ theo thói quen đứng ngoài cửa nhìn ra cổng, sau đó bảo Tần Phong vào.
- Lão Miêu, ông rút khỏi giang hồ lâu như vậy rồi, còn sợ có người đến cửa trả thù sao?
Thấy hành động này của Miêu Lục Chỉ, Tần Phong cười cười. Người này 80 tuổi sắp xuống mồ rồi mà còn phải cần thận như vậy.
- Tần gia, chỉ cần vào giang hồ thì không có đường quay lại đâu.
Miêu Lục Chỉ thở dài dẫn Tần Phong vào nhà. Ông ta rất biết hưởng thụ, căn nhà được trang hoàng rất đầy đủ, lò sưởi, tủ lạnh cần gì có lấy, hoàn toàn không giống vớ vẻ cũ nát bên ngoài.
Tần Phong sau khi ngồi xuống liền nói:
- Lão Miêu, chuyện đó đừng nóng vội, hai ngày nữa chắc sẽ có tin.
Tuy Mạnh Lâm đã đồng ý giúp Tần Phong chuyện mở công ty. Nhưng mấy ngày nay anh ta vẫn chưa tìm Tần Phong. Có điều Tần Phong vũng biết con người của Mạnh Lâm thế nào, chắc chắn là ở sau lưng anh ta đã bắt đầu làm việc rồi.
- Tần gia làm việc tôi rất yên tâm.
Miêu Lục Chỉ run rẩy rót cho Tần Phong chén nước rồi tủm tỉm cười nói:
- Hôm nay Tần gia đến có việc gì vậy? Nửa đêm có khách đến gõ cửa chắc chắn không phải chuyện hay rồi.
- Đúng, tôi không giấu được ông rồi.
Tần Phong lấy tờ giấy trong túi ngực ra nói:
- Lão Miêu, giúp tôi một chuyện, không khó lắm. Đối phương không phải là người trong nghề, người là địa chỉ này...
Từ lúc bán cho Nhiếp Thiên Bảo bộ ngọc kia Tần Phong đã chuẩn bị làm cho gà bay trứng vỡ. Bộ Liên hoàn của Thiên môn mặc dù là lần đầu tiên Tần Phong dùng nhưng cũng rất thuận lợi.
- Khách sạn?
Nhìn địa chỉ trên giấy của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ nhíu mày nói:
- Tần gia, cái này có hơi kiêng kị. Người của tôi chỉ trộm túi không phá khóa. Không phải chuyện ở đó quá khó sao?
Sở dĩ thêm chữ Thần trộm đã nói rõ về kĩ thuật sống của cách làm việc. Giống như một kẻ trộm có thâm niên như Miêu Lục Chỉ ông ta rất khinh thường những kẻ trộm phá khóa cửa.
Điều quan trọng hơn đó là khách sạn có sử dụng thiết bị theo dõi. Tục ngữ nói người thanh tiếng nói cũng thanh nhưng hình ảnh mà kẻ trộm để lại đó chính là tai ương ngập đầu.
- Lão Miêu, chuyện này tôi không tiện ra tay nếu không cũng chẳng tìm đến ông. Đồ là một bộ ngọc để trong hộp gấm. Ông bảo người làm việc trước khi ra tay chỉ cần ngắt điện là được.
Đương nhiên là Tần Phong biết điều kiêng kị của Miêu Lục Chỉ cho nên đã chuẩn bị sẵn chủ ý cho ông ta.
- Được rồi, Tần gia. Lần sau nếu có làm thì cũng tìm điểm có kỹ thuật cao nhé.
Miêu Lục Chỉ đồng ý không được tình nguyện cho lắm nhưng muốn làm cho Tần Phong vui vẻ, cảm giác như ông ta làm chuyện quá đơn giản thì sẽ sợ bôi nhọ thanh danh của mình.
Tần Phong về trường học cũng không có gì khác trước. 3 ngày liền hắn ở trong thư viện và ký túc xá không hề ra khỏi trường.
Đương nhiên chắc chắn là không thể thiếu phương tiện liên hệ với bên ngoài. Hôm sau khi rời khỏi hội sở Hà Kim Long liền đi tìm cục trưởng Vương và cục trưởng Triệu nhắc về vấn đề di dời công ty đã được phân cục giải quyết.
Có tố chất, Hà Kim Long bỏ tiền vào việc di chuyển công ty đi nơi khác, giấy phép kinh doanh cũng làm một cách thuận lợi. Đã lấy được 3 dự án đi dời và giải phóng mặt bằng từ chỗ hai cục trưởng Vương, Triệu.
Vì hạng mục đầu tiên chính là cải tạo lại 2 thành phố cũ. Cho nên, Hà Kim Long đã mang địa chỉ công ty chọn người đầu tiên cho vùng phải di dời và giải phóng mặt bằng ở vùng phụ cận.
Vốn dĩ Hà Kim Long muốn gọi điện thoại mời Tần Phong đến tham gia lễ khai trương nhưng đã bị hắn từ chối. Hắn chỉ nói sau này sẽ đến thăm.
Đêm đó đi cùng Hà Kim Long, Tần Phong biết người người này rất nặng về giang hồ, nhưng là người biết điều. Chỉ cần khống chế tốt anh em thủ hạ của mình thì việc kinh doanh của anh ta chắc sẽ có hiệu quả.
Tần Phong không đi, nhưng Lý Thiên Viễn lại đi. Nghe Hà Kim Long nói ngày đầu tiên Lý Thiên Viễn đã thu nạp một số thuộc hạ. Tất cả đều là người trong giang hồ. Lý Nhiên Viễn đã dung nạp hết tất ca bọn họ.
Ngoài chuyện của công ty Sách Thiên. Tần Phong còn nhận được một cuộc điện thoại không đầu không đuôi. Sau khi trao đổi trong diện thoại đối phương chỉ nói 2 chữ "được rồi" sau đó lập tức cúp điện thoại.
Tuy họ không xưng họ tên nhưng Tần Phong biết đây là tin của Miêu Lục Chỉ. Ý của "được rồi" chính là đã làm xong chuyện. Nghĩ đến cách làm việc của Miêu Lục Chỉ, hắn chắc chắn là không thể chê vào đâu được.
Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm cho Tần Phong quan tâm chính là từ hôm trước đến mấy hôm sau khi dời khỏi bệnh viện không hề có tin của Phương Nhã Chí. Hắn có gọi điện mấy lần nhưng Phương Nhã Chí vẫn nói là phải suy nghĩ thêm chút nữa.
Tần Phong cũng không vội, hắn biết chắc chắn Nhiếp Thiên Bảo sẽ có tác dụng nhưng nếu hắn đoán không nhầm thì hôm nay Phương Nhã Chí sẽ gọi điện cho mình. Vì Nhiếp Thiên Bảo đã nhờ vả hắn chỉ e lúc này ông ta đang như kiến bò trên chảo nóng.
Nhìn thấy kế hoạch của mình từng bước được thực thi cho nên Tần Phong ăn uống ở căng tin rất thoải mái. Hắn gọi mấy món ăn thật ngon.
- Ây, không phải lão Phương sao?
Vừa mới ăn cơm xong, Tần Phong liền có chuông điện thoại. Hắn nhìn qua đó là số lạ hắn nhận điện thoại.
- Tần Phong?
Có giọng trầm trầm của người đàn ông nói trong điện thoại.
- Anh Lâm, khụ tôi còn tưởng anh đã quên mất thằng em này rồi chứ.
Nghe thấy tiếng của đối phương Tần Phong tươi cười khoa trương nói:
- Tôi nói là không thể rồi mà. Với thân phận, địa vị của anh Lâm, chuyện đã hứa với thằng em này làm sao không thực hiện được chứ.
- Được rồi, tiểu tử cậu nói ít thôi. Tôi đang ở trước ký túc xa lập tức xuống gặp tôi ngay.
Mạnh Lâm không đợi Tần Phong nói gì đã cúp điện thoại nhìn cô gái bên cạnh nói:
- Tiểu tử kia hơi vô nại, lát nữa em nghiêm túc một chút, không ngại thì cứ dọa hắn mấy câu.
Tần Phong chỉ là người sở hữu trước đây của vật phẩm bị mất, chứ không phải là kẻ tình nghi, cần thiết phải như thế không?
Cô gái mặc bộ đồ cảnh sát có vẻ không hiểu ý của Mạnh Lâm.
Vốn dĩ vụ án mất trộm trong khách sạn này đều là do phân cục phá án và bắt giam.
Còn Mạnh Lâm chính là một chuyên gia tâm lý. Phụ trách chỉ đạo bắt giam người liên quan đến các vụ án trong cơ quan. Nhân viên đến cửa báo án chuyện này dù thế nào cũng không nên làm kinh động đến Mạnh Lâm.
- Tôn Lệ, cô coi cậu ta như kẻ tình nghi mà hỏi chuyện là được rồi.
Mạnh Lâm hơi khó chịu.
Vốn dĩ vụ án này không liên quan đến anh ta chẳng qua là sau khi xảy ra vụ mất trộm ở một khách sạn của địa phương. Lúc phân cục triệu tập tư liệu về tất cả những kẻ cắp chuyên nghiệp ở Bắc Kinh đã bị Mạnh Lâm nhìn thấy.
Mấy ngày nay Mạnh lâm đang xử lý chuyện của công ty Khai Tỏa, rất dị ứng với những chuyện trộm cắp mày vì thế đã xem qua hồ sơ vụ án.
Vừa nhìn đã thấy căng thắng, Mạnh Lâm phát hiện ra cái tên Tần Phong. Lần này lại là nguyên chủ làm mất vật phẩm.
Không biết vì sao sau khi nhìn thấy cái tên Tần Phong, Mạnh Lâm liền ý thức được chuyện này có liên quan đến hắn. Cho nên mới dẫn theo một nữ cảnh sát chạy đến Đại học Bắc Kinh.
Mấy phút sau, Tần Phong đi xe đạp đến chỗ cách Mạnh Lâm khoảng 4-5m, hắn đẩy xe đạp vào tường ký túc.
- Anh Lâm, hôm nay sao vậy? Sao lại ăn mặc nghiêm chỉnh thế?
Thấy Mạnh Lâm mặc cảnh phục, lại còn dẫn theo 1 người. Tần Phong trừng mắt lên cũng hơi do dự đi đến chỗ Mạnh Lâm rũ hay tay xuống.
Mạnh Lâm nhìn vẻ thành thật của Tần Phong nói:
- Tần Phong, hôm nay đến là có một vụ án liên quan đến cậu. Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.
- Vụ án? Vụ án gì?
Tần Phong nghe thấy vậy ngây người ra một chút rồi la lên:
- Anh Lâm đừng làm tôi sợ. Tôi sắp phải thi rồi không thể đi theo anh được.
- Đã nói dẫn cậu đi đâu.
Mạnh Lâm chỉ lên lầu nói:
- Đi vào phòng ký túc của cậu nói chuyện, tiểu tử cậu đừng có giả vờ với tôi, còn có chuyện cậu phải sợ đấy.
- À đừng làm chậm giờ thi của tôi.
- Bác ơi, đây là anh cháu, kia là chị dâu, bọn họ đến thăm cháu.
Tần Phong vỗ ngực dẫn Mạnh Lâm và cô gái kia vào ký túc. Lúc lên lầu có người chào hỏi, vẻ mặt của Mạnh Lâm vẫn lạnh tanh.
- Tần Phong, cậu nói bậy gì vậy?
Làm cán bộ trẻ lại lăn lộn trong chốn quan trường. Mạnh Lâm rất để ý đến thanh danh. Tình huống vừa rồi anh ta lại không thể phản bác lúc vào phòng mới kéo Tần Phong lại.
- Anh Lâm, cảnh sát các anh đến cửa có chuyện gì muốn hỏi tôi vậy?
Tần Phong làm ra vẻ oan khuất nói:
- Đừng để có người nói xấu tôi, sau này tôi làm sao có thể ở trường học tiếp được nữa.
Nói đến đây Tần Phong mơ hồ than thở:
- Chị cảnh sát này rất xinh, lẽ nào không xứng với anh sao? Anh coi mình là nhân vật gì chứ?
- Này, tôi nói này tiểu tử cậu không phải đánh trống lảng nhé.
Mạnh Lâm tốt tính cũng bị Tần Phong đùa, lúc nhất thời cũng quên mất mục đích đến tìm Tần Phong.

Bình Luận

0 Thảo luận