Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 279

Ngày cập nhật : 2025-10-21 21:18:42
- Anh Phong, trên cánh cửa đó viết chữ gì vậy?
Có lẽ là đã lâu không tu sửa, chữ ở trên cánh cửa đã hơi mờ. Tạ Hiên ngẩng đầu nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra đó là chữ gì.
- Mã trạch…
Tần Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói:
- Hiên, đây không phải là nơi ở của vương gia gì cả, mà là nơi ở của một nhà họ Mã.
Đã từng nói, dưới thời nhà Thanh, ngoài vương phủ mới có thể dùng từ “phủ” còn lại các vương công đại thần đều chỉ có thể dùng từ “trạch” và “đệ” để gọi nhà của mình.
Tấm biển được khắc trên gạch xanh có hình chữ nhật, các đường chạm khắc phía trên khiến cho cánh cổng có một vẻ đẹp thần bí.
Mặc dù là mặc dù cổng được làm bằng gạch xanh nhưng chế tác lại cực kỳ sang trọng. Bốn phía của cánh cổng đều có khung trang trí, khung gạch rất trơn tru, độ mài mòn cao và tinh tế, khiến cho người ta có một loại cảm giác mộc mạc hào phóng.
Bên trên khắc bốn chữ “Mã …. trạch”, chỉ là chữ ở giữa thì không nhìn thấy rõ, chỉ nhận ra được hai chữ “Mã trạch”.
Dựa theo quy củ thời cổ, chủ nhà này hẳn là họ Mã, hơn nữa từ nhiều năm nay đều không đổi chủ.
- Các vị, đang làm gì vậy?
Có lẽ là nghe được tiếng nói từ bên ngoài, cánh cổng nặng nề mở ra, một ông lão khoảng hơn 60 tuổi bước từ trong cổng ra.
Ông lão cao khoảng 1m7, dáng người gầy gò, mặc một chiếc áo dài, mặc dù đang là mùa đông nhưng cũng không có vẻ quá bệ vệ, ngược lại còn có cảm giác của một tiên nhân.
- Xin hỏi, ngài là Mã lão tiên sinh?
Tần Phong tiến lên một bước, hỏi:
- Cháu họ Tần, là bằng hữu của Chu lão gia ở Phan Gia Viên. Ông ấy nói ông có một căn nhà muốn bán nên giới thiệu cháu tới đây nói chuyện…
- À? Cậu chính là Tiểu Tần hả? Lão Chu đã gọi cho tôi rồi.
Mã Dược Thiên nhìn qua Tần Phong, cũng không mời vào nhà mà nhìn Miêu Lục Chỉ nói:
- Tiểu Tần, không biết vị này là ai?
Thành thật mà nói, căn nhà này là tổ trạch của Mã Dược thiên. Từ nhỏ ông ta đã lớn lên từ đây, rất có tình cảm đối với tứ hợp viện. Cho nên dù Mã Dược Thiên dù bán cũng phải bán cho người thật sự muốn ở đây.
Ban đầu nhận được điện thoại của Chu Lập Hồng nói Tần Phong là một người thanh niên, Mã Dược Thiên chỉ vì nể mặt người bạn này nên mới đồng ý gặp Tần Phong. Thật ra, từ trong đáy lòng, ông sớm đã loại Tần Phong ra ngoài rồi.
Nhưng nhìn thấy đi theo Tần Phong còn có một người lớn tuổi, Mã Dược Thiên lại thay đổi chủ ý. Có một người lớn theo sát, người thanh niên này cũng không đến mức phá hủy tứ hợp viện này quá nhiều.
- Mã lão tiên sinh, đây là trưởng bối nhà cháu…
Nghe Mã Dược Thiên nói, trong lòng Tần Phong khẽ động, nói:
- Miêu lão vốn cũng ở tứ hợp viện, nhưng nơi đó sắp bị phá. Ông ấy vốn đã quen ở tứ hợp viện rồi, nên bây giờ lại muốn mua một căn.
Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc trong thời gian rất ngắn nhưng Tần Phong có thể nhận ra trong mắt đối phương có tình cảm sâu đậm với tứ hợp viện này, ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của Mã Dược Thiên.
- Sắp bị phá bỏ? Là ở phía Cảnh Sơn sao?
Mã Dược Thiên là hội viên của Hiệp hội Thư pháp Quốc gia, vốn tham gia nghiên cứu về dân tộc nên rất am hiểu về phân bố các tứ hợp viện to nhỏ ở Bắc Kinh.
- Đúng, chính là ở phía sau Cảnh Sơn…
Tần Phong gật đầu, nói:
- Mã lão tiên sinh thật sự rất quan tâm về vấn đề này.
- Hiện giờ nhà nước muốn quy hoạch xây dựng, khắp nơi đều phải phá, nhắm mắt làm ngơ đi.
Mã Dược Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Mời các vị vào xem, nếu như quả thật là vị lão tiên sinh này tới ở thì căn nhà này có thể bán cho các vị…
Tần Phong và Miêu Lục Chỉ liếc nhìn nhau, đi vào theo sau Mã Dược Thiên.
Vừa đi vào là một gian môn phòng, bình thường các căn nhà lớn đều có một căn phòng ở sát cổng. Ví dụ như có khách tới thăm đều phải đi qua căn phòng này.
Qua môn phòng chính là tiền viện. Tiền viện không quá lớn nhưng ở giữa có một hoa viên nhỏ, ở bên phải và bên trái đều có phòng, đây là nơi cho người làm ở. Ở phía sau hoa viên là một cánh cửa và một hành lang.
Tuy rằng màu sắc của cánh cửa và hành lang đều đã bị trôi đi ít nhiều nhưng ở phía trên thật sự rất sạch sẽ, rõ ràng chủ nhân thường xuyên quét dọn. Đi qua cánh cửa, trung viện liền hiện ra trước mắt.
Là chủ thể của tứ hợp viện, trung viện đương nhiên là lớn nhất. Không những hai bên phải trái có bốn căn chái phòng mà hoa viên ở giữa lại được xây dựng như lâm viên Giang Nam.
Dòng suối ở phía dưới hành lang, ở giữa còn có hòn non bộ, tiếng róc rách không dứt ở bên tai khiến cho dù đang ở giữa mùa đông khắc nghiệt cũng làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoái mái.
- Có sơn có thủy, phong cách rất tao nhã, đẹp, rất đẹp!
Sau khi nhìn bố trí của trung viện, Miêu Lục Chỉ không nhịn được cất lời khen, nói với Mã Dược Thiên đứng bên cạnh:
- Mã lão đệ, một nơi tuyệt vời như thế này, sao lại muốn bán đi?
- Lão ca, chuyện này nói ra rất dài dòng, bên ngoài trời giá rét, chúng ta vào nhà rồi nói.
Mã Dược Thiên lắc đầu, mời mấy người vào trong chái phòng ở trung viện.
Vì kết cấu nhà không thay đổi nên khu tứ hợp viện này không có hệ thống sưởi hơi, trong chái phòng vẫn còn đốt bếp lò. Ống khói hướng ra ngoài theo cửa kính, vì được bao kín nên nhiệt độ cũng khá ấm.
- Lão ca, hậu viện này có bốn gian chái phòng, vốn có một chuồng ngựa, giờ đã đổi thành ga ra, có muốn tới xem không?
Sau khi ngồi xuống, Mã Dược Thiên giới thiệu về hậu viện cho Miêu Lục Chỉ. Mã Dược Thiên hiển nhiên đã coi Miêu Lục Chỉ là người quyết định. Tần Phong cũng vui vẻ ngồi ở cạnh nhìn.
“Chữ viết này cũng được, khí khái hơi kém một chút.”
Tần Phong phát hiện ra, ở trong chái phòng này treo đầy thư pháp. Mà ở một phía của căn phòng còn chiếc bàn dài, bên trên đặt giấy và bút mực. Tất cả gian phòng đều tràn ngập một hương vị tử mặc.
Ở trên bàn đặt một tờ giấy đã viết xong. Với con mắt của Tần Phong, chữ của người này còn kém xa Tề lão gia. Kiểu chữ tuy rằng thoải mái khoáng đạt nhưng lại thiếu vài phần sức lực.
Đương nhiên, lời ày Tần Phong chỉ thầm nói ở trong bụng. Nếu như nói ra, chỉ sợ đừng nói là mua nhà, có khi ông lão đó còn đuổi thẳng họ ra khỏi nhà.
- Mã lão đệ, kiểu cách căn nhà này của đệ chỉ kém một chút so với vương phủ thời nhà Thanh.
Miêu Lục Chỉ bỗng lắc đầu, sửa lời nói của mình:
- Không đúng, căn nhà này đương nhiên không bằng vương phủ nhưng so với một số quận phủ thì chỉ có hơn chứ không kém. Cách thức xây dựng hậu viện này ta biết, không cần xem nữa.
Đối với căn tứ hợp viện này, Miêu Lục Chỉ hoàn toàn vừa ý. Ông đã hơn 80 tuổi, nếu như có thể ở đây an hưởng tuổi già thì coi như có thể yên tâm mà chết được rồi.
- Quả là mắt nhìn rất tốt. Căn nhà này năm đó không biết có biết bao nhiêu vương công quý tộc muốn mua. Lúc đó tôi không bán, đến bây giờ, thật sự là hổ thẹn với tổ tiên…
Nghe Miêu Lục Chỉ nói, Mã Dược Thiên đột nhiên trở nên hơi xúc động. Ở thời phong kiến, bán nhà của tổ tiên là một hành vi phá gia chi tử, sợ là xuống dưới suối vàng rồi cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa.
Nhìn Mã Dược Thiên, Miêu Lục Chỉ bỗng giãn đôi lông mày, nói:
- Mã lão đệ, ta hỏi thêm một câu, tổ tiên của đệ là Mã Tâm Di đúng không? Người họ Mã, ta thấy chỉ có người này mới có thể có được sản nghiệp như thế…
Theo lời của Miêu Lục Chỉ thì Mã Tâm Di là người Sơn Đông. Tổ tiên mấy đời làm quan dưới triều Thanh, 27 tuổi đỗ tiến sĩ, lên tới chức Tổng đốc Lưỡng Giang kiêm đại thân thông thương của triều đình.
Năm thứ 9 Đồng Trị triều Thanh (năm 1870) ngày 26 tháng 7, Mã Tâm Di bị thích sát mà chết, hoàng đế đích thân viết văn tế và bia mộ, đặc phong Thái tử thái bảo, Kỵ đô úy kiêm chức Vân kỵ úy được truyền từ cha, Thụy Đoan Mẫn.
Chuyện Mã Tâm Di bị đâm có rất nhiều chuyện đáng ngờ, mặc dù thích khách đã bị bắt ngay tại chỗ nhưng vẫn rất khó hiểu, có người nói là giết người, có người nói là báo thù.
Còn có lời đồn nói tên thích khách đó là binh sĩ của Thái Bình Thiên Quốc. Vì Mã Di Tâm trấn áp quân Thái Bình nên thích khách đến báo thù cho tướng sĩ đã chết của quân Thái Bình, nên mới ám sát Mã Tâm Di.
Nhưng sau khi Mã Tâm Di gặp nạn, người vợ cả cũng tự tử theo, triều đình nhà Thanh càng chiếu cố tới con cháu của Mã Tâm Di hơn. Nhất là Từ Hy thái hậu đã tự mình hạ lệnh, cho con trai của Mã Tâm Di một tước vị, cũng giữ được nhà họ mã mấy chục năm sau đó cũng không suy sụp.
- Lão ca quả nhiên học sâu biết rộng. Đó chính là tổ tiên của Mã mỗ.
Thấy Miêu Lục Chỉ nói ra lai lịch của nhà mình, Mã Dược Thiên liền sinh ra cảm giác như gặp tri kỷ, nói:
- Lão ca, tôi cũng không muốn nói quanh co. Căn nhà này là căn nhà của tổ tiên, nếu không phải cần tiền gấp thì tôi cũng không muốn bán nó đi.
Hóa ra, từ sau đời Mã Tâm Di, dòng họ Mã rất khó khăn. Qua các triều đại đều là cha truyền con nối, tới sau khi giải phóng, căn tứ hợp viện này đã bị mấy nhà vào ở, mãi cho đến đầu những năm 80, chính phủ mới trả lại cho Mã Dược Thiên.
Mã Dược Thiên chỉ có một người con trai, tên là Mã Quân Thắng. Đầu thập niên 90 đã đi Mỹ, tham gia vào mua bán chứng khoán ở phố Wall, cũng coi như là nhân vật thượng lưu trong xã hội.
Nhưng năm ngoái khi Hồng Kông được trả về, Mã Quân Thắng theo các nhà tài chính quốc tế tham gia và thị trường chứng khoán ở Hồng Kông.
Nhưng cuối cùng thất bại, Mã Quân Thắng không thể dứt ra được. Cuối cùng tất cả tài sản tích góp mười mấy năm ở bên Mỹ cũng bị kéo theo, vẫn còn thiếu ngân hàng một khoản nợ.
Mã Quân Thắng cũng là người mạnh mẽ, vốn không nói chuyện này với cha. Nhưng năm nay ngân hàng ép nợ, Mã Quân Thắng thật sự lâm vào đường cùng, lúc này mới gọi điện xin cha giúp đỡ.
Mã Dược Thiên mặc dù có chút danh tiếng ở trong giới thư pháp trong nước, hơn mười năm nay cũng có chút tiền gửi ngân hàng. Nhưng con trai thiếu nợ mấy mấy trăm nghìn đô la, ông dù có đập nồi bán sắt cũng không đủ. Cuối cùng, lâm vào đường cùng, chỉ có thể nghĩ tới cách bán căn nhà của tổ tiên để lại.
- Mã lão đệ, chuẩn bị bán căn nhà này bao nhiêu tiền?
Nghe Mã Dược Thiên nói xong, Miêu Lục Chỉ không biểu cảm gì hỏi. Ông là người từng trải, mặc dù đã nghe Mã Dược Thiên nói nhưng chuyện gì ra chuyện đó.
- 2 triệu, đó là với lão ca. Nếu là người khác, dưới 25 triệu tôi sẽ không bán!
Mã Dược Thiên dứt khoát nói. Tuy biết rằng cái giá đó có hơi cao nhưng vị trí và diện tích của tứ hợp viện này, tìm cả Bắc Kinh cũng không có mấy căn

Bình Luận

0 Thảo luận