Sau khi rời phố đồ cổ, Triệu Phong Kiếm về phòng ở trong một khu nhỏ tại trung tâm Lạc Thị. Mấy năm nay tuy rằng danh tiếng của ông ta không tốt lắm nhưng “Rắn có đường của Rắn”. Triệu Phong Kiếm vẫn kiếm không ít tiền, ở Lạc Thị và phía Nam đều mua được một ít bất động sản
Tục ngữ có câu “ăn no rửng mỡ”. Triệu Phong Kiếm đương nhiên không ngoại lệ. Ngoài vợ cả vẫn sống ở nông thôn ra ông ta còn nuôi thêm nhân tình ở Lạc Thị và phía Nam
- Anh Phong, anh về rồi ah?
Nghe thấy tiếng mở cửa vọng ra từ cửa ngoài. Một thiếu phụ khoảng ngoài ba mươi vội vàng ra đón. Đỡ vai li của Triệu Phong Kiếm, vòng tay ôm người ông ta rồi nói:
- Anh Phong, hôm nay làm ăn thế nào? Tên Chu Khải kia có cắn câu không?
Người phụ nữ tên là Vu Lệ Lệ, ít hơn Triệu Phong Kiếm khoảng mười tuổi. Ba năm trước ả có một cửa hàng kinh doanh đồ nữ trang trên phố buôn bán ở Lạc Thị. Có điều buôn bán không tốt nên đóng cửa. Vẫn còn thiếu một khoản nợ
Đúng lúc đó Vu Lệ Lệ quen được Triệu Phong Kiếm. Vu Lệ Lệ có chút nhan sắc và có tính toán nên rất nhanh liền quyến rũ Triệu Phong Kiếm, làm cho gã không thoát ra được
Sau khi lấy được tiền của Triệu Phong Kiếm để trả hết nợ, Vu Lệ Lệ dứt khoát ly hôn với lão chồng vô tích sự, một lòng làm nhân tình của Triệu Phong Kiếm, hơn nữa còn từng bước tham dự vào công việc làm ăn của ông ta.
Lần này nghe tin Tần Phong đến Lạc Thị thu mua ngọc thạch. Chính là Vu Lệ Lệ dốc hết sức xúi giúc Triệu Phong Kiếm đem ngọc giả tới. Theo dự tính của ả, lấy Triệu Phong Kiếm đối phó với một người thanh niên non nớt chẳng nhẽ lại không được?
- Đều là chủ ý của cô?
Nghe được câu hỏi của Vu Lệ Lệ. Triệu Phong Kiếm tức giận vung cánh tay, nói:
- Lần này ở Lạc Thị tôi nhục không chịu được. Mẹ nó, tôi bị cô hại thảm rồi...
Mặc dù rất thích Vu Lệ Lệ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay Triệu Phong Kiếm hận không chịu nổi, hung hăng tát vào mặt ả hai cái
Chỉ là cứ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vu Lệ Lệ, Triệu Phong Kiếm lại nổi cơn tức giận, như thế nào cũng phải bộc phát ra. Ông ta thở dài một tiếng rồi ngồi lên ghế sa lon
Triệu Phong Kiếm biết, chuyện xấu hổ xảy ra ở phố đồ cổ sẽ như có cánh được truyền ra ngoài. Bản thân hôm nay đã làm chuyện xấu như vậy, chỉ sợ không cần đến buổi chiều, người trong phố đồ cổ đều biết chuyện.
Tuy rằng danh tiếng Triệu Phong Kiếm ở ngành ngọc thạch của Lạc Thị đã xấu lắm rồi, nhưng đều là nhằm vào các nhà thu mua ngọc thạch. Với những người cùng ngành ông ta coi như còn có chút danh dự.
Có điều chuyện này lan ra, xem như là những người cùng nghề trong ngành ngọc thạch chằng còn ai dám tìm Triệu Phong Kiếm để làm ăn nữa. Dù sao ông ta bây giờ đã có vết là hại bạn bè trong nghề
- Anh Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy nét hung ác trên mặt Triệu Phong Kiếm, Vu Lệ Lệ bị dọa cho sợ rúm lại. Có điều ả cũng là người đã từng mở cửa hàng, từng làm kinh doanh, ả vội vàng rót một cốc trà mang đến trước mặt Triệu Phong Kiếm rồi nói:
- Anh Phong, nếu em có gì không đúng anh cứ đánh em đi
Cái dáng vẻ đau khổ của Vu Lệ Lệ quả nhiên làm cho thái độ của Triệu Phong Kiếm chùng xuống. Thở dài một hơi, gã nói;
- Lệ Lệ, cái thằng nhãi họ Tần kia đúng là giả heo ăn thịt hổ, đồ ngọc anh mang đến đều bị nó biết tỏng.
Nhắc đến chỗ hận, Triệu Phong Kiếm mở mồm chửi luôn:
- Mẹ nó, tên nhãi này đúng là chẳng ra sao, một lối thoát cũng không để lại cho mình.
Loại người như Triệu Phong Kiếm từ trước tới nay đều chẳng biết kiềm chế bản thân. Ông ta đã quên ngay chuyện chính mình định đi hãm hại lừa gạt người mà là trách sang Tần Phong không nể mặt ông ta.
Tuy nhiên Triệu Phong Kiếm cũng không nghĩ ra, Tần Phonng năm lần bảy lượt ám thị không mua hàng của ông ta, nhưng ông ta vẫn cứ cố đấm ăn xôi, giờ lại còn trách Tần Phong.
- Anh Phong, chuyện này đều tại em. Vậy... chúng mình phải làm thế nào ạ?
Nghe Triệu Phong Kiếm kể xong, Vu Lệ Lệ tức khắc trong lòng xem thường không dứt. Chuyện mang ngoc giả đi bán ngày hôm nay, ả chẳng qua chỉ nói như vậy. Bây giờ cũng là Triệu Phong Kiếm đem sự việc đổ lên mình
Có điều Vu Lệ Lệ là người thông minh, những thứ ả kiếm được từ Triệu Phong Kiếm vẫn là quá ít. Cũng chẳng muốn trở mặt với gã nhanh như vậy, nên giọng nói trở nên dịu dàng hơn
- Mẹ nó, đều do tên nhãi họ Tần kia cả. Chẳng qua trong cửa hàng có người, không thì tôi không cho nó một bài học không chịu được.
Triệu Phong Kiếm sinh ra ở một làng miền núi người dân dũng mãnh. Trong làng có rất nhiều người luyện võ. Triệu Phong Kiếm lúc bé có học qua mấy chiêu. Ngày trước khi có tranh chấp với người trong ngành cũng dùng qua rồi
Nhìn thấy Triệu Phong Kiếm muốn nổi giận, Vu Lệ Lệ lột một trái nho cho vào miệng Triệu Phong Kiếm nói:
- Anh Phong, anh bây giờ là người có thân phận rồi, làm sao mà lại chấp nhặt hắn làm gì.
- Vẫn là Lệ Lệ biết ăn nói
Triệu Phong Kiếm đang được phục vụ rất dễ chịu bỗng dùng sức vỗ mông một cái làm Vu Lệ Lệ giật nảy người:
- Mẹ nó. Thằng ranh con tí tuổi, đúng thật là có tiền. Anh nhìn hắn không ngừng vào phòng trong lấy tiền ra bên ngoài, chí ít cũng phải có vài triệu.
Triệu Phong Kiếm sở dĩ tức giận như vậy thực chất danh tiếng bị mất chỉ là một vấn đề. Nguyên nhân khác chính là ông ta không kiếm được tiền từ chỗ Tần Phong. Nhìn thấy bạn bè trong nghề cất từng bó tiền lớn vào túi đeo eo. Trong lòng Triệu Phong Kiếm kia quả thực vô cùng khó chịu
- Vài triệu? Anh Phong, hắn.... hắn để ở cửa hàng nhiều tiền như vậy? ah?
Khi nghe những lời nói của Triệu Phong Kiếm, mồm của Vu Lệ Lệ há hốc, to đến mức có thể nhét vào được một quả trứng gà. Cái cửa hàng nữ trang năm đó của ả chỉ đáng giá năm ba chục ngàn. Đột nhiên nghe tới con số hàng mấy triệu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ
Triệu Phong Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đương nhiên là để trong cửa hàng. Nếu không có cái đồn công an trước cửa kia, bố đây đã cướp cửa hàng rồi...
Tuy rằng buôn bán đồ cổ, trong con mắt mọi người cũng được coi là một người làm ăn được. Nhưng trong lòng Triệu Phong Kiếm vẫn là muốn không làm mà được hưởng.
Hơn nữa Triệu Phong Kiếm ngày trước đã từng trộm mộ, có quan hệ rất nhiều với đủ loại người nên không cảm thấy hãm hại, lừa gạt người khác có gì là xấu. Chẳng qua là ông ta có tầm nhìn cao nên không có hứng thú với những việc “trộm gà bắt chó”
- Mấy triệu, nếu tất cả là của chúng mình thì tốt biết bao.
Người nói thì vô tâm nhưng người nghe thì có ý. Triệu Phong Kiếm thuận mồm nói vậy nhưng Vu Lệ Lệ ghi nhớ ngay rồi. Ả đảo mắt một vòng rồi nói:
- Anh Phong, cũng không phải là không cướp được. Anh không phải là quen biết bao nhiêu người sao? Bọn mình không lộ mặt, chỉ bảo đi cướp là được rồi.
Thời điểm năm 98. Lương của người bình thường một tháng mới được bẩy tám trăm tệ. Thu nhập một năm không đến 10 ngàn. Trong con mắt của Vu Lệ Lệ mấy triệu đồng kia đã là một con số trên trời. Tuyệt đối xứng đáng với việc bí quá hóa liều.
- À đúng rồi, lần trước đi ăn cơm, không phải Vưu lão đại nói trong tay ông ấy có người, có súng muốn làm một chuyến sao?
Lúc này trong lòng Vu Lệ Lệ đã bị con số mấy triệu kia lấp đầy rồi. Trong đầu chỉ còn nghĩ làm sao biến số tiền kia thành của mình.
Triệu Phong Kiếm nghe vậy bĩu môi, không đồng ý nói:
- Vưu lão Đại? Dựa vào hắn? Chỉ biết ba hoa bốc phét, cô đừng tưởng..."
Vưu lão đại là bạn từ thuở nhỏ của Triệu Phong Kiếm. Đều lớn lên trong một làng, Vưu lão đại và Triệu Phong Kiếm suy nghĩ giống nhau, cũng không chịu ở nông thôn làm nông dân. Đồng thời cũng có hứng thú rất lớn với việc trộm mộ.
Nhưng cũng có điểm không giống với Triệu Phong Kiếm. Vưu lão đại không có đầu óc làm kinh doanh. Y lại rất thích dùng nắm đấm và cơ bắp để thu phục lòng người, dùng nó để kiếm chác tiền tài.
Cách kiếm sống này làm cho Vu lão đại với bản lĩnh từ nông thôn mới đi ra được mấy năm cũng được sống một cuộc sống có người chu cấp ăn, mặc. Cuối cùng vẫn bị vào tù. Y dọa dẫm bắt chẹt, vơ vét tài sản của người ta rồi cố ý đánh người bị thương. Bị phạt tù ba năm
Câu nói “Nhà tù là trường học tốt nhất” thật chẳng sai tẹo nào. Vưu lão đại ở trong tù ba năm bỗng nhiên chợt hiểu ra
Ra tù Vưu lão đại vất vả học kiến thức pháp luật. Tuy rằng việc đó và việc trước đây đi tù là hai việc khác hẳn nhau, nhưng gã cũng có chừng có mực, biết nắm bắt rất tốt, đủ để hiểu những việc bị đem ra tòa án là từ đó không dám làm
Cứ thế lăn lộn vài năm, Vưu lão đại không gây ra chuyện. Ở Lạc Thị cũng trở thành nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy
Với sự hiểu biết của Triệu Phong Kiếm với Vưu lão đại, nếu là mấy năm trước có lẽ y có thể lấy đao mang súng đi cướp bóc thật. Nhưng bây giờ, cho y mượn lá gan, y cũng không dám nữa
- Anh Phong, thực ra cũng chẳng cần dùng súng. Phố đồ cổ ở ngay bên cạnh đồn cảnh sát. Người bình thường chẳng ai dám vào ăn trộm, bảo Vưu lão đại phái người đi ăn trộm cũng được
Đều là đàn bà lắm mưu. Trước sự thúc giục của đồng tiền. Đầu óc của Vu Lệ Lệ chuyển biến rất nhanh, tròng mắt đảo một cái là lại đưa ra một ý kiến
- Ồ, đúng đấy
Triệu Phong Kiếm cũng đã từng mở cửa hàng ở phố đồ cổ, đối với tình hình ở đó hiểu rất rõ. Nghe xong lời nói của người tình, mắt sáng rực lên nói:
- Chỉ cần cắt đứt nguồn điện của phố đồ cổ, máy cảnh báo tự động cũng hết tác dụng. Khêu cái cửa một cái, không phải là rất đơn giản à?
- Đúng vậy, anh Phong. Hay là.... chúng ta chẳng cần tìm Vưu lão đại nữa? Nghĩ đến số tiền mấy triệu đó không biết phải chia cho Vưu lão đại bao nhiêu. Vu Lệ Lệ liền thấy chẳng vui tí nào
- Vớ vẩn, không tìm nó chẳng lẽ là tôi đi ăn trộm à
Triệu Phong Kiếm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Vu Lệ Lệ. Nghề nào có kĩ xảo đấy. Ông ta tự biết về việc ăn cắp ăn trộm mình còn lâu mới bì kip Vưu lão đại.
- Để tôi gọi điện cho Vưu lão đại, xem thằng nhóc này có gan làm không
Nghĩ đến Tần Phong thật đáng hận và từng tập từng tập tiền mặt thật đáng yêu. Triệu Phong Kiếm lập tức lấy di động gọi cho Vưu lão đại
Triệu Phong Kiếm cũng là bị đồng tiền làm lóa mắt. Ông ta cũng chẳng nghĩ ra Tần Phong lăn lộn cả ngày hôm nay phải mua đươc bao nhiêu ngọc thạch? Cũng phải chi trả bao nhiêu tiền? Làm sao còn nhiều tiền như vậy chờ ông ta đến ăn trộm?
Trên điện thoại Triệu Phong Kiếm cũng không nói gì nhiều, có điều lúc bữa trưa Hoàng Bỉnh Dư mời cơm, y và Vưu lão đại cũng ngồi ở một nhà hàng nhỏ
- Phong, dạo này có cách gì để phát tài không? Chúng mình đều là người một làng, có việc gì tốt phải nghĩ đến anh em nhá
Vưu lão đại dáng không cao nhưng người rất vạm vỡ. Trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng to bằng ngón tay út. Trên mặt có một vết sẹo bị dao chém dài hơn hai đốt ngón tay. Cả người toát ra vẻ hung hãn vụng trộm
- Lão Vưu, việc tốt thì có có điều ông có dám làm hay không thôi
Triệu Phong Kiếm liếc mắt nhìn xung quanh. Thấy không có ai chú ý tới bàn của bọn họ, lập tức hạ giọng rồi đem chuyện buổi sáng ra kể
- Ít nhất ba triệu?
Nghe xong Triệu Phong Kiếm nói chuyện. Vưu lão đại liền trợn mắt ngay tức khắc. Gã chẳng có hứng thú gì với việc kinh doanh đồ cổ. Nhưng nghe tới số tiền từ miệng Triệu Phong Kiếm nói liền cảm thấy hào hứng
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận