Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 309: Sụp đổ toàn bộ

Ngày cập nhật : 2025-11-07 21:00:34
- Tần Phong, giải đá cũng cần chú ý một chút, cậu làm như vậy không đúng rồi.
Nghe thấy mọi người xung quanh chế giễu và cười ồ, Hoàng Bính Dư đi cùng Tần Phong đến trên mặt cũng không nhịn được, đi tới nói:
- Khối đá sau tôi giúp cậu giải, cậu đứng bên cạnh xem trước đi.
- Được, vậy phiền Hoàng đại ca rồi.
Tần Phong lập tức nghe lời, lấy một khối đá từ giỏ ra và đưa cho Hoàng Bính Dư.
- Đều là Hắc Ô Sa à, khối đá này không đắt, xem ra giải đá đúng là một trò chơi.
- Chẳng trách một đao đã cắt được rồi, thì ra toàn là hàng rẻ tiền.
- Đúng vậy, mấy khối đá này có tăng cũng chỉ mấy chục ngàn tệ thôi, chẳng có gì đáng xem.
Hành động lấy đá ra từ giỏ của Tần Phong cũng thu hút mọi người chú ý đến cái giỏ, có một vài người nhất thời bật cười.
Nhưng sức hút của giải đá với những người trong giới cược đá đó không phải là một điều quá lớn, tuy có người làm ồn không có gì đáng xem nhưng bước chân cũng từng bước bất động, còn đang chờ Hoàng Bính Dư tiếp tục giải đá.
Mấy trăm tệ một khối đá, Hoàng Bính Dư giải cũng không có áp lực gì nhiều, khối đá Tần Phong đưa cho y cũng chỉ cỡ nắm tay, ước chừng khoảng 1,5kg.
Hoàng Bính Dư không khởi động cái máy cắt đá to kia, mà chỉ bật bánh răng cố định của máy, chỉ thấy hắn nắm chặt khối đá, từng chút một để bánh răng hợp kim quay nhanh như gió kia chà lên.
Một tiếng vang chói tai “Ca... Răng rắc", lớp da của khối đá tách ra, bột vụn li ti bay lên.
Bánh răng chỉ vừa tiếp xúc với khối đá, Hoàng Bính Dư vội dùng vòi nước dưới đất rửa khối đá thật sạch, nhưng nhìn các tinh thể mờ mờ màu trắng trên vết chà kia, Hoàng Bính Dư nhịn không được lắc đầu.
- Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là giải đá chứ.
- Ồ, ông anh này là người trong nghề, tay nghề rất tỉ mỉ.
Nhìn thấy động tác của Hoàng Bính Dư, mọi người xung quanh đều gật đầu.bởi vì thể tích khối đá giải ra không lớn, nếu giống phương pháp giải đá của Tần Phong, bên trong kể có Phỉ thúy thượng hạng cũng sẽ bị phá hủy.
- Tay nghề tỉ mỉ, giải không ra Phỉ thúy thì có cái khỉ gì?
Nghe được câu nói của mấy người bên cạnh, Tần Phong trong lòng cười lạnh mãi không dứt.
Tần Phong đi theo hệ thống của Tái Thị, đã từng học công nghệ điêu khắc từ Nam chí Bắc, với việc kiểm soát sức lực, chỉ sợ thiên hà không ai có khả năng này, hắn nếu như muốn cẩn thận giải đá, ngay cả khống chế bánh răng từng milimet cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ ngay từ đầu một đao thật lớn đã có thể cắt khối đá là bởi vì Tần Phong biết, những khối đá mà hắn chọn đều không có một chút màu sắc dao động nào.
Tần Phong chọn những khối đá này để giải, một là muốn thử xem tình hình nghiên cứu quan sát trong suy tưởng của mình là thật hay giả, khối đá không có màu có cho ra được Phỉ thúy hay không? Thứ hai, hắn là chủ ý muốn đánh vào khối đá có hoa văn hình con trăn kia.
Trong phạm vi suy tưởng của Tần Phong vẫn là khối đá hoa văn hình con trăn kia có màu đậm nhất. Nhưng việc làm ăn này đương nhiên phải dùng chi phí nhỏ để sinh lời lớn, Tần Phong không có lý mất 700 ngàn tệ mua mấy khối đá này.
Tiếng kêu chói tai vẫn không ngừng, Hoàng Bính Dư rất cố gắng, một khối đá chà mất hơn 10 phút, cuối cùng cũng không có biểu hiện gì, cũng chỉ biết học theo Tần Phong, từ giữa cắt phăng một đao.
- Aiza, lại thua một khối nữa rồi.
- Thật là đáng tiếc, khối đá này trông cũng không tồi lắm mà.
- Chung quy sức mạnh cũng chỉ như tên tiểu tử vừa nãy, những người xem thấp thỏm chờ đợi.
Sau khi một đao cắt ra mà bên trong vẫn không có biểu hiện của Phỉ thúy, mọi người xung quanh thở dài, tuy trong cược đá trường hợp này cực kỳ thông thường, nhưng người xem cũng biểu hiện một chút đồng cảm.
- Xem ra đúng vậy rồi, trong suy tưởng, khối đá nào không cảm nhận được màu sắc thì bên trong không hề có Phỉ thúy, sau khi khối thứ hai cắt ra, trong lòng Tần Phong cũng đã có kết luận.
- Tần Phong, thua rồi, khối này cũng không có.
Hoàng Bính Dư rửa tay rồi quay lại, tuy những khối đá này Tần Phong mua rất rẻ, nhưng không phải lúc nào bản thân cũng xài tiền, sau khi giải thua một khối đá, Hoàng Bính Dư cũng ngượng ngùng tiếp tục giải đá.
- Tần Phong, hay là, để tôi thử xem.
Chu Khải bên cạnh mong chờ, cược đá đối với gã cũng giống như một trải nghiệm hoàn toàn mới, chẳng qua Tần Phong đưa cho 300 ngàn tệ bị bố cầm mất, Chu Khải hiện tại là thanh liêm, muốn tự mình cược đá cũng không có khả năng.
- Được, ai giải mà chả là giải.
Nếu đã biết đáp án, Tần Phong đối với mấy khối đá này hoàn toàn đã hết hứng thú, chỉnh xiêm áo, nói:
- Mấy khối đá kia ngươi giải hết đi, động tác nhanh một chút.
- Được.
Nghe được câu nói của Tần Phong, Chu Khải hứng khởi cầm một khối đá đến bên máy cắt, khối đá hắn cầm so với hai khối đá trước to ngang nhau, thật thà học theo Hoàng Bính Dư, dùng một bánh răng nhỏ bắt đầu chà lớp da bên ngoài.
Nhưng những khối đá Tần Phong chọn ban đầu sớm đã định trước là không cho ra được Phỉ thúy, chà một hồi Chu Khải mất kiên nhẫn, sau khi thống nhất với Tần Phong, gaz một đao cắt khối đá thành hai nửa.
Kết quả khối đá này cũng giống 2 người anh em của nó, bên trong một chút dấu vết Phỉ thúy cũng không có, rõ đầu rõ đuôi chỉ là một khối đá bình thường.
- Aiza, Ông chủ Tần của tôi ơi, mấy khối đá này của ông biểu hiện kém quá đi mất.
Liên tiếp 3 khối đá giải ra, ánh mắt Tần Phong bất mãn nhìn Lê Vĩnh Hổ, nói:
- Không có Phỉ thúy thượng hạng cũng được, nhưng mấy khối đá một chút biểu hiện Phỉ thúy cũng không có, rốt cuộc có phải lão Khanh của Ma gia nhà ông sản xuất ra không?
Câu nói này của Tần Phong có chút đạo lý, khối đá Phỉ thúy bình thường nếu như cắt không ra liệu tốt, thì bên trong sẽ có một chút tinh thể tồn tại, giống như quặng đá vân anh bình thường vậy.
Nhưng 3 khối đá này sau khi cắt ra, trừ khối đầu tiên có một chút đặc trưng của Phỉ thúy, ngoài ra 2 khối kia bên trong như trứng đá, thật sự không khỏi khiến người ta nghi ngờ lai lịch của nó.
- Ai za, ông chủ Tần của tôi ơi, trời đất chứng giám, đá của tôi đều là đem về từ Myanmar mà.
Nghe được câu nói của Tần Phong, Lê Vĩnh Hổ đột nhiên có chút sốt ruột, làm ăn buôn bán chủ yếu nói đến chữ tín, Tần Phong nói ra lời này, sau này ai còn dám đến mua đá của mình nữa.
Lê Vĩnh Hổ quan sát xung quanh, kéo Lê Vĩnh Càn lại, nói:
- A Càn, cậu là người biết, cậu làm chứng giúp anh đi.
- Ông chủ Tần, đá trong làng chúng tôi đều xuất xứ từ Myanma, có thể là do vận khí của cậu không tốt lắm?
Đều là anh em một nhà, Lê Vĩnh Càn đương nhiên nói hộ Lê Vĩnh Hổ rồi, tức thì giảng hòa, nói:
- Giải tiếp mấy khối nữa xem, không chừng mấy khối bên dưới lại xuất ra được Phỉ thúy.
- Vậy được rồi.
Tần Phong gập đầu, nói:
- Khải Tử, đem mấy khối còn lại cắt hết ra đi.
- Được, tôi không tin vận khí của chúng ta kém như vậy?
Chu Khải đồng ý, đem mấy khối đá còn lại trong giỏ đến bên cạnh máy cắt, sau khi cố định một khối, bắt đầu cắt một đao từ giữa.
Nhặt lên từ dưới đất 2 nửa khối, Chu Khải lắc đầu, nói:
- Không có, khối này cũng không có, bên trong toàn là đá.
- Giải tiếp.
Tần Phong mặt không chút biểu cảm nói.
- Được.
Chu Khải ném 2 nửa khối xuống, tiếp tục cầm một khối đá đặt lên máy cắt, để giảm bớt việc, cắt xong một khối tiếp tục cắt luôn khối khác.
Nhưng hai khối đá cắt ra kết quả cũng đều làm cho người ta thất vọng, trừ một khối có chút tinh thể, còn lại đều là những khối đá phổ biến có một không hai.
- Đây ắt hẳn là do đá có vấn đề.
- Đúng thế, đã cắt liên tiếp 6 khối, sao tất cả đều kém như vậy?
- Có cái gì đó kỳ quái, đây là do bọn họ ít gặp sự lạ, việc cắt 6 khối đá không ra Phỉ thúy tôi đã từng chứng kiến rồi.
- Tỷ lệ việc này rất nhỏ, tôi nghi ngờ là do vấn đề của những khối đá này, đá A Hổ nhập vừa khéo cách quặng Phỉ thúy hơi xa một chút.
Liên tiếp thua cược 6 khối đá, cũng khiến cho mọi người xung quanh bàn tán.
Giải không ra Phỉ thúy là một điều vô cùng bình thường trong giới cược đá, nhưng liên tiếp 6 khối, một chút biểu hiện Phỉ thúy cũng không có, trường hợp này vô cùng hiếm thấy.
Nghe những người bên cạnh nói chuyện, vẻ mặt Lê Vĩnh Hổ trở nên trắng bệch, giống như câu nói vừa nãy của chú Lục, y cũng hoài nghi liệu đá mình đặt mua, là phế liệu cách xa quặng đá.
Mọi người đều biết, mặc kệ là quặng Phỉ thúy hay quặng ngọc cũng đều là từ một mạch khoáng, liệu đá càng gần điểm trung tâm quặng đá, tỷ lệ hình thành ngọc càng lớn.
Mặt khác, những khối đá cách xa mạch khoáng này, tuy bên ngoài có biểu hiện của lớp đá, nhưng bên trong tỷ lệ Phỉ thúy là vô cùng ít ỏi.
Những khối đá này của Lê Vĩnh Hổ đều từ một quặng Phỉ thúy mua về, liệu đá trước mắt kém như này cũng khiến cho người ta bắt đầu nghi ngờ những khối đá còn lại.
- Ông chủ Lê, không phải là tôi hay ngài, những khối đá này của ngài, cũng gọi là hãm hại người quá rồi?
Sau khi cắt ra 6 khối, Tần Phong nhìn Lê Vĩnh Hổ có chút bất mãn.
- Còn, vẫn còn 2 khối mà, đều giải hết ra xem.
Lê Vĩnh Hổ nhìn Tần Phong với đôi mắt van nài, nói:
- Không chừng sẽ cho ra được Phỉ thúy đó?
Hiện tại người trong lòng muốn cắt đá có ngọc nhất không phải là người bỏ tiền mua Tần Phong, mà là người bán Lê Vĩnh Hổ, bởi vì nếu như lại tiếp tục không có Phỉ thúy, đá trong quầy hàng của y coi như đều bị tồn trong nhà rồi.
- Được rồi, vậy cắt tiếp.
Tần Phong nói:
- Có thể không phải do việc của ngài, mà là do vận khí của tôi kém quá?
Tần Phong càng như vậy, nụ cười khổ trên khuôn mặt Lê Vĩnh Hổ càng đậm, những người xung quanh đều là người trong nghề, cho dù không ra ngọc, bọn họ cũng có thể thống qua đó mà nhìn ra được rất nhiều vấn đề.
Kết quả cuối cùng của 2 khối đá, đương nhiền cũng giống những khối độc nhất vô nhị trước, điều này làm cho Lê Vĩnh Hổ vô cùng thất vọng, đừng nói người ngoài, ngay cả bản thân y cũng không còn chút hi vọng gì với những khối đá mình đã mua.
- Ông chủ Lê cũng coi như xui xẻo rồi, mua phải phế liệu của quặng Phỉ thúy.
- Đúng vậy, cả 8 khối bên trong đều chẳng có chút tinh thể gì, phỏng chừng so với những khối đá bình thường cũng không tốt hơn.
Toàn bộ đá bị giải ra, đương nhiên cũng không còn sự náo nhiệt nữa, mọi người xung quanh một bên thở dài, một bên tản ra, giống như là sợ lây sự xui xẻo của Lê Vĩnh Hổ.

Bình Luận

0 Thảo luận