Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 261: Sơ hở.

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Con báo đều ra rồi, còn gì hay để cược chứ?
Tần Phong cười lắc lắc đầu nói:
- Vận may này vẫn có thể tiếp tục. Nếu ông lại gieo ra mấy ván con báo nữa, thì không phải là trả tiền chúng tôi sẽ rất thảm sao?
Đối diện với thuật cược của người chia bài này Tần Phong cũng hơi kinh nể. Hắn có thể nhìn ra ván đầu tiên người này đã muốn gieo con báo, chẳng qua là tính hơi sai sót một chút mới gieo ra 5,6, 6 điểm mà thôi.
Nhưng ở ván thứ 2 này thì toàn bộ đều là báo, từ đó có thể thấy được tài nghệ cao siêu của người này. Dù Tần Phong có nắm chắc phần thắng nhưng cũng không oán không thù với Henry Wei cho nên cũng không nhất thiết là phải đấu đến cùng.
- Vị tiên sinh này thật biết nói đùa, con báo đâu có thể gieo ra dễ dàng như vậy được.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Henry Wei cũng căng thẳng. Ông ta dùng thuật cược để gieo ra con báo không bị coi là lừa bịp, chắc chắn trong sòng bạc sẽ có người nghi ngờ nhưng không dám nói thẳng ra như cậu thanh niên này.
- Người khác thì chưa chắc nhưng Vệ (Wei) tiên sinh thì có thể.
Tần Phong cười cười không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía hai vị cục trưởng đang bất mãn nói:
- Hôm nay cũng không còn sớm nữa, hai vị muốn chơi tiếp, hay là...
- Không chơi nữa, không chơi nữa. Hôm nay còn phải đa tạ Lý thiếu gia và ông chủ Hà đã đón tiếp.
Hai người Vương, Triệu liên tục xua tay, nhất là cục trưởng Triệu sau khi bị Tần Phong nhắc nhở liền muốn ra khỏi hội sở này.
- Được, ông chủ Hà, chúng ta đi đổi đồng xu đi.
Tần Phong gật gật đầu. Cừa rồi thắng đồng xu của chục ván liên tiếp hắn như đã thành tâm phúc của đám người kia ngay cả Lý Nhiên cũng nể hắn.
- Sao Tần lão đệ, cậu cũng muốn đi sao?
Ra đến cửa, Đào Quân đang bày đồng xu ở trước bàn. Hôm nay anh ta đi theo Tần Phong kiếm được một khoản cũng giàu to rồi. Số đồng xu kia đổi ra cũng phải được mấy triệu.
- Anh Quân, chuyện đặt tiểu, đặt đại làm tổn hại đến thân, chỉ chơi vui một chút là được rồi.
Tần Phong để mấy đồng xu của mình lên trước bàn nói:
- Tôi là tên săn chó may mắn thôi, không ngờ là mình lại kiếm được tiền, giúp được các anh thắng hết.
Bởi vì ván cuối cùng Tần Phong đặt 400 ngàn. Sau khi bị con báo thông sát trong tay chỉ còn 60-70 ngàn. So với đám khách bạn thì số tiền hắn thắng được ít hơn bọn họ rất nhiều.
- Tần lão đệ, chuyện này dễ làm thôi mà.
Đào Quân nghe thấy vậy liền cười cầm lấy hai đồng xu màu đen phía trước nói:
- 2 triệu này coi như hoa hồng tôi chi cho lão đệ, cậu cầm lấy đi.
Hành động này của Đào Quân khiến vị cục trưởng Vương, Triệu ở phía sau Tần Phong ngây người ra. Bọn họ không quen Đào Quân nhưng biết anh ta. Vị này là đời thứ ba của Đào gia ở Bắc Kinh.
Nhưng người như vậy Tần Phong lại không cố lấy lòng khiến cho hai vị cục trưởng Vương, Triệu thấy lạ. Vốn dĩ họ còn tưởng Tần Phong là bạn của Lý Nhiên. Xem ra bây giờ, cậu thanh niên này không đơn giản như họ đã nghĩ.
- Thôi mà, anh Quân anh thắng được là bản lĩnh của anh, tôi lấy tiền của anh làm gì?
Tần Phong lắc lắc đầu đẩy hai đồng xu màu đen trở về. Qua 2 lần kết giao Tần Phong có thể nhìn ra được cách ứng xử của Đào Quân, thực ra anh ta cũng là người khá biết điều. Tiền của anh ta người khác cũng không dễ lấy.
- Được, vậy hôm nay tôi mời Tần lão đệ một bữa cơm nhé.
Đào Quân cười cười cầm tiền về, vô tư nói:
- Tần lão đệ, lúc nào có thời gian chúng ta đến Ma Cao một chuyến đi? Đó chính là thiên đường sòng bạc đàn ông mà không đến đó cho biết thì thật là uổng phí.
Đào Quân cầm 2 triệu về cũng không phải là để suy nghĩ xem một ngày nào đó có nên mời Tần Phong đi Ma Cao chơi bạc hay không. Nếu Tần Phong vẫn có vận may như ngày hôm nay thì tiền thua ngày trước anh ta đều có thể lấy lại hết.
Hơn nữa Đào Quân vẫn luôn có cảm giác mơ hồ về Tần Phong. Hôm nay Tần Phong thắng liền hơn 10 ván, có chắc là hoàn toàn dựa vào may mắn hay không?
- Sòng bạc ở Ma Cao?
Tần Phong khoát tay nói:
- Anh Quân, hay là thôi đi tôi sợ đến đó thua rồi, đến cái quần đùi cũng không còn mà mặc mất.
- Tiên sinh, mời điền vào đây một chút. Mời ngài xem số tài khoản viết trên chi phiếu.
Lúc đang nói chuyện với Tào Quân thì nhân viên tài vụ liền đặt một tờ giấy trước mặt Tần Phong. Hôm nay thắng thua hơi lớn, sòng bạc không đủ tiền mặt, chỉ có thể thông qua chuyển khoản để đổi đồng xu cho khách.
- Được rồi, anh Quân chúng tôi cáo từ trước đây.
Thấy đám Lý Nhiên đã làm xong thủ tục chuyển khoản Tần Phong cũng khoát tay áo với Đào Quân. Mấy người theo sự chỉ dẫn của nhân viên sòng bạc đi vào thang máy.
- Vương lão đệ, Triệu lão đệ, hôm nay thắng được bao nhiêu?
Sau khi ra khỏi sòng bạc, ngoài Tần Phong và Lý Nhiên thì đám người Hà Kim Long đều rất hưng phấn. Gió lạnh của mùa đông dường như cũng không thổi tắt được ngọn lửa nhiệt đang nóng trong con người họ.
- Nhờ phúc của Tần lão đệ tôi thắng được 680 ngàn.
Cục trưởng Vương sờ sờ vào túi làm bằng chứng nhưng trong lòng hơi hoảng hốt. Chỉ trong 1 tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà suýt nữa ông ta đã trở thành triệu phú. Số tiền này còn nhiều hơn tổng số tiền cả nửa đời trước mà ông ta kiếm được.
- Tôi thắng 780 ngàn, đúng là phải đa tạ Tần lão đệ rồi.
Vẻ mặt của cục trưởng Triệu tươi cười. Ở đơn vị cả bọn họ tuy là có nhiều khoản béo bở nhưng 8-9 năm nay, Sau khi xảy ra những vụ cán bộ tham ô công quỹ nghiêm trọng, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ dám nhận mấy bao thuốc lá chứ đâu có được nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
- Đâu có, hai ông anh à, chỉ là may mắn thôi.
Tần Phong xua tay liên tục cười nói với Hà Kim Long:
- Hà đại ca khá thật thà, sau này hai ông anh phải chiếu cố nhiều nhé...
Nói chuyện làm ăn phải chú ý sau này. Hôm nay đến sòng bạc rồi lại đi ra Tần Phong chưa hề đề cập đến chuyện kinh doanh. Chỉ với câu nói sau cùng này, cũng đã nói nên sự không đến nơi đến chỗn rồi.
- Lão đệ yên tâm đi, ông chủ Hà rất phóng khoáng, sau này đương nhiên là phải thân thiết nhiều hơn nữa.
Sau khi nghe Tần Phong nói, hai vị cục trưởng Vương, Triệu liền phá lên cười. Tất cả mọi người đều hiểu đối phương là người như thế nào. Chuyện sau này đương nhiên là không cần phải nói nhiều nữa.
Hai vị cục trưởng Vương, Triệu lái xe đên hội sợ gọi người ra mở cửa. Sau khi chia tay với đám người Tần Phong thì hai người nhanh chóng lái xe rời khỏi hội sở.
- Tần Phong, tôi cũng về trường, đưa cậu về luôn nhé.
Lý Nhiên lái xe nhìn Hà Kim Long hỏi:
- Ông chủ Hà đi thế nào? Hay là tôi đưa ông về trước.
Người như Lý Nhiên vốn nói chuyện rất khinh thường Hà Kim Lọng. Nhưng tâm trạng của anh ta hôm nay rất tốt. Theo Tần Phong thắng cũng được gần 1 triệu. Chuyện đầu tư lúc trước về cơ bản đã giải quyết xong.
Tần Phong nhìn Hà Kim Long nói:
- Tôi không về trường trước, anh Nhiên anh đi trước đi, tôi cùng đường với ông chủ Hà.
Tuy Hà Kim Long không biết Tần Phong tìm mình có chuyện gì nhưng vẫn chắp tay nói:
- Đúng vậy, hôm nay làm phiền cậu rồi, hôm nào đó tôi sẽ cảm tạ.
- Vậy được, lão Vương và lão Triệu bên kia chắc là không có vấn đề gì. Sau này hai người cứ trực tiếp tìm họ là được.
Lý Nhiên gật gật dầu chào hai người xong thì đi thẳng vào bãi đỗ xe.
Đợi cho Lý Nhiên đi hẳn, Hà Kim Long mới xoa xoa tay nói:
- Tần gia, chuyện hôm nay phải cảm ơn Tần gia.
- Lão Hà, chuyện di dời công ty tôi cũng có cổ phận, giúp ông không phải là tôi tự giúp tôi sao?
Tần Phong cười khoát tay nói:
- Lão Hà chắc ông còn chưa biết. Bây giờ tôi đang học đại học, chuyện kinh doanh không tiện lộ diện cho lắm...
- Đại... đại học?
Hà Kim Long nghe thấy vậy liền sửng sốt gật gù nói:
- Tần gia không phải đang nói đùa với tôi đấy chứ? Với bản lĩnh của Tần gia còn phải đi học đại học sao?
Hà Kim Long không biết chính xác về thân phận của Tần Phong. Gã vốn tưởng Tần Phong giống đám Lý Nhiên đều là con cái của những gia đình giàu có ở Bắc Kinh. Nhưng đề cập đến chuyện bằng cấp không ngờ hắn vẫn còn là một sinh viên.
- Lão Hà, ai cũng có chí, thời đại này không có học vấn cũng không làm nổi người trong giang hồ.
Tần Phong cười cười nói:
- Chuyện hôm nay coi như đã thông. Chuyện sau này anh biết phải làm thế nào rồi chứ?
- Làm thế nào? Ăn của chúng ta, cầm đồ của chúng ta, lấy tiền làm việc thôi?
Hà Kim Long nhe răng ra cười nói:
- Tiền của chúng ta cầm cũng đâu có dễ. Nếu hai người này dám từ chối tôi sẽ không tha cho họ đâu.
- Bọn họ không dám, nhưng công trình bên chỗ cục trưởng Vương vẫn còn hơi nhiều một chút, đề phòng cục trưởng Triệu, người này quá tham lam.
Vốn dĩ cảm quan của Tần Phong về cục trưởng Triệu cũng không tồi nhưng trên sòng bạc bản chất của ông ta thế nào đều thể hiện ra hết. Con người của cục trưởng Triệu tham lam vô đối, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
- Tôi biết rồi, người kia tham lam, tôi nhìn cũng không vừa mắt.
Hà Kim Long gật gật đầu suy nghĩ nhìn đèn ở Thiên môn sáng liền nói:
- Tần gia, taxi đến rồi chúng ta đi thôi.
- Ôi, từ từ, xin tiên sinh chờ một lát.
Lúc Tần Phong chuẩn bị ngồi lên xe thì có một người từ trong hội sở đi ra cản trước mặt Tần Phong.
- Henry tiên sinh, ngài... ?
Thấy Henry Wei đứng ở trước mặt Tần Phong thấy hơi lạ. Tuy đoán được đối phương là thủ hạ của Diệp Hán nhưng cũng không muốn tiếp xúc, dù sao sư phụ hắn cũng có mối giao tình với Diệp Hán. Tần Phong và ông ta cũng chẳng có sự qua lại nào.
- Tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có thời gian mời cậu có thể đến chỗ tôi uống trà không?
Henry Wei lấy danh thiếp, đưa cho Tần Phong bằng hai tay.
- Đương nhiên là có thể.
Tần Phong xoa xoa cười khổ nói:
- Nhưng Henry tiên sinh, tôi không có danh thiếp.
- Không cần, không cần...
Henry xua tay liên tục nói:
- Cậu rảnh cứ gọi điện thoại cho tôi là được.
- Được, chắc chắn rồi.
Tần Phong gật gật đầu lên xe taxi trong lòng hắn bực bội. Lẽ nào mình để lộ gì để đối phương nhìn ra sao?
- Suýt nữa thì nhìn người đi mất. Cậu thanh nhiên này sao lại học được thuật cược như thế?
Sau khi taxi đi khỏi, Henry Wei vẫn còn đứng ở hội sử dường như khiếp sợ về Tần Phong.
Vừa rồi sau khi ván cược kết thức. Henry vẫn cảm thấy có chỗ băn khoăn vì thế đã xem lại bằng ghi hình, làm cho ông ta nhìn ra vấn đề.
Vốn dĩ, lúc mỗi lần Tần Phong đặt đồng xu đều là ném, mà vị trí mỗi lần ném đồng xu luôn ở cùng một chỗ không chệch đi đâu chút nào.
Mặt bàn có sự đàn hồi, ném mà chuẩn xác như vậy thì người bình thường không thể làm được.
Thực ra động tác này của Tần Phong cũng chỉ là vô tình. Bởi vì khi rời tay rồi hắn sợ đồng xu rơi xuống chỗ khác cho nên mời dùng chút kĩ xảo như vậy.
Nhưng hắn cũng không ngờ là một chút sơ hở đó của mình đã bị Henry Wei phát hiện ra.

Bình Luận

0 Thảo luận