Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 311: Giương đông kích tây.

Ngày cập nhật : 2025-11-11 22:07:09
Cầm đèn pin lên, Tần Phong chuyên chú xem xét, hắn gần như dùng đèn pin soi đến điểm cắt, bắt đầu di chuyển, không buông tha bất kỳ chỗ sáng nào, dường như hai mắt muốn xem được đến ngọc thạch bên trong.
- Đúng là một khối đá tốt, nhưng tính cược cũng rất cao.
Tần Phong xem gần nửa tiếng mới bỏ cái đèn pin trên tay xuống.
Với sự hiểu biết của Tần Phong về ngọc thạch, khối đá này ít nhất đưa vào được 2 ngón tay, nhưng Phỉ thúy lộ ra điểm cắt trị giá cũng tầm 4,500 ngàn tệ, bởi vì những liệu đá khoảng 2 ngón tay cũng có thể thu được 7,8 cái vòng tay.
Trong đồ trang sức Phỉ thúy, ngoại trừ một số cường hào giàu có truy tìm cao băng dương lục, sẽ cần đến số vòng tay trang sức có giá trị nhất, một vòng tay hoa nổi có thể bán ra với giá trên chục ngàn tệ, nếu là vòng tay mãn lục, giá thấp nhất là 50 ngàn tệ.
- Ông chủ Tần, sao rồi, xem xong rồi chứ?
Nhìn thấy Tần Phong bỏ đèn pin xuống, Tạ Kim Ngọc bu lại, nói:
- Mấy khối đá này của tôi nếu cất thêm mấy năm nữa, cầm đến những thương vụ chào bán khác ít nhất cũng phải bán được 800 ngàn tệ, Ông chủ Tần, qua làng này rồi thì không còn cửa hàng nào thế này nữa đâu…
- Liệu đá rất tuyệt.
Trong lòng Tần Phong đã có bảy tám phần muốn cược khối đá này, bởi vì tính cược của nó vô cùng cao, khi hắn quen quen muốn bàn giá với Tạ Kim Ngọc, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tạ Kim Ngọc, trong lòng có chút “hồi hộp”.
Tần Phong đi theo Tái Thị học hết những kỹ nghệ trong Ngoại bát môn, phần lớn phải giao tiếp với đủ hạng người, người trí thức biện vật này, chính là điều đầu tiên Tần Phong muốn học.
Giống như bói toán hỏi quẻ, Tần Phong phải nhìn vẻ mặt đối phương để xem được hỉ nộ ái ố và sau đó tùy bệnh bắt thuốc, lôi ra lời nói của đối phương, từ đó mà nhìn thấu tâm tư, tạo ra những lời nói giả dối.
Ví dụ như Thiên môn Thiên thuật, muốn đi lừa gạt phải thông qua nét mặt của người suy nghĩ để biết được tâm lý của đối phương. Có thể nói, mỗi tên lừa đảo xuất sắc đều có tố chất thầy bói và tâm lý của thầy thuốc.
Nhận được soi sáng của Tái Thị, khi Tần Phong ở trong tù không có việc gì luôn thích nói chuyện với mọi người, trong những cuộc trò chuyện bình thường, Tần Phong nắm bắt được tâm lý của rất nhiều người, hắn có khả năng thông qua sắc mặt biểu cảm đọc hiểu được suy nghĩ ẩn sâu trong nội tâm của đối phương.
Ngay lúc Tần Phong nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tạ Kim Ngọc, cảm giác đầu tiên chính là người này cười rất giả tạo.
Tuy khuôn mặt béo tròn của Tạ Kim Ngọc khi cười làm cho đôi mắt híp lại, nhưng Tần Phong vẫn nhìn ra một nụ cười giảo hoạt mà người bên cạnh không thể phát hiện được từ thần sắc trong đôi mắt đó.
Nhưng Tạ Kim Ngọc đã dùng khuôn mặt tươi cười này giấu đi nụ cười lạnh kia rất tốt. Nếu không Tần Phong ở phương diện đọc biểu cảm được coi là chuyên môn này ngay cả hắn cũng suýt chút nữa xem nhẹ. Hơn nữa, khi Tạ Kim Ngọc nói chuyện đã nhấn mạnh động tác của lông mày, hẳn là đã che giấu cái gì đó.
“Mẹ nó, nhất định có mưu kế, khối đá này nhất định có vấn đề.”
Tuy Tần Phong đọc không ra suy nghĩ chính xác trong lòng Tạ Kim Ngọc, nhưng hắn có thể khẳng định, nhất định là phải chống lại bản thân mình, nói cách khác, khối đá được ông ta cực kỳ tôn sùng này nhất định tồn tại vấn đề mình không thể nhận ra.
- Ông chủ Tần, tuyệt thì mua thôi, bây giờ Myanmar cũng ít sản xuất ra liệu đá tốt nữa.
Nhìn thấy Tần Phong khen xong khối đá thì im lặng, Tạ Kim Ngọc có chút bối rối, mở miệng nói:
- Ông chủ Tần, tôi cũng là nghe được người ta nói cậu là đệ tử của Tề Công tiên sinh, mới tiến cử cho cậu khối đá, nếu là người khác thì tôi nhất định không bán.
- Có làm ăn là có kiếm tiền, để làm gì mà không bán chứ?
Nghe được câu nói của Tạ Kim Ngọc, Tần Phong càng khẳng định người này có vấn đề, lập tức nói:
- Ông chủ Tạ, tôi còn phải xem đã, nhỡ đâu thua cược 4,5 triệu tệ, tiểu đệ này đúng thật khuynh gia bại sản rồi.
Trong lòng Tần Phong cũng có chút không phục, công nghệ làm giả Phỉ thúy của hắn dĩ nhiên có thể nói là dày công tôi luyện, nhưng vừa rồi không thể xem được vấn đề của khối đá, mà là nhìn từ biểu cảm khuôn mặt của Tạ Kim Ngọc để cảm thấy không đúng, theo ý nghĩa nào đó mà nói, Tần Phong đã đoán được từ đôi mắt rồi.
- Ông chủ Tần nói rất đúng, những đồ vật đắt tiền thật sự cần phải xem kỹ lưỡng.
Tạ Kim Ngọc tuy trong lòng không tình nguyện nhưng khuôn mặt và lời nói không thể biểu lộ ra ngoài, tục ngữ nói giục tốc bất đạt, đồ vật mấy triệu tệ y cũng không hi vọng Tần Phong vừa xem đã mua luôn, người bình thường sau khi cân nhắc mãi mới thật sự ra tay.
- Điểm cắt của Phỉ thúy thì không có vấn đề gì, một khối đá to thế này bọn họ không có cách nào làm giả được.
Ánh mắt Tần Phong lại chăm chú nhìn vào khối đá, nhưng lần này hắn không nhìn vào chỗ cửa bị cắt nữa, mà chuyển sang một điểm khác, chỗ này không bị cắt, cẩn thận quan sát.
Nhìn thấy động tác của Tần Phong, mí mắt Tạ Kim Ngọc nháy liền mấy cái, đợi mấy phút sau khi ánh mắt Tần Phong rời đi trong lòng Tạ Kim Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Tạ Kim Ngọc không biết, đôi mắt Tần Phong bị tóc trên trán che lại, vừa rồi mắt cũng nháy mấy lần, bởi vì sau khi chuyển sự chú ý tới điểm đó, Tần Phong lúc ban đầu cơ hồ đã phát hiện ra khối đá này bất thường.
Điểm cắt là thật, chỗ hiện ra chất Phỉ thúy thượng hạng cũng là thật, loại trong suốt như nước kia cũng là thật, từ điểm cắt đến Phỉ thúy, hai điểm này khiến các khách cược chú ý nhất thì đều là thật, không có một chút giả dối nào tồn tại.
Nhưng trên lớp da, Tần Phong phát hiện đây là chất liệu do quặng ngọc Mạt Cương sản xuất ra, chỗ cách điểm cắt 2 ngón tay đột nhiên hiện ra một khối hoa văn hình con trăn kia, rõ ràng là giả. Hoa văn kia bao quanh khối đá hơn nửa vòng, toàn bộ đều là do con người gia công.
Nhưng người làm giả này tài nghệ vô cùng cao siêu, chất liệu đều là cắt bỏ ra từ khối đá thật, sau đó cẩn thận từng li từng tí dán lên, theo sắc thái để tạo hình từng phương diện để ăn khớp với đá gốc, có thể nói là không chê vào đâu được.
Chỉ là trong mắt Tần Phong, đừng nói hoa văn hình con trăn làm giả kia, chỉ cần dùng chất màu vẽ lên trên hắn đều có thể phân biệt được màu sắc đậm nhạt trước và sau khi vẽ, khối đá này tuy được làm giả rất cao siêu, nhưng một chút khác biệt lập tức sẽ bị Tần Phong nhận ra.
“Mẹ nó, tên ông chủ Tạ này, cao nhân con mẹ nó à, đến cả tâm lý học cũng dùng tới”.
Nhìn ra được sự giả của hoa văn kia, Tần Phong oán thầm trong lòng, thật sự có chút kính nể Tạ Kim Ngọc đối diện kia, Tần Phong sở dĩ không thể nhận ra được trong lần đầu tiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì sự chú ý ngay từ lúc bắt đầu của hắn đã để toàn bộ vào điểm cắt trên Phỉ thúy.
Điểm này Tạ Kim Ngọc dường như cũng nắm chắc tâm lý những người đi xem Phỉ thúy, chỉ cần có điểm quan trọng để chú ý, rất nhiều người sẽ xem nhẹ những chỗ khác, chế tạo thêm hoa văn kia cũng có thể lừa bịp được, cho nên ngay cả Tần Phong cũng bị lừa gạt.
Trong binh pháp, chiêu thức này của Tạ Kim Ngọc gọi “giương đông kích tây”, y dùng Phỉ thúy chất lượng cao trên điểm cắt che đi sự thật hoa văn làm giả kia.
- Vô căn cứ chế ra một đường hoa văn hình con trăn, lại còn xuyên qua khối đá thật, liệu đá này nhất định có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất lớn.
Sau khi nhìn ra chỗ giả kia, Tần Phong đã có phán đoán đối với vấn đề của khối đá này, lấy lớp da khối đá làm ấn, thông thường chỉ có 2 loại khả năng.
Khả năng thứ nhất, chính là khối đá này đã bị cắt đến đao thứ 2, sau khi cắt ra phát hiện bên trong không có Phỉ thúy, Tạ Kim Ngọc dùng loại dược phẩm đặc biệt dán lên khối đá, xung quanh điểm cắt làm ra một vòng hoa văn hình con trăn để che đậy giấu vết.
Còn khả năng thứ hai, chính là hoa văn bên dưới xuất hiện vết nứt, trong giới đồ cổ có câu thập liễu cửu liệt, lúc vết nứt xuất hiện, Phỉ thúy bên trong khối đá sẽ xuất hiện tính không xác định rất lớn.
Hơn nữa nếu vết nứt sâu vào bên trong, tính cược của khối đá sẽ trở nên rất lớn, Tần Phong quan sát hoa văn bao quanh khối đá kia quấn hơn nửa vòng, về cơ bản cuối cùng vẫn là vết nứt.
Trong cược đá, cũng có người chuyên ngăn chặn các vết nứt, có vài vết nứt sau khi mở ra cũng trở thành cực phẩm Phỉ thúy, nhưng phải quan sát tỉ mỉ màu sắc và vị trí của vết nứt cùng với độ sâu bên trong, mới có thể đem đi cược.
Nhưng Tạ Kim Ngọc đã dùng hoa văn làm giả kia để lấp đi vết nứt, Tần Phong không thể quan sát được biểu hiện của vết nứt đó.
Cho nên khối đá này được gọi là ngọc Mạt Cương cược nửa, tính cược trong lòng Tần Phong trong nháy mắt đã tăng lên gấp trăm lần, đừng nói là 4 triệu tệ, 400 ngàn tệ thôi Tần Phong cũng phải suy xét xem có đáng giá hay không.
- Ông chủ Tần, đến đây, uống một ngụm trà rồi chúng ta lại xem tiếp.
Nhìn thấy Tần Phong xem xét lớp da của khối đá, Tạ Kim Ngọc có chút chột dạ, tuy hoa văn hắn làm giả không một chút sơ hở, nhưng phàm là sự thì đều có cái vạn nhất, y cũng sợ Tần Phong nhìn ra được manh mối gì.
- Ông chủ Tạ, đợi lát nữa hãy uống trà đi.
Tần Phong khoát tay áo, đầu vẫn cúi, nói:
- Đồ vật mấy triệu tệ, xem đã kỹ lưỡng rồi đấy, đúng rồi, ông chủ Tạ, ở đây ông có cái đèn pin nào độ sáng mạnh hơn nữa không? Tôi cần xem lại mặt cắt này.
- Có, Ông chủ Tần, đây là đèn pin được nhập từ Đức, hiệu suất ánh sáng lớn hơn đèn pin bình thường rất nhiều.
Tạ Kim Ngọc vừa nói chuyện với Tần Phong về cái đèn pin dài hơn 20cm, đồng thời trong lòng cũng mất đi một sức lực lớn, y không sợ Tần Phong xem mặt cắt, bởi vì trên mặt cắt không hề động vào bất kỳ động tác gì.
- Ông chủ Tạ, đừng ngắt lời tôi nữa.
Sau khi nhận lấy đèn pin, Tần Phong ngẩng đầu lên, bất mãn nói:
- Trà này lúc nào uống cũng được, bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấy, tổn thất rất lớn đấy.
- Đó là, đó là…
Tạ Kim Ngọc cười trừ, nói:
- Ông chủ Tần cứ từ từ xem, nhất định không có ai đến làm phiền ngài nữa.
Làm cho sự chú ý của Tần Phong rời đến điểm cắt, Tạ Kim Ngọc sẽ không sợ Tần Phong xem xét nữa, hắn xem càng kỹ càng tốt, khối Phỉ thúy cực phẩm này sẽ làm cho bất cứ người nào cũng đều muốn mua.
- Vậy tốt rồi.
Tần Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt Tạ Kim Ngọc rồi lại vùi đầu xuống, đồng thời soi đèn pin vào điểm cắt, đột nhiên một màu xanh ngọc rực rỡ hiện ra từ vòng quanh đèn pin.

Bình Luận

0 Thảo luận