Tần Phong tiện thể hỏi luôn câu này làm cho Nhiếp Thiên Bảo căng thẳng. Thỏa thuận của bọn họ cũng chỉ là lời nói, nếu Tần Phong đổi ý thì Nhiếp Thiên Bảo cũng không thể làm gì.
- Ngọc cổ thời Đường khá hiếm, sản phẩm hoàn hảo như thế này mà truyền lại đến bây giờ thì lại càng ít.
Nhìn bộ ngọc 12 con giáp trong hộp gấm hội trưởng Liễu trầm ngâm một chút rồi nói: - Vật quý vì hiếm, bộ ngọc này chưa từng nhìn thấy, cũng không có ghi chép trong lịch sử, nó có ý nghĩa rất lớn trong việc nghiên cứu học thuật thời nhà Đường.
Ngoài ra bộ ngọc này chắc chắn là được làm ra từ một khối ngọc hoàn chỉnh, hơn nữa còn là ngọc Hòa Điền chất lượng rất cao. Điều càng hiếm thấy hơn nữa là mỗi một miếng ngọc là một con giáp đều thấm màu, thân ngọc vẫn chưa bị tổn hại cái này lại càng quý hiếm hơn.
Điều thứ 3 chính là, đây là cả một bộ ngọc món ngọc độc nhất vô nhị hoàn chỉnh, mức độ quý giá so với món đồ độc nhất vô nhị chỉ có hơn chứ không kém. Nếu như thiếu một cái thì giá trị của nó sẽ bị giảm đi nhưng nếu là cả một bộ thì giá trị của nó sẽ tăng lên gấp đôi...
Lần này hội trưởng Liễu nói cả Tần Phong và Nhiếp Thiên Bảo nghe đều hiểu. Hai đều đầu là nói về lịch sử và chất liệu của ngọc cổ. Còn điều thứ ba chính là để chứng tỏ cho câu nói hiếm cho nên nó quý.
Món ngọc độc nhất vô nhị chính là chỉ trên thế giới này chỉ có duy nhất một sản phẩm ngọc đó, tuyệt đối không có cái thứ hai giống nó. Giá của món ngọc độc nhất vô nhị thường cao hơn vật phẩm được lưu truyền lại thậm chí là đắt hơn cả mấy chục lần.
Ở Hồng Kông có một người thương nhân đồ cổ tiếng tăm không tốt, mấy năm trước ông ta có tham gia một buổi đấu giá các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc ở Luân Đôn. Trong buổi bán đấu giá đó đồ quý giá nhất chính là một đôi bình sứ quả trám cung nữ Thanh Hoa thời Khang Hi.
Bình sứ quả trám giống như tên của nó, bụng phình cổ thon, tạo hình khá cao, nước men sáng bóng.
Còn hình ảnh trên mặt bình là một cô gái đang mở rộng hai tay, khoa chân múa tay, vẻ mặt phơi phới ý xuân. Có hai cô một trái, một phải che mặt cười. Màu sắc rất trang nhã, các lớp rõ ràng, vẽ rất tinh xảo.
Qua phần giám định của buổi đấu giá kia, bình sứ quả trám cung nữ Thanh Hoa thời Khang Hi này chỉ có 2 chiếc cho nên nó vô cùng quý giá. Giá khởi điểm là 500 ngàn bảng Anh.
Phải biết rằng, thời điểm trước năm 45, các tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc ở nước ngoài ngoài gốm 3 màu thời Đường ra thì không có món đồ gốm sứ nào mà giá lại cao như vậy. Lúc đó rất nhiều người chú ý đến đôi bình sứ quả trám đó.
Qua một hồi đấu giá, cuối cùng bình sứ quả trám được bán với giá 3 triệu bảng Anh. Phóng viên phỏng vấn vị thương nhân đồ cổ này một hồi hỏi có phải vì đây là bộ một đôi gốm sứ độc đáo có một không hai cho nên giá của nó mới cao như vậy?
Nhưng điều khiến mọi người không thể ngờ được chính là vị thương nhân đồ cổ này cầm 1 bình trong cặp bình sứ đó đập luôn xuống đất làm vỡ tan tành không thể phục hồi lại được.
Lúc mọi người há hốc mồm trợn mắt, thì vị thương nhân đồ cổ kia dương dương tự đắc nói làm như vậy nó sẽ trở thành đồ sứ độc nhất vô nhị, giá của nó sẽ còn cao hơn nữa.
Sự thật đã chứng minh vị thương nhân đồ cổ này đã nói đúng. Sau đó một năm vào một buổi đấu giá ở Hồng Kông. Trên thế giới chỉ còn lại duy nhất một bình sứ quả trám kia, giá của nó là 8 triệu bảng Anh, viết nên một kỷ lục mới về buổi đấu giá đồ sứ triều Thanh.
Hành vi làm tổn thất di sản văn hóa của vị thương nhân đồ cổ này cũng không đáng khuyến khích nhưng chuyện này đã chứng minh sản phẩm độc nhất vô nhị đã vượt qua giá các sản phẩm cùng loại trên thị trường.
Đồng nghĩa với nó, bộ ngọc cầm tinh 12 con giáp này mỗi một con giáp là một sản phẩm độc nhất vì tạo hình trong bộ ngọc này là khác nhau. 12 sản phẩm đó hợp thành một bộ sản phẩm cho nên nó sẽ mới được Hội trưởng Liễu tôn sùng đến vậy.
- Thầy Liễu... này... bộ đồ này giá trị bao nhiêu tiền, ông vẫn chưa nói? Đều là người trong nghề, Tần Phong và Nhiếp Thiên Bảo đều hiểu đạo lý này nhưng bọn họ cũng rất quan tâm đến giá cả của bộ ngọc này trên thị trường.
- Nếu bán ra từng cái một. Ví dụ như rồng, hồ, khỉ, trâu ta sẽ được khoảng 300 ngàn. Còn lại là từ khoảng 100 ngàn đến 200 ngàn...
Nhìn bộ ngọc trong hộp gấm, Hội trưởng Liễu nói: - Nhưng cả bộ ngọc này giá cả ít nhất cũng phải ngoài 3 triệu, tôi đây mua không nổi cũng chỉ có thể định giá như vậy thôi.
- Hơn 3 triệu?
Tần Phong nghe thấy vậy liền nhìn về phía Nhiếp Thiên Bảo vẻ mặt căng thẳng. Hắn đang cười thầm, nghe Hội trưởng Liễu nói vậy có lẽ ông bạn này sợ mình sẽ không bán nữa.
- Tần Phong, tôi... Trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé.
Nhiếp Thiên Bảo cười khổ. Y cũng không ngờ là Hội trưởng Liễu lại định giá như vậy. Ban đầu y định giá cũng ngang ngửa với giá của thị trường, lúc này câu nói của Hội trưởng Liễu khiến cho Nhiếp Thiên Bảo nhất thời rơi vào tình huống khó xử.
- Bộ ngọc này không phải của ông sao?
Hội trưởng Liễu nghe ra ý trong câu nói của Nhiếp Thiên Bảo liền kinh ngạc nhìn về phía Tần Phong. Bộ ngọc quý như thế vậy lại là của người trẻ tuổi này sao?
Nhiếp Thiên Bảo sợ Tần Phong thay đổi liền vội vàng nói: - Bây giờ chưa phải của tôi nhưng tôi đã thương lượng xong với Tần Phong rồi. Cậu ấy chuyển nhượng cho tôi với giá 3 triệu.
- Thực ra 3 triệu cũng không phải là thấp, nhưng nếu qua mấy năm nữa thì giá của bộ ngọc này còn tăng lên nhiều.
Hội trưởng Liễu nói rồi nhìn về phía Tần Phong thuận miệng nói: - Không biết cậu lấy đâu ra bộ ngọc này? Là đồ gia truyền trong nhà hay sao?
Thực ra Hội trưởng Liễu hỏi cũng không có ý kiến gì khác chỉ là tò mò mà thôi. Dù sao bộ ngọc này cũng là ngọc cổ truyền đời, hơn nữa việc làm bóng nó phải trải qua 800 năm chắc chắn không phải là người một thế hệ như Tần Phong có thể có được rồi.
- Ha ha, lão Liễu, là đồ gia truyền trong nhà tôi thôi. Tần Phong cười cười đáp lại bâng quơ một câu. Hắn đâu có thể nói cho Hội trưởng Liễu biết rằng bộ ngọc này là do hắn làm chứ?
- Hội trưởng Liễu, tiểu Tần rất giỏi, cậu ấy là học sinh của lão Tề tiên sinh đấy.
Vì để cho Tần Phong không thay đổi cho nên Nhiếp Thiên Bảo cố tình nói như vậy. Là học sinh của Tề tiên sinh thì hẳn sẽ không nuốt lời phải không nào?
- Hả, là học sinh của thầy giáo?
Hội trưởng Liễu nghe thấy vậy liền cười nói: - Cậu tên là Tần Phong? Vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi. Dạo trước lúc tôi đến thăm thầy giáo, chẳng phải ông ấy đã nhắc đến tên cậu rồi sao?
- Tôi còn chưa bắt đầu đi theo thầy giáo, sau này còn phải nhờ anh Liễu chiếu cố nhiều. Tần Phong thi lễ với Hội trưởng Liễu, coi như đã quen biết vị sư huynh này.
- Thầy giáo rất coi trọng cậu đấy.
Hội trưởng Liễu cười cười cầm phong bì ở trên bàn đưa cho Tần Phong nói: - Tiểu Tần, tiền này tôi không thể nhận được các cậu mang về đi.
Hội trưởng Liễu và Nhiếp Thiên Bảo không được thân thiết lắm. Lấy tiền để giám định vật đó là chuyện hợp lý nhưng đã có mối quan hệ này với Tần Phong thì đương nhiên ông ta cũng sẽ trả lại tiền.
Bây giờ coi như Tần Phong đã hiểu thế nào là dựa vào được cây đại thụ. Trong giới đồ cổ Tề Công là một nhân vật không tầm thường. Trong nghề giám định đương nhiên cũng sẽ gặp những đàn anh đồng môn hơn nữa sẽ được rất nhiều lợi ích thực tế. Ngay cả phí giám định cũng không phải mất.
Đương nhiên, Tần Phong cũng không để cho Hội trưởng Liễu phải chịu thiệt, hắn lập tức để tiền lên bàn nói:
- Sư huynh, nếu tôi mang đồ đi giám định thì tiền này anh có thể không nhận nhưng đây là chuyện của ông chủ Nhiếp, nếu ông không nhận thì ông chủ Nhiếp sẽ không yên tâm đâu.
Nể mặt người khác, cho dù đây là huynh đệ đồng môn nhưng Tần Phong cũng không thể cản con đường làm ăn của người khác được.
Hắn nói ra câu này khiến cho hội trưởng Liễu tỏ ra tán thưởng. Ông ta nghĩ rằng trong nghề chơi đồ cổ chính là cần phải khéo léo như Tần Phong vậy.
- Đúng, đúng, Hội trưởng Liễu phí giám định này nhất định ông phải nhận.
Lúc này Nhiếp Thiên Bảo ước gì Hội trưởng Liễu nhận số tiền này. Bởi vì tiền đó là của y, sau khi Hội trưởng Liễu nhận tiền thì Tần Phong cũng phải thực hiện cam kết giữa hai bọn họ. Nếu không Nhiếp Thiên Bảo y dựa vào cái gì mà mà giám định không công bộ ngọc của Tần Phong chứ? Giữa hai người này còn có quan hệ với nhau.
- Được, nếu hai người đã nói vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Hội trưởng Liễu gật gật đầu nhìn Tần Phong nói: - Tiểu Tần, lần đầu tiên đến nhà, tối nay đừng đi đâu nữa. Lát tôi sẽ bảo bà xã làm mấy món, anh em chúng ta làm mấy chén nhé!
Đây chính là lợi ích của việc biết xử thế. Nếu lúc trước Tần Phong nhận số tiền kia thì chỉ sợ cho dù là huynh đệ đồng môn Hội trưởng Liễu cùng chẳng đến mức mời hắn ăn cơm đâu.
- Anh Liễu, hôm nay thì thực sự là không được.
Tần Phong nhìn đồng hồ đã là 7h30 tối, hắn liền cười khổ một tiếng nói: - Tôi đã có hẹn lúc 8h, sau này tôi sẽ mang rượu ngon đến bồi tội với anh được không?
- Được rồi, sư huynh đang thèm rượu ngon đây, cậu nhớ lời mình nói đấy nhé! Hội trưởng Liễu nghe thấy vậy liền phá lên cười đợi Tần Phong cất kĩ cái hộp gấm kia rồi ông ta đích thân tiễn hai người xuống lầu.
Sự đãi ngộ này khiến Nhiếp Thiên Bảo rất hâm mộ. Y cũng biết tầm quan trọng trong mối quan hệ này, y thầm quyết định nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Tần Phong.
Xe nhanh chóng ra khỏi khu biệt thự của Hội trưởng Liễu, Nhiếp Thiên Bảo nói: - Tần Phong, tôi nghe rõ Hội trưởng Liễu nói rồi, tôi có ý định thế này cậu xem có được không?
- Ồ? Anh Nhiếp nói thử xem?
Tần Phong giả bộ hồ đồ. Sau khi lên xe hắn vẫn chưa nói đến chuyện giao dịch. Dù sao thì cũng phải chém một đao hắn cũng không ngại mà ra tay tàn độc một chút.
Đương nhiên Tần Phong tự xưng mình là người phúc hậu, nói chuyện này ấy à... vẫn cần chính miệng ông chủ Nhiếp nói ra.
Nhiếp Thiên Bảo cắn chặt răng nói: - Tần Phong, anh Nhiếp của cậu là người phóng khoáng. Ngoài 3 triệu này tôi trả thêm cho cậu 500 ngàn nữa, cậu thấy thế nào?
Tuy gia sản không ít nhưng vốn lưu động mà Nhiếp Thiên Bảo có trong tay cũng không nhiều lắm. Vốn dĩ y định dùng 5 triệu để mua lại cửa hàng của Phương Nhã Chí nhưng bây giờ phải chi ra 500 ngàn nữa, y có muốn mua thì cũng không đủ tiền rồi.
Nhưng bộ ngọc này là tình cờ gặp được, chứ có muốn cầu cũng không được cho nên lúc về Nhiếp Thiên Bảo sẽ đi thế chấp một ít bất động sản để vay ngân hàng một khoản tiền. Y sẽ dùng khoản tiền này vào phí chuyển nhượng cửa hàng. Đầu tiên phải mua bằng được bộ ngọc này cái đã.
- Ai u, anh Nhiếp, anh nói gì vậy?
Tần Phong ra vẻ sửng sốt vội la lên: - Anh Nhiếp, tôi không có ý đó không phải chúng ta đã nói là 3 triệu rồi sao?
"Mẹ kiếp, đúng là một con cáo, chẳng trách lại được Tề Công coi trọng như vậy."
Nhiếp Thiên Bảo lái xe nhìn thoáng qua Tần Phong qua gương kính thầm mắng. Ngoài miệng thì hắn có vẻ ngượng ngùng nhưng rõ ràng là đồng ý mà.
- Tần Phong, cậu nói vậy là chưa hiểu anh Nhiếp của cậu rồi, tôi lại trả rẻ cậu sao?
Nhiếp Thiên Bảo xua tay ra vẻ hào phóng nói: - Chuyện này cứ thế đi, sáng mai tôi sẽ đưa cho cậu 500 ngàn trước, cậu thấy thế nào?
Nếu đã quyết định xong với Tần Phong thì thực ra Nhiếp Thiên Bảo cũng không cần phải dùng đến 500 ngàn kia. Nếu dựa vào Tần Phong mà có thể mở cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh thì 500 ngàn kia cũng không thể đổi lấy được.
- Được. Anh Nhiếp đã hào phóng như vậy thì tôi cũng xin nhận.
Tần Phong cũng không khách sáo để hộp gấm đó lên đùi Nhiếp Thiên Bảo nói: - Anh Nhiếp, đưa vật cho anh trước 500 ngàn kia lúc nào có thời gian đưa tôi cũng được.
- Ôi, đừng tôi đang lái xe mà.
Thấy Tần Phong làm như vậy, Nhiếp Thiên Bảo vừa mừng vừa sợ vội vàng dừng vào ven đường cẩn thận để hộp gấm ở sau xe. Làm như vậy mà y vẫn chưa yên tâm liền cởi áo khoác ra bọc vào hộp gấm.
- Tần Phong, 3 triệu cậu cầm trước đi. Cậu yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa nốt 500 ngàn.
Nhiếp Thiên Bảo có được bộ ngọc này vui như mở cờ trong bụng.
Kinh doanh đồ cổ nhiều năm như vậy rồi cuối cùng cũng có được một bộ ngọc xứng đáng. Chờ sau khi quay về Thạch Thị, Nhiếp Thiên Bảo tự nhiên sẽ có cảm giác rửa sạch nỗi sỉ nhục bị lừa từ mấy năm về trước.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Nhiếp Thiên Bảo, Tần Phong cũng mỉm cười. Lúc này có được 3 triệu Tần Phong đã nghĩ ra cách phải đuổi Nhiếp Thiên Bảo ra khỏi Bắc Kinh.
Lần trước để lại cho Nhiếp Thiên Bảo hai miếng ngọc Phỉ thúy giả. Lần này Tần Phong lại để cho Nhiếp Thiên Bảo đi múc nước bằng giỏ rồi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận