Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 263: Vụ án (hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Anh Mạnh, hôm nay chúng ta đến là có chuyện muốn hỏi cậu ta.
Nữ cảnh sát Tôn Lệ ở bên không biết lãnh đạo của thành vị lãnh đạo này có quan hệ gì với Tần Phong, luống cuống không biết phải làm thế nào cho tốt.
Phải biết rằng, Tần Phong là một người trong vụ án chứ không phải bị tình nghi. Sao trưởng phòng Mạnh này còn nóng nảy hơn cả cảnh sát bọn họ? Nói mấy câu mà đã nắm tay rồi.
- Ồ, tôi bị tiểu tử này làm cho hồ đồ mất rồi.
Sau khi nghe Tôn Lệ nói, Mạnh Lâm vỗ vỗ đầu, tức giận lườm Tần Phong nói:
- Tần Phong, hôm nay tìm cậu có có một vụ án yêu cầu cậu phối hợp điều tra. Hỏi cậu cái gì, cậu phải trả lời thành thật, hiểu chưa?
Không biết có phải vì lần trước Tần Phong đối xử tốt với em gái mình không mà Mạnh Lâm vừa nhìn thấy Tần Phong thì cũng quên luôn cả cơn tức trong lòng.
- Vụ án? Anh Lâm, anh không nhầm đấy chứ?
Tần Phong nghe thấy vậy mở to hai mắt nói:
- Tôi là một sinh viên, bình thường không ra khỏi cổng trường, có vụ án gì mà cần tôi phối hợp điều tra? Anh Lâm chúng ta cũng không thể lấy việc công mà trả thù riêng được.
- Lấy việc công trả thù riêng? Tại sao mà tôi phải trả thù riêng với cậu?
Vốn dĩ Mạnh Lâm đã quyết định không phản ứng gì với Tần Phong nữa, nhưng những câu này của hắn làm cho cơn tức trong lòng anh ta lại nổi lên.
- Còn không phải chuyện lần trước đồng ý với tôi nhưng chưa làm được đó sao? Muốn tìm lý do từ chối à?
Tần Phong nghe thấy vậy liền trở mình than thởi. Tuy rất nhẹ nhưng cũng vừa đủ để lọt vào lỗ tai của Mạnh Lâm.
- Đồ quỷ, ông đây đã sớm làm xong cho cậu rồi.
Mạnh Phong bị Tần Phong làm cho nổi điên liền lập tức đứng lên.
- Làm rồi?
Tần Phong mừng rỡ túm lấy Mạnh Lâm, nói lia lịa:
- Anh Lâm, tôi biết mà, anh là lãnh đạo của của Bộ, lo một chút chuyện nhỏ ấy còn không phải là chỉ mất chút công thôi sao?
- Tôi... Tôi không nói với tiểu tử cậu nữa.
Mạnh Lâm chợt phát hiện mình đã bị Tần Phong quấy rầy liền bực bội nói:
- Tôn Lệ, cô hỏi cậu ta đi. Nếu tiểu tử này không phối hợp thì dẫn đến cục cảnh sát hỏi.
- Đừng mà, anh Lâm mấy ngày nữa là đến tết Nguyên đán tôi đã đồng ý đánh đàn cho Mạnh Dao...
Tần Phong không coi sự uy hiếp của Mạnh Lâm ra gì, hắn cợt nhả nói:
- Đến lúc đó nếu tôi không đến được, anh không sợ sẽ bị em gái của mình đi tìm gây phiền toái sao?
Tuy Tần Phong còn khá ngây thơ trong chuyện tình cảm nhưng nắm rất chắc tâm lý con người, so với bác sĩ tâm lý học Mạnh Lâm này thì hắn không hề kém hơn.
Lần đầu tiên lúc tiếp xúc ở hội sở Vi Hoa, Tần Phong cảm giác Mạnh Lâm vô cùng yêu quý em gái mình. Hắn cảm nhận được địch ý từ trên người cũng là từ đó.
Quả nhiên, Tần Phong vừa nói ra câu này vẻ mặt của Mạnh Lâm liền tối sầm lại, ngồi xuống ghế. Anh ta lặng lẽ hút một điếu thuốc, anh ta sợ chính mình nói ra sẽ lại cãi cọ với đối phương.
Thấy Mạnh Lâm không nói gì, Tần Phong ra vẻ tươi cười nhìn về phía nữa cảnh sát nói:
- Chị cảnh sát, vụ án gì? Chị cứ hỏi đi, chị cần biết tôi nhất định sẽ nói.
- Gọi là cảnh sát là được rồi, bỏ chữ chị đi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tôn Lệ liền cười tuy cô cùng muốn mặt mình lạnh như băng nhưng đối với khuôn mặt thiếu niên của Tần Phong thì cũng không thể nào mà lạnh lùng được.
- Thẩm vấn cũng vô dụng thôi.
Nhìn tình hình này Mạnh Lâm cảm thấy hết cách.
Vốn dĩ gọi Tôn Lệ đi cùng là để hỗ trợ công việc. Không ngờ vừa vào Tân Phong liền gọi anh trai, chị dâu. Chuyện này mà đến tai vợ thì Mạnh Lâm cũng không biết phải giải thích thế nào cho phải.
- Được rồi.
Thấy lãnh đạo lên tiếng, Tôn Lệ cũng hạ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Tần Phong, xin hỏi từ 6h đến 7h tối qua cậu ở đâu, làm gì?
- 6h-7h?
Tần Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- 6h ăn cơm ở căn tin trường, 7h ở trong thư viện, 8h về ký túc xá, sao vậy?
- Không có gì, cậu chỉ cần trả lời câu hỏi là được rồi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tôn Lệ thở phào nhẹ nhõm. Những chỗ mà Tần Phong đến đều có thể chứng thực một cách dễ dàng. Nói cách khác là Tần Phong có chứng cớ ngoại phạm.
- Tần Phong, có phải mấy hôm trước cậu bán một bộ ngọc với giá trị 3 triệu đúng không?
Tôn Lệ vừa ghi chép vừa hỏi.
Tần Phong gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, bán cho ông chủ Nhiếp Thiên Bảo, sao vậy?
- Cậu lấy bộ ngọc này ở đâu ra?
Tôn Lệ hạ bút xuống nhìn Tần Phong chằm chằm.
- Tôi và bạn bè mở một cửa tiệm chơi đồ cổ ở Tân Thiên, có người mang bộ ngọc đó đến bán.
Tần Phong nói rất thản nhiên:
- Tôi mua bộ ngọc kia là ngọc gia truyền, không phải là di sản văn hóa không làm trái pháp luật? Xin hỏi tôi bán bộ ngọc cho ông chủ Nhiếp có gì không ổn sao?
Về cách chơi đồ cổ Tần Phong là người rõ hơn ai hết. Lai lịch của bộ ngọc này đều do hắn xử lý, thậm chí ngay cả phí mua ngọc hắn cũng đã chuẩn bị.
Đương nhiên, bộ ngọc đó là Tần Phong dùng cách sửa mái nhà dột mà đào ra. Tốn mất mấy ngàn tệ, trên phố đồ cổ ngày nào chẳng có người đến đổi, cảnh sát có muốn điều tra cũng không điều tra nổi.
Tôn Lệ lắc lắc đầu nói:
- Cậu mua bán bộ ngọc này không có chỗ nào không ổn nhưng nó đã bị đánh cắp ở khách sạn...
- Cái gì? bị người ta đánh cắp?
Tần Phong đứng phắt dậy hét lên:
- Ông chủ Nhiếp còn nợ tôi 500 ngàn chưa đưa, sao... Sao lại bị người ta đánh cắp? Vậy... 500 ngàn của tôi phải đòi ai bây giờ?
Hôm đó sau khi từ hội sở quay về trường học Tần Phong liền nhận được điện thoại của Nhiếp Thiên Bảo. Trong điện thoại y có bảo Tần Phong chờ mấy hôm nữa quay về Thạch Thị sẽ trả nốt Tần Phong 50 vạn.
Vốn dĩ Tần Phong muốn giục Nhiếp Thiên Bảo phải nhanh chóng thanh toán tiền. 500 ngàn đối với hắn mà nói không phải là một con số nhỏ.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại với bản tính làm ăn của Nhiếp Thiên Bảo, sau khi bị mất bộ ngọc chắc chắn là không muốn trả nốt 50 vạn kia. Vừa may là Tần Phong cũng có thể đuổi được y ra khỏi Bắc Kinh.
Cho nên Tần Phong vẫn chưa nhắc đến khoản 500 ngàn. Bây giờ mượn đề tài nói chuyện của mình. Hắn kéo tay áo Tôn Lệ nói:
- Chị cảnh sát, nếu các chị không tìm thấy bộ ngọc kia. Nhiếp... Ông chỉ Nhiếp có trả tiền tôi không?
- 500 ngàn gì? chuyện này chúng tôi không biết.
Tôn Lệ bị Tần Phong làm cho không hiểu ra sao cả. Cô cũng không biết Nhiếp Thiên Bảo mua bộ ngọc này còn nợ của Tần Phong 500 ngàn tệ. Nhưng cho dù có biết thì chuyện này cũng không thuộc quyền quản lý của cảnh sát.
- Ôi, các chị không thể như thế được, tôi có nhân chứng.
Tần Phong sốt ruột nói:
- Lúc Nhiếp Thiên Bảo nói còn có hội tưởng Liễu ủy viên Hội giám định ngọc ở bên cạnh tôi. Tôi có thể bảo ông ấy làm chứng cho tôi....
- Có nhân chứng? Vậy thì có thể khởi tốNhiếp Thiên Bảo...
Tuy Tôn Lệ không phải là cảnh sát kinh tế nhưng cô cũng chẳng xa lạ gì đối với những vụ án thế này. Cô lập tức nói:
- Nhưng một con số lớn như vậy, một người làm chứng không đủ. Giữa cậu và Nhiếp Thiên Bảo có văn bản, khế ước gì không?
- Không có, chúng tôi chơi đồ cổ rất ít khi viết thứ đó.
Tần Phong rút chân ra ngoài, vẻ mặt lo lắng nói:
- Không được, tôi phải đi tìm Hội trưởng Liễu, 500 ngàn đấy, Nhiếp Thiên Bảo quỵt nợ thì phải làm sao bây giờ?
- Tần Phong, cậu chờ một chút chúng tôi vẫn còn chưa ghi chép xong.
Thấy Tần Phong định ra khỏi ký túc xá, Tôn Lệ mới kịp phản ứng, hôm nay mình đến đây là để làm gì sao vừa mới nói mấy câu chưa xong mà cô đã và Tần Phong đã lạc đến vấn đề tiền mua ngọc chưa trả rồi.
- Chị cảnh sát, chị... chị hỏi nhanh một chút đi.
Tần Phong quay lại với vẻ mặt đau khổ cầm điện thoại nói:
- Họ Nhiếp kia không nhận điện thoại của tôi, anh Lâm chuyện này tôi phải trông vào anh rồi...
- Cứ ghi lời khai xong đi đã...
Nhìn Tần Phong Mạnh Lâm cũng thấy đau đầu lạ thường. Tuy anh ta biết rõ Tần Phong có điều gì đó không đúng nhưng vẫn không bắt được nhược điểm của hắn, trong lòng anh ta cực kì khó chịu.
- Tần Phong, sau khi cậu giao dịch với Nhiếp Thiên Bảo xong có nói với người khác không?
Tôn Lệ cũng biết vừa rồi mình lạc đề vội vàng đề cập đến vụ trộm bộ ngọc.
- Người khác?
Tần Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thực ra là có nói với một người.
- Là ai?
Tôn Lệ và Mạnh Lâm cùng hỏi.
- Anh Lâm, người đó anh quen, là Lý Nhiên.
Tần Phong nói lại:
- Anh ta ở bên Sở nhiên cứu, hay là để tôi giúp anh gọi anh ta đến.
- Lý Nhiên? Sao lại là tiểu tử đó?
Mạnh Lâm nghe thấy vậy sửng sốt, khoát khoát tay nói:
- Thôi đi, không cần gọi, anh ta không sao cả.
- Sếp Mạnh, người kia biết chuyện này vẫn có thể hoài nghi mà.
Tuy Mạnh Lâm là cán bộ nhưng Tôn Lệ vẫn phải làm việc chăm chỉ. Giống như vụ án này thường thường nghe thấy có người vô ý được nhắc đến cũng chuyển mục tiêu chú ý, chuyện này không phải hiếm gặp.
Sau khi nghe Tôn Lệ nói, Mạnh Lâm xị mặt xuống nói:
- Cậu ta thì có gì mà nghi ngờ? Cháu trai nhà họ Lý sao có thể đi ăn trộm được?
- Lý... cháu của lão Lý?
Tôn Lệ bị cái tên đó làm cho hoảng sợ, liền gạt cái tên Lý Nhiên ra khỏi danh sách nghi ngờ. Nếu việc này thực sự là do Lý Nhiên làm thì không cần bọn họ phải ra mặt. Lão gia nhà họ Lý cũng có thể bắn chết anh ta.
- Ôi, chị cảnh sát, có vấn đề gì thì mau hỏi đi.
Lần này Tần Phong không đợi Tôn Lệ hỏi đã nói:
- Bây giờ ông chủ Nhiếp còn ở khách sạn không? Tôi phải tìm ông ta đòi tiền. Vật mất không phải tôi trộm thì tiền cũng phải trả cho tôi chứ?
- Chuyện này... tôi không có gì để hỏi nữa.
Tôn Lệ nhìn về phía Mạnh Lêm nói:
- Sếp Mạnh, anh còn vấn đề gì cần hỏi không?
- Không.
Mạnh Lâm khoát tay nói:
- Tiểu Tôn, cô về trước đi, tôi nói chuyện khác với Tần Phong.
- Đừng mà, anh Lâm, tôi nay tôi không có thời gian tán gẫu với anh đâu.
Tần Phong lắc đầu luôn tục nói:
- Hay là... anh đợi tôi đi lấy tiền về nhé.
- Không có hợp đồng mua bán, cậu nghĩ là đối phương sẽ trả cậu mà không cần suy nghĩ sao.
Mạnh Lâm khoát tay bảo Tôn Lệ đi trước, đợi cho Tôn Lệ ra khỏi cửa, lúc này anh ta mới nói:
- Tần Phong, vụ án này thực sự không liên quan đến cậu chứ?
- Anh Lâm, có phải là anh có thành kiến với tôi không?
Tần Phong nhìn Mạnh Lâm hơi khó chịu nói:
- Chuyện tôi ngồi tù là có thật nhưng đây là vụ án oan. Có phải anh muốn tôi phải lập lại bản án anh mới nói chuyện bình đẳng với tôi không?
- Tôi không có ý đó.
Mạnh Lâm bị Tần Phong làm cho hơi xấu hổ. Vụ án Tần Phong ngồi tù 4 năm đúng là còn phải thương thảo. Mà thái độ của anh ta với Tần Phong đúng là cũng cần phải chú ý.
- Vậy anh có ý gì?
Tần Phong bất bình nói:
- Tôi còn đang tức Nhiếp Thiên Bảo sao lại làm mất đồ đây. Nhưng anh thì hay lắm, câu nói đầu tiên là nghi ngờ tôi.
- Được, vậy tôi nói cho cậu trước.
Thấy Tần Phong như vậy, sự nghi ngờ của Mạnh Lâm đối với hắn cũng giảm đi phân nửa, anh ta lập tức nói:
- Chuyện xảy ra từ khoảng 6h20 tối hôm qua. Nhiếp Thiên Bảo vừa đi ăn cơm quay về khách sạn thì bị mất đồ.
- Khoan đã, nếu Nhiếp Thiên Bảo còn ở đó thì sao đồ lại bị mất được?
Tần Phong rất không lịch sự mà ngắt lời Mạnh Lâm.
- Cậu nghe tôi nói xong đã.
Mạnh Lâm trừng mắt lườm Tần Phong nói:
- Khoảng 6h25 cả khách san bỗng nhiên mất điện....
Thì ra là ngay sau khi Nhiếp Thiên Bảo quay lại không lâu thì khách san bị mất điện. Khách sạn mà ông ta ở không có hệ thống lò sưởi mà dùng điều hòa.
Hệ thống lò sưởi thì còn có thời gian duy trì nhiệt độ nhưng điều hòa thì không được. Vừa bị mất điện chưa đến mấy phút thì nhiệp độ trong phòng lạnh hơn bên ngoài khá nhiều.
Trời tối rét, những người ở trong khách sạn không chịu được, cả một đám ra ngoài yêu cầu khách sạn phải khắc phục sự cổ. Nhiếp Thiên Bảo cũng không nghĩ nhiều, điện thoại gọi không được cũng mặc áo khoác đi xuống sảnh để tìm hiểu tình hình.
Nhưng chưa đến 10 phút đợi ở trong phòng khoảng 5-6 phút thì cuối cùng khách sạn cũng có điện.
Vốn dĩ Nhiếp Thiên Bảo cũng không nghĩ đến chuyện bộ ngọc nhưng lúc xem TV bỗng có ngườ gõ cửa, ông ta mở cửa ra thì bảo vệ của khách sạn nhắc là có người mất đồ muốn đến phòng của ông ta kiểm tra.
Nghe thấy bảo vệ nói vậy, Nhiếp Thiên Bảo liền nghĩ ngay đến hộp gấm của mình. Ông ta lập tức mở tủ ở đầu giường ra vừa nhìn thì cả người bỗng lạnh như băng.
Vốn dĩ là Nhiếp Thiên Bảo để hộp gấm ở trên tủ đầu giường nhưng bây giờ chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Ông ta như kẻ điên lục lọi khắp phòng sau đó tuyệt vọng đi báo cảnh sát.
Ngoài Nhiếp Thiên Bảo thì ở tầng 1 cũng có 4 người mất đồ. Nhưng phần lớn bọn họ chỉ mất chút tiền mặt và mấy vật phẩm linh tinh giá trị khoảng 1 ngàn, không thể sánh bằng bộ ngọc kia của Nhiếp Thiên Bảo gì.
Mất đồ giá trị đến mấy triệu là một vụ án đặc biệt cho nên từ khi vụ án xảy ra chưa đến hơn 10 tiếng đồng hồ tổ chuyên án đã tìm đến Tần Phong.
- Anh Lâm, không phải châm chưa đủ mạnh đấy chứ?
Nghe Mạnh Lâm nói vụ án này Tần Phong lại càng khâm phục lão tặc Miêu Lục Chỉ kia bội phần. Ông ta làm việc thữ sự rất cản thận chẳng những làm chuyện này rất đẹp mà còn khuấy đục nó lên nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận