Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 312: Lợi đến lợi đi

Ngày cập nhật : 2025-11-11 22:07:18
Nhắc tới điểm cắt lộ ra Phỉ thúy trên khối đá này, thật sự đạt tới biểu hiện của Phỉ thúy thượng hạng, tuy chưa tới mức thủy tinh nhưng màu xanh biếc thỏa mãn con mắt kia cũng làm nổi bật thêm nhiều điểm.
Cho dù Tần Phong hoàn toàn rọi đèn pin vào nó, cũng không thể ngăn cản được sự thèm muốn đối với màu xanh biếc kia, một màu xanh ngát, dưới ánh sáng đèn ngay cả tay của Tần Phong cũng bị nhuộm màu.
Nhìn một hồi lâu, Tần Phong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh khối đá, tắt đèn pin, ánh mắt dán lên điểm cắt, bộ dạng chăm chú như vậy khiến những người xung quanh ngay cả thở cũng phải nhẹ đi vài phần vì sợ quấy rầy Tần Phong.
Những người có kinh nghiệm cược đá đều biết, kiểm nghiệm đá là một động tác vô cùng cẩn thận, có những người ngay cả một chỗ nhô lên nhỏ nhất trên khối đá cũng không bỏ qua, một khối đá có thể xem trong vòng vài tiếng đồng hồ.
Cho nên hành động của Tần Phong không khiến cho người ta nghi ngờ, để không làm phiền tới Tần Phong, Hoàng Bính Dư kéo Tạ Kim Ngọc ra bên ngoài nói chuyện.
Chỉ là ai cũng không biết, hai mắt Tần Phong đã rủ xuống, gần như là đã nhắm lại, hắn đang cố gắng điều chỉnh hô hấp, muốn đưa mình vào trạng thái suy tưởng kỳ ảo vô lo vô nghĩ.
“Chuyện gì thế này? Tại sao không thể thiền?”
Qua 4,5 phút đồng hồ, Tần Phong vẫn không tĩnh được tâm, khiến cho hắn nhịn không được chút bực bội, không nhập vào được trạng thái suy tưởng, hắn không thể nghiêm cứu được khối đá này biểu hiện như nào.
“Nội tâm người này một khi đã có dục vọng sẽ khó mà bình tĩnh được.”
Tần Phong lắc lắc đầu, hắn phát hiện bản thân cũng không thể tùy tiện dùng phương thức này để chọn khối đá, chưa kể đến bản thân không thể bất cứ chỗ nào cũng nhập được vào suy tưởng, kể cả có nhập vào rồi cũng rất dễ bị người khác làm tan mất.
Hít một hơi thật sâu, Tần Phong thải hết tất cả tâm tư tạp niệm ra ngoài, trong đầu không nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, dựa theo công pháp một hít một thở khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Phương pháp này quả nhiên hiệu quả, chưa đến mười phút Tần Phong đã cảm thấy toàn bộ con người đều trở nên nhẹ nhàng bay bổng, tư tưởng mở rộng ra tứ phía, không cảm nhận được trọng lượng của cơ thể.
“Xem ra đi vào cõi tiên như cổ nhân nói không phải từ hư cấu mà ra, giống như mình hiện tại chẳng lẽ tư duy không tồn tại”.
Tuy con mắt đã nhắm chặt nhưng suy nghĩ của Tần Phong vẫn có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay xung quanh mình như thế nào, chẳng qua giọng nói của những người kia có chút vang vọng, tựa hồ như từ trên trời truyền đến.
Trong suy nghĩ của Tần Phong, cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự biến hóa ngũ hành của không khí, kim mộc thủy hỏa thổ tựa hồ đều có màu sắc của riêng mình, mà những khối đá trước mắt và trên mặt đất kia cũng tản ra các loại hào quang để phóng thích linh tính của chính mình.
- Quả nhiên có vấn đề, đây là tập sau của tôi rồi?
Khí Tần Phong tập trung chú ý vào khối đá trước mặt, đột nhiên phát hiện ra vấn đề ngay ở chỗ đó.
Khối đá này ngoài chỗ điểm cắt hiện ra màu xanh đậm ra, những chỗ khác màu sắc rất nhạt và gần như là không có.
Nhất là những chỗ làm giả hoa văn, so với điểm cắt quả thực phân biệt rất rõ ràng, những chỗ mờ mờ không có biểu hiện gì, cũng không cảm nhận được chút linh tính nào.
Cảm nhận được những điều này, Tần Phong làm sao còn có thể không hiểu rõ, những người tự nguyện tiến cử mình chính xác là có dã tâm, muốn bán khối đá làm giả này với giá cao cho mình.
Tuy nhìn thấy rõ sự thật về khối đá này, nhưng không dễ dàng gì mới nhập được vào trạng thái suy tưởng, suy nghĩ của Tần Phong từ khối đá này lại trở nên mơ hồ, khiến cho bốn phía xung quanh mình đều cảm nhận được một phen.
- A? màu sắc khối đá kia đậm như vậy?
Khi Tần Phong đang xem khối đá xa tầm 4m, đột nhiên kinh hãi vì bên ngoài của khối đá kia, được bao trùm bởi một tầng ánh sáng lấp lánh, bao bọc trọn vẹn khối đá.
Nhưng ánh sáng này không phải chỉ có một loại mà lẫn lộn hồng, vàng, xanh, đủ loại sắc màu sặc sỡ, vô cùng bắt mắt.
- Bên trong một khối đá có thể hình thành mấy loại màu sắc ư?
Tần Phong có chút hoài nghi, dựa theo những hiểu biết của hắn, tuy rằng Phỉ thúy có màu hồng, màu vàng, thậm chí cả không màu cũng tồn tại.
Nhưng do môi trường hình thành Phỉ thúy khắc nghiệt, Tần Phong chưa từng nghe nói một khối đá có thể tạo ra Phỉ thúy nhiều loại màu sắc, tỷ lệ này dù có tồn tại cũng vô cùng thấp.
- Khối đá này hẳn là đáng giá mua.
Suy nghĩ của Tần Phong dừng lại một hồi trên khối đá, lúc này mới rời đến khối đá khác.
Phải nói rằng chất lượng đá của Tạ Kim Ngọc không tồi, ít nhất 4,5 khối đá bên ngoài đều có màu sắc bao quanh, chỉ là trừ khối đá nhiều màu kia, còn lại so với đá của Lê Vĩnh Càn đều có chút thua kém.
Tần Phong biết bản thân nhập vào trạng thái suy tưởng không thể duy trì quá lâu, bằng không sẽ khiến cho người khác hoài nghi, sau khi ghi nhớ trong đầu vị trí mấy khối đá kia, Tần Phong lập tức thoát khỏi trạng thái suy tưởng.
- Ồ, chờ đến mức mất kiên nhẫn rồi?
Tần Phong cúi đầu, hai mắt vẫn hơi nhắm, từ từ mở ra, đồng thời lỗ tai cũng vọng tới tiếng nói chuyện của đám người Hoàng Bính Dư.
- Chú Hoàng, Tần Phong xem đến nửa ngày rồi, vẫn không nhúc nhích như thế có phải là choáng váng không ?
Chu Khải không hề hiểu phương pháp kiếm nghiệm đá của Tần Phong, người khác đều di động để xem, còn Tần Phong chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, chỉ dán mắt vào một vị trí, hơn nửa tiếng đồng hồ gã không thấy Tần Phong có chút động tĩnh gì.
- Khải Tử, cược đá không được nóng vội, để Tần Phong xem một chút đi, ông đừng quấy rầy hắn.
Tần Phong vs Hoàng Bính Dư xưng hô là anh em, nhưng Chu Khải gọi là chú, cho nên lời nói của Hoàng Bính Dư gã không dám không nghe, chỉ có thể buồn thiu nhìn xuống mấy khối đá dưới chân.
- Nhìn không thấu, xem không hiểu.
Tần Phong giống như cao tăng ngồi thiền, cơ thể cuối cùng đã động đậy rồi, nhưng nói ra hai câu đều khiến Tạ Kim Ngọc trong lòng lạnh đi một chút, nhìn không thấu xem không hiểu, vậy hắn có khả năng mua khối đá này không?
- Ông chủ Tần, với đối mắt của ngài thì nhất định sẽ nhìn thấu rồi?
Tạ Kim Ngọc trong lòng sốt ruột, trên mặt không chút biểu lộ, đến bên cạnh Tần Phong, nói:
- Lá gan của lão Tạ tôi nhỏ, chỉ dám buôn bán thành thật, bằng không một đao kia tôi tự cắt lấy, không có lời hoàn lại tiền.
- Không có lời hoàn lại tiền
Tần Phong ngẩng đầu, cười như không cười, nói:
- Ông chủ Tạ nói đùa rồi, nếu như ông dám không có lời hoàn lại tiền, chúng ta lập giấy tờ công chứng đi, khối đá này tôi mua 5 triệu, nếu cược thua, số tiền này đảm bảo hoàn lại chứ?
Tần Phong sớm biết từ trong suy tưởng, khối đá này chỉ có Phỉ thúy trên điểm cắt.
Nhưng loại liệu đá dương lục này nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ra vài cái vòng tay, giá trị khoảng 400-500 ngàn tệ, cách xa cái giá 5 triệu mà Tạ Kim Ngọc đưa ra.
- Công chứng? Ông chủ Tần nói giỡn sao?
Tạ Kim Ngọc bị Tần Phong làm cho sửng sốt, may là tính khí hắn tốt, khuôn mặt lộ ra chút buồn thiu, châu báu tuy không thể đưa vào loại đồ cổ, nhưng nhiều chỗ vẫn có sự tương đồng.
Nhất là cược đá, người mua đảm bảo đền bù khối đá của chính mình? Nếu vậy, Tạ Kim Ngọc chi bằng mỗi khối một đao, đem toàn bộ đá của mình ra cắt là xong.
- Ông chủ Tạ, thật là tôi và ngài đang nói đùa rồi.
Tần Phong trên mặt lộ chút không hài lòng, nói:
- Ngài có thể nói đùa tôi, chẳng nhẽ tôi không thể nói đùa ngài.
“Mẹ kiếp, có loại nói đùa như vậy sao?”
Tạ Kim Ngọc oán thầm một câu, nhưng y vẫn nghĩ đến lời nhắn nhủ của Đậu lão đại, không muốn trở mặt với Tần Phong, lập tức cười xòa nói:
- Mọi người đều là nói đùa thôi, haha, đều là nói đùa mà.
- Tần Phong, nếu đã nhìn không thấu, vậy chúng ta đi đi.
Chu Khải đứng bên cạnh đã chờ đến mức sốt ruột, tục ngữ có câu trăm nghe không bằng một thấy, lần đến tham gia giao dịch Phỉ thúy này, gã cảm thấy cược đá không có gì thần bí như truyền thuyết nói, ngược lại còn vô cùng nhàm chán.
- Aiza, người anh em, vội gì thế, Ông chủ Tần vẫn chưa nói có mua hay không mà.
Khiêm tốn đối mặt với Tần Phong, nhưng lại khiếm nhã với Chu Khải, Tạ Kim Ngọc không cần có khuôn mặt hòa nhã, hơn nữa một bên nói chuyện, một bên chen vào giữa Chu Khải và Tần Phong.
- Ông chủ Tạ, tôi có một lời thật, không biết có nên nói hay không?
Nhìn Tạ Kim Ngọc, Tần Phong thở dài, cổ nhân Tư Mã Thiên từng nói “thiên hạ rộn ràng, toàn là lợi đến, thiên hạ nhốn nháo, lợi toàn ra đi”, danh ngôn thiên cổ quả nhiên đến nay vẫn là đạo lý không thể phá vỡ được.
- Ông chủ Tần có chuyện nói thẳng, chắc hẳn khối đá của tôi có vấn đề?
Nghe được câu nói của Tần Phong, Tạ Kim Ngọc trở nên kích động, âm thanh giọng nói cũng cao hơn đôi phần, nói:
- Màu lót của loại nước này ai cũng đều có thể xem được, lão Tạ tôi buôn bán làm ăn thời gian qua đều nói đến hai chữ Lương tâm.
- Nói đến hai chữ Lương tâm?
Tần Phong trong lòng…, lấy ra khối đá có hoa văn làm giả che giấu vết nứt kia, làm ăn như vậy còn mạnh mồm nói mình buôn bán có lương tâm, sợ rằng lương tâm của y sớm đã bị chó ăn mất rồi?
- Có thể nhìn ra được, việc làm ăn của ông chủ Tạ rất lớn, nhất định là có uy tín.
Tần Phong cố nén sự ghê tởm trong lòng, tâng bốc Tạ Kim Ngọc một câu, chuyển chủ đề nói:
- Nhưng buôn bán là buôn bán, Phỉ thúy ở điểm cắt trên khối đá này chỉ là loại băng mà thôi, cứ cho là nước lót không tồi, màu sắc rất diễm lệ, nhưng cũng không thể đến cái giá 5 triệu nhiều như vậy.
- Ông chủ Tần, không thể nói như vậy được, ông cần biết, loại nước này nếu ngấm vào trong thì 10 triệu cũng không đủ đâu.
Nghe thấy Tần Phong bới lông tìm vết, Tạ Kim Ngọc phản lại một hơi, y là thương nhân nhiều năm, biết rằng nếu đối phương không có hứng thú, ngay cả nói cũng sẽ không nhiều lời, chỉ có khách hàng thích bới lông tìm vết mới chính là người mua chân chính.
- Ông chủ Tạ, nếu như từ chỗ nước đến điểm hoa văn cắt đi thì…
Tần Phong lắc đầu, nói:
- Đừng nói 10 triệu, một triệu cũng không đáng giá.
- Sao…sao lại có thể như vậy chứ.
Đột nhiên nghe Tần Phong nói như vậy, Tạ Kim Ngọc hắng giọng, vội vã nói:
- Phía dưới hoa văn có Phỉ thúy, người trong nghề đều hiểu, sao lại có thể cắt đi chứ?
- Ông chủ Tạ ông nói cũng đúng, nhưng khối đá này tính cược lớn quá, giá 5 triệu tôi thấy không được.
Tần Phong khoát tay áo, nói:
- Thế này đi, ông chủ Tạ, để tôi xem khối khác, coi như vì thái độ của ngài, hôm nay tôi không mua khối đá này cũng sẽ chọn vài khối đá khác.
- Vậy…vậy được rồi.
Tiền là của Tần Phong, Tần Phong không đồng ý mua, Tạ Kim Ngọc cũng không chi phối suy nghĩ của hắn, lập tức nói:
- Vậy ông chủ Tần chọn vài khối đá khác đi, về phần khối đá này, giá cả chúng ta cũng nên thương lượng cho tốt.
Khối đá này thật sự do Tạ Kim Ngọc mua toàn bộ về từ Myanma, mời Vua Phỉ thúy của Vân Nam cắt một đao, người đó cũng không nhận danh hiệu Vua Phỉ thúy, một đao đã cắt được khối đá ra.
Nhưng sau đao đó, Tạ Kim Ngọc cũng không dám giải nữa, bởi vì theo phán đoán của Vua Phỉ thúy, vết nứt của khối đá sẽ xuyên qua cả khối đá, nếu tiếp tục giải sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Vì thế sau khi từ Vân tỉnh trở về, Tạ Kim Ngọc tìm một cao nhân gia công thêm hoa văn hình con trăn, tính thêm tiền làm giả nhập từ Myanmar về, y tổng cộng hết hơn 120 ngàn tệ.
Nhưng chuyện này có nhiều người trong nghề biết quá, khối đá của Tạ Kim Ngọc không dễ gì bán ra, thậm chí trong những đợt giao dịch Phỉ thúy lớn hắn cũng không dám lấy ra.
Mà trước mặt Tần Phong nhìn qua giống như một tên chíp hôi, chắc sẽ không biết chuyện giải đá của Vua Phỉ thúy, Chu Khải như vậy đốt đèn lồng cũng khó mà tìm ra? Cho nên kể cả Đậu lão đại không tìm gã, gã cũng sẽ lừa dối Tần Phong mua khối đá này.

Bình Luận

0 Thảo luận