Từ sau giải phóng đến cuối thập niên 70, Trung Quốc đã trải qua rất nhiều cuộc cải cách lớn khiến lòng người hoang mang, cho dù là ở đầu thời kỳ cải cách mở cửa vẫn rất nhiều người duy trì thái độ xem chừng.
Ngoại trừ những hộ kinh tế cá thể được thành lập bởi những người mãn hạn tù mà phần trước đã đề cập đến, những gia tộc có sản nghiệp kếch sù, hơn nữa đã chuyển số sản nghiệp này ra nước ngoài cũng không dám tùy tiện tiến vào thị trường nội địa.
Có thể nói, cuối thập niên 80 cho đến đầu thập niên 90 là thời kỳ bỏ trống của rất nhiều ngành sản xuất, lúc ấy người tiến vào những ngành sản xuất này không ai là không kiếm được lợi nhuận khổng lồ.
Phương Nhã Chí chính là như thế, với tầm nhìn hơn người và sự dám nghĩ dám làm, ông ta gần như đã độc quyền ngành ngọc thạch Trung Quốc trong thời kỳ đầu và giữa thập niên 90.
Khi đó các ngành sản xuất chưa bị giám sát giá cả, nguyên liệu ngọc thạch rẻ, giá bán ra sau khi gia công thường có thể gấp chục, gấp trăm lần, có thể nói là một ngành sản xuất mang lợi nhuận kếch sù, Phương Nhã Chí nhờ vậy mà tích lũy được gia sản bạc tỷ.
Dưới tình hình đó, để lập nên thương hiệu cửa tiệm lâu đời, Phương Nhã Chí bỏ ra gần một chục triệu dựng một cửa tiệm trung tâm Nhã Trí Trai trong Phan Gia Viên mới xây.
Đương nhiên vẫn giữ lại cửa tiệm Nhã Trí Trai chính ở Lưu Ly Xưởng, dù sao đó cũng là bảng hiệu được hun đúc cả trăm năm.
Sau khi tiệm mới khai trương thì càng khẳng định được vị trí dẫn đầu trong ngành ngọc thạch Trung Quốc của Nhã Trí Trai.
Nhã Trí Trai trong Phan Gia Viên không chỉ bán lẻ mà có rất nhiều khách từ Nam chí Bắc đến nhập hàng, sự dao động của giá cả ngọc thạch ở Nhã Trí Trai có thể ảnh hưởng đến ngành ngọc thạch cả nước.
Nhưng tình hình tốt đẹp đó cũng chỉ duy trì được vài năm.
Đến thời kỳ giữa thập niên 90, không riêng gì một số thương nhân đồ cổ lâu đời ở Bắc Kinh nhắm vào ngành ngọc thạch, ngay cả những thương nhân châu báu truyền thống của Hongkong cũng có ý muốn chen một chân.
Sự độc quyền mỏ quặng ngọc thạch ở Tân Cương rất nhanh đã bị các thương gia có thực lực hùng hậu phá bỏ, các cửa tiệm châu báu ngọc thạch đủ loại cao cấp, vừa và nhỏ mọc lên như nấm, xuất hiện trong khắp các ngõ ngách ở Bắc Kinh.
Kể từ đó, đối diện với sự tăng giá nguyên liệu ngọc thạch và sự cạnh tranh khốc liệt, lợi nhuận của vương quốc ngọc thạch Phương Nhã Chí giảm xuống rất nhanh, gặp phải sự thách thức lớn từ thị trường.
Tuy rằng tiến vào thị trường sớm, vị trí của Nhã Trí Trai trong ngành ngọc thạch Trung Quốc vẫn rất vững chắc, nhưng sự cạnh tranh của các thương gia châu báu lớn đến Hongkong vẫn khiến Phương Nhã Chí chịu áp lực lớn.
Bởi vì việc kinh doanh của Phương Nhã Chí trải ra quá rộng, thu hồi vốn tương đối chậm, lại thêm một số quyết định sai lầm, nhất thời Nhã Trí Trai gặp khó khăn trong xoay vòng vốn.
Phương Nhã Chí cũng là một người quyết đoán, lập tức chuyển nhượng hơn 10 chi nhánh trong nước, thu về trong tay số tiền vốn hàng trăm triệu, củng cố mấy cửa tiệm ở Bắc Kinh.
Nhưng Phương Nhã Chí không chịu làm người ngoài cuộc, từ thương hiệu đứng đầu ngành ngọc thạch trong nước hiện giờ lại chỉ cố thủ ở Bắc Kinh, Phương Nhã Chí không cam lòng, vì thế bắt đầu tìm kiếm cơ hội khác.
Thời điểm năm 1995, khi đi khảo sát ở tỉnh Quảng Đông, Phương Nhã Chí đã tiếp xúc với ngọc Phỉ thúy, loại ngọc thạch đẹp, quý vì màu xanh, khiến ông ta mê mẩn, hơn nữa còn đánh hơi được cơ hội kiếm tiền lớn từ đó.
Vì thế Phương Nhã Chí đích thân đi đến Myanmar, nơi sản sinh ra Phỉ thúy khảo sát. Sau khi tiến hành phân tích thị trường nhiều lần, Phương Nhã Chí quyết định đầu tư vào trang sức Phỉ thúy cao cấp và trung cấp.
Loại ngọc thạch từng được Thái hậu Từ Hi và Tống Mỹ Linh yêu thích, một khi đưa ra sẽ nhận được phản hồi mạnh mẽ từ thị trường, nhất là mặt nhẫn mắt mèo xanh lục rất được đám nhà giàu mới nổi ưa chuộng.
Nhã Trí Trai lặng lẽ suốt mấy năm, dựa vào thị trường Phỉ thúy, rốt cuộc lại được nở mày nở mặt, điều này khiến Phương Nhã Chí rất hưng phấn, bắt đầu công tác chuẩn bị.
Kinh doanh ngọc thạch, nguyên vật liệu là một yếu tố rất quan trọng, không có nguồn ngọc thạch nguyên khối tốt cho dù có con đường tiêu thụ tốt cũng bó tay.
Mấy năm trước việc kinh doanh ngọc thạch của Phương Nhã Chí gặp khó khăn, chính bởi vì thị trường nguyên vật liệu ở Tân Cương bị đông đảo thương gia châu báu liên kết với nhau phá hoại, cho nên sự độc quyền thị trường bị phá vỡ.
Nhìn thấy cơ hội kiếm tiền trên thị trường Phỉ thúy trong tương lai, Phương Nhã Chí không muốn phạm phải sai lầm như trước kia nữa, vì thế muốn tích trữ lượng lớn đá ngọc thạch nguyên khối chất lượng cao, cho dù sau này có người đầu tư vào thị trường Phỉ thúy, ông ta cũng không bị động giống trước kia nữa.
Nhưng đá Phỉ thúy nguyên khối khác với ngọc thạch, bên ngoài nó còn bị bọc bởi một lớp đá.
Trước khi bỏ đi lớp đá ngoài, không ai biết được trong đá nguyên khối có Phỉ thúy hay không, câu nói Thần tiên cũng khó đoán trong đá có ngọc hay chăng chính xác mà nói hẳn là để hình dung đá Phỉ thúy nguyên khối.
Vì thế từ thập niên 30-40, Phỉ thúy vẫn luôn duy trì một tập tục, cũng tức là khách đến chọn đá chỉ có thể dựa vào biểu hiện bề ngoài mà chọn mua.
Tất cả đá nguyên khối đều bán theo cân, nếu đá mà khách mua được cắt ra Phỉ thúy thì là thắng cược, nếu bên trong không có Phỉ thúy thì là thua cược.
Do các ông chủ mỏ quặng ở Myanmar tránh việc mạo hiểm nên đá nguyên khối đều bán bằng cách đánh cược, cho nên các thương nhân đến từ Trung Quốc và Đông Nam Á cũng đều tham gia giao dịch như vậy.
Ở Myanmar, giao dịch như vậy được gọi là bán đấu giá Phỉ thúy, trang sức Phỉ thúy càng được hoan nghênh ở Trung Quốc và Đông Nam Á thì lượng giao dịch bán đấu giá Phỉ thúy mỗi năm càng lớn.
Giá cả một Phỉ thúy nguyên khối từ mấy ngàn đôla lúc đầu lập tức tăng vọt lên hàng triệu đôla, thu hút thương nhân Phỉ thúy và những kẻ ham mê cờ bạc từ các nơi trên thế giới.
Căn cứ vào tình hình của Phương Nhã Chí, là người làm ăn, ông ta nên mua lại đá Phỉ thúy nguyên khối đã thắng cược từ tay đám người cược đá, như vậy tuy rằng giá cả cao hơn nhiều nhưng không phải mạo hiểm.
Nhưng phần trên đã nhắc đến, Phương Nhã Chí quá ham cờ bạc, ông ta thường dựa vào trực giác của mình mà đưa ra một số quyết định thoạt nhìn không đáng tin lắm, cũng giống như quyết định tiến vào thị trường ngọc thạch thập niên 80.
Phàm là người ham mê cờ bạc đều không thể cưỡng nổi sự kích thích tâm lý mạnh mẽ của việc cược đá, Phương Nhã Chí cũng vậy, tự xưng là cả đời chơi ngọc, hiểu rất rõ ngọc thạch, ông ta cũng gia nhập vào đám người cược đá.
Lúc đầu Phương Nhã Chí rất cố gắng kiềm chế, chỉ cược một số đá nguyên khối mấy trăm ngàn, có được có mất, nhìn chung được nhiều hơn mất, điều này khiến ông ta lại càng tin tưởng hơn vào mắt nhìn của mình.
Hơn nữa từ năm 1997, thương nhân kinh doanh Phỉ thúy trong nước cũng nhiều hơn, điều này khiến Phương Nhã Chí vốn từng bị người cùng ngành cạnh tranh cảm thấy lo lắng, vì thế hành động của ông ta trong thị trường cược đá càng trở nên liều lĩnh hơn.
Mấy trăm ngàn đến mấy triệu, mấy triệu lại tăng lên hàng chục triệu, Phương Nhã Chí không chỉ xuất hiện trong bán đấu giá Phỉ thúy một năm hai lần ở Myanmar mà ở một số bán đấu giá nhỏ được tổ chức ở Quảng Đông Phương Nhã Chí cũng nhất định phải đến.
Nhưng phong thủy thay đổi, đến thời kỳ cuối thập niên 90, may mắn đã rời khỏi Phương Nhã Chí.
Khi theo đuổi đá Phỉ thúy nguyên khối chất lượng cao, Phương Nhã Chí đã đầu tư một số vốn lớn, nhưng kết quả cắt đá lần nào lần ấy đều khiến ông thất vọng, số tiền vốn gần trăm triệu lại chỉ có thể đổi lấy Phỉ thúy đáng giá một hai triệu tệ.
Nhưng Phương Nhã Chí lúc này đã hoàn toàn lún sâu vào khoái cảm một đao thiên đường, một đao địa ngục của cược đá, muốn ngừng cũng không thể ngừng được, cho đến khi tài khoản ngân hàng và tiền vốn quay vòng của cửa hàng đều báo nguy, Phương Nhã Chí mới tỉnh ra.
Phương Nhã Chí tỉnh táo lại, tính toán sổ sách, suýt chút nữa ngất đi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm, ông ta đã đốt 180 triệu tệ vào thị trường cược đá, dẫn đến việc kinh doanh không thể tiếp tục được nữa vì vấn đề tiền vốn.
Phương Nhã Chí hiện tại có một kho đá Phỉ thúy nguyên khối chất lượng cao nhưng ngay cả tiền gia công số đá này cũng không có, lại nợ lương công nhân gần một triệu tệ, hiện tại có thể nói là vô cùng hoang mang.
Dưới tình huống này, Phương Nhã Chí chỉ có thể thu hẹp quy mô kinh doanh tiêu thụ.
Tiền thuê ba năm cửa tiệm ở Phan Gia Viên cộng thêm tiền lương của nhân viên bắt buộc Phương Nhã Chí phải vội vàng hành động để giảm thiểu chi phí.
Ông chủ Chu và Phương Nhã Chí quen biết nhau hơn 20 năm, cũng coi như bạn bè tri kỷ, tất nhiên biết Phương Nhã Chí gặp phải tình huống khó khăn, vì thế hôm qua sau khi hứa với Tần Phong, liền thăm dò Phương Nhã Chí một chút.
Kết quả chính là như những gì ông chủ Chu nói với Tần Phong, Phương Nhã Chí có ý chuyển nhượng, nhưng điều kiện thế nào vẫn cần đích thân Tần Phong bàn bạc với đối phương.
- Thì ra chuyện là như vậy.
Sau khi nghe ông chủ Chu nói xong, Tần Phong cười khổ, việc kinh doanh của đối phương quả thực trải quá lớn, chỉ dựa vào hơn một triệu tiền vốn trong tay hắn mà muốn mua lại cửa tiệm này chẳng khác nào rắn nuốt voi.
Cần phải biết, chuyển nhượng cửa hàng không chỉ trả tiền thuê là xong việc, mà còn phải gánh vác một phần những trang thiết bị trước đó đối phương đã đầu tư.
Lúc trước để tạo cửa tiệm trung tâm Nhã Trí Trai, Phương Nhã Chí đã đầu tư gần chục triệu, cho dù đồ cũ giảm 60%, Tần Phong vẫn phải bỏ ra 4 triệu tệ tiền mặt, hắn quả thực không gánh nổi.
Không chỉ Tần Phong, Tạ Hiên lúc này cũng im lặng, gã và Tần Phong cộng lại có thể bỏ ra khoảng 400 ngàn, cho dù có cộng thêm một triệu của đám người Tân Nam, muốn mua lại cửa tiệm này cũng là chuyện không có khả năng.
- Cậu Tần à, cửa tiệm Nhã Trí Trai này rất có tiếng trong ngành kinh doanh đồ cổ ở Bắc Kinh đó, mua lại nó, cậu không cần quảng cáo, tôi thấy bỏ thêm chút tiền cũng đáng thôi.
Ông chủ Chu cũng không biết tiền vốn của Tần Phong có bao nhiêu, nhưng đã là đệ tử của Tề lão gia, nhất định là không thiếu tiền, nên mới giựt dây Tần Phong tiếp nhận cửa hàng.
Sau khi nghe ông chủ Chu nói, Tần Phong ngẫm nghĩ, nói: - Ông chủ Chu, hay là chúng ta xem qua cửa tiệm một chút đi, chuyện này cũng không thể quyết định trong thời gian ngắn được.
- Được, tôi dẫn các cậu đi xem, cậu Tần, nhất định cậu sẽ vừa lòng thôi.
Ông chủ Chu nghe vậy đứng dậy, quan hệ của ông và Phương Nhã Chí vô cùng tốt, cũng không đành lòng nhìn cửa tiệm của ông bạn già miễn cưỡng chống đỡ, Nhã Trí Trai hiện tại còn mở ngày nào thì còn phải tiêu tiền thêm ngày đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận