Tuy người trong phòng đánh bạc rất đông nhưng về cơ bản vẫn là nhiều người đến tập trung chơi cược đại - tiểu và chơi Bách gia lạc. Đó cũng là trò chơi khá thịnh hành trong nước. Cơ bản chỉ cần nghe thấy một lần là họ sẽ chơi.
Bởi vì hội sở không mở rộng ra bên ngoài cho nên những người này đều là do hội viên dẫn đến. Cho nên cả đại sảnh tính cả đám người Tần Phong là 20 người ngồi xuống trước bàn lớn.
- Tần Phong, cược đại - tiểu không cần nhiều kỹ thuật chứ?
Bị Tần Phong kéo đến trước bàn lắc xúc xắc, vẻ mặt của Lý Nhiên không được vui cho lắm. Anh ta muốn đi chơi Bách gia lạc, không phải thần điện ảnh của Hồng Kông cũng chơi trò đó sao?
- Anh Nhiên, chúng ra vốn dĩ là đến chơi cho vui thôi cần gì phải suy nghĩ như vậy.
Tân Phong cười lắc lắc đầu. Tuy Bách gia lạc được cả thế giới gọi là trò đánh bạc công bằng nhất nhưng trong mắt ông trời thì vẫn có trăm ngàn sơ hở. Chỉ cần Tần Phong đồng ý, hắn đều có thể bắt được quân bài lớn nhất.
Nhưng đó cũng đã là cánh đánh bạc thuần túy. Tần Phong không nghĩ là sẽ làm giàu ở nơi như thế này. Cho nên lúc đi vào đây, hắn chỉ tiện chơi cho vui một chút nếu không hắn sẽ khiến thắng khiến ông chủ ở đây phải khóc lóc thảm thiết mất.
Chuyện này không phải là không có giống như ở trong sòng bạc ở Ma Cao hoặc Floria đều có kỹ thuật theo dõi cao cấp nhất. Chỉ cần hắn muốn làm thì người có mắt trời cũng không bắt được hắn.
Ngành bài bạc ở Ma Cao khi mới khởi nghiệp đã có không ít những dân cờ bạc chuyên nghiệp trên thế giới đến chơi. Nếu không phải là thánh bạc Diệp Hán trụ vững ở đó thì sợ là dám dân cờ bạc Ma Cao sớm đã bị nhóm ông chủ ở châu Âu đánh cho rơi rụng hết rồi.
Trước đó Diệp Hán cũng từng đến Floria, ông ta đã chơi trong sòng bạc hoàng cung Caesar liên tục suốt 30 tiếng đồng hồ, cuối cùng bị ông chủ sòng bạc phải tiễn ra ngoài. Anh ta được coi như kỳ nhân của thế giới bài bạc.
- Được rồi, dù sao cũng có hai đồng xu, đùa vui với anh một chút. Nhìn hai đồng xu trong tay, Lý Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ ngồi ở trước bàn xúc xăc.
- Chà, đây không phải là Lý Nhiên sao? Anh cũng chơi trò này à? Tần Phong cười cười ngồi xuống, liền có người chào hỏi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đó là Đào Quân, trong hội sở Vi Hoa đã từng xung đột với nhau rồi.
- Sao nào? Cậu có thể chơi mà tôi không thể sao? Lý Nhiên tức giận lườm Đào Quân một cái. Quan hệ của 2 người cũng không tốt lắm mỗi lần gặp mặt đều coi thường nhau.
- Đâu có, đâu có. Không biết anh có đủ tiền để chơi không?
Đào Quân nhìn Tần Phong, vẻ mặt căng thẳng vội vàng cười nói: - Tần huynh đệ cũng đến chơi à. Lần sau nếu muốn đến cứ nói với anh Quân nhé, chỗ này tôi quen hơn Lý Nhiên.
Đào Quân dám bôi nhọ Lý Nhiên nhưng cũng rất nể sợ Tần Phong. Nếu không lúc đó trong hội sở của Vi Hoa cũng không nói lý giải thích với Tần Phong như vậy. Dù sao người có thể bức Chu Dật Thần phải ra nước ngoài chắc chắn cũng không phải là hạng vừa.
Tục ngữ nói: Giơ tay không đánh người đang cười. Đào Quân bất hòa với Lý Nhiên mình cũng không phải ra vẻ làm phúc, liền cười nói: - Anh Quân, tôi chỉ tiện đến chơi cho vui thôi, quy tắc này tôi không hiểu đâu.
- Nào, để tôi nói cho cậu hiểu.
Nghe thấy Tần Phong nói vậy Quân Đào cảm thấy mình có lợi thế liền ngồi xuống bên cạnh Tần Phong nói: - Chơi xúc xắc đại - tiểu này rất đơn giản...
Trong đầu chung có tổng cộng 3 con xúc xắc, sau khi lắc 4 điểm đến 10 điểm là tiểu, 10 điểm đến 17 điểm là đại. Chỉ cần áp dụng đũng đại tiểu, gieo được bao nhiêu thì được ngần ấy. Ở đây không giống với Ma Cao không cho thêm nước...
Đào Quân chỉ vào bàn cược giới thiệu cho Tần Phong, thực ra các hình và con số trên bàn cược đã nói rõ về quy tắc cược đại, tiểu. Hơn nữa, các quy tắc đó đều đã thể hiện rõ trên bàn cược rồi.
Tần Phong ra vẻ khó hiểu nói: - Anh Quân, 3 viên xúc xắc là 3 điểm vì sao từ 4 đến 10 lại là tiểu?
- Lớn nhất là đồng màu.
Đào Quân nói:
- Ngoài 3 cái này ra, còn có 6 cái nữa. Nếu mà gieo loại xúc xắc này dù cậu áp thế nào cũng sẽ thắng. Tần lão đệ, cậu thực sự không biết chơi sao?
- Anh Quân, tôi chỉ là một sinh viên nhà nghèo, làm sao có tiền mà chơi trò này?
Tần Phong cười khổ, nhưng hắn vừa nói câu này thì không chỉ có Đào Quân mà cả Lý Nhiên cũng tỏ ra khinh thường. 3 triệu của tiểu tử này đâu, sao lại dám nói là mình nghèo?
- Tần lão đệ, đừng đùa, cứ chơi thoải mái đi. Dưới 1 triệu, thắng thua coi như là của anh Quân.
Nhắc đến những con nhà thế gia cũng không phải là chuyện đơn giản. Tuy trên người Đào Quân đều là lụa là nhưng thấy tiền hai mắt vẫn sáng lên.
Đào Quân nhìn ra được Tần Phong là một nhân vật không phải trong ao. Bây giờ là phí quan hệ sau này Tần Phong nổi tiếng rồi lúc đó chắc chắn sẽ có lời.
Hơn nữa, Đào Quân cũng không giống với Lý Nhiên. Tuy nhà của anh ta kém hơn nhà Lý Nhiên nhưng anh ta cũng tự mình ra ngoài buôn bán, cho nên chi tiền cũng hào phóng hơn Lý Nhiên.
- Có phải tiêu thì cũng không tiêu đến tiền của cậu đâu...
Đào Quân vừa nói ra câu này, Lý Nhiên liền nhìn về phía Tần Phong với vẻ không vui nói: - Cậu chơi đi, thắng thua gì cứ đến anh Nhiên lo, xem ai hơn ai chứ?
Hôm nay Lý Nhiên cầm thẻ hội viên của Lý Chấn, có thể tiêu trong hội sở này 5 triệu. Khẩu khí lúc này, Lý Nhiên cũng bất chấp như vậy là vì cùng lắm lúc về chỉ bị đại ca mắng một chút mà thôi.
- Ây da, Lý Nhiên khẩu khí không nhỏ nhỉ? Bị Lý Nhiên coi khinh, Đào Quân không nhịn được liền nói: - Hay là... chúng ta đến phòng đánh mấy ván đi?
- Ôi, hai ông anh, chúng ta đừng để người ngoài chê cười được không.
Thấy hai người đang công kích nhau, Tần Phong dỏ khóc dở cười thấp giọng nói: - Hai vị đều là người trong cùng một nhóm này, ở đây làm loạn chẳng phải sẽ khiến người khác coi thường sao?
Tần Phong nói câu này không sai, vì người trong hội sở này chiếm hơn nữa là nhà giàu. Còn thân phận như Lý Nhiên và Đào Quân 1/10 họ cũng không dám đến. Vừa rồi hai người họ đấu võ mồm đã khiến rất nhiều người ở xung quanh chú ý.
- Đào tổng, vào phòng bạc rồi... Tôi muốn đổi một ít đồng xu nữa? Nghe thấy Đào Quân nói nhưu vậy, một người đi theo anh ta liền nói như vậy.
Thực ra là Đào Quân cũng không thường xuyên đến đây chơi. Lần này là có người đến muốn anh ta làm việc cho họ. Con dê béo như vậy không làm thịt thì phí, dù sao thì tiêu tiền cũng có người trả mà.
- Lão Vân, không liên quan đến chuyện của ông, ông đi chơi đi.
Người kia còn chưa dứt lời thì Đào Quân đã xị mặt xuống. Ở đâu thì có quy tắc ở đó. Bọn họ có thể chén nhau nhưng không thể để người bên ngoài chê cười được.
- Nhìn cái mặt của lão đệ kìa, thôi bỏ đi. Đào Quân bĩu môi, anh ta không sợ việc gây khó dễ cho Lý Nhiên. Chỉ là đối với Tần Phong đúng là Đào Quân có hơi nể sợ.
Lúc mấy người Tần Phong đang nói chuyện, chiếu bạc vẫn còn tiếp tục. Mấy cô gái xinh đẹp đung đưa vật trong tay một lúc rồi nói: - Chư vị, đã mua dời tay rồi xin chú ý...
Lúc này những sòng bạc ở Ma Cao vì để tránh những nhân tố người ngoài cho nên người phục vụ đã đổi chạy bằng điện. Nhưng vì để thêm phần không khí có canh bạc cho nên ở đây vẫn dùng sức người để lăn xúc xắc.
Hơn nữa ở Ma Cao trước khi gieo xúc xắc phải lấy thuật nghe xúc xắc rơi để phòng ngừa kẻ gian lận. Ở đây lại trước khi gieo xúc xắc lại nhắc phải chú ý. Vì trong hội sở này, chắc chắn là sẽ không xuất hiện dân cờ bạc nghiệp dư.
Tuy vừa rồi nói chuyện với Đào Quân nhưng Lý Nhiên vẫn chú ý vào canh bạc. Sau khi nghe người chia bài nói anh ta liền huých Tần Phong: - Vừa mới 3 lần dại, lần này nhất định là tiểu...
- Được, anh Nhiên tôi nghe theo anh. Tần Phong gật gật đầu. Lấy ra một đồng xu 5 ngàn đặt vào khu tiểu.
- Tần lão đệ, đừng nói là 3 bàn cả 10 bàn cũng không phải ngạc nhiên. Cậu đừng nghe theo lời Lý Nhiên.
Đào Quân ngồi ở bên cạnh Tần Phong đặt một đồng xu màu đỏ 10 ngàn ở khu đại cười nói: - Lý Nhiên muốn đi làm nghiên cứu thì được nhưng nói là đi chơi thì còn kém lắm.
- Quân, hình như cậu muốn làm vua cờ bạc thì phải. Lần trước không biết là ai đã thua hơn chục triệu ở Ma Cao nhỉ?
Lý Nhiên cũng không chịu yếu thế vừa mở miệng đã đả kích chuyện của Đào Quân hơn 1 năm về trước. Đào quân và mấy người nữa chạy đến Ma Cao đánh bạc 3 ngày sau đó trở về Bắc Kinh đã bị cấm cửa khoảng hơn 1 tháng.
- Ôi, hai vị đại ca này cúng ta có thể đừng có chắt chém nhau nữa được không Tần Phong ở bên dở khóc dở cười. Không biết hai ông anh này có phải phạm hướng không nữa chỉ cần chạm mặt nhau là cãi vã.
- 4,4, 5,13 điểm! Tần Phong còn chưa nói xong thì tiếng của cô gái chia bài đã vang lên. Theo lần đầu gieo xúc xắc là 4 đỏ và 5 đen hiện ra trước mặt mọi người.
- Mẹ kiếp, đúng là đại à?
Lý Nhiên không nhịn được liền mắng một câu. Anh ta lấy ra tấm thẻ vẫy tay nói với nhân viên phục vụ: - Đổi cho tôi đồng xu 500 ngàn đến đây.
Nếu Đào Quân không ở đây thì Lý Nhiên thua cũng đã thua rồi. Dù sao hôm nay anh ta cũng chỉ là đến cùng Tần Phong. Nhưng có Đào Quân ở đây thì khác thua cũng phải có thể diện.
- Ôi, anh Nhiên, chúng ta chỉ chơi cho vui một chút thôi mà.
Người khác làm việc giúp mình, Tần Phong sao có thể nhìn Lý Nhiên lấy tiền ra được hắn lập tức cướp lại tấm thẻ nói: - Nếu anh làm thế này tôi sẽ đi ngay. Nếu không... đê tôi lấy 3 triệu ra cược cho anh?
- Thôi đi, Lý Nhiên có giỏi thì chúng ta đến Ma Cao chơi, đừng có tức giận ở đây.
Đào Quân cũng không tranh giành Lý Nhiên. Tất cả đều phải có mức độ, nếu khiến Lý Nhiên nóng giận quá anh ta sẽ làm náo loạn ở đây, như vậy mọi người cũng bị xấu mặt.
Ngay lúc con xúc xắc bắt đầu gieo thì bỗng nhiên Hà Kim Long đi tới trước bàn, nói nhỏ với Tần Phong: - Tần Phong, cậu... có mang tiền không?
- Sao vậy? Thua rồi hả?
Tần Phong sửng sốt quay lại nhìn về phía trò Bách gia lạc cũng thấy cục trưởng Vương kia đã dời khỏi bàn đang đứng sau lưng cục trưởng Triệu chơi bài.
- Lão Triệu vẫn còn may. Lão đệ Vương không được may lắm thua sạch rồi.
Sắc mặt của Hà Kim Long không được tốt lắm. Chuyện này cũng chưa lo liệu đến đâu đã ném đi 100 ngàn rồi, nhìn kiểu này dù có thêm 100 ngàn nữa thì cũng không đủ.
- Lão Hà, muốn người khác làm việc cho mình thì phải đối xử với người ta tốt vào.
Tần Phong suy nghĩ một chút nhét tấm thẻ vào trong tay của Hà Kim Long, nói rất nhỏ: - Đổi lấy 100 ngàn, muốn thắng thì cứ đến đây chơi tiểu theo tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận