Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 307: Suy tưởng

Ngày cập nhật : 2025-11-07 21:00:02
- Vân da trăn thẫm màu thật đấy, khối đá này tuyệt lắm, ông chủ Lê thật có con mắt tinh tường.
Tần Phong cẩn thận quan sát khối đá, phát hiện ở vị trí chính giữa có một đường họa tiết dài màu đen, giống như cuống rốn, bao bọc ngang khối đá, bốn phía còn có hoa văn dạng dây màu nâu sẫm.
Đây chính là cái gọi là vân da trăn, màu sắc của nó càng đậm, chứng tỏ màu sắc viên Phỉ Thúy bên trong càng sắc nét, khối đá này nặng hơn 15 cân, có thể coi là đá nguyên khối thượng hạng.
Nghe được câu nói của Tần Phong, Lê Vĩnh Hổ cười lên và nói: - Sao, ông chủ Tần, có muốn mua không? Tôi có thể tính rẻ cho cậu một chút.
Tần Phong tiếp tục quan sát khối đá, thuận miệng nói: - Bao nhiêu?
- Chỉ một giá, 700 ngàn tệ! Lê Viễn Hổ nói: - Khối đá này chỉ cần có Phỉ thúy bên trong, chất liệu nhất định là đỉnh cao, ông chủ Tần mua rồi thì chắc chắn không thể lỗ được.
- Không thể lỗ? Tần Phong dở khóc dở cười nói: - Ông chủ Lê, nếu bên trong không có Phỉ thúy thì sao? Thế thì đến cả quần lót của tôi cũng phải gán luôn rồi.
Cược đá có thể khiến người ta lập tức trở nên nghèo hèn, cũng lập tức có thể khiến người ta trở nên giàu sang, có thể cho con người cảm nhận được sự khác biệt của thiên đường và địa ngục, rất nhiều người tự cho mình có con mắt tinh tường thường bị thua bởi chính suy nghĩ đó.
Giống hệt Phương Nhã Chí, ông ta cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng của nghề ngọc thạch trong nước, nhưng lại quá tự tin, sau khi cược đá quý thua lỗ hàng chục triệu tệ, cuối cùng ngay cả gia sản trong nhà cũng phải bán hết.
- Ha ha, ông chủ Tần, tục ngữ có câu thần tiên cũng khó đoán được bên trong đá có Phỉ thúy hay không, cược đá quý vốn dĩ là cược may rủi, nếu như cậu cược thắng, khối đá này nói không chừng lại có trị giá 7 triệu tệ ấy chứ.
Lê Vĩnh Hổ ra sức chào hàng khối đá này với Tần Phong, đây là thứ hắn đã bỏ 200 ngàn tệ ra đấu giá ở Myanma, giờ tăng lên gấp 3 lần tiền, thật ra cũng không tính là đắt lắm.
- Ông chủ Lê, ông cược hết bằng khối đá này, 700 ngàn tệ ư, đắt quá.
Tần Phong lắc lắc đầu, nói: - Cược hết thì quá mạo hiểm, đầu tiên tôi phải cược xem bên trong có Phỉ thúy hay không, tiếp nữa là phải cược đến chất lượng Phỉ thúy, tiêu 700 ngàn tệ mà xác suất chỉ có hơn 30%, vụ làm ăn này không có lợi.
- Tần Phong, nói rất đúng, khối đá này hơi đắt một chút.
Hoàng Bính Dư bên cạnh sợ Tần Phong nóng vội, mua luôn khối đá này, vội vã kéo hắn, nói:
- Đi, chúng ta xem những cái rẻ hơn đi.
Phỉ thúy nguyên khối không phải giống như người ngoài nghề nghĩ, giá một khối hàng mấy trăm ngàn tệ, thật ra có những khối rất rẻ, chỉ từ mấy chục tệ đến mấy trăm tệ, khối nào lên đến hàng trăm ngàn là bề ngoài đã tốt lắm rồi.
Trên quầy hàng của Lê Vĩnh Hồ, những khối đá tùy tiện đặt trên mặt đất kia phần lớn đều một, hai trăm tệ, đắt nhất cũng không quá một nghìn tệ, tính thêm phí vận chuyển từ Myanma đem về, cơ bản là không kiếm được tiền gì nữa, đây cũng là nguyên nhân Lê Vĩnh Hồ ra sức chào hàng khối đá này.
- Ai, ông chủ Tần à, đây là buôn bán, tôi ra giá, cậu vẫn có thể mặc cả mà.
Nhìn thấy Tần Phong nghe xong câu nói của Hoàng Bính Dư, xoay người đi xem những khối đá rẻ hơn, Lê Vĩnh Hổ nhất thời ngồi không yên nữa, kéo Tần Phong, nói: - Ông chủ Tần, không thìcậu cho một giá đi?
Năm nay Myanma mở bán đấu giá Phỉ thúy lần hai, điều đó cho thấy việc mua bán ở những nơi tập trung giao dịch Phỉ thúy trong nước như Bình Châu đang rất sôi động, Dương Mỹ rốt cuộc không phải trung tâm giao dịch Phỉ thúy của cả nước, cho nên người Dương Mỹ đều sợ hàng họ nhập sẽ không bán đi được.
- Ông chủ Lê, giá này không khác được, hay là bỏ đi. Tần Phong xua tay, vẫn còn cúi đầu xem mấy khối đá dưới chân.
Tần Phong càng có thái độ này, Lê Vĩnh Hổ càng thấy sốt ruột, hét lên: - Nhiều ít thì cậu cũng nói một giá đi, thích hợp thì tôi bán!
Mấy năm trước Lê Vĩnh Hổ tích trữ không ít đá, phía dưới cái lán này chỉ là một số ít, còn rất nhiều nữa đang để trong nhà, vài khối đá này gần như đã tiêu tốn toàn bộ vốn liếng của ông ta.
Tích trữ đá, về căn bản là cần phải kiên nhẫn, chỉ vì con trai trưởng của Lê Vĩnh Hổ đã có đối tượng, đã định là năm sau kết hôn, nhưng phòng cưới vẫn chưa được chuẩn bị tốt, nguyên nhân chính là trong tay Lê Vĩnh Hổ không còn tiền.
Vì vậy Lê Vĩnh Hổ mới chọn ra hai viên tốt thế này để chuẩn bị bán đi trong lần giao dịch này, người Triều Châu rất coi trọng truyền thống, cho dù bán lỗ vốn, ông ta cũng không muốn chỉ vì chuyện phòng cưới mà làm chậm trễ chuyện kết hôn đại sự của con trai.
- Ông chủ Lê, để tôi nhìn lại khối đá này đã.
Tần Phong không nói ra giá cả, mà xoay người lại, ôm lấy khối đá nặng 15 cân kia, cẩn thận xem dọc theo vân da trăn.
Cuối thời nhà Thanh, Phỉ thúy bắt đầu lưu hành trong Trung Quốc, lúc đầu là bởi Từ Hy yêu thích Phỉ thúy, sau này có Tam tiểu thư của Tống gia, Phỉ thúy mới thực sự được người đời biết tới.
Cho nên cách thức giám định ngọc của Kỳ môn không thích hợp với giám định Phỉ thúy, nhưng sư phụ Tái Thị của Tần Phong học và nghiên cứu nhiều, ông ta tự nghĩ ra một loại phương thức giám định Phỉ thúy.
Tục ngữ nói mỹ ngọc thông linh, cổ nhân cho rằng những ngọc thạch tốt đều có linh tính, vì thế Tái Thị đã từng tốn rất nhiều thời gian, nghĩ cách cảm thụ linh tính của Phỉ thúy, quả thực ông ta đã suy ngẫm ra một số điều.
Khi Tái Thị vận hành tâm pháp nội gia bổn môn, sau khi bước vào trạng thái suy tưởng, ông ta thật sự có thể cảm thụ được linh tính của Phỉ thúy, càng là ngọc thạch tinh túy, độ dao động từ trường càng lớn.
Tần Phong cũng từng học loại suy tưởng này, chỉ là hắn rất ít tiếp xúc Phỉ thúy, chỉ mới thử qua một lần trong phố Đá, lần tới Yết Dương tham gia hội giao dịch ngọc thạch này, trong lòng Tần Phong cũng không nắm chắc thành công.
Sau khi cầm khối ngọc thạch lên, Tần Phong hít một hơi thật sâu, hai mắt nhìn thằng vào phía trên khối đá, kỳ thực Tần Phong đã bước vào trạng thái suy tưởng, cố gắng cảm nhận linh khí tự do giữa trời và đất.
Tần Phong tu luyện đều là tâm pháp nội gia, những ai đã từng học quyền thuật đều biết, đây là phương pháp điều chỉnh trạng thái cơ thể thông qua tần suất hô hấp, thật ra không có sự huyền ảo nào như thế nhân tưởng tượng.
Cái gọi là suy tưởng, chính là chỉ sau khi công pháp nội gia tu luyện tới một trình độ nhất định, sinh ra trạng thái kỳ ảo giống như là cao tăng ngồi thiền, đặt toàn bộ tâm, ý, linh hồn vào trong trạng thái nguyên thủy.
Dưới trạng thái này, Tần Phong thông qua ý thức có thể nhận thấy được, thế giới này còn muôn màu muôn vẻ hơn so với mắt người nhìn thấy, hoa cỏ cây cối khi quang hợp cũng giống như có sinh mệnh như vậy.
Bầu không khí mà mắt thường không thể nhìn thấy, tựa hồ cũng tràn ngập màu sắc sặc sỡ, cũng giống như câu nói vạn vật đều có linh hồn.
Và đá Phỉ thúy nguyên khối trên thế giới không có loại máy móc nào có thể thăm dò được, dưới trạng thái kỳ ảo của Tần Phong tựa hồ cũng có một chút biến đổi.
Giống như khối đá trong tay Tần Phong, màu xanh đại diện cho hơi thở của cuộc sống hiện ra rất rõ từ trong khối đá, màu xanh đó khiến cho hai tay của Tần Phong bị nhuộm thành màu xanh biếc.
Nội trong phạm vi suy tưởng của Tần Phong, những khối đá dưới chân hắn, hoặc nhiều hoặc ít cũng tản ra một mức độ ánh sáng không giống nhau, đương nhiên, không phải đều là do Tần Phong dùng mắt nhìn thấy, mà là do mở rộng suy nghĩ mà cảm nhận được.
- Tần Phong, Tần Phong, cậu làm sao thế? Xem xong chưa?
Đang lúc Tần Phong chìm đắm trong suy tưởng, bên tai có tiếng la hét, âm thanh vô cùng trống rỗng, giống như đang từ trên trời truyền đến, nhưng đã kéo Tần Phong ra khỏi trạng thái suy tưởng.
- Hả? Anh Hoàng, làm sao thế?
Ánh mắt Tần Phong vừa rồi hình như hoàn toàn không có tiêu cự, lúc này đã bắt đầu chuyển động, nhưng trong mắt lộ ra một chút thần sắc hoang mang.
- Cậu xem đến mười phút rồi đấy, rốt cuộc xem xong chưa?
Vừa rồi động thái của Tần Phong trong mắt người bên cạnh ít nhiều cũng hơi quái dị, ôm khối đá và xem một cách bất động, nào có giống như là đang giám định khối đá đâu.
- Bao lâu cũng xem chưa xong.
Tần Phong lúc này đầu óc đã hoàn toàn trấn tĩnh trở lại, lập tức cười nói: - Tôi muốn nhìn xuyên qua khối đá này, xem xem bên trong có Phỉ thúy hay không, thiếu chút nữa là nhìn thấy rồi, thế mà lại bị anh Hoàng làm cho bừng tỉnh.
Có vài lời càng nói thật, càng khiến người khác không dễ dàng tin, câu nói này của Tần Phong khiến cho những người bên cạnh lập tức bật cười.
Lê Vĩnh Hổ lắc đầu cười nói: - Ông chủ Tần, nếu như cậu nhìn xuyên qua Phỉ thúy nguyên khối này, vậy nhất định có thể thành người giàu nhất thế giới rồi.
- Đúng thế, nếu như có thể có thể nhìn thấu, vậy thì không cần xem khối đá này nữa, trực tiếp tới sòng bạc là hơn. Hoàng Bính Dư nghe xong cũng cười lên.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tần Phong đùa giỡn, chỉ là bọn họ không biết, Tần Phong mặc dù không thể nhìn thấu, nhưng dưới trạng thái suy tưởng, có thể cảm nhận thấy một chút linh khí trong khối đá kia.
Tần Phong thấy màu sắc đậm nhạt không đồng nhất bao bọc lấy khối đá chính là linh khí của Phỉ thúy, chỉ có điều mối quan hệ giữa màu sắc đậm nhạt và chất lượng viên Phỉ thúy, Tần Phong hiện giờ không có cách nào biết được.
- Được rồi, không nói giỡn nữa.
Tần Phong đặt lại khối đá lên bàn, nói:
- Ông chủ Lê, nói thật, tôi tuy rằng học không ít kiến thức về giám định Phỉ thúy, nhưng cược đá thật sự là lần đầu tiên, khối đá này của ông tôi xem không chính xác, hơn nữa giá lại cao quá.
Trong binh pháp tôn tử có ba mươi sáu kế có một kế gọi là dục cầm cố túng (muốn bắt thì phải thả), đây cũng là mưu kế được áp dụng nhiều nhất trong kinh doanh, Tần Phong tuy rằng xem rất rõ khối đá, nhưng mở miệng ra đã phủ nhận khối đá rồi.
- Ai, ông chủ Tần, giá cao thì là vật có giá trị, tôi cũng không phải hét giá linh tinh mà.
Lê Vĩnh Hổ nhìn Tần Phong tựa hồ cũng không muốn mua khối đá của ông ta, lắc lắc đầu nói:
- Ông chủ Tần không muốn thì thôi bỏ đi, lại đây, chúng ta uống trà, làm ăn không thành hãy còn tình nghĩa mà.
Nói thật, trong lòng Lê Vĩnh Hổ cũng có chút thất vọng, dù sao những người đến đây giao dịch, hầu hết đều là hàng xóm láng giềng của mình, bọn họ cũng có nhiều người biết được giá nhập vào của khối đá này.
Vì vậy lúc này Lê Vĩnh Hổ mới nhắm vào Tần Phong, bởi vì nếu bán khối đá này thì cũng là bán cho thương nhân vùng khác, chứ không phải người cùng nghề trong thôn.
- Ông chủ Lê, cái quầy này của ông là quầy đầu tiên tôi xem.
Tần Phong đảo mắt nhìn xuống mấy khối đá dưới đất, nói:
- Nếu đến đây rồi, hay là mua vài khối thử xem vận may thế nào, tôi chọn trước mấy khối, sau đó ông chủ Lê ra giá, thế nào?

Bình Luận

0 Thảo luận