Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 229: Hắc Bạch.

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Vai vế còn cao hơn Lục thúc?
Hà Kim Long nghe vậy sửng sốt, y biết người anh em kết nghĩa đó của sư phụ có địa vị giang hồ rất cao, Miêu Lục Chỉ có thể sống đến hiện tại, theo lý mà nói, cho dù là người có vai vế cao hơn ông ta cũng không thể là người ở tầm tuổi của Tần Phong.
Miêu Lục Chỉ gật đầu, nói: - Đúng vậy, thân phận Tần gia tôn quý, sau này lão già này còn phải dựa vào Tần gia để kiếm bát cơm đấy.
Miêu Lục Chỉ nói thế cũng không phải đang khen Tần Phong mà là lời nói thực tâm thực lòng, sau này ông có thể an hưởng tuổi già hay không quả thực vẫn phải xem đám đồ tử đồ tôn có làm nên trò trống gì không.
- Cháu nghe theo Lục thúc.
Hà Kim Long đứng dậy, chắp tay với Tần Phong, nói: - Không biết có thể xin Tần gia đợi một chút được không, tôi muốn hỏi tình hình của tiền bối Giang Nhất Thủ một chút
Hà Kim Long từng nghe ông nội kể, sau khi rời khỏi Quan Đông, Giang Nhất Thủ liền bặt vô âm tín một cách kỳ lạ, Hà Thiên Bá vốn chuẩn bị đi Giang Nam cũng đành bất đắc dĩ ở lại Quan Đông
Vài năm sau, người Nhật chiếm được ba tỉnh miền Đông Bắc, người như Hà Thiên Bá sao cam tâm làm nô dịch cho người Nhật? Vì thế mang theo huynh đệ ở Hắc Long Sơn đánh du kích người Nhật.
Thế nhưng cứ như vậy, Hà Thiên Bá cũng không còn hơi sức đi tìm Giang Nhất Thủ, sau khi kháng chiến thắng lợi liền phái người đi Giang Nam, Hà Thiên Bá khi đó đã trở thành Thiếu tướng quốc Đảng, vận dụng nhiều quan hệ cũng không thể tìm ra Giang Nhất Thủ.
Sau rồi Hà Thiên Bá không muốn tham gia nội chiến, từ chức Thiếu tướng, mang theo anh em trong bang trở về Hắc Long Sơn, tuy rằng sau giải phóng đã trải qua nhiều phong ba, nhưng vinh quang anh hùng kháng Nhật đã đủ để Hà Thiên Bá có thể sống hết quãng đời còn lại.
Trải qua mấy thập niên, hành tung của Giang Nhất Thủ cũng trở thành nỗi trăn trở của người trọng nghĩa khí như Hà Thiên Bá, cho đến tận đêm trước khi qua đời vào ba năm trước, Hà Thiên Bá vẫn cứ nhớ về vị đại ca kết bái không biết tung tích kia.
- Sư phụ chưa bao giờ nói qua việc này, nếu không tôi đã sớm đi tìm ông nội của cậu rồi!
Nghe được câu chuyện cũ Hà Kim Long kể, Miêu Lục Chỉ lắc đầu nói: - Cậu cũng không coi là người ngoài, chuyện xấu trong nhà tôi cũng không muốn cho người ngoài biết, năm đó
Mặc dù là đồng môn không đồng mạch. Nhưng thế hệ trước đã có giao tình, Miêu Lục Chỉ cũng không giấu giếm, kể hết những chuyện mình đã kể với Tần Phong kể cho Hà Kim Long.
- Thì thì ra Lục thúc và Yến Tử Lý Tam đều là đệ tử của ông Giang?
Người trong giang hồ có ai không từng nghe đến chuyện Yến Tử Lý Tam chứ? Nhưng Hà Kim Long chẳng thể nào ngờ, vị đại ca kết bái khiến ông nội canh cánh trong lòng lại chết trong tay chính đệ tử của mình.
- Sư môn bất hạnh quá!
Miêu Lục Chỉ lắc đầu liên tục, lại nói tiếp chuyện cũ. Cũng giống như lại lần nữa vạch vết sẹo ra, Miêu Lục Chỉ đã quá 80 tuổi cũng không nhịn được thần sắc ảm đạm, khuôn mặt tiều tụy.
- Lục thúc, sớm biết Yến Tử Lý Tam là loại người này, ông nội cháu đã sớm dẫn binh đến Bắc Bình rồi.
Hà Kim Long cũng cảm thấy oán giận trước chuyện Giang Nhất Thủ gặp phải.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Miêu Lục Chỉ phất phất tay, nhìn về phía Tần Phong: - Tần gia, thân phận của cậu, có nên nói cho Kim Long biết hay không?
- Lão Miêu ông nói đi Tần Phong gật đầu, nói: - Chức Chủ môn này đã chỉ là danh nghĩa từ lâu, tin hay không tùy y.
Thấy Tần Phong đồng ý, Miêu Lục Chỉ nói ra chuyện Ngoại bát môn và thân phận của Tần Phong.
Đương nhiên, Miêu Lục Chỉ che giấu việc sư phụ của Tần Phong là Quỷ Kiến Sầu, ai biết được năm đó Quỷ Kiến Sầu có đại khai sát giới ở Quan Đông hay không. Nói không chừng lại có liên quan gì đến tổ tiên của tên tiểu tử trước mặt.
Có điều cho dù là vậy, những lời Miêu Lục Chỉ nói cũng khiến Hà Kim Long trợn mắt há hốc mồm, y lăn lộn giang hồ cũng đã 20 năm, cho đến lúc này mới biết mình chẳng hiểu gì về giang hồ.
- Tần gia, không biết cậu có gì phân phó?
Tuy rằng đã biết thân phận của Tần Phong, nhưng Hà Kim Long cũng không quỳ bái giống như với Miêu Lục Chỉ, mà chỉ chắp tay với Tần Phong, nói: - Chuyện hôm nay là Hà Kim Long không đúng, Lục thúc thì không cần nói, chỉ cần Tần gia cậu nói một câu, Kim Long này liền cuốn gói khỏi địa giới này!
Đối với thân phận Môn chủ của Tần Phong, nói thực, Hà Kim Long cũng không để tâm lắm, dạo này, chẳng có ai muốn mang vòng kim cô trên đầu mình, huống chi Hà Kim Long cho tới giờ cũng chưa từng nghe qua Ngoại bát môn từng có Môn chủ.
Nhưng đối với bản thân Tần Phong, Hà Kim Long lại vô cùng kiêng kỵ, từ cách vừa rồi Tần Phong ra tay có thể nhìn ra đây tuyệt đối là một người thủ đoạn hiểm ác.
Tần Phong có thể nhìn ra tâm tư của Hà Kim Long, lập tức cũng không quanh co, đi thẳng vào vấn đề, nói: - Cũng không có gì phân phó, tôi chỉ muốn hỏi ông một chút, có chịu làm việc cho tôi không?
- Làm việc cho Tần gia cậu sao?
Hà Kim Long nghe vậy sửng sốt một chút, chậm rãi lắc đầu, nói: - Tần gia, Kim Long tuy rằng không tài giỏi gì nhưng dưới trướng còn có một đám huynh đệ vào sinh ra tử, tôi không nỡ bỏ bọn họ!
Có một người ông nội như Hồ Tử, Hà Kim Long từ nhỏ đã là một người không an phận, từ năm mười mấy tuổi đã bỏ học, dẫn theo một đám nhóc tì cả ngày theo ông nội đánh đấm.
Đầu thập niên 80, Hà Kim Long mười tám mười chín tuổi bắt đầu kinh doanh bên biên giới, móc nối với người Nga, có điều lúc đó nhà nước giám sát chặt chẽ quá, y cũng không kiếm được bao nhiêu.
Nhưng đến đầu thập niên 90, Liên Xô tan rã, Hà Kim Long lại phát tài to, dựa vào mối quan hệ giữa hai bên hắc bạch trên giang hồ của ông nội, y khống chế được một con đường buôn lậu qua Nga, tiền tài vào túi mỗi ngày cuồn cuộn như nước chảy.
Hơn nữa Hà Kim Long còn tổ chức một đám người tiến vào Nga chém giết, khống chế hai bãi hàng lớn nhất trong nước, xã hội đen Nga nghe tin sợ vỡ mật, người Trung Quốc đã tạo được thanh danh rất lớn ở Nga.
Xã hội Nga ngày càng ổn định, Hà Kim Long cũng dần rút khỏi việc làm ăn này, có điều con đường buôn lậu ở Nga đó vẫn luôn bị y khống chế.
Thế nhưng ba năm trước khi Hà Thiên Bá qua đời, tình hình của Hà Kim Long đã xảy ra thay đổi.
Người ta thường nói người đi trà nguội, hơn nữa Hà Kim Long năm đó kiếm được nhiều tiền, lại ăn mảnh, đắc tội không ít người, Hà Thiên Bá còn sống, những người đó có lẽ còn nể mặt ông ta, không làm khó Hà Kim Long.
Thế nhưng Hà Thiên Bá vừa mất, rất nhiều người đã rục rịch, cần biết rằng, tiền Hà Kim Long mấy năm nay kiếm được ở Nga phải tính bằng con số trăm triệu, không biết có bao nhiêu người đố kỵ.
Những người đó dần thay đổi, tình cảnh của Hà Kim Long cũng dần trở nên khó khăn, đầu tiên là quán trà quán rượu y mở xảy ra vấn đề, bị niêm phong.
Sau đó chính là đám thủ hạ của Hà Kim Long từng người từng người bị bắt vào tù, để bảo lãnh đám thủ hạ ra, gia sản của Hà Kim Long đã tiêu hết một phần ba.
Nhưng những chuyện đó vẫn chưa phải quan trọng nhất, một vị tai to mặt lớn tay nắm thực quyền ở Quan Đông trực tiếp cho người điều tra và niêm phong con đường buôn lậu đó của Hà Kim Long, hơn nữa còn cho người nhắn lại, nếu như không muốn vào tù thì bỏ tiền ra mua mạng đi.
Cho đến giờ khắc này, Hà Kim Long mới phát hiện khi xưa mình không đi quan hệ là một sai lầm nghiêm trọng đến thế nào.
Tuy rằng hận không thể dùng súng bắn chết mấy tên nhân lúc cháy nhà hôi của này, nhưng Hà Kim Long cũng đã hơn 40 tuổi rồi, còn có người nhà, thực sự không thể làm liều.
Rơi vào đường cùng, Hà Kim Long ngoại trừ để lại mấy chục triệu đưa vợ con ra nước ngoài, tất cả số gia tài còn lại đều tiêu tán hết, vị tai to mặt lớn đó coi như tuân thủ hứa hẹn, vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt.
Hà Kim Long tránh được một kiếp liền thấm thía rằng, trên mảnh đất quen thuộc này của y, bản thân giống như một con dê được dưỡng béo, chỉ có thể mặc người làm thịt.
Trong máu có sự dũng cảm đi đầu của Hồ Tử, Hà Kim Long cắn chặt răng, mang theo hơn hai mươi huynh đệ, dứt khoát rời khỏi Quan Đông, cầm số tiền còn lại chẳng bao nhiêu, đi đến thủ đô.
Tuy rằng trước kia cũng có làm buôn bán, nhưng việc buôn bán của Hà Kim Long đều là đánh giết mà có, đám thủ hạ lại chẳng đứa nào có đầu óc.
Bàn bạc tại thủ đô, lập tức xác định quan điểm, Hà Kim Long vẫn quyết định tạo dựng thanh danh trước, sau đó thu nạp mối làm ăn ngầm ở thủ đô.
Vốn am hiểu sâu sắc các ngành nghề trong giang hồ, Hà Kim Long hiểu rõ, lợi nhuận của những ngành nghề trông có vẻ hèn hạ đó lại nhiều đến mức người thường khó có thể tưởng tượng. Giống như y, nếu như có thể khống chế đám trộm cắp ở thủ đô, số tiền kiếm được hàng năm có lẽ chẳng bao giờ dưới chục triệu.
Cho nên sau khi lập địa bàn ở nhà ga, Hà Kim Long lập tức nhắm trúng đám trộm cắp của Vu Hồng Hạc, thế nhưng y hoàn toàn không ngờ, Miêu Lục Chỉ đứng sau lưng Vu Hồng Hạc lại có nguồn gốc sâu xa với mình như vậy.
Tục ngữ nói thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, Hà Kim Long làm đại ca nhiều năm như vậy, lúc này mặc dù là hổ xuống đồng bằng, nhưng cũng không muốn tự hạ thấp mình, nghe theo mệnh lệnh của Tần Phong.
- Kim Long, không phải tôi hù dọa ông, ông cho là thủ đô giống với Quan Đông sao? Có thể tùy tiện đánh đánh giết giết sao?
Nhìn đôi mắt Hà Kim Long lộ ra thần sắc cương quyết, Tần Phong lắc đầu, nói: - Nghe nói ông có dùng súng khi chiếm địa bàn ở nhà ga? Tôi có thể nói cho ông biết, nếu như còn không thu tay lại, tiêu hủy hoàn toàn súng ống, chỉ sợ không quá một tháng, tôi và lão Miêu sẽ đến trại giam thăm ông đấy!
- Tần gia, cậu không cần hù dọa tôi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Hà Kim Long lắc đầu, nói: - Kim Long lăn lộn nhiều năm như vậy cũng là người biết chừng biết mực, chuyện kia cũng không hề để lại vết tích không sạch sẽ gì
- Đây chính là nguyên nhân tại sao ông vẫn chưa phải vào trại tạm giam.
Trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười lạnh, nói: - Ông cho rằng cảnh sát đều là đồ ngốc chắc? Lăn lộn trong xã hội đen, kết cục không phải chết đột ngột ở đầu đường thì chính là vào tù bị xử bắn, loại người vi phạm pháp luật như ông nhất định sẽ không chết ở trên giường đâu
Không những hiểu biết nhiều tài nghệ trong giang hồ, Tần Phong còn học đại học, chính là bởi vì hắn đã nhìn ra, lăn lộn xã hội đen đơn thuần chẳng khác nào tìm đường chết, nhà nước hiện tại cũng không cho phép những người như Đỗ Nguyệt Sanh, Hoàng Kim Vinh (trùm xã hội đen) tồn tại.
Thời đại này, chỉ có giống như Thường Tứ gia ở Tân Thiên, qua lại giữa hai bên hắc bạch, hơn nữa lại biết tiến biết lùi, hiểu rõ được mất, thì mới có thể chân chính tung hoành giang hồ, đứng vững không bị lật đổ.
Có điều Tần Phong sau khi vào đại học liền phát hiện, tạo lập quan hệ với bạch đạo tựa hồ cũng không khó, có đại sư danh khắp thiên hạ như Tề Công làm hậu thuẫn, Tần Phong cũng không cần lo lắng sự uy hiếp từ phía cảnh sát.
Nhưng muốn đi lại giữa ranh giới hắc bạch, Tần Phong cảm thấy chỉ dựa vào Lý Thiên Viễn thì vẫn chưa đủ, lực lượng của hắn vẫn quá yếu, cho nên lúc này mới nhắm đến Hà Kim Long.
Chương 230 - 1: Hạng mục..
] Sau khi nghe Tần Phong nói, Hà Kim Long vốn còn có vẻ khó chịu bỗng nhiên trầm mặc, bởi vì lời Tần Phong nói đã chọc trúng nỗi đau của y.
Dựa vào mối quan hệ của ông nội ở Quan Đông, Hà Kim Long vốn làm ăn rất thuận lợi, thậm chí còn kéo mối sang Nga, Hung-ga-ri và Thổ Nhĩ Kỳ, trên giang hồ Quan Đông, có thể nói là nhân vật thuộc đẳng cấp người đỡ đầu.
Nhưng sau khi ông nội y qua đời, sản nghiệp khổng lồ và những mối quan hệ thoạt nhìn có vẻ vô cùng bền vững ấy chỉ trong một đêm đã sụp đổ, các trò đâm lén sau lưng khiến Hà Kim Long khó lòng phòng bị.
Tục ngữ nói dân không đối đầu với quan, sau khi vị tai to mặt lớn ở Quan Đông mở miệng, cái gọi là giang hồ trong mắt Hà Kim Long đã không chịu nổi một đòn, thủ hạ đều bị bắt vào tù, ngay cả y cũng thiếu chút nữa khó tránh khỏi tai ương tù tội.
Cho nên những lời Tần Phong nói Hà Kim Long có thể hiểu được, y biết cho dù thành tựu trên giang hồ có cao đến đâu, trong mắt đám quan gia chẳng qua cũng chỉ là một con dê béo đợi làm thịt mà thôi.
- Tần gia, nếu như thủ đô không thể dung Kim Long, tôi vẫn có thể đi nơi khác. Tuy rằng trong lòng hiểu, nhưng muốn để Hà Kim Long khuất phục trước Tần Phong thì cũng không dễ dàng như vậy.
Một là Hà Kim Long đã quen làm đại ca, sao có thể đồng ý đứng dưới trướng người khác? Hai là Tần Phong thực sự rất trẻ, công phu giỏi chưa chắc lãnh đạo giỏi, chỉ cần có quyết định xốc nổi, nói không chừng sẽ khiến các huynh đệ gặp nguy hiểm.
- Lão Hà, tôi nói câu không dễ nghe, trong nước không có chỗ để ông sinh tồn đâu.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Thời gian này những người lăn lộn trong xã hội đen sớm hay muộn đều đi đến con đường chết, hơn nữa càng đi xa càng khó quay đầu, con đường này của ông không có đường ra đâu
Năm đó thế lực của Viên Bính Kỳ trong xã hội đen phương Bắc lớn đến thế nào? Thế nhưng những chuyện y làm đã vượt quá giới hạn quốc gia có thể dung thứ, gần như chỉ trong một đêm đã bị nhổ tận gốc.
Có những người ở một số thời điểm trông có vẻ như rất thành công, kỳ thực chẳng qua quốc gia chưa chưa muốn động đến họ mà thôi. Đợi sau khu thời cơ chín muồi, địa bàn càng lớn thì chết sẽ càng nhanh.
- Trong nước không dung tôi, vậy tôi đây liền mang các huynh đệ xuất ngoại!
Ánh mắt Hà Kim Long lộ ra nét tàn khốc, y biết Tần Phong nói đúng, ban đầu cũng có ý định xuất ngoại, có điều huynh đệ thủ hạ khó lòng rời xa quê hương, rời khỏi Quan Đông thì có thể, nhưng phải xuất ngoại thì tuyệt đại bộ phận mọi người phản đối.
- Kim Long, con người của ngươi sao mà cứng đầu vậy hả?
Miêu Lục Chỉ đứng bên cạnh vốn chỉ định xem náo nhiệt, ông muốn xem Tần Phong đến tột cùng có thủ đoạn gì để thu phục Hà Kim Long, nhưng sự không phối hợp của Hà Kim Long khiến cuộc nói chuyện của hai người trở nên căng thẳng.
Miêu Lục Chỉ liếc Hà Kim Long một cái, nói: - Ý của Tần gia là cho ngươi một con đường sống, thằng ranh ngươi khiêm tốn nghe là được rồi!
- Lục gia, tôi tuy rằng bội phục Tần gia, nhưng Kim Long mấy năm này cũng không phải kẻ vô dụng, sao có thể để các huynh đệ chết đói được?
Hà Kim Long có chút không phục, tuy rằng gia sản của y hiện tại đều bị đoạt mất, nhưng số tiền cho các huynh đệ vay lúc trước cũng có thể để người nhà bọn họ không phải lo cơm ăn áo mặc, nếu không cũng sẽ không có nhiều người theo mình như vậy.
- Kim Long à, xã hội hiện tại đã dần ổn định, còn muốn chơi thăng bằng giữa hai bên hắc bạch, sợ là không cẩn thận sẽ trượt chân đấy.
Miêu Lục Chỉ sống hơn 80 năm, trải qua hỗn chiến quân phiệt, Nhật Bản xâm lược và nội chiến, tầm nhìn xa hơn Hà Kim Long, thời đại này, tác dụng của vũ lực đã trở nên cực kỳ nhỏ bé, kiếm tiền dựa vào đầu óc mới là con đường đúng đắn.
Đầu óc của Miêu Lục Chỉ tuy rằng thông minh nhưng chung quy cũng là một ông lão hơn 80 tuổi, cũng có chút không theo kịp thời đại, đó cũng là nguyên nhân ông cam tâm tình nguyện nhập Đạo môn vào dưới trướng của Tần Phong.
- Lục thúc, cháu xin nghe lời.
Tuy rằng không thích Tần Phong lắm, nhưng vì có cùng cội nguồn với Miêu Lục Chỉ, sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Hà Kim Long chắp tay với Tần Phong, nói: - Nếu Tần gia có thể chỉ cho Kim Long và các huynh đệ một con đường sống, vậy thì Kim Long dẫn huynh đệ quy về dưới trướng của Tần gia có ngại gì?
Hà Kim Long cũng đã là người hơn 40 tuổi rồi, trong lòng y hiểu, cho dù làm ăn đứng đắn hay không đứng đắn, mục đích hướng đến vẫn chính là tiền tài, chỉ là Hà Kim Long lập nghiệp bằng nghề không đứng đắn, bảo y làm nghề đứng đắn, y quả thực không biết làm thế nào.
Nếu như Tần Phong có thể vạch ra một con đường lợi nhuận cao lại ít nguy hiểm thì đi theo hắn chưa chắc đã không phải một lựa chọn tốt, so với việc phải mạo hiểm thấp thỏm sống qua ngày thì tốt hơn nhiều.
- Cũng không thể nói là quy về dưới trướng của tôi.
Tần Phong phất tay, nói: - Thứ nhất, Ngoại bát môn tuy rằng còn, nhưng Chủ môn đã không còn tác dụng ràng buộc, không nói đến điều này, chính quyền hiện tại cũng không dễ dàng để tổ chức như vậy tồn tại.
Thứ hai, việc làm ăn về sau đều phải công ty hóa, lão Hà, huynh đệ mà ông nói đều chỉ có thể là công nhân của công ty, phải có quy định tương ứng để ràng buộc họ, tất cả những hành vi tranh giành không vì tiền tài không được phép xảy ra nữa
Thứ ba, tất cả súng ống đều phải tiêu hủy, một cái cũng không để lại, quốc gia xử lý rất nghiêm đối với những vụ án liên quan đến súng ống, hơn nữa nơi này còn là thủ đô, một khi dính vào thì chỉ còn một kết cục là muôn đời không thể lật mình được.
Lão Hà, ông ngẫm xem hai điều sau có thể làm được hay không, nếu như có thể, tôi sẽ nói tiếp, nếu như không thể, chúng ta ai đi đường người nấy, sau này chỉ coi nhau như bằng hữu từng gặp trên giang hồ, không liên quan gì đến nhau
- Điều này Tần gia, cậu để tôi suy nghĩ một chút!
Thấy Tần Phong liệt kê một cách logic rõ ràng như vậy, Hà Kim Long liền nhìn Tần Phong với cặp mắt khác, thủ hạ của y, thậm chí cả y, đều là những người thô lỗ, làm việc chưa từng rõ ràng, có trật tự giống như Tần Phong.
- Tần gia, điều thứ hai Kim Long có thể làm được, nhưng điều thứ ba
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hà Kim Long mở miệng nói: - Tần gia, cậu hẳn cũng hiểu được, thời gian này lăn lộn ở xã hội đen mà không có súng phòng thân thật sự quá nguy hiểm, chẳng may gặp phải thứ khó nhằn, vậy chẳng phải là sẽ chịu thiệt sao?
Ở địa giới Quan Đông, đất rộng người thưa, trước kia chính là nơi thổ phỉ Hồ Tử hoành hành, cho dù giải phóng đã hơn mười năm, nhưng một số gia đình sống ở vùng rừng núi vẫn giấu súng ống trong nhà.
Hà Kim Long lớn lên ở nơi như vậy tất nhiên có cảm tình đặc biệt đối với súng, hơn nữa y lại từng dẫn người sống mái với đám xã hội đen ở Nga, bình thường không mang súng mà ra khỏi cửa, y liền cảm thấy cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
- Lão Hà, dạo này trên giang hồ còn ai dùng súng nữa đâu?
Tần Phong lắc đầu, nói tiếp:
- Nếu đi theo tôi, về sau các ông căn bản đã rời khỏi giang hồ một nửa rồi, mang theo súng trên người chỉ gây thêm phiền toái, chẳng có lợi gì cả!
- Rời khỏi giang hồ?
Hà Kim Long nghe vậy trợn tròn hai mắt, kêu lên: - Tần gia, đám người chúng tôi chỉ biết đánh đánh giết giết, rời khỏi giang hồ rồi, các huynh đệ kiếm cơm thế nào được?
Chương 230 - 2: Hạng mục..
Trước kia khi kiếm được tiền, Hà Kim Long cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc làm ăn chân chính, y từng mở quán trà quán rượu, hộp đêm, nhưng bởi vì không giỏi kinh doanh nên lỗ vốn nghiêm trọng.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào con đường buôn lậu đó, Hà Kim Long và đám huynh đệ thủ hạ mới có thể sống dễ chịu hơn, bảo y làm nghề chân chính, Hà Kim Long chỉ sợ ngay cả số của cải còn chừa lại chẳng bao nhiêu cũng phải bù lỗ sạch.
- Lão Hà, tôi nếu dám nói như vậy tất nhiên là có đường cho ông đi, ông nói đi có làm được những điều đó hay không?
Từ trong lời nói cử chỉ của Hà Kim Long, Tần Phong cũng có thể nhìn ra tính cách của người này, tuyệt đối là lớp người cũ trong giang hồ, sau khi rời khỏi giang hồ là chẳng biết làm gì nữa.
Hà Kim Long cắn chặt răng, nói: - Tần gia, ai cũng muốn có một nghề đứng đắn, chỉ cần cậu có thể cho các huynh đệ bát cơm, Kim Long liền nghe theo cậu!
- Đúng vậy, Tần gia, có gì cậu liền nói ra đi, đừng lấp lửng nữa.
Miêu Lục Chỉ ở bên cạnh giúp Hà Kim Long vài câu, kỳ thực trong lòng ông cũng có chút ngạc nhiên, Tần Phong vừa mới đề nghị ông mở công ty phá khóa, nhưng không biết sẽ sắp xếp đám người Hà Kim Long thế nào.
Cần phải biết, Hà Kim Long bọn họ mới thực sự là người giang hồ, ngoại trừ đánh đánh giết giết thì hoàn toàn vô dụng, sử dụng bọn họ, chỉ cần xử lý hơi không ổn thỏa ngược lại sẽ mang đến cho mình càng nhiều phiền toái.
Tần Phong đã tính toán kỹ càng từ lâu, nghe Miêu Lục Chỉ nói, lập tức trả lời: - Lão Hà, các ông có thể làm một số việc kinh doanh liên quan đến phòng điền sản ở thủ đô.
- Phòng phòng điền sản?
Hà Kim Long nghe vậy há hốc mồm, dừng một chút, hỏi: - Tần gia, cậu đang bảo đám người chúng tôi đi xây nhà sao? Đây không phải chuyện đùa sao? Bảo chúng tôi đi phá nhà còn được
Hà Kim Long vốn chỉ tốt nghiệp tiểu học, y cùng đám huynh đệ kia phần lớn đều chỉ biết viết tên của mình, tuy rằng biết được một ít tiếng Nga, nhưng cơ bản đều là những lời mắng chửi người khác.
Giống như đám Lỗ Ngũ trẻ tuổi hơn một chút, cũng đều là những đứa trẻ từ nhỏ học không giỏi, trông chờ đám người bọn họ đi xây nhà, chẳng bằng bảo bọn họ đi phá nhà còn làm tốt hơn
- Ha, lão Hà, xem ra ông rất hiểu chuyện. Nghe Hà Kim Long nói, Tần Phong lập tức vui vẻ, cười nói: - Chuyện cần ông làm, chính là có liên quan đến việc phá nhà
- Phá nhà? Thế thế nghĩa là sao?
Hà Kim Long nghe Tần Phong nói mà chẳng hiểu nổi, ăn mặc đi ở, chữ "ở" này vẫn luôn được người ta coi trọng vô cùng, đừng thấy ở thủ đô bảy tám hộ dân chen chúc trong một tứ hợp viện to bằng cái chuồng bồ câu mà nhầm, những người đó nằm mơ cũng muốn ở trong một căn nhà to rộng.
Nhưng cho dù như vậy, nếu như anh đi phá nhà của người ta, những người đó có lẽ cũng sẽ liều mạng, chuyện đó cũng chẳng khác gì đào phần mộ của tổ tiên, Hà Kim Long không biết tại sao Tần Phong lại nảy ra chủ ý này.
- Tần gia, cái này, tôi cũng có chút không hiểu Miêu Lục Chỉ cũng mở miệng hỏi: - Cậu muốn phá nhà của người ta, chính phủ có đồng ý không? Hơn nữa chuyện đó và việc xây nhà của phòng điền sản cũng chẳng có liên quan gì đến nhau cả mà.
Những năm trước đây vẫn đều là kinh tế có kế hoạch, nhà ở trên cơ bản đều là đơn vị phân phối cho, cụm từ phòng điền sản vẫn còn khá xa lạ đối với người dân.
Miêu Lục Chỉ năm đó mua lại tứ hợp viện này có nghe người ta nói qua phòng điền sản, thế nhưng ông vẫn cho rằng phòng điền sản chính là xây nhà, tương tự như những đội thi công xây nhà.
- Lão Miêu, nhà không phá thì ông xây thế nào được?
Sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Tần Phong nhịn không được lắc đầu, nói: - Phòng điền sản cũng không phải chỉ có nghĩa hẹp là phá nhà, mà một loạt những khâu từ phá dỡ, xây dựng đến việc tiêu thụ sau khi xây dựng xong đều có thể gọi là công việc của phòng điền sản.
Đối diện với hai người giang hồ gần như không biết gì về xã hội thương nghiệp hiện đại, Tần Phong bất đắc dĩ chỉ có thể giải thích tỉ mỉ phòng điền sản là gì cho hai người.
- Tần gia, xây nhà chúng tôi không làm được, nhưng phá nhà thì không thành vấn đề!
Tuy rằng còn có chút không hiểu lời Tần Phong nói, nhưng ánh mắt Hà Kim Long lại sáng lên, nói: - Đám người chúng tôi đi phá nhà, có ai dám không cho phá, trực tiếp tưới xăng châm lửa là xong.
Tần Phong bị lời của Hà Kim Long dọa sợ, vội vàng xua tay nói: - Đừng có làm thế, hù dọa thì được, động chân động tay vừa phải thì được, nhưng tuyệt đối không thể dính đến mạng người, muốn đốt nhà cũng phải đưa người ra trước!
Nhắc đến chuyện này, Tần Phong cũng không phải người tử tế, bản chất hắn cũng là người giang hồ, không bài xích với mấy thủ đoạn đường ngang ngõ tắt này, chủ ý đưa ra cho Hà Kim Long tuy rằng không phải là chủ ý xấu, nhưng cũng không phải nghề nghiệp đứng đắn gì.
- Tần gia, vậy vậy tiền phá dỡ và di dời từ đâu mà có? Người bị phá nhà còn có thể trả tiền cho chúng ta sao? Lời này của Hà Kim Long xem như đã nói trúng điểm mấu chốt, vất vả phá nhà, cuối cùng cũng cần có người trả thù lao chứ?
- Đương nhiên là người nào yêu cầu phá thì người đó trả thù lao rồi Tần Phong nghe vậy cười nói:
- Hơn nữa ngoại trừ tiền này, trong khâu phá bỏ và di dời còn mang lại rất nhiều lợi nhuận
Tần Phong sở dĩ đưa ra chủ ý như vậy cho Hà Kim Long là bởi vì năm đó thủ hạ Viên Bính Kỳ có một đám người làm công việc phá dỡ ở ngay Tân Thiên.
Có một lần Tần Phong đi theo Trần Vũ đi qua công ty phá dỡ đó, trong lúc vô ý đã phát hiện, công ty phá dỡ đó không bắt mắt không lộ liễu, cửa vào lại rất nhỏ đó cũng là một điểm kiếm lời rất quan trọng của tập đoàn Viên Bính Kỳ.
Công ty phá dỡ sinh ra do chính sách cải cách nhà ở của nhà nước, khi phòng điền sản vừa mới nổi lên, công việc phá dỡ di dời có thể nói là một ngành kiếm lãi kếch sù, ở phía sau, gần như mỗi một khâu đều ẩn chứa nhân tố mang đến lợi nhuận khổng lồ.
Về lưu trình phá bỏ và di dời, đầu tiên là cần đăng ký một công ty phá dỡ có tư chất, sau đó nhận thầu phá dỡ công trình, các công trình khác nhau thì lợi nhuận cũng khác nhau, phía bao thầu sẽ trả mấy chục tệ một mét vuông.
Công ty phá dỡ sau khi nhận công trình liền thuê máy, tổ chức công nhân, liên hệ xe chở.
Ngoại trừ số tiền bên bao thầu trả, lợi nhuận của công ty phá dỡ còn đến từ sắt thép, cửa sổđã dỡ ra, sau khi trừ đi phí dụng thuê máy, công nhân và xe chở, chính là lợi nhuận của công ty phá dỡ.
Tần Phong từng tính một hạng mục phá dỡ, lợi nhuận có khi đạt đến 300%- 400%, riêng hoa hồng dành cho người trung gian đã đạt đến mấy triệu, mà công ty phá dỡ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi cũng có thể kiếm mấy triệu.
- Có lợi nhuận cao đến vậy sao? Đây đây quả thực là việc buôn bán một vốn bốn lời rồi còn gì?
Hà Kim Long tuy rằng không hiểu được làm ăn chân chính thế nào, nhưng cũng không có nghĩa là kẻ ngốc, Tần Phong vừa nói, y lập tức hiểu được các khâu trong đó.
Việc như kinh doanh phá dỡ này trên cơ bản chính là việc buôn bán không cần vốn, ngoại trừ số tiền đăng ký công ty ra thì chẳng phải bỏ thêm tiền gì nữa, công nhân và máy móc đều có thể thuê tạm thời.
Thế nhưng lợi nhuận đạt được từ việc phá dỡ lại vô cùng dồi dào, Hà Kim Long nghe mà nhiệt huyết sôi trào.
Còn có chuyện gì mà có thể phá nhà người ta hợp pháp lại kiếm được tiền khiến y động tâm hơn được nữa chứ? Hiểu được lợi ích của công việc này, Hà Kim Long liền sẵn sàng coi đó là sự nghiệp cả đời của mình.

Bình Luận

0 Thảo luận