- Cụ à, tôi chỉ muốn ông chủ Tần nói cho rõ ràng mà thôi, nếu cụ không thích vậy thì coi như tôi chưa…
Triệu Phong Kiếm vẫn còn chút kiêng kỵ Chu lão gia, khi ông lão này đi đến hang cùng ngõ hẻm đã quen biết không ít người giang hồ chân chính, chỗ dựa trong giang hồ cũng chẳng kém gì y.
- Vớ vẩn, đưa ngọc giả ra gạt tiền, anh tưởng mọi người đều mù hết cả sao?
Chu lão gia nổi giận đùng đùng, không giữ mặt mũi cho Triệu Phong Kiếm nữa, vạch mặt y.
- Được rồi, nếu như cụ đã nói vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.
Triệu Phong Kiếm tuy rằng trong lòng rất hận, nhưng vẫn không dám cứng rắn đối chọi với Chu lão gia, lập tức bỏ ve ngọc trên bàn vào trong túi, nói:
- Các người đông, tôi nói không lại, nhưng rồi thời thế sẽ thay đổi, ông chủ Tần, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại.
- Đợi đã…
Nhìn thấy Triệu Phong Kiếm vẻ mặt hằn học ra khỏi cửa, Tần Phong gọi y lại, nói:
- Ông chủ Triệu không cần chờ đến ngày nào đó, hiện tại tôi có thể chỉ ra chỗ làm giả của miếng ve ngọc kia.
- Sao? Vậy tôi thực sự muốn xem xem.
Triệu Phong Kiếm nghe vậy dừng bước, cười lạnh nói:
- Ve ngọc này là tổ truyền trong nhà, nếu như là giả thì tôi đây sẽ ăn nó.
- Vậy sao? Xem ra ông chủ Triệu bụng dạ rất tốt, ngay cả ngọc thạch cũng có thể tiêu hóa.
Người giang hồ đều kính sợ trời đất, bình thường không dễ dàng thề thốt, nhưng Tần Phong từng nghe sư phụ kể, trên giang hồ có loại người có thể thề thốt như uống nước, hiện tại hắn đã gặp một tên rồi.
- Ít nói nhảm đi, ông chủ Tần, có chiêu gì thì sử ra đi!
Triệu Phong Kiếm móc miếng ngọc từ trong túi ra, ném cả hộp lên bàn.
- Ông chủ Triệu, ve ngọc Hán Bát Đao này vừa khéo tôi cũng có một miếng, hay là chúng ta so một chút?
Tần Phong nói rồi xốc vạt áo lên. Bên hông hắn rõ ràng có một ve ngọc ba màu buộc bằng dây đỏ, sau khi cởi con ve ngọc xuống, Tần Phong đặt trên bàn, sau đó mở hộp đựng ngọc của Triệu Phong Kiếm ra.
Màn này của Tần Phong khiến những người xem náo nhiệt trong tiệm đều vây đến, tình huống hàng giả gặp hàng thật không phải lúc nào cũng thấy, không ai ngờ Tần Phong lại mang theo một con ve ngọc bên người để thưởng thức.
- Cậu… cậu cũng có ve ngọc Hán Bát Đao?
Nhìn thấy hành động của Tần Phong, Triệu Phong Kiếm nhất thời chột dạ, chỉ mình biết rõ chuyện mình, nguồn gốc con ve ngọc kia của y trong lòng Triệu Phong Kiếm biết rất rõ.
Hiện tại nhìn thấy con ve ngọc Tần Phong đưa ra, Triệu Phong Kiếm biết mình đã gặp phải thứ khó nhằn, tục ngữ nói: không sợ người so với người, chỉ sợ hàng so với hàng. Hai con ve ngọc đặt cùng một chỗ, thật giả thế nào lập tức sẽ biết ngay.
- Giống ve ngọc của ông chủ Triệu, ve ngọc của tôi cũng là vật truyền đời. Mọi người ở đây cùng xem xem rốt cuộc cái nào là thật.
Tần Phong đã ba lần bốn lượt giữ mặt mũi cho Triệu Phong Kiếm, không ngờ người này vẫn không biết điều, cứ nhất định muốn xấu mặt trước mặt mọi người.
Mà cũng khéo, Chân Ngọc Phường của Tần Phong cần các loại trang sức ngọc và ngọc cổ cao cấp, Tần Phong thời gian này mỗi khi nhàn rỗi sẽ mài đám ngọc trộm được từ trong mộ, lần này đến Lạc Thị vừa khéo mang theo con ve ngọc Hán Bát Đao.
- Tôi thấy ve ngọc của ông chủ Tần là thật đấy.
- Đúng vậy, ve ngọc của ông chủ Tần thấm màu tự nhiên, kỹ thuật chạm khắc rất dứt khoát hữu lực!
- Tôi cũng thấy ưng ve ngọc của ông chủ Tần hơn, hai miếng ngọc đặt cùng nhau, ve ngọc của ông chủ Triệu không bắt mắt lắm…
Người ta vẫn nói ánh mắt của quần chúng rất sáng suốt, nếu như ve ngọc của Triệu Phong Kiếm không có gì để đối chiếu thì không ai chỉ ra được nó giả ở chỗ nào.
Nhưng đặt bên cạnh ve ngọc Hán Bát Đao thật, cho dù là mấy cha con Chu gia không hiểu biết nhiều về ngọc thạch cũng đều có thể nhìn ra chỗ khác biệt giữa hai miếng ngọc.
Ve ngọc Hán Bát Đao của Tần Phong có kỹ thuật chạm khắc dứt khoát hữu lực, từ đầu đến cánh ve liền mạch lưu loát, đường dao khắc vào ngọc ba phần.
Mà ve ngọc của Triệu Phong Kiếm, so sánh kỹ thuật chạm khắc với con ve ngọc của Tần Phong thì có chút mềm mại, hơn nữa chỗ thấm màu trên đầu có chút mất tự nhiên, như là bị áp đặt lên.
- Sao nào, ông chủ Triệu, nếu như ông còn có cảm giác ve ngọc của mình là thật, chúng ta có thể chụp ảnh, đưa cho bất kỳ người trong ngành ngọc thạch xem, thế nào?
Mặt Tần Phong tươi cười, nhưng lời nói không chút khách sáo:
- Ông chủ Triệu, tôi cũng không bắt ông ăn con ve ngọc này, chỉ cần thừa nhận một câu thứ này của ông là giả là được rồi…
Tần Phong không ức hiếp người khác không có nghĩa là hắn sẽ không ức hiếp người khác, chỉ cần Triệu Phong Kiếm nói ra câu này, từ nay về sau người trong ngành đồ cổ sợ là chẳng còn ai dám buôn bán cùng y nữa.
- Người trẻ tuổi cậu không cần ức hiếp người quá đáng!
Mặt Triệu Phong Kiếm xanh mét, y không ngờ hôm nay lại diễn ra như vậy, mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người trong ngành như thế.
- Tôi ức hiếp người quá đáng?
Tần Phong trừng mắt lên, nói:
- Ông mang đến 13 miếng ngọc, trong đó có 12 miếng dùng ngọc Russia để giả mạo ngọc Tử, còn miếng ngọc cổ kia lại là mò từ trong nhà xí, mẹ kiếp, còn dám nó tôi ức hiếp người quá đáng, ông còn biết liêm sỉ không?
Tần Phong mặc dù là sinh viên đại học Bắc Kinh, nhưng trước khi vào đại học hắn chưa từng được đi học, trong máu đã có một chút tính hoang dã, lúc này nổi giận liền văng tục mắng người.
- Mày… mày, được, được lắm!
Nghe Tần Phong nói, sắc mặt Triệu Phong Kiếm từ xanh chuyển sang trắng, chỉ vào Tần Phong nói:
- Hôm nay Triệu mỗ nhận thua rồi, đồ của tôi là giả, nhưng họ Tần kia, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại.
- Ông chủ Triệu, tôi không sợ gặp ông, nhưng đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma đấy. Tốt nhất là ông nên cẩn thận chút đi.
Tần Phong cười lạnh, hắn mới ở Lạc Thị 2-3 ngày, sau này có quay trở lại hay không vẫn chưa biết, trừ khi túc tu của Triệu Phong Kiếm có thể kéo dài đến Bắc Kinh, nếu không Tần Phong cũng chẳng sợ y giở trò.
- Các vị, cáo từ!
Triệu Phong Kiếm biết mình ở lại cũng chỉ làm trò cười, lập tức thu hồi ve ngọc giả của mình, đi thẳng khỏi cửa tiệm không quay đầu lại.
- Loại người gì thế không biết?
Chu Khải đứng sau Tần Phong nhổ nước bọt về hướng Triệu Phong Kiếm vừa đi khỏi, hồn nhiên không biết trong tiệm nhà anh ta vẫn còn trải thảm.
- Cặn bã, cặn bã trong ngành ngọc thạch!
Ông lão An Đức cũng tức giận vô cùng, ông từng này tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người bị vạch mặt là bán hàng giả trước mặt mọi người mà vẫn có thể nói năng hùng hồn như thế.
Không chỉ có An lão gia, lúc này những nhà buôn ngọc thạch trong tiệm cũng đều luôn miệng trách mắng Triệu Phong Kiếm, trong đó cho dù có người có cùng suy nghĩ với Triệu Phong Kiếm thì cũng lập tức từ bỏ ý định đó.
- Tiểu Tần, xin lỗi cháu, Hà Nam chúng ta lại có người như vậy, ông già này rất xin lỗi cháu.
An Đức đi đến trước mặt Tần Phong, nói:
- Tất cả đồ ngọc ông mang đến hôm nay, chỉ cần Tiểu Tần thấy được, giá cháu đưa ra ông sẽ giảm 30 % hết.
Xảy ra chuyện như vậy, là người đứng đầu dẫn dắt ngành ngọc thạch Hà Nam, An Đức chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông làm như vậy cũng là muốn vớt vát lại một ít thể diện của ngành ngọc thạch Hà Nam trong nước.
- Ông à, như vậy đâu có được.
Tần Phong dìu An Đức ngồi xuống ghế, nói:
- Ngành đồ cổ của chúng ta vốn đã tốt xấu lẫn lộn, có người như vậy cũng không có gì lạ, chuyện đó đâu có liên quan gì đến ông đâu.
- Ai, những người này hiện tại trong mắt chỉ nhìn thấy tiền mà thôi.
An Đức thở dài, nói:
- Lời ông lão này nói rồi sao có thể nuốt vào? Chính là giảm 30%, cháu nếu như không muốn thì ông cũng không bán nữa!
- Vậy được, cháu xin được chiếm lợi của ông nhé!
Tần Phong ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý, ngành đồ cổ lãi cao, hắn biết cho dù là giảm 30%, An Đức cũng sẽ không bị lỗ.
An lão gia ngồi xuống trước mặt Tần Phong, tất nhiên không có ai tranh giành với ông, sau đó liền lấy ra tất cả ngọc mình mang đến, đưa cho Tần Phong xem xét.
Dù sao cũng là nhân vật lớn trong ngành ngọc thạch Hà Nam, ngọc An Đức mang đến không chỉ nhiều mà còn không ít ngọc cổ tinh phẩm, Tần Phong xem xét khoảng 1 tiếng mới giám định xong mấy chục miếng ngọc ông đem đến.
- Ông à, chỗ ngọc này của ông tổng cộng có 128 món, coi như có 6 món ngọc cổ, tổng giá trị là hai triệu năm trăm tám mươi ngàn chẵn, ông thấy có đúng không?
- Tiểu Tần, cháu làm ăn rất thấu tình đạt lý, ông lão này phục rồi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, An Đức nhịn không được giơ ngón tay cái lên, trước khi ông đến đã tính toán qua giá trị của những miếng ngọc này, dựa theo giá bán sỉ trên thị trường ngọc thạch, số ngọc này của ông khoảng một triệu tám trăm ngàn.
Mà Tần Phong đưa ra cái giá hai triệu năm trăm tám mươi ngàn, giảm 30 %, bỏ đi số lẻ, vừa vặn chính là một triệu tám trăm ngàn, ai cũng nhìn ra đây là giá cả Tần Phong cố ý đưa ra.
- Được rồi, không cần nói gì nữa, Tiểu Tần, một triệu tám trăm ngàn, tất cả số ngọc này là của cháu hết.
Nhìn Tần Phong làm ăn thành thực như vậy, lại nghĩ đến Triệu Phong Kiếm vừa rồi, An lão gia nhất thời cảm khái vô cùng, so sánh với Tần Phong, Triệu Phong Kiếm sống ở đời hơn 40 năm hoàn toàn không xứng làm người.
- An lão gia, số tiền này có chút lớn, cháu viết cho ông một tờ giấy nợ được không?
Số tiền lớn hơn 1 triệu, Tần Phong cũng không định trả tiền mặt, dù sao còn hai ngày sau nữa, hắn vẫn muốn giữ lại chút tiền để mua ngọc lẻ.
- Viết giấy nợ?
An Đức có chút không đồng ý, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Tiểu Tần, ông lão này tin cháu, viết giấy nợ thì viết giấy nợ!
- An lão gia, cũng không phải tất cả đều viết giấy nợ, cháu sẽ trả trước cho ông 20% số tiền.
Tần Phong cười lấy ra một tờ giấy đã viết sẵn một số chữ, nói:
- Nói thật, Tần Phong cháu không có chữ tín, nhưng giấy nợ của vị này, cháu nghĩ An lão gia hẳn có thể tin được chứ?
- Đây… đây là giấy nợ Tề tiên sinh viết?
An Đức năm nay đã hơn 70 tuổi, mặc dù là nhân vật lớn trong ngành ngọc thạch Hà Nam nhưng bất kể là tuổi tác hay địa vị trong ngành đều kém hơn Tề Công nhiều, cho nên trong lời nói vẫn phải gọi một tiếng tiên sinh.
- Đúng là bút tích của Tề tiên sinh rồi, tin được, ông lão này tất nhiên là tin được.
Sau khi nhìn thấy giấy nợ Tề Công viết, chút nghi ngờ ban đầu trong lòng của An Đức lập tức biến mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận