- Phỉ thúy, trên xe này không phải đều là Phỉ thúy hay sao?
Nghe Chu Khải nói xong, Tần Phong nhìn lại chỗ đá thô trên xe ba gác, trước đây Tần Phong đã từng thử qua, theo cảm giác của hắn chỗ đá thô không có chút màu sắc nào ấy, bên trong đều không có Phỉ thúy.
Nếu không phải ông trời muốn trêu ngươi hắn, Tần Phong tin rằng chỗ đá thô trước mặt, mỗi khối đều có thể cắt ra Phỉ thúy, hơn nữa chất lượng hẳn là cũng không tệ.
- Trông đợi vào việc đánh cược đá phí thúy thô để cung ứng nguồn Phỉ thúy hả?
Chu Khải lắc đầu nói:
- Tần Phong, không phải anh em muốn đả kích cậu, nhưng tôi thấy lấy tiền đi đánh cược đá Phỉ thúy thô chẳng thà mua một ít đá thô đã chắc chắn có Phỉ thúy từ người khác, cậu đã quên chúng ta là như thế nào rồi hay sao?
Chu Khải đang nói về Phương Nhã Chí, gã nếu không phải quá mê muội đánh cược đá Phỉ thúy, có khi bây giờ vẫn là đầu tiêu thụ ngọc thạch nhất nhì trong nước.
Chính vì đánh cược với đá Phỉ thúy thô, vương quốc ngọc thạch của Phương Nhã Chí mới sụp đổ nhanh chóng và ầm ĩ tới mức người ta phải giật mình. Hiện nay anh ta chỉ trông coi vỏn vẹn cửa tiệm Bách Niên cũ đang ngắc ngoải, sớm đã không còn sự hưng thịnh năm nào.
- Khải Tử, ý cậu tôi đều hiểu cả…”
Tần Phong lắc đầu nói:
- Nhưng tôi nghĩ gì, cậu không hiểu đâu.
- Cậu nghĩ gì? Cậu không nói tôi làm sao có thể hiểu được?
Chu Khải nghe vậy nhíu mày, lời nói này của Tần Phong cứ như vè đọc nhịu, khiến gã nghĩ một hồi mới hiểu.
- Khải Tử, chúng ta kinh doanh hiệu ngọc thạch cao cấp, đối tượng khách hàng là tầng lớp thượng lưu trong nước, nhu cầu về ngọc thạch của họ không giống với thương nhân bình thường.
Tần Phong dừng lại một chút kéo Chu Khải ra một bên, hạ thấp giọng nói:
- Cậu cũng biết, chúng ta chẳng những thiếu nguồn hàng mà còn thiếu vốn nữa, một khối đá thô tốt động mốt tí là hàng trăm triệu, cậu nghĩ tôi có thể mua nổi không?
- Mua không nổi thì chuyển sang đánh cược với đá Phỉ thúy thô? Sự mạo hiểm này cũng lớn đó chứ?
Chu Khải thừa nhận Tần Phong nói có lý, nhưng không tán thành việc đánh cược với đá Phỉ thúy thô để giải quyết vấn đề nguồn hàng và tiền vốn, hành động này tính đầu cơ xem ra quá lớn.
- Làm việc gì giai đoạn đầu cũng phải mạo hiểm một chút.
Tần Phong nói:
- Khải Tử, chúng ta vẫn còn trẻ, mất mấy triệu tiền vốn, chúng ta có thể gánh chịu được, đợi sau này việc làm ăn đi vào quỹ đạo, cậu có cho tôi đánh cược với đá Phỉ thúy thô nữa tôi cũng không đánh đâu.
- Được rồi, cậu là ông chủ, cậu quyết định.
Nghĩ lại những sự việc xảy ra với mình từ sau khi quen Tần Phong, Chu Khải liền ngậm miệng lại, sự thực vẫn sâu sắc hơn lời hùng biện, cho đến nay, Tần Phong hầu như chưa bao giờ lựa chọn sai.
- Tần Phong, hai cậu nói chuyện xong chưa?
Khi Tần Phong và Chu Khải quay về bên cạnh xe ba gác, Hoàng Bính Dư cười hỏi:
- Thế nào, cậu vẫn chuẩn bị giải đá bây giờ chứ?
- Đúng vậy, thời gian lần này không còn dài nữa…
Tần Phong gật gật đầu nói:
- Nếu hôm nay có thể thắng cược, sau ngày mai tôi có thể mang theo Phỉ thúy trở về Bắc Kinh rồi
Tuy vừa rồi mới làm ra vẻ ta đây, nhưng Tần Phong cũng không biết rốt cuộc có dễ làm hay không, đang ở trên đầu người khác hắn cũng không muốn dừng lại quá lâu.
Hơn nữa, việc tốt không thể hưởng một mình được, nếu Tần Phong có thể dùng ba ngày ở đây lấy được hết đá thô có Phỉ thúy, e là kẻ ngu ngốc nhất cũng sẽ nhìn ra vấn đề
- Ông chủ…Tần, cậu hai ngày nữa sẽ đi, vậy…vậy chuyện xưởng gia công của chúng ta sẽ làm thế nào?
Lê Vĩnh Càn đứng bên nghe Tần Phong nói xong, không nén được hỏi, anh ta bây giờ chỉ mong Tần Phong rót vốn để bắt đầu hoạt động
- Lê đại ca gọi Tần Phong tôi là được.
Tần Phong cười cười nói:
- Khi về tôi sẽ chuyển tiền cho anh, ngày mai chúng ta tiếp tục lo liệu một chút, ngày kia tôi đi vẫn không được sao?
- Thế này nhé, tôi gọi điện cho bạn bè trước, ngày mai chúng ta có thể làm luôn.
Lời của Tần Phong làm cho Lê Vĩnh Càn yên lòng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi, bây giờ đến chỗ cơ quan nhà nước làm việc, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải có quan hệ, bằng không mười ngày nửa tháng cũng đừng hòng làm được việc gì.
- Khải Tử, lại đây giúp một tay, chúng ta phải giải đá rồi.
Thấy cạnh máy cắt đá không có ai, Tần Phong gọi Chu Khải một tiếng, bảo Hoàng Bính Dư đẩy xe ba gác tới bên cạnh máy cắt đá
- Anh Đậu, chuyện này hình như có gì đó không đúng nhỉ?
Trong lúc Tần Phong và Lê Vĩnh Càn bàn bạc việc hợp tác, Đậu Kiến Quốc cũng trở về phòng giao dịch, lúc này đang ngồi cùng Triệu Phong Kiếm dưới lán quầy hàng của Tạ Kim Bảo.
- Anh Tạ, việc này tôi làm hấp tấp quá.
Đậu Kiến Quốc quay mặt lại nhìn Triệu Phong Kiếm, nói:
- Tên Tần Phong này không thể động đến được đâu, cậu đừng dây vào hắn, quan hệ của hắn rất lớn, chuyện buôn bán lặt vặt của chúng ta, từ đầu người ta đã chướng mắt rồi.
- Sao? Rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?
Triệu Phong Kiếm chưa kịp nói Tạ Kim Bảo đã tỏ ra căng thẳng, ai bảo y để Tần Phong nắm được điểm yếu rồi? Chỉ dựa vào mấy câu nói vừa rồi của Tần Phong, Tạ Kim Bảo đã có thể đoán định, Tần Phong đã phát hiện ra khối đá đó bị làm giả.
Đậu Kiến Quân chỉ về hướng Bắc, thấp giọng nói:
- Vụ án buôn lậu ở Phúc Kiến, người đứng đằng sau hắn cũng có phần tham dự, nhưng lại rút lui nguyên vẹn, anh xem như vậy là có quan hệ thế nào?
Tuy không ngang bằng với tầng lớp của bậc đàn anh giang hồ Phúc Kiến đó, nhưng đều là người làm nghề buôn lậu, chuyện đó Đậu Kiến Quân cũng biết không ít, cho nên nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm sâu sắc
Đừng cho rằng hiện tại mình đang làm ăn rất tốt, quan hệ mọi mặt đều sắp xếp ổn thỏa, nhưng cái tay đàn anh Phúc Kiến đó không phải cũng từng như vậy hay sao? Quan hệ của y thậm chí còn thông tới tận Bắc Kinh nữa.
Nhưng khi gió vừa đổi hướng, kẻ đứng mũi chịu sào cũng chính là tay đàn anh đó.
May mà trước khi có chuyện còn có người thông báo cho y bỏ trốn, Đậu Kiến Quân tự hỏi nếu chuyện này xảy ra với mình, e là những người vẫn xưng anh em với anh ta chắc chắn sẽ không tiết lộ cho anh ta nửa lời
Vả lại chưa biết chừng anh ta đột nhiên phát bệnh khi đang bảo vệ sở, tất cả công việc sẽ có người thay thế ngay, có khi người nhà anh ta còn được một khoản tiền bảo hiểm nữa.
Nghĩ đến những điều này, Đậu Kiến Quân cảm thấy ớn lạnh, anh ta rõ hơn ai hết bọn quan chức ngày thường đạo mạo là thế, nhưng bên trong là sự tàn nhẫn tuyệt đối đến tận lúc chết.
- Vậy…vậy phải làm sao đây?
Nghe Đậu Kiến Quân nói xong, Tạ Kim Bảo liền cười khổ sở, nhìn sổ tài khoản với hai triệu tệ vừa về tài khoản cứ như một củ khoai lang nóng hổi
- Anh Tạ, anh cũng đừng vội.
Đậu Kiến Quân an ủi
- Tôi thấy Tần Phong rất có vẻ giang hồ, hắn có thể sẽ không vạch trần chuyện khối đá của anh trước mặt mọi người đâu
- Không chắc, tên tiểu tử đó có lẽ không phải là người tốt đẹp gì.
Triệu Phong Kiếm đứng một bên lạnh lung nói:
- Đậu lão đại, theo tôi thấy tìm chỗ không người nào đấy khử hắn đi, nhân vật tai to mặt lớn ở Bắc Kinh của anh chưa chắc đã chịu lộ mặt vì hắn đâu.
- Triệu Phong Kiếm, tôi phải làm thế nào không cần anh phải dạy.
Triệu Phong Kiếm nói chưa dứt lời, mặt Đậu Kiến Quân đã xị xuống, nguyên nhân của việc này chính là vì giúp Triệu Phong Kiếm đứng lên, vô duyên vô cớ lại trêu vào con người này, trong lòng Đậu Kiến Quân sớm đã bất mãn với Triệu Phong Kiếm
- Đậu lão đại, tôi…tôi không có ý đó.
Thấy Đậu Kiến Quân có vẻ muốn trở mặt, Triệu Phong Kiếm liền cảm thấy khiếp sợ
Tuy y cũng có chút quan hệ, nhưng đó là ở Hà Nam, nếu làm như Triệu Phong Kiếm vừa nói, Đậu Kiến Quân đem y ném xuống khe núi nào đó, e là cũng sẽ chẳng có ai nhớ thương y
- Không có ý đó thì tốt
Đậu Kiến Quân cũng có chỗ nhờ tới Triệu Phong Kiếm, thấy đối phương chịu nhún liền thở dài một tiếng, nói:
- Lão Triệu, tôi với anh quan hệ nhiều năm nay, tôi khuyên anh một câu, làm ăn buôn bán lấy hòa khí làm giàu, không cần thiết vì nhất thời tức giận mà gây tai họa.
- Vâng, tôi nghe lời Đậu đại ca, sau này không gây phiền phức với tên tiểu tử đó nữa.
Triệu Phong Kiếm mặc dù ngoài miệng chịu nhún nhưng trong lòng lại càng lúc càng oán hận Tần Phong, tên tiểu tử đó không những làm y mất người thân ở Hà Nam, bây giờ đến Quảng Đông lại khiến y mất mặt trước Đậu Kiến Quân
- A, tiểu tử kia muốn giải đá đấy, lại là khối đá của tôi nữa.
Trong lúc Đậu Kiến Quân đang nói chuyện với Triệu Phong Kiếm, Tạ Kim Bảo vẫn liên tục chú ý tới bọn Tần Phong bỗng nhảy lên trên ghế, vẻ mặt căng thẳng.
Thủ đoạn làm giả của Tạ Kim Bảo rất cao, đặc biệt là cổ ngọc Phòng Chỉ và Hòa Điền cơ hồ có thể thật giả lẫn lộn, cho tới giờ chưa từng bị phát hiện, ngón nghề này đã giúp y kiếm được không ít tiền
Cho nên ngộ nhỡ hôm nay Tần Phong vạch trần hành vi làm giả đá thô Phỉ thúy của hắn, danh tiếng của Tạ Kim Bảo có lẽ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát
Bởi vì khối đá có vân rắn đó là do vua Phỉ thúy Vân Nam tự tay cắt ra, rất nhiều người xem đánh cược đá đã từng chứng kiến, Tạ Kim Bảo muốn giấu cũng không giấu được.
- Lão Tạ, vội gì chứ? Đi, chúng ta đi xem xem
- Đậu Kiến Quân nghe nói đứng dậy, tuy trong lòng y có chút lo lắng nhưng qua lần trao đổi vừa rồi với Tần Phong, y cảm thấy đối phương hình như cũng không muốn trở mặt với mình, nghĩ chuyện này sẽ có đường lui
Tạ Kim Bảo tuy có chút không muốn đối diện với Tần Phong, nhưng vẫn đi theo phía sau Đậu Kiến Quân, y chỉ có thể cầu khẩn trong lòng Tần Phong tha cho hắn một lần
Đi đến bên máy cắt đá, vẻ mặt Tạ Kim Bảo nặn ra nụ cười khó coi hơn cả khóc lóc, nói:
- Ông chủ Tần, anh chuẩn bị giải đá à?
- Đúng vậy, khối đầu tiên chính là nguyên liệu của ông chủ Tạ.
Tần Phong gật đầu nhìnTạ Kim Bảo và Đậu Kiến Quân một cái, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Triệu Phong Kiếm đâu
- Ha ha, ông chủ Tần, hay là nhân đây chúng ta nói với nhau vài câu?
Thứ Tạ Kim Bảo để trong túi quần thò ra ngoài vài phân, vừa đủ lộ ra một góc của sổ tài khoản, y tin rằng Tần Phong có thể hiểu ý tứ của mình.
- Ông chủ Tần, không cần đâu, tình nguyện đánh cược phải chấp nhận chịu thua, Tần mỗ sẽ không ý kiến gì.
Tần Phong cười lắc lắc đầu, hắn bỏ ra nhiều tiền mua khối đá này, cũng có ý nghĩ khác, bởi vì khối đá này mà thua cược, Tần Phong sẽ phải tiếp tục thắng cược. Khối đá giá trị hai triệu tệ này chính là dùng để xóa bỏ tâm lý nghi ngờ của mọi người
- Tần Phong, khối đá này cắt thế nào? Sát theo đường vân trăn hả?
Chu Khải bên cạnh đang nhọc nhằn ôm khối đá lên, đối với việc giải đá, Chu Khải dốt đặc cắn mai, chỉ là trước đây nghe Tần Phong nói qua, liền thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng câu hỏi này của Tần Phong lại khiếnTriệu Phong Kiếm lo lắng hơn, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận