- Dù sao cũng là thành cổ hàng ngàn năm, văn hóa ở nơi này quả là khác hẳn!
Sáng sớm hôm sau sau khi ăn cơm xong, Tần Phong đi theo hai cha con Chu Khải đi đến phố Đồ Cổ nằm ở trung tâm chợ Lạc Thị.
Tuy rằng phố Đồ Cổ quy mô không lớn bằng Phan Gia Viên, nhưng quần thể kiến trúc mô phỏng thời Tống đó cũng đã thể hiện ra nền văn hóa lịch sử lâu đời của nó.
- Tần Phong, cháu đến đây, chú nói với cháu chuyện này Sau khi đi vào thành cổ, Chu Chính Quân vẫy vẫy tay với Tần Phong.
- Chú Chu, chuyện gì thế?
Tần Phong đi theo Chu Chính Quân đứng đến trước cổng, Chu Khải thì lấy từ trong xe ra mấy tấm biển ghi thu mua đồ ngọc.
- Tiểu Tần, cháu cũng nên biết, Lạc Thị chỗ chú, bao gồm cả Hà Nam đều là nơi có phong trào trộm mộ, vật hôm nay đưa đến có lẽ còn có cả ngọc cổ khai quật được, cháu có mua hay không?
Kinh doanh đồ cổ ở Hà Nam không thể không qua lại với những kẻ trộm mộ, thương nhân đồ cổ lớn nhỏ ít nhiều đều có liên quan đến những người này, ngay cả Chu gia cũng không ngoại lệ.
Trong những người Chu lão gia gọi đến hôm nay, có 4-5 người có cả một đội trộm mộ phía sau, đây là chuyện gần như tất cả người Hà Nam đều biết.
- Mua chứ, sao lại không mua ạ? Tần Phong cau mày, nói: - Bọn họ nếu dám bán một cách quang minh chính đại thì tại sao cháu lại không dám mua?
Ở Trung Quốc, ngoại trừ đồ Thanh Đồng là di sản văn hóa quốc gia nghiêm cấm mua bán, di sản văn hóa được khai quật cũng không được phép giao dịch, thế nhưng phân biệt điều này rất khó.
Nhất là ngọc thạch, sau khi mài một thời gian sẽ mất đi tính chất đặc biệt của vật được khai quật, khiến cho người ta càng khó có thể phán đoán ra là ngọc được khai quật hay được truyền lại, mà ngọc cổ lưu thông ở chợ hiện nay gần như 90% đều là do người trộm mộ cung cấp.
- Tần Phong, vậy cháu phải xem xét cho kỹ nhé, ngọc cổ làm giả nhiều lắm, hay là, hôm nay chỉ thu mua một số ngọc thành phẩm hiện đại thôi?
Chu Chính Quân nhắc nhở Tần Phong một câu, vốn ngọc cổ làm giả trong ngành rất nhiều, mà Hà Nam lại là nơi khởi đầu cho việc làm giả ngọc thạch, Tần Phong đến đây thu mua ngọc, coi như đã chiu đầu vào ổ làm giả ngọc rồi.
Chu lão gia tuy rằng đã mời chuyên gia giám định ngọc đến hỗ trợ, nhưng có một số ngọc giả gần như không thể phân biệt nổi thật giả.
Cho dù là chuyên gia cũng phải thông qua dụng cụ chuyên môn mới có thể giám định được, chỉ dựa vào mắt thường, tỷ lệ đoán sai cực kỳ cao.
Cho nên ý của Chu Chính Quân thực ra là muốn Tần Phong hôm nay không thu mua ngọc cổ, như vậy có thể ngăn chặn được việc mua phải hàng giả.
- Chú Chu, không sao đâu, món nào nhìn không chuẩn cháu sẽ không mua là được.
Tần Phong nghe vậy cười nói: - Tiền ở trong tay cháu, mua hay không là ở cháu, chú yên tâm đi, tiền của cháu cũng không phải trên trời rơi xuống, sẽ không phung phí đâu
- Cháu hiểu được thì tốt.
Chu Chính Quân gật gật đầu, do dự một chút, thấp giọng nói: - Không mua thì nói là nhìn không chuẩn, đừng nói gì khác, tránh đắc tội người ta mà không biết
Hà Nam là vùng đất mà ai cũng muốn tranh giành, tranh giành Trung Nguyên mà cổ nhân nói chính là tranh giành mảnh đất Hà Nam này, hơn nữa Hà Nam bàn long cứ hổ, nơi này có núi Mang là một vùng có phong thủy đẹp, phù hợp cho việc xây mồ mả, vua chúa cổ đại phần lớn đều xây lăng mộ ở nơi này.
Cho nên cổ mộ ở Hà Nam rất nhiều, có thể nói nhiều nhất Trung Quốc, chỉ đứng sau Thiểm Tây, lại thêm nơi này nằm chính giữa Trung Nguyên, nhiều lần trải qua chiến tranh, nhân dân anh dũng, từ trước giải phóng, hành vi trộm mộ liền diễn ra không ngừng mặc cho bị ngăn cấm.
Tới sau giải phóng, phong trào trộm mộ dần lan ra, một số thôn làng dưới chân núi Mang càng hoạt động mạnh hơn, đào không sót một ngôi mộ nào trong núi.
Thậm chí còn thành lập tập đoàn trộm mộ, ngay cả Chính phủ cũng không dám động vào, một số cảnh sát tỉnh ngoài đến Hà Nam điều tra án vẫn luôn gặp phải khó khăn, có thể thấy thế lực của họ lớn đến thế nào.
- Chú Chu, cháu biết rồi. Tần Phong đồng ý, tuy rằng trộm mộ cũng thuộc Ngoại bát hàng nhưng Tần Phong cũng không có ý muốn qua lại với họ.
- Chính Quân, lại đây hỗ trợ nào.
Ngay lúc Tần Phong nói chuyện cùng Chu Chính Quân, một chiếc áp tải tiền lặng lẽ chạy đến cổng phố Đồ Cổ, Chu Chính Hạo anh trai của Chu Chính Quân đẩy cửa đi xuống từ ghế lái phụ.
Sau khi Chu Chính Quân xuống xe, cửa sau chiếc xe được mở ra, bốn nhân viên áp giải võ trang đầy đủ đứng ở bốn góc xe, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
- Bác Chu, làm phiền bác quá. Tần Phong đi lên đón, đợi Chu Chính Hạo giải thích mấy câu với những người áp giải, hắn mới có thể đứng bên cạnh xe.
- Ai, là tiền của các anh hả, cũng tới giúp một tay đi. Hai nhân viên ngân hàng gọi đám người Tần Phong một câu, một người không thể xách đi nổi 4 cái bao tải chứa đầy tiền.
Sau khi nghe nhân viên ngân hàng nói, Tần Phong và hai cha con Chu Khải cùng đi đến giúp đỡ, Chu Chính Hạo gọi một cuộc điện thoại, trong phố Đồ Cổ lại xuất hiện thêm 3-4 người thanh niên, khiêng 4 cái bao tải tiền đi vào.
Cũng may cửa tiệm tranh chữ của Chu gia chỉ cách lối vào có 10m, mấy cửa tiệm bên cạnh vẫn chưa mở cửa, bao tải rất nhanh liền được khiêng vào gian trong của cửa hàng.
Hơn nữa phố Đồ Cổ buổi sáng không kinh doanh, cổng cũng không có nhiều người đứng lại, chỉ vài phút sau, xe áp tải tiền liền đi khỏi, cũng không khiến nhiều người chú ý.
- Chú Chu, cửa tiệm này của nhà chú cũng không nhỏ nha.
- Tần Phong, nhóc con cũng to gan thật. Chỗ này là 4 triệu tiền mặt đó!
Sau khi chuyển bao tải đến trong tiệm, Chu Chính Hạo nhịn không được lau mồ hôi lạnh, khoảng cách 10m ngắn ngủi nhưng cũng khiến ông nơm nớp lo sợ.
Phải biết rằng, thời gian trước Trịnh Thị ở bên cạnh đã xảy ra chuyện nổ súng cướp bóc, chỉ vì số tiền 30 ngàn mà đã khiến một người chết một người bị thương. Nếu người khác biết bọn họ sáng sớm đã chuyển 4 triệu tệ vào nhà, chỉ sợ tội phạm cả nước sẽ tập trung hết đến Lạc Thị.
- Bác Chu, không sao đâu
Nhìn vẻ căng thẳng của Chu Chính Hạo, Tần Phong lắc đầu cười nói: - Cướp ngân hàng bình thường đều phải chuẩn bị nhiều ngày, hành vi đột phát này của chúng ta sẽ không bị bọn họ chú ý đến đâu.
Những kẻ dám cướp xe áp tải ngân hàng đều là những tội phạm cực kỳ hung dữ, những kẻ này thường đã vạch ra kế hoạch tỉ mỉ, hành động gióng trống khua chiêng như của Tần Phong ngược lại sẽ khiến người kẻ có ý đồ trở tay không kịp.
- Được rồi, dù sao nếu như lần sau có chuyện như vậy, cháu đừng tìm bác, bác vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Chu Chính Hạo liên tục xua tay, nếu không phải hôm qua ông nội lên tiếng, ông đã không dám giúp Tần Phong chuyện này, vì thế suốt đêm ông đi tìm Giám đốc ngân hàng Lạc Thị, nên sáng sớm nay mới có thể vừa mở cửa liền điều động được số tiền mấy triệu tệ.
Đương nhiên, 4 triệu này không dùng chi phiếu của Tần Phong, mà là tiền Chu gia bỏ ra, nhưng bởi vậy có thể nhìn ra sức ảnh hưởng của Chu gia trong giới thương nhân Lạc Thị.
- Được rồi, Tần Phong, bọn họ 9 giờ đến, mọi người chú ý thời gian, tôi đi nghỉ ngơi trước.
Lần đầu Chu Chính Hạo áp giải 4 triệu tệ tiền mặt. Ông cũng đã hơn 50 tuổi, lúc này chỉ cảm thấy tâm thần bất an, ngồi trên ghế thở hổn hển.
- Khải Tử, cậu ở gian trong, tớ bảo lấy bao nhiêu tiền thì cậu đưa ra bấy nhiêu.
Sau lưng đặt mấy triệu tệ, Tần Phong cũng không dám bất cẩn, lúc này trong túi áo hắn chứa 20-30 chiếc đinh sắt dài bằng ngón tay để ứng phó với chuyện đột ngột phát sinh.
- Ông à, ông đến rồi?
Khoảng 10 phút sau, Chu lão gia và anh họ Chu Sâm, còn có một ông lão hơn 60 tuổi đi đến cửa tiệm. Nhưng tiệm tranh chữ bị khóa từ bên trong, bọn họ không vào được.
Tần Phong vội vàng đi đến mở cửa, nhìn về phía ông lão bên cạnh Chu lão gia, mở miệng hỏi: - Ông à, vị này là?
Chu lão gia phất tay, nói: - Tiểu Tần, vị này chính là Hội trưởng Hiệp hội Ngọc thạch Lạc Thị của chúng ta, cháu gọi Ngô bá bá là được.
- Chu lão à, tôi không dám nhận đâu.
Ông lão được Chu lão gia gọi là Ngô bá bá cười khổ nói: - Tài nghệ giám định ngọc thạch của tôi đều là học theo Tề tiên sinh, tuy rằng không là đệ tử, nhưng Tiểu Tần gọi tôi một tiếng Ngô sư huynh là được rồi.
Thời kỳ cuối thập niên 70,10 năm náo động vừa chấm dứt, gần như tất cả các ngành khoa học và xã hội đều đang đợi được phục hồi, đầu thập niên 80, quốc gia tổ chức một loạt tọa đàm bồi dưỡng kiến thức.
Tề Công là nhân sĩ nổi tiếng trong giới văn hóa và ngôi sao sáng trong giới đồ cổ, đã thực hiện rất nhiều buổi tọa đàm về giám định ngọc thạch và tranh chữ, Ngô Khởi Hoa là người đã từng tham gia những buổi tọa đàm đó.
- Ngô sư huynh, em đã nghe Liễu sư huynh nhắc đến anh, đang định khi nào rảnh rỗi đến thăm anh mà.
Nghe Chu lão gia giới thiệu, Tần Phong liền nhớ ra, Liễu Đại Quân đúng là từng nhắc đến Ngô Khởi Hoa, hai người bọn họ đã cùng tham gia bồi dưỡng kiến thức đầu thập niên 80.
Nhưng Liễu Đại Quân ở lại Bắc Kinh, về sau tiếp xúc nhiều với Tề Công, trở thành đệ tử của ông, còn Ngô Khởi Hoa thì trở về địa phương, chỉ có chút duyên thầy trò với Tề tiên sinh nên cũng không dám tự xưng là đệ tử của đại sư.
- Là lão Liễu à, bọn ta đều đã già cả rồi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Ngô Khởi Hoa có chút cảm khái, thời kỳ đầu thập niên 80, ông cũng chỉ hơn 30 tuổi, chớp mắt đã qua hơn 20 năm, học trò năm đó hiện tại đều đã là những ông già tóc bạc cả rồi.
- Làm gì có, trong ngành đồ cổ của chúng ta thì càng già càng nổi tiếng mà. Tần Phong nghe vậy cười, nói: - Ngô sư huynh, hôm nay phải dựa hết vào anh rồi.
- Tiểu Tần à, đừng nói vậy, tôi vừa nói chuyện cùng Chu lão, tốt hơn hết là cậu đừng thu mua ngọc cổ.
Ngô Khởi Hoa lắc đầu, nói: - Hiện tại thủ đoạn làm giả ngọc cổ rất nhiều, ngay tại Hà Nam này còn có cả một con phố chuyên làm giả ngọc cổ nữa, rất khó phân biệt thật giả, ngay cả tôi cũng không chắc có thể nhìn ra
Tuy rằng chơi ngọc thạch đã mấy chục năm, nhưng Ngô Khởi Hoa biết, ngay cả dựa vào máy móc cũng chưa chắc có thể giám định được ngọc giả làm giả trình độ cao, chứ chưa nói đến chỉ dựa vào mắt thường.
Ngô Khởi Hoa cũng không phải sợ giám định sai mà danh tiếng bị phá hủy, mấu chốt là nếu như ông giám định sai một lần sẽ khiến Tần Phong thiệt hại đến hàng chục ngàn, áp lực này ông không gánh vác nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận