- Anh Phong, làm thế nào khiến ông chủ Phương thành đồ ngốc được? Tạ Hiên lúc này hai mắt long lanh, như vai phụ trong hài kịch, tiếp lời Tần Phong, hỏi.
Với những gì Tạ Hiên biết về Tần Phong, gã biết nếu như Tần Phong có ý định xấu, đừng nói là Nhã Trí Trai, thậm chí cả Vinh Bảo Trai ở Lưu Ly Xưởng cũng sẽ bị hắn lôi xuống bùn.
- Hiên Tử, chốc nữa cậu trở lại Phan Gia Viên đồn thổi vấn đề phong thủy của Nhã Trí Trai, cứ nói như tôi đã nói với lão Chu ấy, không sót một chữ nào.
Tần Phong suy nghĩ một chút, nói tiếp: - Hiên Tử, cậu thêm mắm thêm muối một chút, nói càng ghê gớm càng tốt, tốt nhất có thể mua chuộc mấy nhân viên bán hàng, cho bọn họ cùng tham dự, nói là làm việc trong tiệm một thời gian ngắn liền mắc bệnh
Tần Phong lộ ra nụ cười xấu xa, vốn hắn chỉ muốn gây ra ồn ào vừa phải ở Phan Gia Viên để trụ vững, không ngờ vừa đến đã có một cơ hội tốt như vậy, nếu nắm chắc được cơ hội này, trong ngành Đồ cổ Trung Quốc sau này nhất định có chỗ đứng của Tần Phong hắn.
Tần Phong tám tuổi liền trở thành đứa trẻ lang thang, chứng kiến hết ấm lạnh ở đời, trong quan niệm về giá trị của hắn, dùng thủ đoạn gì để tích lũy tiền tài không quan trọng, quan trọng là kết quả cuối cùng.
- Đồn thổi chuyện "tiễn đao sát" ra? Còn, còn phải mua chuộc nhân viên bán hàng?
Tạ Hiên kinh ngạc nhìn Tần Phong, nói: - Anh Phong, không phải anh đã hứa với ông chủ Chu sẽ không nói một chữ nào sao? Như như vậy ổn không?
Lăn lộn trên giang hồ, điều chú trọng nhất chính là lời nói gói vàng, cũng là điều mà Lý Thiên Viễn luôn nói ngoài miệng, ngay cả côn đồ nửa mùa như Tạ Hiên dưới sự hun đúc của điện ảnh Hongkong cũng đã rất coi trọng điều ấy.
- Đúng vậy, tôi đã hứa rồi, tất nhiên tôi sẽ không nói một chữ nào ra ngoài.
Tần Phong gõ gõ trên đùi như đánh piano, cười mà như không, nói: - Hiên Tử, trong phòng đó cũng không phải chỉ có một mình tôi, tôi đã hứa, không có nghĩa là cậu cũng hứa
Dừng một chút, Tần Phong nói tiếp: - Cô gái bán ngọc Hòa Điền đó sắc mặt rất kém, để cô ta ra mặt là được, nhưng mà chuyện này cậu đừng đi tìm cô ta, tôi sẽ bảo bên Vu Hồng Hạc.
Ngày trước, sư phụ Tái Thị thường nói ngẩng đầu ba thước có Thần minh, người lăn lộn trong giang hồ đều tin tưởng lời này, rất nhiều bang phái thích thờ Quan Công chính là vì nguyên nhân này.
Tần Phong tuy rằng không tin Thần minh gì đó lắm, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ, bình thường lời đã thề đều rất tuân thủ. Nhưng bản thân Tần Phong tuân thủ, cũng không ảnh hưởng đến việc Tạ Hiên đồn thổi ra ngoài.
Hơn nữa đối với Tần Phong mà nói, những chủ ý mà hắn đưa ra chính là dựa theo phương thức tranh đấu trong kinh doanh, nếu không với thủ đoạn xấu xa của Tần Phong, ba ngày liền có thể chèn ép Nhã Trí Trai đóng cửa.
- Anh Phong, anh anh đúng là xấu xa!
Tạ Hiên cũng là người thông minh, vừa suy nghĩ một chút liền hiểu được tâm tư của Tần Phong, lập tức ha ha cười nói: - Anh Phong, anh yên tâm, không quá ba ngày, em sẽ khiến ông chủ lớn ông chủ nhỏ trong Phan Gia Viên đều biết chuyện này!
Phan Gia Viên từ ngày thành lập đã trở thành dãy phố thu hút nhiều du khách ở Bắc Kinh, việc làm ăn của các cửa tiệm đồ cổ lâu đời ở Lưu Ly Xưởng càng ngày càng suy tàn, nhưng Phan Gia Viên lại như diều gặp gió trong thị trường đồ cổ.
Cho nên chỉ cần Tạ Hiên đồn thổi tin tức này trong Phan Gia Viên thì toàn bộ Bắc Kinh hoặc cả Trung Quốc đều sẽ biết chuyện Nhã Trí Trai phong thủy không tốt.
- Đúng rồi, anh Phong, tên họ Nhiếp kia đang tiếp xúc với Phương Nhã Chí, chẳng may những chuyện này chúng ta làm lại khiến Nhiếp Thiên Bảo được lợi thì làm sao?
Tạ Hiên bỗng nghĩ tới một vấn đề, theo những gì cha cậu đánh giá về Nhiếp Thiên Bảo thì đó là một người rất to gan, chưa chắc sẽ để ý đến bố cục phong thủy "tiễn đao sát" gì đó.
- Đồ ngốc, hôm nay Nhiếp Thiên Bảo không phải đã nói ra chuyện bị lừa mất hết mặt mũi ở Thạch Thị hay sao?
Tần Phong nói: - Lúc tung tin cũng đồn một chút chuyện của Nhiếp Thiên Bảo, nội dung thế nào cậu cứ bịa ra, tóm lại phải khiến ông ta không còn mặt mũi nào ở lại Bắc Kinh nữa.
Người kinh doanh đồ cổ, thứ nhất là mắt nhìn, thứ nhì là chữ tín, không có mắt nhìn thì không thể tạo nên thanh danh, mà không có chữ tín thì sẽ mất sự tín nhiệm của khách hàng, càng không thể sinh tồn.
Ở Nhiếp Thiên Bảo đã hợp đủ hai điều kiện này, mua Phỉ thúy giả không cần biết bỏ ra bao nhiêu tiền, đã là không có mắt nhìn, mà chuyện ông ta chuẩn bị bán đấu giá Phỉ thúy giả trước mặt mọi người, cũng khiến rất nhiều thương nhân lớn có thực lực xa rời ông ta.
Cũng chính bởi chuyện này mà Nhiếp Thiên Bảo giận đến mức suýt chút nữa hộc máu, vốn muốn dùng hai món trang sức Phỉ thúy cực phẩm kia tạo tiếng tăm cho mình.
Không ngờ đúng là tiếng tăm vang dội, nhưng lại là tiếng xấu, khiến thanh danh của Nhiếp Thiên Bảo ở trong giới buôn bán Thạch Thị thối từ trong ra ngoài.
Nhiếp Thiên Bảo chuyển chiến trường sang Bắc Kinh, cũng là nghĩ rằng ngành đồ cổ giữa hai thành phố giao lưu không nhiều, không ai biết được chuyện xấu của ông ta, muốn vực dậy ở Bắc Kinh.
Nhưng Nhiếp Thiên Bảo không sao ngờ được, ông ta mới đến Bắc Kinh chưa đầy ba ngày, chuyện ông ta ham rẻ mà bị lừa ở Thạch Thị đã bị đồn thổi ai ai cũng biết.
Tuy rằng lúc này Tạ Hiên vẫn chưa bắt tay vào thực hiện hai kế hoạch này, nhưng vẻ mặt kích động của cậu ta đã bộc lộ hết tâm trạng hưng phấn, hận không thể lập tức thực hiện hai kế hoạch này.
- Hiên Tử, làm kín kẽ một chút, đừng để người ta biết. Lúc xuống xe ở cổng Đại học Bắc Kinh, Tần Phong bảo Tạ Hiên gọi điện cho Vu Hồng Hạc.
Tục ngữ nói một hảo hán ba người giúp, Tạ Hiên làm một mình không khỏi quá chậm, mà thủ hạ của Vu Hồng Hạc tuy rằng làm việc đứng đắn chẳng ra sao, nhưng trộm cắp bịa chuyện sinh sự thì tuyệt đối giỏi nhất.
Hai ngày này xảy ra không ít chuyện, từ công ty phá khóa của Miêu Lục Chỉ đến công ty phá dỡ của Hà Kim Long, hôm nay lại còn nhắm trúng một tiệm đồ cổ, chuyện nào cũng đều rắc rối phức tạp.
Cho nên cho dù với đầu óc của Tần Phong cũng cần yên tĩnh một chút, suy xét lại từng chuyện một, đôi khi làm nhanh quá cũng rất dễ hỏng việc.
Lúc trở lại ký túc xá, Tân Nam lại không có ở phòng, Tần Phong lấy bút, mực, giấy, nghiên mà Tạ Hiên mang đến, trải ra trên bàn viết chữ, mỗi khi tâm trạng hắn nóng nảy, đây là phương pháp giảm áp lực tốt nhất.
Trang giấy Tuyên Thành dần kín chữ thì trong đầu Tần Phong cũng dần vạch rõ kế hoạch đại khái với từng việc kinh doanh.
Dựa vào kinh nghiệm giang hồ của Miêu Lục Chỉ, công ty phá khóa đó không cần Tần Phong lo lắng, chỉ cần ăn cổ phần danh nghĩa là được, mà thu phục dòng Đạo môn Thần thâu mới là thu hoạch quan trọng nhất của Tần Phong.
Còn về cửa tiệm đồ cổ chưa mở, nếu như Tần Phong có thể thành công diễn tốt màn rắn nuốt xà thì cửa hàng này hắn sẽ để cho Tạ Hiên xử lý.
Đi theo mình nhiều năm, Tần Phong hiểu rõ bản tính của nhóc mập đó, tuy tuổi còn trẻ, nhưng nếu như có người muốn lừa gạt gã, chỉ sợ sẽ bị thằng nhóc đó lừa lại mà không biết.
Điều khiến Tần Phong có chút đau đầu chính là đám người Hà Kim Long, mặc dù có Lý Nhiên giúp đỡ, việc thành lập công ty phá dỡ gần như không thành vấn đề, nhưng bản thân ngành này lại có tai họa ngầm.
Từ xưa đến nay, người Trung Quốc vẫn chú trọng bốn chữ "ăn, mặc, ở, đi", mặc quần áo, ăn cơm, lái xe, đi làm, chỉ cần yêu cầu không cao, ba điều kiện này đều có thể thỏa mãn.
Nhưng việc "ở" lại là một nhân tố khiến 90% gia đình phải lo nghĩ.
Người ta vẫn nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, cho dù thường xuyên nhìn thấy 7-8 hộ dân chen chúc trong một tứ hợp viện nho nhỏ, nhưng nếu như bạn muốn phá nhà ở của đối phương thì cần là người liều lĩnh.
Cho nên công tác phá dỡ này người hiền lành không làm được, nhưng giao cho bọn Hà Kim Long làm, Tần Phong lại sợ đám người nhẫn tâm này làm quá tay, chừng mực trong chuyện này rất khó khống chế.
"Chuyện xấu luôn cần có người làm phải không nào? Hơn nữa, Hà Kim Long bọn họ cũng là vì công cuộc kiến thiết của quốc gia mà thôi."
Tần Phong dùng ngôn ngữ đầy tính chính trị để xác định tính chất của việc này, nhưng trọng tâm chú ý của hắn sau này nhất định vẫn sẽ đặt trên công tác phá dỡ.
Trong vài ngày sau đó, Tần Phong tắt điện thoại, không thúc giục Lý Nhiên tiến hành chuyện tư chất công ty phá dỡ thì cũng là quấy nhiễu Mạnh Lâm đầu óc vẫn còn chút hoang mang.
Mạnh Lâm mấy hôm nay vẫn luôn hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Tần Phong, càng cảm thấy không phải như vậy, chẳng qua bị lời của Tần Phong chèn ép, nên phải tận lực giúp Tần Phong phối hợp làm thủ tục cho công ty phá khóa.
Thời gian còn lại, Tần Phong ngoại trừ ngủ ra thì gần như đều ở thư viện.
Hiện giờ đã sắp là tháng 12, thấy kỳ thi đầu tiên từ sau khi nhập học sắp đến, Tần Phong muốn dồn hết sức muốn nhận được bằng tốt nghiệp trước thời hạn, điều này liên quan đến cuộc sống mấy năm tới của hắn.
Chỉ có trở thành nghiên cứu sinh của Tề Công Tần Phong mới có thể chân chính thoát khỏi cuộc sống trong trường học, có nhiều thời gian xử lý chuyện làm ăn của mình, đồng thời cũng có nhiều mối quan hệ xã giao và tiền tài hơn để tìm kiếm em gái mình.
Có điều những ngày bận rộn với bài vở chỉ duy trì được ba ngày đã bị ông chủ Chu tìm đến tận trường phá vỡ.
- Chu lão ca, trước khi anh đến sao lại không gọi điện thoại?
Lúc Tần Phong từ thư viện trở về, phát hiện Chu Lập Hồng đang đứng trước cổng ký túc xá, đang trò chuyện rất hăng say với ông lão trông cửa, trước lúc đi còn hứa tặng ông lão một bộ giấy mực bút nghiên.
- Gọi điện thoại? Tôi gọi đến mức điện thoại trong quán gần hỏng đến nơi rồi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, nước miếng trong miệng của Chu Lập Hồng thiếu chút nữa phun đầy mặt Tần Phong: - Cậu Tần của tôi ơi, cậu cũng thật là lơ đãng quá đi. Điện thoại khóa liền ba ngày, đây chẳng phải buộc lão Chu tôi phải tìm đến tận cửa sao?
- Khụ khụ, Chu lão ca, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói
Tần Phong rót cho Chu Lập Hồng chén nước nóng, chỉ mấy quyển sách vừa mượn ở thư viện, nói: - Anh không biết đấy thôi, Tề tiên sinh nói rồi, năm nay nếu có thể thi qua bài kiểm tra tất cả các môn thì tôi có thể đi theo ông ấy làm nghiên cứu sinh, anh nói tôi có thể không liều mạng học sao?
- Nhưng nhưng cậu cũng không nên đồn ra ngoài chuyện "tiễn đao sát" của lão Phương chứ.
Chu Lập Hồng vốn đến để hỏi tội, sau khi nghe Tần Phong nhắc đến Tề Công thì khí thế không hiểu sao yếu mất ba phần.
Chương 245-1: Rắn nuốt voi (Hạ)
.
Chuyện của Phương Nhã Chí dù sao cũng là chuyện của bạn mình, Chu Lập Hồng có tức giận đến đâu, nghe thấy cái tên Tề Công liền chột dạ, đắc tội với đệ tử của Tề lão gia thì ông còn có thể sống trong ngành này nữa hay không?
- Chu lão ca, anh nói gì vậy? Tôi đồn ra ngoài chuyện "tiễn đao sát" sao?
Sau khi nghe Chu Lập Hồng nói, Tần Phong tiền tỏ ra ngạc nhiên nói: - Lão ca, không thể nói lung tung như vậy được. Tuy Tần Phong còn trẻ nhưng làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc...
Chuyện hôm đó, ngoài mấy người chúng ta có mặt tại đó thì Tần Phong không hề nói với bất cứ người ngoài nào. Nếu anh không tin thì tôi có thể thề.
Tần Phong vỗ ngực nói, hắn dám đảm bảo. Tần Phong là Tần Phong, Tạ Hiên là Tạ Hiên. Hắn không thể quản được cái miệng của Tạ Hiên. Người khác nói thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
- Không phải cậu nói sao?
Chu Lập Hồng nghe thấy vậy liền ngẩn cả người ra. Vốn dĩ ông tưởng là Tần Phong loan tin ra ngoài làm cho ông bạn già bây giờ khổ sở trăm bề nên mới đến hỏi tội không ngờ là Tần Phong lại không thừa nhận.
- Chu lão ca, thời gian này tôi cực kỳ bận rộn. Làm gì có thời gian đi lo chuyện của người khác?
Tần Phong chỉ vào cuốn sách trên bàn tức giận nói:
- Lần này tôi thi chương trình học 4 năm của người khác. Nếu thi không đỗ thì không thể tốt nghiệp, anh cho rằng là tôi nhàn rỗi lắm sao?
Câu này là hắn nói thật, mấy ngày hôm nay hắn bận tối mặt tối mũi. Ngày mai, Lý Nhiên hẹn hắn dẫn theo Hà Kim Long đến làm quen với một số người bên Bộ Xây dựng. Tần Phong sắp xếp vào buổi tối, còn ban ngày thực sự là không có thời gian.
Đương nhiên, cho dù Tần Phong có là thiên tài thì hắn cũng không thể trong vòng 1 tháng ngắn ngủi mà có thể thông hiểu hết kiến thức đại học của mấy năm trời. Bây giờ hắn chỉ làm công tác chuẩn bị mà thôi.
Với thủ đoạn của Tần Phong, không nhớ thì có thể coi cóp, hắn chuẩn bị những tờ giấy nhỏ như lá bài poker. Hàng ngày nội dung thi của tất cả các môn thi hắn sẽ sao chép lên đó.
Tần Phong không biết là trên đời này có thầy giáo nào bắt được hắn cóp bài hay không. Cho dù đội coi thi xuất sắc nhất của Bắc Kinh vào coi e là cũng không bắt nổi Tần Phong.
- Là... là tôi hiểu lầm sao?
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Phong, Chu Lập Hồng có hơi hồ đồ than thở nói: - Hôm đó trong cửa hàng chỉ có mấy người chúng ta, không... Không phải cậu nói thì lẽ nào là cậu giúp việc của cửa hàng tôi nói sao?
- Ôi, lão ca, chưa biết chừng chính là cậu giúp việc của anh đấy.
Tần Phong nghe thấy vậy bĩu môi nói: - Mấy ngày nay tôi chưa ra khỏi trường. Nếu là chuyện này thì quả thực không có liên quan gì đến tôi.
- Lẽ nào là Tiểu Lưu nói?
Chu Lập Hồng giậm chân tức giận nói: - Thằng ranh này đúng là vô dụng mà. Đã nói bao nhiêu lần là uống ít rượu thôi, chắc chắn là lại ra ngoài uống nhiều rượu rồi nói linh tinh.
Cậu giúp việc kia của Chu Lập Hồng là cháu trai bà con xa của ông ta, cũng hợp với nghề đồ cổ nhưng khổ nỗi thích uống rượu, phàm đã uống nhiều thì có gì là nói ra hết.
- Tần Phong, thực sự xin lỗi, lão ca không tìm hiểu cho rõ đã đến tìm cậu.
Nghĩ đến thái độ làm người của người giúp việc nhà mình mà Chu Lập Hồng phát sốt. Căn nguyên sự tình do mình mà ra lại đi chạy đến chỗ Tần Phong, chuyện này thực sự là chẳng ra sao cả.
- Chu lão ca, không sao, nhưng.... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Phong hỏi câu này là nửa thật nửa giả. Hắn biết chắc chắn là Tạ Hiên loan tin ra ngoài nhưng thực sự mấy hôm nay quá bận cho nên hắn cũng không quan tâm được xem là chuyện đã tiến triển đến đâu rồi.
- Ôi đừng nói nữa, lão Phương coi như bị hại thê thảm rồi.
Chu Lập Hồng thở dài nói: - Không biết là chuyện gì. Trong Phan Gia Viên có tin phong thủy của Nhã Trí Trai không được tốt. Vốn dĩ là có mấy người có ý tiếp nhận nhưng đều rút lui hết rồi.
Không chỉ có thế mà chuyện của ông chủ Nhiếp kia cũng bị người ta hỏi thăm ra được, tam sao thất bản, cuối cùng bị nói thành bán ngọc giả
Thì ra, ngay sau hôm đám người Tần Phong đi khỏi thì trong Phan Gia Viên đã có tin Nhã Trí Trai phạm "tiễn đao sát" truyền ra. Hơn nữa tin truyền càng ngày càng rộng rãi, rất nhiều người đã chạy ra đến Nhã Trí Trai xem.
Phương Nhã Chí đang bề bộn chuyện chuyển nhượng sau khi nhận được tin này thì xế chiều hôm đó đã chạy ngay đến Ung Hòa cung tìm đại sư phong thủy đến xem.
Vốn dĩ là Phương Nhã Chí định đưa hoa hồng cho đại sư phong thủy để ông ta nói tốt cho mấy câu để áp chế tin đồn này xuống.
Nhưng không ngờ, sau khi đến nơi vị đại sư phong thủy đó lại lâm trận đổi quẻ nói đây là bố cục phong thủy "tiễn đao sát" ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe và tiền tài.
Đại sư phong thủy vừa nói câu này ra khỏi mồm, đám đông đến xem náo nhiệt còn chưa kịp phản ứng gì thì nhân viên bán hàng đã nháo nhác cả lên.
Nhất là một nữ nhân viên cửa hàng có sắc mặt không tốt, gầy chỉ có 30-35 kg, khóc lóc thảm thiết đòi Phương Nhã Chí bồi thường thân thể cho cô ta.
Trong tình thế cấp bách, cô nhân viên kia chỉ nói hai chữ "thân thể", bỏ mất hai chữ "sức khỏe" khiến cho những du khách chưa hiểu rõ câu chuyện còn tưởng là Phương Nhã Chí là kẻ không đứng đắn, làm điều mờ ám với chính nhân viên của cửa hàng mình.
Có mấy nhân viên bán hàng khác vốn chỉ cảm thấy cơ thể mỏi mệt, không có bệnh tật gì, nghe thấy cô ta khóc lóc cũng nháo nhác lên, vây quay Phương Nhã Chí đòi phải được giải thích.
Phương Nhã Chí đã hơn 60 tuổi, trong hơn 2 năm này vốn đã phải lo lắng nhiều chuyện, trạng thái tinh thần và sức khỏe đều không được tốt lắm, bị đám người này gây chuyện chỉ càm thấy choáng váng, cổ họng không nói được một tiếng mà ngất lịm đi.
Cũng may là ông ta đối xử với người phụ trách cửa hàng không tệ cho nên ông này cùng đám người Chu Lập Hồng đến giúp đã đóng cửa lại, đưa Phương Nhã Chí vào bệnh viện, trận náo loạn này mới kết thúc.
Nhưng sau khi vào viện, câu nói của vị đại sư phong thủy kia lại khiến Phương Nhã Chí tức đến không chịu nổi.
Có lẽ đại sư nói ra chuyện "tiễn đao sát" kia chỉ vì muốn kiếm một khoản giải trừ bố cục xấu. Nhưng ông ta còn chưa nói ra thì đã bị tình huống ầm ĩ lúc đó ngắt lời.
Đại sư phong thủy vẫn không quên chuyện này, đuổi đến bệnh viện nói tiếp. Đúng là như thêm dầu vào lửa, khiến Phương Nhã Chí tức giận đến mức suýt nữa thì lấy cả mạng người.
Ban đầu chuyện phạm "tiễn đao sát" truyền ra chỉ hạn chế trong phạm vi Phan Gia Viên. Nhưng chuyện đến hôm nay thì hầu như tất cả những người làm nghề đồ cổ ở Bắc Kinh ai cũng biết.
Thậm chí rất nhiều bạn bè cũ của Phương Nhã Chí ở các nơi trên cả nước gọi điện đến hỏi thăm đều ám chỉ xa xôi chuyện "tiễn đao sát" làm cho Phương Nhã Chí thậm chí còn có ý định tự tử.
"Tên nhóc Tạ Hiên hư hỏng này. Dùng thủ đoạn mượn lực đánh người này khá lắm."
Nghe Chu Lập Hồng nói đến đây, Tần Phong không khỏi cười thầm. Tục ngữ nói tin đồn đáng sợ, có những chuyện cho dù là giả thì cũng sẽ biến thành thật.
Không chỉ có thế, vào ngày hôm sau Nhiếp Thiên Bảo vẫn luôn đi theo cũng nghe được tin đồn có liên quan đến ông ta.
Nghe đồn chuyện Nhiếp Thiên Bảo ở Thạch Thị vì ham rẻ đã bị mắc lừa được miêu tả rất sống động, biến ông ta thành một gian thương ham món lợi nhỏ mà phải chịu thiệt lớn.
Sau khi nghe tin đồn như vậy, Nhiếp Thiên Bảo vốn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, lúc đó đã vô cùng tức giận.
Cũng không còn thể diện nào mà ở lại thủ đô nữa, ông ta vội vàng cáo từ. Bởi vì Nhiếp Thiên Bảo thực sự không chịu nổi ánh mắt những người đến thăm Phương Nhã Chí khi nhìn mình.
Nhiếp Thiên Bảo đi rồi, lại thêm rất nhiều tin đồn bất lợi cho ông tại Bắc Kinh, Phương Nhã Chí đã hoàn toàn hết hy vọng.
Lúc ông cược đá gần như đã tiêu hết tiền mặt trong nhà. Vốn dĩ còn trông cậy vào một chút tiền mặt khi chuyển nhượng Nhã Trí Trai để giải quyết tình hình khẩn cấp, nhưng với tình hình trước mắt thì dường như không ai muốn tiếp nhận Nhã Trí Trai nữa rồi.
Phái biết rằng người làm ăn coi trọng nhất là phong thủy. Nếu Nhiếp Thiên Bảo không xảy ra việc gì thì có lẽ sẽ không sao, nhưng bây giờ thật xui xẻo. Dường như mọi mũi tên đều nhằm vào tiễn đao sát, thử hỏi ai dám mang mình ra để thử?
Chu Lập Hồng và Phương Nhã Chí là bạn bè đã hơn 40 năm. Lúc trước kinh doanh văn phòng tứ bảo từng được Phương Nhã Chí chiếu cố rất nhiều.
Sau khi xảy ra chuyện, vốn dĩ ông ta tưởng Tần Phong là người đồn đại chuyện này ra ngoài liền tức giận cho nên mới đến hỏi tội hắn. Thực ra Chu Lập Hồng đoán cũng không sai chẳng qua chuyện này không phải do "chính mồm" Tần Phong nói ra mà thôi.
"Nhiếp Thiên Bảo chạy rồi sao? Mẹ kiếp, quá dễ dàng cho tên này rồi."
Sau khi nghe Chu Lập Hồng giải thích xong, Tần Phong thầm mắng một câu, lão ta cũng nắm thời cơ nhanh đấy, nếu Nhiếp Thiên Bảo dám còn ở Bắc Kinh thì Tần Phong sẽ không ngại mà làm cho ông ta tức đến mức bán thân bất toại.
- Ôi, chuyện này đều tại tôi.
Tần Phong làm ra vẻ sợ hãi nói:
- Chu lão ca, nếu không phải là tôi nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện này với anh thì đã không có người loan tin ra ngoài, chuyện... chuyện này đều là tại tôi.
Chu Lập Hồng liên tục xua tay nói: - Cậu Tần, chuyện này không trách cậu được. Cửa hàng kia quả thực phạm vào "tiễn đao sát"...
Sau khi vị đại sư phong thủy kia nói chuyện được một nửa, cũng có mấy ông chủ muốn lợi dụng chuyện này để mua rẻ cửa hàng kia, lại tìm người đến xem phong thủy.
Sau khi những người này đến thì kết luận của họ cũng giống như Tần Phong lúc trước, đúng là vị trí của cửa hàng này phạm vào tiễn đao sát. Hơn nữa nếu muốn loại bỏ sát khí thì cần phải thay đổi môi trường xung quanh, dường như điều đó là không thể.
Chương 246 2: Rắn nuốt voi (hạ)
Như vậy, những ông chủ này cũng đều rút lui, hoàn toàn mất đi hứng thú với Nhã Trí Trai, hơn nữa sau khi chuyện này xảy ra đám nhân viên cũng không chịu đi làm mà đóng cửa không kinh doanh 3 ngày liền.
- Chu lão ca, vậy... vậy anh định làm thế nào?
Tần Phong nói với vẻ mặt hối hận: - Cho dù thế nào thì chuyện tiễn đao sát này cũng đều do Tần Phong tôi nói ra. Hay là tôi đến xin lỗi ông chủ Phương? Khiến ông ấy tức giận như thế cũng không tốt.
- Đừng... đừng... Chu Lập Hồng vội vàng nói:
- Không đi vẫn hơn, nếu cậu đi có lẽ lão Phương sẽ tức chết mất.
Theo cách nói của Chu Lập Hồng thì chuyện này có đến 8-9 phần là do cậu giúp việc loan tin ra. Nếu Tần Phong đi làm rõ chuyện này cũng chẳng khác nào không nể mặt ông bạn già này.
- Vậy... Hay là thế này đi... Tần Phong làm ra vẻ đang suy nghĩ nói: - Để tôi mua lại cửa hàng đó dù sao thì bây giờ tôi cũng có chút vốn.
- Vậy cũng không được, cậu Tần, thế chẳng phải đã làm hại cậu sao?
Vừa nói chuyện như thế rồi, Chu Lập Hồng cũng không nghĩ nhiều mà liên tục xua tay:
- Bố cục phong thủy tiễn đao sát không phá được, cậu có bỏ bao nhiêu tiền vào đó cũng không được đâu.
- Chu lão ca, không phải là không thể phá mà chỉ là tốn chút tiền thôi.
Tần Phong liếc nhìn Chu Lập Hồng nói: - Hay là... Tôi nói cách giải trừ tiễn đao sát cho ông chủ Phương, để tự ông ta giải quyết? Cũng chỉ mất 3-4 triệu thôi. Việc làm ăn của ông chủ Phương lớn như vậy chắc có thể bỏ ra số tiền đó chứ?
- 3-4 triệu? Bây giờ 300-400 ngàn lão Phương cũng không có đâu.
Chu Lập Hồng cười khổ lắc đầu. Ông bạn già kia cũng rất sĩ diện, không hề mở mồm vay bạn bè. Nhưng Chu Lập Hồng biết, bây giờ Phương Nhã Chí đã cạn kiệt tiền tài rồi.
- 300-400 ngàn mà cũng không có sao?
Tần Phong nghe thấy vậy mắt hắn sáng lên, có những lời này của Chu Lập Hồng thì chuyện hắn rắn nuốt voi ít nhất có thể nắm chắc được 8 phần trong tay. Vì hiện tại Nhã Trí Trai trong Phan Gia Viên đã thành một gánh nặng cho Phương Nhã Chí.
- Chu lão ca, hay là... tôi đi gặp ông chủ Phương?
Tần Phong nói: - Tôi có một số sư huynh sư đệ có tiền dư dả trong tay, mua lại cửa hàng này không thành vấn đề. Nếu ông chủ Phương đồng ý thì tôi sẽ mua cửa hàng này.
Sau Tần Phong nói ra mấy người sư huynh sư đệ ngữ khí cũng có thêm trọng lượng. Bởi vì một số đệ tử của lão Tề bây giờ đều rất có danh tiếng trong lĩnh vực đồ cổ. Gần chục triệu đối với họ căn bản là chẳng có khó khăn gì.
- Được, vậy bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện. Lão Phương đang lo chết đi được nhưng cậu đừng có nhắc đến chuyện tiễn đao sát. Bây giờ lão Phương không nghe nổi 3 chữ đó đâu.
Quả nhiên sau khi nghe Tần Phong nói, Chu Lập Hồng lập tức đồng ý. Ông ta vội vàng kéo Tần Phong ra khỏi ký túc.
Tần Phong không gọi Tạ Hiên, ngồi tàu điện ngầm với Chu Lập Hồng đến bệnh viện Triều Dương. Tần Phong mua hoa quả và lẵng hoa hết 180 tệ trước cổng bệnh viện mang vào phòng bệnh.
Phương Nhã Chí đang dựa đầu trên giường, truyền nước, vừa vào phòng bệnh Chu Lập Hồng đã nói: - Lão Phương nghe nói ông xảy ra chuyện Tiểu Tần nhất quyết muốn đến thăm ông.
- Tiểu Tần? À phải rồi... là đệ tử của Tề tiên sinh phải không? Ngồi, mau mời ngồi.
Chỉ mới 3 ngày không gặp mà nhìn Phương Nhã Chí vốn tướng mạo nho nhã, trông khoảng 40-50 tuổi đột nhiên đã già đi 20 tuổi. Không chỉ tóc bạc đi nhiều mà khuôn mặt cũng lốm đốm đồi mồi.
"Quả nhiên lời đồn như dao, giết người không chớp mắt."
Nhìn dáng vẻ của Phương Nhã Chí, Tần Phong khẽ lắc đầu nhưng hắn cũng không có vẻ gì là hổ thẹn. Thương trường như chiến trường, Tần Phong dùng thủ đoạn này cũng không thể nói là đê tiện.
Hơn nữa tục ngữ nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Nếu không phải Phương Nhã Chí mê cược đá thì cũng chẳng đến nỗi tán gia bại sản, đi đến bước đường cùng như bây giờ.
- Ông chủ Phương, thất bại trên thương trường cũng không sao cả...
Tần Phong đặt lẵng hoa lên đầu giường, liền an ủi nói: - Sau này chắc chắn ông sẽ vực dậy được mà.
- Còn có vực dậy được sao?
Phương Nhã Chí cười khổ lắc lắc đầu nói: - Không giấu gì cậu. Bây giờ Phương mỗ cũng cùng đường rồi, cũng chỉ có Chu lão ca không chê tôi, còn coi tôi là bạn...
Chỉ có mình mới biết rõ chuyện nhà mình, tình hình bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với người ngoài nghĩ nhiều.
Trước đó một tháng, đại chưởng quầy của Nhã Trí Trai ở Lưu Ly Xưởng đã thông đồng với tài vụ cuỗm hết số tiền mặt 3 triệu cuối cùng rồi bỏ trốn.
Tuy Phương Nhã Chí đã báo cảnh sát nhưng vụ án như vậy may ra cũng phải hơn 1 năm mới bắt được người. Gặp xui xẻo chỉ sợ 3-4 năm nữa cũng chưa phá nổi án.
Tình hình đúng là họa vô đơn chí. Nếu không Phương Nhã Chí cũng không đến mức vội vàng chuyển nhượng Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên đến vậy.
- Lão Phương đừng nói những lời xui xẻo này nữa.
Chu Lập Hồng đi tới nói: - Sau này tôi sẽ cho ông vay 500 ngàn để lấy vốn quay vòng. Chỉ cần có thể ổn định lại danh tiếng trong ngành ngọc thạch là có thể vực dậy được thôi.
Câu nói của Chu Lập Hồng làm cho Tần Phong thầm gật đầu. Vị này cũng là người có tình nghĩa. Bình thường gặp phải chuyện này người ta trốn còn không kịp nhưng Chu Lập Hồng còn dám cho ông ấy vay tiền.
- Lão Chu, ông cũng chẳng dư dả gì, thôi bỏ đi...
Phương Nhã Chí xua tay nói: - Cửa tiệm Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên này bỏ đi, có người mua tôi sẽ bán ngay còn nếu không có ai mua tôi sẽ đóng cửa. Nhưng cửa hàng chính tôi sẽ giữ lại, sản nghiệp của tổ tông không thể để mất được...
Lúc nói chuyện Phương Nhã Chí nước mắt rơi lã chã. Vốn dĩ ông ta đã làm ăn rất khấm khá nhưng trong lúc nhất thời đã phạm phải sai lầm, điên cuồng cược đá làm cho gia sản tiêu tán.
Sau khi nghe Phương Nhã Chí nói, Tần Phong không tỏ vẻ gì, hỏi: - Ông chủ Phương, cửa hiệu ở Phan Gia Viên không biết là ông muốn chuyển nhượng thế nào? Tôi có đến xem qua, diện tích của Nhã Trí Trai không nhỏ hơn nữa nội thất cũng khá tốt...
- Sao? Ông chủ Tần có hứng thú sao?
Dù sao cũng là người làm ăn đã mấy chục năm, vừa nghe Tần Phong nói như vậy là sắc mặt của Phương Nhã Chí đã lập tức biến đổi. Ông ta ngồi thẳng lên, vừa rồi còn gọi cậu Tần, hiện giờ đã trở thành ông chủ Tần.
Tần Phong gật gật đầu nói: - Có một chút hứng thú. Lần trước tôi và Chu lão ca có đến cửa hàng là để tham quan hoàn cảnh.
Nghe thấy Tần Phong nói đến 2 chữ hoàn cảnh, ánh sáng trong mắt Phương Nhã Chí liền vụt tắt. Tần Phong này đúng là cái gì không đáng nhắc đến thì lại nhắc đến. Hình thế phong thủy tiễn đao sát còn không phải là hoàn cảnh sao?
- Cậu Tần, cậu là bạn của lão Chu tôi cũng không giấu cậu chuyện này.
Phương Nhã Chí dựa vào giường bệnh, thều thào nói: - Cửa hàng này phạm tiễn đao sát. Phong thủy không được tốt lắm, lão Phương tôi không thể lừa bịp bạn bè được.
Thực ra chuyện tiễn đao sát Phương Nhã Chí lúc này đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Từ sau khi mở chi nhánh ở Phan Gia Viên được hơn 1 năm công việc làm ăn của Phương Nhã Chí bắt đầu đi xuống. Hai năm nay liên tục gặp phải xui xẻo, thất bại thảm hại trên thị trường cược đá. Bản thân ông ta thì bây giờ đang phải nằm trên giường bệnh.
- Ông chủ Phương chuyện này tôi có nghe nói rồi.
Tần Phong tươi cười thản nhiên nói: - Tiễn đao sát không phải là không hóa giải được chẳng qua là tốn chút tiền thôi. Nếu ông chủ Phương đồng ý chuyển nhượng thì cũng không phải là không thể đàm phán được.
- Cái gì? Có thể phá giải được sao? Cần bao nhiêu tiền? Nghe thấy Tần Phong nói như vậy ông ta liền trở nên kích động, bây giờ cửa hàng của Phan Gia Viên đã trở thành tâm bệnh của ông ta rồi.
- Chắc khoảng 3-4 triệu? Tần Phong thuận miệng nói.
- 3-4 triệu? Phương Nhã Chỉ vẻ mặt khổ sở, đừng nói là 3-4 triệu mà ngay cả 300-400 ngàn ông ta cũng không có.
- Ông chủ Tần, không biết tại sao cậu lại muốn mua cửa hiệu này?
Từ bỏ ý định giải trừ tiễn đao sát đi, Phương Nhã Chí nhìn về phía Tần Phong. Bây giờ chuyện của ông ta đã bị đồn ầm ĩ, sợ là ngoài cậu thanh niên này ra cũng chẳng có ai dám mua cửa hiệu đó nữa.
- Ông chủ Phương, ông không nên hỏi tôi câu này.
Tần Phong nghe thấy vậy cười nói: - Năm đó kí hợp đồng thuê cửa tiệm 10 năm, bây giờ vẫn còn lại 3 năm. Có thể bán lại được bao nhiêu tiền trong lòng ông tự biết chứ.
Những người làm ăn buôn bán ở Phan Gia Viên thời kỳ đầu đều ký hợp đồng 10 năm, thời đó giá thuê tiệm cực kỳ rẻ, nhưng việc làm ăn ở Phan Gia Viên mấy năm gần đây rất tốt nên giá thuê cũng đã nâng lên mấy lần, cũng như những gì Chu Lập Hồng đã nói cho Tần Phong nghe.
- Ông chủ Tần, cùng là giới làm ăn với nhau tôi nói thật. Trước kia tôi đã đầu tư vào cơ sở vật chất của của hàng mất 12 triệu, tất cả đồ nội thất trong cửa hàng đều được làm bằng gỗ. Qua 7 năm tôi trừ đi 8 triệu, cậu thấy thế nào?
Vốn dĩ Phương Nhã Chí còn muốn để Nhã Trí Trai thành cửa hàng chính của Phương gia. Cho nên lúc xây dựng đã trang hoàng rất xa hoa, tiêu tốn một khoản tiền lớn.
Nhưng Phương Nhã Chí cũng không ngờ là chỉ qua 7 năm, cửa hàng mà ông đặt hết hy vọng vào cuối cùng lại phải đối mặt với kết cục đóng cửa, chuyển nhượng.
- Ba triệu tệ? Hơn nữa còn tiền thuê nhà trong 3 năm thì phải khoảng 4triệu? Tần Phong nghe thấy vậy liền lắc đầu nói: - Ông chủ Phương, giả cả này không hợp lý.
Không đợi cho Phương Nhã Chí nói gì, Tần Phong đã nói tiếp: - Không những thế tôi còn phải bỏ 3-4 triệu để hóa giải bố cục phong thủy, nên phí trang hoàng đó cũng không hợp lý.
Nếu căn tiệm đó là ngài mua thì phí trang hoàng cũng còn có thể tính vào, nhưng đây là ngài đi thuê lại. Sau 3 năm hết hạn, tôi có làm hay không còn chưa chắc chắn, nếu tính cả khoản phí lớn về trang hoàng như vậy tương đương một năm mất hơn 1 triệu tiền thuê, ngài thấy có hợp lý không?
Tần Phong vừa nói ra câu này thì Phương Nhã Chí liền im lặng. Mặc dù Tần Phong đang mặc cả nhưng hắn rất có lý. Khoản trang hoàng này không hợp lý, đây không phải nhà ở, mỗi người một ý thích khác nhau, giá trị của nó cũng khác nhau.
- Vậy... ông chủ Tần cậu ra giá bao nhiêu?
Vẻ mặt của Phương Nhã Chí chua xót. Bây giờ cửa hàng Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên như củ khoai nóng chỉ cần có người đồng ý mua thì Phương Nhã Chí cũng sẽ không tính toán nhiều nữa.
- Ông chủ Tần. Tôi chỉ có thể trả tiền thuê nhà trong 3 năm. Điều kiện khác tôi thực sự không thể đáp ứng được.
Tần Phong nói rất kiên quyết. Hắn nói trong tay mình tổng cộng chỉ có hơn 1 triệu, đến lúc đó còn cần phải thay đổi cửa hàng kia một chút nữa. Căn bản là không thể gánh được khoản phí trang hoàng kia.
- Tiền thuê nhà 3 năm? Vậy... Hơn chục triệu phí trang hoàng của tôi... Chẳng phải như bát nước đổ đi sao?
Phương Nhã Chí tỏ ra tuyệt vọng. Nếu là kết quả này thì ông ta thà đóng cửa hàng. Dù sao thì số tiền thuê nhà 3 năm đã nộp rồi, ông ta cũng không sợ Đội quản lý thị trường đến đuổi đi!
Chương 246-1: Đục nước béo cò
- Ông chủ Phương, việc thuê nhà không giống mua nhà đâu.
Sau khi nghe Phương Nhã Chí nói xong thì Tần Phong nói: - Nếu cửa hàng này là của ông nói không chừng tài sản bên trong còn tăng giá. Nhưng chỉ là cửa hàng đi thuê thì tài sản bên trong cũng không phải của ông, tôi cần gì phải chi nhiều tiền như thế?
Tần Phong nói câu này khiến Phương Nhã Chí á khẩu không nói được gì. Sở dĩ lúc đó ông ta đầu tư nhiều tiền của như vậy, thứ nhất là vì ông ta hầu như độc quyền thị trường ngọc thạch trong nước khi đó. Lúc đó ông ta rất tự tin nên mới muốn xây lên một cửa hàng hoành tráng như vậy.
Thứ hai chính là Phương Nhã Chí đến tận bây giờ cũng không ngờ rằng ông ta lại thất bại. Lúc đó, trên hợp đồng thuê tiệm đã ghi sau khi hết thời hạn, dựa theo tình hình thị trường lúc đó, ông ta có quyền ưu tiên thuê cửa tiệm.
Nhưng có thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, chỉ mới 7 năm vương quốc ngọc thạch của ông ta đã bị sụp đổ. Chuyển nhượng hơn chục chi nhánh, bây giờ ngay cả cửa tiệm chính cũng phải chuyển nhượng.
- Ông chủ Tần, không phải tôi không muốn chuyển nhượng chỉ là điều kiện của cậu... Tôi thực sự không thể đáp ứng được.
Phương Nhã Chí lắc lắc đầu nói: - Triết giảm và tính phí trang hoàng cửa hàng khi chuyển nhượng, đây cũng là quy tắc trong nghề, cho dù những đồ trang hoàng này không đáng tiền với ông chủ Tần nhưng cũng không thể bỏ phí một khoản tiền như vậy được.
Phương Nhã Chí thực sự là đã cạn kiệt tài chính rồi, nếu không ông ta cũng không nói ra như vậy. Ý của ông ta nói rất rõ ràng, phí trang hoàng có thể giảm nhưng nhất định phải tính vào.
- Ông chủ Phương, suy nghĩ của tôi và ông không giống nhau...
Tần Phong lắc lắc đầu nói: - Thế này đi, tôi nói trước một chút về việc sửa chữa và các hạng mục kinh doanh của cửa hàng này xem xem chúng ta có thể đạt được một sự thống nhất chung hay không.
- Hạng mục kinh doanh sau này? Ông chủ Tần mời nói...
Phương Nhã Chí nghe thấy vậy hơi sửng sốt, chỉ cần chuyển nhượng cửa hàng này được thì ông ta đâu cần phải quan tâm đến việc Tần Phong bán cái gì? Cho dù là buôn bán thuốc phiện cũng chẳng có liên quan gì đến ông ta.
- Tôi là người rất thích ngọc thạch, sau này hẳn là cửa hàng vẫn kinh doanh ngọc thạch
Mấy câu nói mở đầu của Tần Phong làm cho Phương Nhã Chí phải chú ý. Dù sao ông ta cũng đã thành bởi ngọc thạch, bại cũng bởi ngọc thạch cho nên đối với thứ này ông ta có một cảm giác khó nói thành lời.
- Thị trường ngọc Hòa Điền bây giờ khá hỗn loạn. Tôi không muốn can thiệp quá sâu vào nó. Hạng mục kinh doanh của cửa hàng ngọc thạch chủ yếu chia làm 3 loại.
Tần Phong nhìn Phương Nhã Chí, tiếp tục nói: - Sản phẩm thứ nhất là ngọc cổ, hơn nữa phải là ngọc cổ từ đời trước để lại...
- Khoan đã, Tần lão đệ, đây... Ngọc cổ này cũng không phải là rau cải, cậu có thể có được bao nhiêu?
Tần Phong nói chưa dứt lời thì bị Chu Lập Hồng ở bên ngắt lời: - Nếu cậu hô khẩu hiệu này thì khi có khách đến mà không mua được đồ vậy thì việc làm ăn cũng không thể làm được nữa rồi...
Lần này Chu Lập Hồng nói chính là để nhắc nhở Tần Phong. Người chơi văn phòng tứ bảo rất yêu thích ngọc thạch nếu không ông ta cũng sẽ không coi Phương Nhã Chí thành bạn tốt tri kỉ.
Ngọc cổ truyền đời này có thể nói là sản phẩm cao cấp nhất trong dòng ngọc thạch, chính vì là truyền đời nên số lượng của nó không nhiều. Loại thương phẩm này không thể nào bán nhiều, những cửa hàng ngọc thạch nhỏ có món đồ quý như vậy thì đều đặt làm báu vật giữ trong tiệm.
Cho dù Phương Nhã Chí kinh doanh ngọc đã nhiều năm nhưng cũng chỉ có 7-8 miếng ngọc cổ truyền đời. Hơn nữa chỉ có 3 miếng là ngọc cổ thượng phẩm, bình thường đều cất đi, không mang ra cho người khác xem.
- Chu lão ca, nếu tôi đã dám nói thì đương nhiên là có cách, điều đó ông không cần lo lắng.
Sau khi nghe Chu Lập Hồng nói, Tần Phong cười khổ. Thứ ngọc cổ này người khác không có không có nghĩa là hắn không có. Thiên hạ có nhiều mộ cổ như vậy chẳng lẽ bên trong không có ngọc cổ sao?
Đương nhiên Tần Phong hô khẩu hiệu này chỉ là để tạo danh tiếng trong thời gian đầu, thu hút những người sưu tầm ngọc cổ cao cấp đến cửa hàng, cũng không định để ngọc cổ làm hạng mục kinh doanh chủ yếu.
Hơn nữa Tần Phong sẽ niêm yết giá của số ngọc cổ này cực cao, thậm chí vượt qua cả giá cao nhất của một cuộc đấu giá hiện nay.
Như vậy, cho dù có người động lòng cũng phải suy nghĩ đến giá cả thực tế của thị trường ngọc cổ. Hơn 10 miếng ngọc cổ mà Tần Phong có trong tay cũng có thể chống đỡ được trong một thời gian ngắn, chắc chắn sẽ không xảy ra hiện tượng như lời Chu Lập Hồng đã nói.
Phương Nhã Chí nghe thấy vậy liền gật gật đầu nói: - Lấy ngọc cổ làm hạng mục kinh doanh chính là một ý tưởng rất táo bạo, chỉ cần cậu có ngọc thì là một cách thu hút khách rất tốt. Không biết loại thương phẩm thứ hai của ông chủ Tần là gì?
Không giống với Chu Lập Hồng, trong lĩnh vực ngọc thạch Phương Nhã Chí chính là một chuyên gia hàng đầu. Cho dù là giám định hay chơi ngọc thạch thì ông ta vẫn có chỗ hơn người.
Cho nên sau khi Tần Phong nói ra hạng mục đầu tiên, ông ta đã mất hắn ý nghĩ coi thường Tần Phong vì hắn vẫn còn trẻ. Trong suy nghĩ của ông ta người có thể nghĩ ra cách như vậy chắc chắn là người sinh ra để làm nghề này.
- Ha ha, cửa hàng ngọc thạch mà, vậy thì việc kinh doanh đương nhiên vẫn là ngọc thạch rồi.
Tần Phong cười cười nói: - Thương phẩm thứ hai chính là ngọc Hòa Điền. Người trong nước chúng ta biết loại ngọc này, nên trong cửa hàng phải kinh doanh, nhưng chúng ra chỉ kinh doanh ngọc Hòa Điền cao cấp nhất, đưa nó trở thành thương hiệu nổi tiếng...
Mấy hôm trước trong lúc đi dạo Nhã Trí TraiTần Phong đã phát hiện chiến lược kinh doanh của Phương Nhã Chí là quăng lưới rộng bắt nhiều cá, ngọc Hòa Điền tốt hay xấu dường như tất cả đều bày ở một chỗ. Chỉ là giá cả không giống nhau mà vị trí khác nhau mà thôi.
Đương nhiên như vậy sẽ thu hút đươc nhiều khách hàng tầm trung và thấp. Nhưng để ngọc thạch cùng không đẳng cấp ở một chỗ sẽ làm giảm đi số khách hàng thuộc tầm cao.
Bởi vì với tâm lý tiêu dùng của những người đó, họ sẽ không mua thứ ngọc thạch bán cùng với ngọc thạch cấp thấp. Gần đây, những kẻ nhà giàu có tiền lại không mua những thứ tốt nhất mà chỉ mua những thứ đắt nhất mà thôi.
Cho nên Tần Phong tính toán đưa cửa tiệm ngọc thạch của mình trở thành thương hiệu chỉ bán ngọc thạch chất lượng cao, hoàn toàn không kinh doanh trang sức cấp thấp. Sau này chỉ cần người ta nhắc đến cửa hàng của hắn thì liền nghĩ đến những sản phẩm có chất lượng tốt nhất.
Tuy là như vậy sẽ mất đi một bộ phận khách hàng, nhưng Tần Phong tin vào câu cách ngôn trong ngành đồ cổ kia. Đó chính là ba năm không khai trương, khai trương liền kiếm được cả ba năm.
Chỉ cần Tần Phong có thể nhẫn nại, sau khi thương hiệu của cửa hàng được hình thành, nhận được sự thừa nhận của khách hàng, Tần Phong tin rằng trong Bắc Kinh một nơi được coi là một trong những thủ đô lớn của thế giới, thương hiệu ngọc thạch của hắn sẽ cực kỳ nổi tiếng.
Đương nhiên, những lời này chắc chắn hắn sẽ không nói với Phương Nhã Chí, sự phán đoán về thị trường có chuẩn xác hay không là một yếu tố quan trọng quyết định sự thành công của một thương nhân. Phương Nhã Chí lại chưa nộp học phí cho nên hắn cũng không có nghĩa vụ phải nói cho ông ta biết.
- Ông chủ Tần, thương hiệu kiểu này cũng không dễ lập nên đâu...
Sau khi nghe Tần Phong nói, Phương Nhã Chí thở dài từ chối cho ý kiến. Trước kia ông ta cũng từng muốn biến cửa hàng Nhã Trí Trai ở Lưu Ly Xưởng trở thành tiệm ngọc thạch tinh phẩm, hơn nữa còn thay đổi chính sách.
Nhưng kết quả lần đó đúng là không được như ý vì khách ở Lưu Ly Xưởng phần lớn là du khách từ nơi khác đến, họ đa phần chỉ muốn mua một số đồ vật đẹp mà giá cả thấp để làm đồ lưu niệm.
Thiếu sản phẩm ngọc thạch chất lượng thấp cũng làm cho lợi nhuận mỗi tháng của cửa hàng chỉ vừa đủ để duy trì cửa hàng. Lợi nhuận đã giảm so với trước kia 60%. Chỉ sau 2 tháng, Phương Nhã Chí đã tử bỏ hình thức kinh doanh này.
- Tôi biết là khó làm nhưng vẫn phải thử.
Tần Phong không phản bác lời của Phương Nhã Chí nhưng cũng không giải thích quá nhiều. Hắn muốn xây dựng thương hiệu ngọc thạch của mình giống như tiệm vàng Miếu Thành Hoàng ở Thượng Hải, chỉ cần khách đến đều sẽ mua hàng.
Nhưng đây không phải là chuyện nghĩ là làm được ngay, cần có thời gian nhất định để tích lũy, có lẽ là 3-4 năm, hoặc hơn mười mấy năm nhưng Tần Phong tin rằng cửa hàng này của hắn chắc chắn sẽ là cửa hàng số 1 về ngọc thạch ở trong nước.
Nhìn vẻ mặt của Tần Phong, Phương Nhã Chí không khỏi lắc đầu. Ông ta cho rằng, Tần Phong là một thanh niên đầy nhiệt huyết, để đến lúc rơi vào cơn lốc xoáy thì mới biết quyết định của mình sai lầm ở chỗ nào.
Nhưng ông ta cũng không có ý định phải nhắc nhở Tần Phong. Người bước chân vào nghề đồ cổ có ai mà không phải trả học phí chứ? Còn trẻ đương nhiên là một loại ưu thế nhưng cũng đồng nghĩa với sự chưa chín chắn, va vấp nhiều chưa chắc đã là chuyện xấu.
- Tần lão đệ, loại ngọc thạch thứ 3 mà cậu kinh doanh là gì?
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Chu Lập Hồng vội vàng giảng hòa, thực ra ông ta vẫn luôn hy vọng Tần Phong có thể tiếp nhận cửa hàng kia. Một là có thể giải quyết được vấn đề trước mắt của ông bạn mình. Thứ hai là sau này được làm hàng xóm với Tần Phong, tiện cho việc giao lưu thắt chặt tình cảm.
CChương 246 - 2: Đục nước béo cò
- Phỉ thúy!
Tần Phong nói: - Nhưng tôi chỉ kinh doanh Phỉ thúy cao cấp, Phỉ thúy dưới 10 ngàn, cửa hàng của tôi sẽ không bán.
- Phỉ thúy?
Nghe thấy Tần Phong nói ra hai chữ này, khuôn mặt của Phương Nhã Chí liền run run lên, gia sản hàng trăm triệu của ông gần như đều thua hết vì Phỉ thúy.
- Ông chủ Tần xin khuyên cậu một câu, Phỉ thúy này đừng dính vào là hơn.
Phương Nhã Chí nhắm hai mắt lại giọng cũng khàn khàn, nước mắt chảy ra nói: - Muốn có được Phỉ thúy cao cấp chắc chắn phải đi cược đá nhưng cược đá cũng có thể khiến người ta lên trời nhưng cũng có thể làm cho con người ta xuống địa ngục đấy.
Nghĩ đến những cuộc cược đá mấy năm nay, Phương Nhã Chí như trải qua một cơn ác mộng. Những lần thua cược đã làm cho ông ta mất hết lý trí, mới dẫn đến hoàn cảnh cùng quẫn như bây giờ.
Lúc quyết định phải chuyển nhượng cửa hàng Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên, ông ta đã thầm lập một lời thề. Đợi đến khi tiêu thụ hết số Phỉ thúy còn trong tay ông ta sẽ rút khỏi thị trường Phỉ thúy, chỉ chuyên tâm kinh doanh cửa hàng ngọc thạch truyền thống ở Lưu Lý Xưởng.
Tần Phong tươi cười, thản nhiên nói: - Ông chủ Phương, điều này không thành vấn đề. Tôi chỉ mua Phỉ thúy đã cược thắng chứ không đi cược đá là được.
Tần Phong nói câu này cũng là lừa dối Phương Nhã Chí. Tuy Phỉ thúy nguyên khối không có bất kỳ kỹ thuật nào để thăm dò nhưng Tần Phong cũng đã học được không ít các kỹ xảo khác của sư phụ hắn.
Tần Phong không dám nói là sẽ thắng cược 100% nhưng có thể đoán được là trong ngọc nguyên khối có Phỉ thúy hay không. So với những người chỉ cược ra đám đá vô dụng thì cơ hội thắng cược của Tần Phong cao gấp trăm lần.
Sở dĩ Tần Phong vẫn chưa tiếp xúc với cược đá đó là vì vốn của hắn chưa tích lũy đủ. Sức nóng của Phỉ thúy ở trong nước tăng lên cũng làm cho giá cả các vụ cược tăng lên nhiều, không có tiền triệu thì đừng nghĩ đến chuyện tham gia vào thị trường này.
- Chỉ mua thành phẩm, không cược đá...
Đương nhiên là Phương Nhã Chí không biết Tần Phong có tuyệt kỹ cược đá. Lúc này ông ta không kìm được mà nhắc đi nhắc lại lời Tần Phong. Sắc mặt của ông ta thay đổi không ngừng, nếu Phương Nhã Chí sớm giác ngộ như Tần Phong thì chắc là cũng không đến nỗi táng gia bại sản như vậy.
- Tôi đây đã sống mấy chục năm lại không nhìn thấu bằng cậu.
Phương Nhã Chí lắc lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tần Phong, nói: - Nói đi, cậu có thể bỏ ra bao nhiêu? Cửa hàng này của tôi sẽ chuyển nhượng cho cậu...
- Ông chủ Phương, vẫn như vừa rồi tôi nói. Tôi chỉ gánh vác được số tiền thuê nhà, điện, nước trong 3 năm.
Tần Phong biết người này đã không muốn đàm phán nữa nên lập tức nói: - Ngoài ra, quyền ưu tiên thuê cửa tiệm sau khi hết hạn trong hợp đồng cũng phải ghi rõ trong hợp đồng chuyển nhượng....
- Ông chủ Tần, cậu... cậu quá tàn nhẫn rồi đấy. Phương Nhã Chí vốn tưởng rằng Tần Phong sẽ trả 1-2 triệu tiền phí trang hoàng không ngờ hắn lại vắt cổ chày ra nước như vậy.
- Ông chủ Phương tôi đã nói xong đâu.
Tần Phong khoát tay áo nói tiếp: - Nếu ông chủ Phương đồng ý, trong 3 năm tôi sẽ để ra 60% diện tích để giúp ông kinh doanh đồ Phỉ thúy trang sức, lợi nhuận ông 7 tôi 3...
Đương nhiên, giá bán của những đồ trang sức Phỉ thúy đó phải từ 10 ngàn trở lên. Hơn nữa lúc bán ra cũng sẽ mang thương hiệu của cửa hàng tôi...
- Cậu... cậu đúng là đục nước béo cò.
Sau khi nghe Tần Phong nói, suýt nữa thì Phương Nhã Chi phun ra máu. Nếu như làm theo lời Tần Phong thì chẳng khác nào ông trở thành đại lý cấp hai, chuyên gia công Phỉ thúy cho cửa hàng của Tần Phong.
- Ông chủ Phương, không thể nói như vậy được.
Tần Phong lắc lắc đầu nói rất chân thành: - Những năm gần đây Phỉ thúy của ông tồn đọng lại chắc là cũng không ít phải không? Tiêu thụ số Phỉ thúy đó ra ngoài chỉ khiến ông mất trắng một phần lớn tiền vốn.
Tôi không cần ông ông đầu tư, để một diện tích lớn xử lý giúp ông chỗ Phỉ thúy đó, điều kiện này cũng không ngặt nghèo lắm. Nếu ông chủ Phương sau này còn muốn nở mày nở mặt trên thị trường Phỉ thúy thì đề nghị của tôi ông hoàn toàn không cần phải suy nghĩ...
Trong cuộc nói chuyện, Tần Phong đã sớm nhìn ra suy nghĩ của Phương Nhã Chí. Sau khi thua hết vốn vào cược đá, Phương Nhã Chí cũng đã hết hy vọng kinh doanh Phỉ thúy rồi. Mình ra đòn dứt khoát thì quả là có lỗi rồi.
Ngoài ra còn có một điều rất quan trọng. Tần Phong mua lại cửa tiệm lớn như vậy ngoài mấy miếng ngọc cổ trong tay hắn cũng chẳng có ngọc thạch để mà bày bán. Tất cả đều phải trông cậy vào số hàng hóa của Phương Nhã Chí.
Câu nói của Tần Phong khiến cho Phương Nhã Chí trầm mặc. Tuy những năm gần đây đã tiêu hết tiền vốn vào cược đá nhưng dùng 1-2 trăm triệu thì vẫn có thể đổi vận. Trong tay ông ta đúng là vẫn còn một số lượng lớn đồ trang sức Phỉ thúy cao cấp.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, sau khi Phương Nhã Chí xác định không kinh doanh Phỉ thúy nữa thì giữ lại chỗ Phỉ thúy là cả một vấn đề, hàng nhiều như vậy người có thể mua lại tất cả không nhiều.
Thấy Phương Nhã Chí có vẻ hơi dao động, Tần Phong tiếp tục khuyến khích:
- Ông chủ Phương, nói một câu không dễ nghe, nếu như ông giao chỗ Phỉ thúy này cho những người khác thì tôi chắc chắn giá cả sẽ không được 30% giá thực tế. Tổn thất trung gian này ông chắc chắn có thể tính ra chứ?
Lúc này Tần Phong tiếp nhận cửa hàng chẳng khác nào đục nước béo cò, nhưng nếu như Phương Nhã Chí muốn bán chỗ ngọc Phỉ thúy này chỉ sợ còn nhiều người quá đáng hơn Tần Phong. Tần Phong cảm thấy mình đã rất nhân đạo rồi.
- Ông chủ Tần, tôi bị cậu thuyết phục rồi.
Sau khi yên lặng khoảng hơn 10 phút, Phương Nhã Chí mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong nói: - Tôi chuyển nhượng cửa hàng cho cậu, điều kiện cứ theo như cậu đã nói, nhưng cậu phải đặt cọc 1 triệu tiền hàng trước cho tôi.
Bây giờ, đại chưởng quầy đã ôm tiền bỏ trốn. Có thể nói là loạn trong giặc ngoài, ông ta đã rơi vào bước đường cùng.
Phương Nhã Chí không muốn bị đồn là phải vay mượn bạn bè để duy trì làm ăn. Ông ta chỉ có thể chấp nhận điều kiện của Tần Phong. Tiền thuê nhà hơn 600 ngàn cộng với hơn 1 triệu tiền đặt cọc. Số tiền này có thế để cho Phương Nhã Chí quay vòng trong mấy tháng đến lúc đó cửa hàng chính cũng có thể hồi sinh.
- Đặt cọc 1 triệu?
Tần Phong gật gật đầu: - Không thành vấn đề. Ông chủ Phương, Tần Phong tôi không phải là kẻ đục nước béo cò. Trong 3 ngày tôi sẽ chuẩn bị xong số tiền này, chỉ cần ký xong hợp đồng chuyển nhượng thì tôi sẽ đưa ngay cho ông.
Tần Phong biết, chỉ với 1 triệu chưa đủ để mua số Phỉ thúy của Phương Nhã Chí. Bỏ ra 1 triệu để cửa hàng của mình bày đầy hàng thì hắn cũng không ngần ngại mà đồng ý.
- Được rồi, ông chủ Tần hợp đồng cậu cứ từ từ soạn thảo. Lúc nào tôi ký cũng được.
Sau khi quyết định chuyển nhượng cửa hàng ở Phan Gia Viên và từ bỏ việc kinh doanh Phỉ thúy, Phương Nhã Chí như trút được một gánh nặng. Bây giờ ông ta cũng không nghĩ đến việc khai thác thị trường gì nữa mà chỉ muốn giữ gìn lại sản nghiệp của tổ tông.
- Được rồi, ông chủ Phương nghỉ ngơi đi, tôi xin cáo từ trước.
Thấy mình đã thuyết phục được Phương Nhã Chí, Tần Phong cho dù tính tình trầm ổn, cũng thầm hoan hô trong lòng.
Mua lại được cửa tiệm trung tâm Phan Gia Viên ít nhất có thể khiến Tần Phong tiết kiệm được 20 năm phấn đấu trong nghề. Điều này biết bao nhiêu thương nhân đồ cổ đều không làm được.
Không biết những thương nhân đồ cổ vì nghe tin tiễn đao sát mà lùi bước, sau này biết số tiền Tần Phong bỏ ra để mua lại cửa hàng sẽ hối hận đến thế nào.
- Tần Phong, tôi tiễn cậu. Thấy Tần Phong cáo từ, Chu Lập Hồng đi tiễn phía sau.
Đi ra ngoài phòng bệnh được hơn 10m Chu Lập Hồng chỉ vào Tần Phong cười khổ nói: - Tiểu tử cậu, nếu không phải mấy hôm nay không ra khỏi trường học thì chắc chắn tôi đã tin là cậu chính là người loan tin tiễn đao sát đó ra ngoài...
Cho dù Chu Lập Hồng đã quen những chuyện người lừa ta gạt trên thương trường, cũng đã đàm phán không ít những cuộc mua bán, nhưng việc Tần Phong từng bước thắng lợi, làm cho đối phương phải lùi bước, khiến ông ta thấy mà phải nể phục.
Phải biết rằng, tuy chuyện tiễn đao sát của cửa hàng bị truyền ra ngoài nhưng nếu Phương Nhã Chí truyền ra tin chuyển nhượng và nhẫn nại chờ đợi, trong nước vẫn có một số người không mê tín sẽ đến tìm mua thôi.
Với vị trí hiện giờ của cửa hàng trong Phan Gia Viên. Phương Nhã Chí ra giá 100 tệ 1 mét vuông có lẽ những người không mê tín đều có thể chấp nhận.
Nhưng Tần Phong chỉ dùng lời nói của mình không những khiến Phương Nhã Chí đồng ý chuyển nhượng mà còn để lại hàng cho Tần Phong. Ông cũng nghi ngờ không biết đầu óc của ông bạn già này có vấn đề gì hay không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận