Mặc dù gặp phải vụ cướp như vậy, nhưng cũng may là không ai bị thương, đám người Tần Phong cũng không tiễn Lê Vĩnh Càn nữa, gọi giúp lão cái taxi đưa về nhà.
Tại nơi an ninh không được tốt cho lắm này, chẳng có mấy ai đi dạo ngoài đường, mau sớm trở về khách sản nghỉ ngơi thôi. Sau khi trở về phòng, Tần Phong gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Hiên, biết được anh ta đã trở về Bắc Kinh, lúc này mới thấy yên tâm.
Suy cho cùng Miêu Lục Chỉ mặc dù là ông trùm trong giang hồ, nhưng thực chất tuổi đã quá cao, lại không phải là người trong nghề đá quý, để cho lão ta xem, Tần Phong dù sao cũng thấy không yên tâm lắm.
Sáng sớm hôm sau, Lê Vĩnh Càn gọi điện đến, nói rằng tối qua bị trúng gió, hôm nay không khỏe, không thể đi cùng được, đợi đến mai sẽ dẫn mấy người đi chợ giao dịch Phỉ Thúy.
Căn bản chợ giao dịch Phỉ Thúy ở Dương Mỹ ngày mai mới bắt đầu, đám người Tần Phong thật ra không vấn đề, ba người họ sáng ra đã ra ngoài đi dạo, cho đến khi ăn cơm tối xong mới trở lại khách sạn.
- Ừm, Triệu Phong Kiếm?
Vừa mới vào đến cửa chính của khách sạn, Tần Phong đụng phải bốn người đang đi ra cửa, ngước mắt lên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người đang đi ra cửa, chính là ông chủ Triệu, người cách đây mấy ngày quấy nhiễu ở Lạc Thị.
Người ra người vào, đều là đối diện nhau, muốn tránh cũng không tránh kịp, Tần Phong thẳng thắn hiên ngang bước qua, thuận miệng chào hỏi một câu:
- Ông chủ Triệu, trùng hợp quá, ông cũng đến Dương Mỹ à?
- Ồ, là ông chủ Tần à? Còn có cả ông chủ Hoàng nữa, thật là trùng hợp quá.
Nhìn thấy mấy người Tần Phong, Triệu Phong Kiếm đầu tiên là ngạc nhiên, lão ta thật không biết Tần Phong cũng đến Quảng Đông, tiếp đó là lộ ra vẻ mặt gượng cười, nói:
- Tôi đã nói trước rồi mà, sơn thủy hữu tương phùng, nhanh như vậy đã được gặp mặt ông chủ Tần rồi.
Triệu Phong Kiếm hôm nay đáp chuyến bay trưa đến Sán Thị, đến Yết Dương cũng đến giờ ăn tối rồi, sau khi đặt hành lý xuống, đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm cùng hai người bạn địa phương. Không ngờ lại đụng phải đám người Tần Phong.
Tuy rằng mang một bộ mặt tươi cười, nhưng những lời nói của Triệu Phong Kiếm lại không một chút khách sáo. Nghĩ đến chuyện bức tranh chữ trong quán Chu Gia, lão ta hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
Giống như loại người Triệu Phong Kiếm, lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm, thường là chỉ nhớ những việc không tốt người ta làm với mình, mà trước giờ không từ nghĩ đến khuyết điểm của mình.
- Ông chủ Triệu, đây là bạn của ông à?
Hai người đứng bên cạnh Triệu Phong Kiếm, có chút ngạc nhiên nhìn Tần Phong, họ đều nghe ra trong lời nói của Triệu Phong Kiếm như có mùi thuốc súng.
- Tôi không có người bạn nào như ông chủ Tần đây cả.
Triệu Phong Kiếm ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
- Ông Đậu, ông Lữ, đi thôi. Đừng có ngáng đường người khác nữa.
Mặc dù nói là nhường đường, nhưng Triệu Phong Kiếm hình như không có hành động lộ ra là đang nhường đường, tiếp tục đụng phải đám người của Tần Phong đi qua. Tần Phong cười cười lắc lắc đầu, nghiêng người tránh ra.
- Đúng rồi, Chu Khải. Nghe nói bức tranh chữ ở quán nhà cậu bị trộm lấy mất rồi à?
Sau khi đám người Tần Phong đi sát qua người, Triệu Phong Kiếm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói:
- Chu Khải, nói cho cậu biết, có một số người là sao chổi, không có việc gì thì ít qua lại thôi, trong quán bị trộm, tổn thất chắc không ít?
- Ông… liên quan gì đến ông!
Chu Khải không ngờ tới Triệu Phong Kiếm lại chạy đến khiêu khích, lập tức trừng mắt nhìn, như muốn phản bác. Nhưng lại bị Tần Phong kéo lại, ý bảo gã đừng nói gì.
- Ông chủ Triệu, hóa ra ông cũng biết việc này à?
Tần Phong tươi cười, mở lời nói:
- Có phải là cảnh sát nói với ông không? Tôi vừa nãy còn tưởng rằng là ông đang chạy trốn, thẹn lòng làm nhiều việc rồi, cẩn thận gặp phải ma đấy.
- Cậu nói gì? Kiếm chuyện có phải không?
Những lời Tần Phong vừa nói ra, làm mặt bốn người đối diện biến sắc, nhất là Triệu Phong Kiếm, lập tức nhảy dựng lên, nếu không có người bên cạnh kéo thì thật là muốn xông lên dạy bảo Tần Phong một phen rồi.
- Ông Triệu, làm người an phận một chút.
Nhìn thấy hai bên muốn làm loạn, Hoàng Bính Dư liền đứng lên, nói khích với Triệu Phong Kiếm một câu không đến nơi đến trốn, nắm lấy Tần Phong kéo ra phía cửa thang máy, trong miệng nói:
- Ông so đo với tiểu nhân như cậu ta làm gì? Dù sao đều không lại được với chỗ tốt.
Hoàng Bính Dư quen biết Triệu Phong Kiếm hơn mười năm nay rồi, lão biết người này tâm thuật bất chính, một phần là có qua lại với nhiều kẻ xã hội đen. Vừa nãy nhìn thấy bên cạnh lão già đó có vài người nhìn không giống người tốt, sợ rằng Tần Phong phải chịu thiệt tại nơi không quen biết này.
- Anh Hoàng, không sao, lão ta không dám làm gì đâu.
Tần Phong cúi đầu, không muốn cho người khác nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một chút hoang mang.
Vừa rồi mở miệng nói khích Triệu Phong Kiếm là do Tần Phong cố ý, hắn thật sự muốn xem phản ứng của mấy người đối diện, nhưng lại bị lão ta nhìn ra một chút manh mối.
Lúc Tần Phong nói ra hai chữ trốn chạy, thì hai tên họ Đậu và họ Lữ đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không biết chuyện này.
Có điều là những phẫn nộ của Triệu Phong Kiếm ngoài mặt không thể hiện ra, giống như trong lòng có giấu một chút chột dạ, người có cái đầu không cao nhưng dáng vóc rất vạm vỡ đứng bên cạnh lão ta, trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt. Những điều này không thoát được con mắt của Tần Phong.
Thông qua chút quan sát, Tần Phong gần như có thể dám chắc Triệu Phong Kiếm tuyệt đối không liên quan đến chuyện trộm bức tranh chữ ở quán, hơn nữa nói không chừng còn bị lão ta nói trúng rồi. Đối phương đến đây, đúng là có khả năng trốn tránh sóng gió.
- Chúng ta ở bên ngoài. Không nhất thiết phải xung đột với lão ta. Coi như không nhìn thấy là được.
Hoàng Bính Dư còn đang khuyên bảo Tần Phong, lão là lão làng trong nghề đá quý, làm ăn đều là giữ hòa khí mới phát tài, không hy vọng nhìn thấy Tần Phong và đối phương làm ầm ĩ.
- Tôi biết rồi, anh Hoàng ạ, sau này sẽ coi họ như không khí là được.
Tần Phong cười cười đồng ý, chỉ là trong lòng hắn nghĩ gì thì Hoàng Bính Dư không thể nào biết hết được.
- Lão Triệu, lần này thực sự là đến trốn chạy à?
Sau khi đám người Tần Phong đi vào thang máy, ông chủ Đậu là người bị Triệu Phong Kiếm gọi đích danh, liếc mắt nhìn về phía Triệu Phong Kiếm, chỉ có điều thể hiện ra mặt, cho dù là Triệu Phong Kiếm đến để trốn chạy thì lão ta cũng không quan tâm.
- Ông Đậu, chớ nghe thằng ranh kia nói láo, tôi là đến tham gia giao dịch Phỉ Thúy lần này.
Triệu Phong Kiếm tức giận trả lời một câu, hướng về chỗ bóng của đám người Tần Phong khuất dạng rồi tức giận nhổ toẹt một bãi nước bọt, chửi:
- Mẹ nó, mấy ngày trước bị bọn nhãi chơi cho một vố, ông Đậu, đến địa bàn của ông rồi, ông cũng nên xả giận cho anh em đi chứ.
- Hây, ông cũng có lúc phải chịu thiệt à?
Ông chủ Đậu nhìn Triệu Phong Kiếm, cười ha ha, một lúc sau mới nói:
- Ông muốn dằn mặt thằng ranh đó như thế nào? Đánh cho hắn một trận, hay là dùng sắc để lừa tình hắn?
Tên thật của ông chủ Đậu là Đậu Kiến Quân, tuy rằng tướng mạo xấu xí, thuộc loại ném vào đống người cũng không nhận ra được, nhưng trên thực tế lại là nhân vật quan trọng chuyên đi buôn lậu di sản văn hóa của vùng duyên hải.
Theo như quy định của luật pháp quốc gia, chỉ cần là thuộc về di sản văn hóa cấp một hoặc hai của khu bảo tồn quốc gia, tức là những di tích quý báu, cấm nói ra ngoài, bao gồm những di chỉ có giá trị như lịch sử, nghệ thuật, khoa học, kiến trúc cổ đại, hang đá và khắc đá.
Những sự kiện lịch sử trọng đại, có liên quan đến hoạt động cải cách và nhân vật nổi tiếng, có ý nghĩa kỷ niệm quan trọng, ý nghĩa giáo dục cùng các kiến trúc có giá trị tư liệu lịch sử, vật kỷ niệm, di chỉ, các tác phầm nghệ thuật quý giá trong lịch sử qua từng triều đại, đồ thủ công mỹ nghệ.
Quan trọng là tài liệu văn hiến cách mạng cùng với những bản thảo có giá trị khoa học, nghệ thuật, lịch sử, sách báo tài liệu cổ xưa… Hóa thạch của những động vật có xương sống và hóa thạch của người cổ đại có giá trị khoa học, những thứ kể trên đều nằm trong phạm trù cấm nói ra ngoài.
Nền lịch sử phong phú của Trung Quốc sản sinh ra rất nhiều di sản văn hóa quý báu. Từ mấy thế kỷ trước, đã được người nước ngoài sùng bái, như là thị trấn chuyên gốm sứ Cảnh Đức, đồ đồng từ thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, tranh chữ thời Tống Nguyên Minh Thanh. Ở nước ngoài đều bị người ta truy đuổi lấy đồ quý báu để sưu tầm.
Có nhu cầu ắt có thị trường, để đạt được loại lợi ích khổng lồ này, người ta thường bí quá làm liều, giống như loại người Đậu Kiến Quân.
Từ đầu những năm tám mươi, Đậu Kiến Quân bắt đầu tổ chức hoạt động buôn lậu di sản văn hóa, đem một ít di sản văn hóa cấm nói ra ngoài buôn lậu đến những nơi như Hồng Kong, Ma Cao cùng với Âu Mỹ.
Hơn mười năm kinh doanh, bè lũ buôn lậu di sản văn hóa vây quanh Đậu Kiến Quân dần dần trở thành một đường dây buôn lậu, trong cái đường dây buôn lậu này, thấp nhất chính là đi quật trộm mộ, bọn chúng phụ trách lấy trộm những di sản quý giá từ trong mộ ra.
Sau khi kẻ trộm lấy đi những cổ vật, sẽ bán cho bọn môi giới phụ trách thu mua với giá cực thấp, cũng chính là nhân vật mà Triệu Phong Kiếm đóng vai. Lão ta đem những cổ vật này tăng thêm lợi nhuận rồi bán lại cho Đậu Kiến Quân.
Thực ra trong quá trình giao dịch này, lợi nhuận mà những tên trộm mộ và Triệu Phong Kiếm có được đều là cực thấp, phần lợi chính lại rơi vào tay của Đậu Kiến Quân.
Bởi vì những di sản này không được giá trong thị trường nội địa, sau khi mua đến Hồng Kong, Ma Cao thậm chí là Âu Mỹ, giá cả sẽ tăng thêm mấy chục thậm chí là mấy trăm lần.
Đương nhiên, Đậu Kiến Quân cũng chỉ có thể được một chén canh, trong mắt xích buôn bán ở nước ngoài, lão ta cũng phải phân chia ra một phần lớn lợi nhuận cho lũ buôn bán đồ cổ.
Tuy là tình hình buôn lậu di sản văn hóa không lớn bằng buôn lậu ô tô và xăng dầu, nhưng lại là loại lợi nhuận cao nhất, cho nên Đậu Kiến Quân cũng nuôi rất nhiều tay chân, cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy tại vùng duyên hải.
Muốn đi buôn lậu di sản văn hóa thì đầu tiên phải có nguồn hàng, đối với loại đi đào trộm mộ như Triệu Phong Kiếm thì phải có quan hệ ở các tỉnh lớn. Đậu Kiến Quân cũng là do lão ta lôi kéo, lão ta cũng không ngại giúp đỡ đối phương những việc nhỏ, do đó mà tăng thêm tình cảm đôi bên.
- Ông Đậu, tên nhãi ranh đó là học trò của Tề Công, đánh cho một trận cũng không phải không được, nhưng không thể làm mọi việc ầm ĩ lên.
Triệu Phong Kiếm đối với Tần Phong vẫn còn vài phần kiêng kị, suy cho cùng lão ta chỉ là người chơi đồ cổ, muốn đắc tội với Tề Công cũng thật là không phải, người trong nghề thật sự là không để cho lão ta sống yên ổn.
- Học trò của Tề Công à, ông không có việc gì trêu chọc hắn làm gì?
Đậu Kiến Quân nghe được những lời này có chút bất mãn, hành nghề buôn lậu đồ cổ đã mười, hai mươi năm nay, lão ta tự biết Tề Công là người như nào, giống như ông trùm của giới chơi đồ cổ ở trong nước, Đậu Kiến Quân tuy rằng không sợ, nhưng từ trước đến nay đều là kính trọng từ xa.
- Học trò của Tề Công thì đã sao? Lão già đó làm việc không phải cũng tuân theo quy tắc à?
Triệu Phong Kiếm vuốt cằm nói:
- Ông Đậu, ông đã đến Dương Mỹ này, chắc chắn là đến để tham gia giao dịch Phỉ Thúy, chúng ta nhượng cho hắn, để hắn tự tiến vào, không phải đến lúc đó Tề Công cũng không có lời nào để nói hay sao?
Trong nghề chơi đồ cổ, người có khả năng phân biệt không tốt phải chịu thiệt thòi, chỗ nào cũng có, người ta không thể tìm được tính sổ, chính là những thợ đánh giá thành danh đã lâu, nếu có ngẫu nhiên nhìn sai thì sau đó cũng giấu nhẹm sự việc chứ không nói toạc móng heo ra khắp nơi.
Cho nên chỉ cần dùng quy tắc trong nghề khiến cho Tần Phong té ngã, chính là làm cho thể diện của Tề Công cũng theo đó mà mất luôn. Nếu lão ta muốn xuất đầu lộ diện thì chắc chắn sẽ mang lại một vài lời chê trách.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận