Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 269: Khai trương (hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-14 21:30:39
- Anh Nam, lão Phùng, lão Chu mọi người đến hơi muộn đấy.
Tần Phong ra cửa đón mấy người mỉm cười nói:
- Tốt xấu gì các anh cũng là cổ đông của cửa hàng. Lúc trang hoàn không đến thì cũng thôi nhưng sao khai trương lại đến muộn như vậy? Có phải anh bạn lo lắng cổ phần của họ bỏ vào ít quá không?
- Đừng đùa nữa, chúng tôi 4 người 1 triệu. Mới có 10% tiểu tử cậu còn muốn phân ra nữa thì đúng là đen rồi.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Phùng Vĩnh Khang kêu lên nhưng ánh mắt thì nhìn cửa hàng không nói lên lời.
Vì gần đây công việc thi cử bận rộn quá cho nên đám ngườ Tân Nam chưa ai đến chỗ này. Vốn dĩ bọn họ trưởng Tần Phong cửa hàng của Tần Phong rộng 35m2 ở bên ngoài phủ vải không nhìn thấy gì. Nhưng khi đến không ngờ toàn cảnh lại huy hoàng như vậy.
Bên trong đám nhân viên bán hàng bận rộn bày đồ trang sức. Cách bài trí bằng gỗ đàn trang nhã khiến những người hiểu việc không khỏi khiếp sợ. Tuy đây đều là đều làm từ gỗ Diệp đàn, rất quý.
- Đây... đây là cửa hàng của chúng ta sao?
Chu Khải trừng mắt lên nhìn. Nhà của anh ta là nhà đồ cổ, trước kia cha anh ta kinh doanh đồ cổ ở tỉnh Hà Nam nhà có mấy cửa hàng nhưng quy mô của mấy cửa hàng đó sợ là cũng không rộng bằng cửa hàng của Tần Phong.
Tuy kinh doanh đồ cố và bán rượu cũng không khác nhau nhiều lắm. Đều phải chú ý đến mùi rượu. Cánh cửa của rất nhiều hiệu đồ cổ đều không lớn, vẻ bề ngoài cũng không được coi trọng lắm nhưng bên trong thì rất được chú trọng. Lợi nhuận hằng năm rất cao. Ngọc Lưu ly ở trước cửa hàng cũng là điều thường thấy.
Nhưng theo sức nóng của thị trường đồ cổ, việc kinh doanh đồ cổ cũng mở rộng ra buôn bán cả đàn tỳ bà. Sự thịnh vượng của Phan gia viên đã chứng minh cho điều này. Đám thươgn nhân lạc hậu cũng bắt đầu có những cuộc triển lãm về lịch sử đồ cổ cho mọi người đến thưởng thức.
Cho nên, cửa hiệu đồ cổ của Phan gia viên, phần lớn diện tích được trang hoàng bằng ngọc Lưu ly. Nhưng dù thế nào thì Chu Khải và Phùng Vĩnh Khang cũng nghĩ không ra là cửa hàng này của Tần Phong lại có diện tích lớn như vậy.
- Tần Phong, đây... cửa hàng này, chúng ta phải đầu tư bao nhiêu tiền vậy?
Nhà của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều kinh doanh đồ cổ. Anh ta biết kinh doanh một cửa hàng như vậy phải bỏ ra một số tiền khá lớn. Đó là một khoản xa xỉ, cho dù bây giờ là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại thì muốn có một cửa hàng rộng hơn 100m2 cũng phải cần hơn 1 triệu.
Sau khi nghe Phùng Vĩnh Khang nói, Tân Nam ở bên cạnh gật đầu liên tục. Anh ta đã từng mở cửa hiệu. Đó là cửa hiệu nhỏ 23m2 ở Tân Thiên, tiết kiệm cũng phải mất hơn trăm ngàn lại không có được vị trí đẹp như trong Phan gia viên thế này, diện tích của cửa hàng này đúng là lớn nhất.
- Sao vậy, các anh anh biết là cổ phần của các anh không ít chứ?
Nhìn thấy vẻ si ngốc của mọi người Tần Phong cười đắc ý. Hắn chỉ biết mấy ông anh này sau khi nhìn cửa hàng thì đừng nói đến bọn họ mà Tần Phong lần đầu tiên đi vào cửa hàng cũng đã bị khoản tiền lớn của Phương Nhã Chí làm cho khiếp sợ.
- Không ít, không ít. Vẫn là chúng tôi chiếm rẻ của cậu.
Đám người Tân Nam vội gật đầu.
- Cái gì mà rẻ với chả không rẻ, là anh em cả mà có tiền thì mọi người cùng kiếm.
Tần Phong khoát tay nhìn ngoài cửa đã có người đi vào hắn nói:
- Các anh ngồi trước đi, lát nữa giúp tôi tiếp khách, mấy ông anh phải là người có chủ ý đấy nhé...
- Ông chủ Tần, chúc phát tài nhé.
Tần Phong còn nói chưa dứt thì rèm che của cửa hàng đã bị vén lên. Cục trưởng Vương và cục trưởng Triệu lần này cũng đến. Bên ngoài có mấy người đang bày lẵng hoa của bọn họ.
- Ôi, hai ông anh đích thân dên thực sự là làm cho tiểu điếm vinh hạnh quá.
Tần Phong vội ra chào đón rồi chỉ vào sân nói:
- Ông chủ Hà đã đến rồi, chúng ta đi sang bên kia uống ngụm trà trước đã.
Vườn hoa ở phía sau cửa hàng này vốn rất rộng nhưng lúc trước khi Tần Phong trang hoàng lại cửa hàng muốn mở rộng phần cửa thủy tinh của quán cho nên đã lấn một chút sang vườn hoa. Trong vườn hoa ấm áp có thể hưởng thụ ánh nắng khi mặt trời lên.
Thiết kế kiểu này của Tần Phong khiến hai vị cục trưởng kia không ngớt lời khen ngợi. Họ càng đánh giá cao về khả năng của hắn. Một người còn trẻ mà có thể kinh doanh được mặt tiền cửa hàng như vậy chắc chắn sau này sẽ rất có tiền đồ. Lúc đang nói chuyện với Tân Phong thái độ của hai người cũng khá kính cẩn.
Vừa mới ngồi xuống Tần Phong lại thấy có mấy người đi vào, hắn đành phải đứng dậy nói:
- Hai ông anh, thật ngại quá, hai vị cứ ngồi trước tôi lại có bạn đến phải đi tiếp đón một chút.
Lần này cũng lại là một đám người. Đi đầu chính là Chu Lập Hồng ông chủ cửa hàng đối diện. Vừa vào đến cửa ông ta đã cười với Tần Phong nói:
- Tần lão đệ, khai trương cửa hàng mới thật đáng chúc mừng. Tôi mời giúp cậu mấy người trong nghề đến hôm nay chắc chắn là sẽ rất náo nhiệt đấy.
Ở phía sau Chu Lập Hồng có khoảng 12 người. Đám nhân viên bày hoa ngoài cửa liền đứng trước cửa hàng hướng dẫn đám du khách đang chỉ trỏ. Cửa hàng này khai trương bọn họ đều bị Hà Kim Long chặn ở bên ngoài.
- Hoan nghênh, hoan nghênh. Các vị đều là tiền bối, sau này xin hãy chỉ điểm nhiều hơn cho tiểu đệ.
Cửa hiệu này đúng là đang tụ tập nhân khí. Tần Phong còn sợ không đủ chỗ để đặt lẵng hoa thì thật xấu mặt. Hành động này của Chu Lập Hồng thực sự làm làm cho hắn vui mừng quá đỗi. Hắn vội vàng tiếp đón mọi người vào phòng khách ngồi. Cũng may là cửa hàng đủ rộng mấy chục người đi vào cũng không bị chật chội.
- Tần lão đệ, tôi giới thiệu với cậu một chút. Vị này là ông chủ Ngô kinh doanh tranh chữ. Vị này là người cùng nghề với cậu ông chủ Tôn cũng kinh doanh ngọc thạch. Vị này là...
Sau khi ngồi xuống, Chu Lập Hồng giới thiệu từng người một cho Tần Phong. Còn Tạ Hiên cũng bị hắn gọi đến nói chuyện với mọi người. Dù sao sau này Tạ Hiên mới là chưởng quầy, có chuyện gì đối phương cũng phải bàn bạc với anh ta.
Tạ Hiên đúng là người ăn cơm trong nghề. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng nói chuyện cũng rất ra dáng lãnh đạo. Dường như anh ta không bỏ qua bất kì người nào nói câu nào cũng khiến người ta cực kỳ thoải mái. Những lão giang hồ cũng phải chậc chậc.
Sau khi khách sáo mấy câu. Ông chủ Tôn cùng kinh doanh về ngọc thạch nhìn về phía Tần Phong nói:
- Đúng rồi, ông chủ Tần có chuyện này không biết có nên hỏi hay không?
Tần Phong đã đoán được câu hỏi của đối phương, hắn lập tức cười nói:
- Ông chủ Tô, có việc xin mời.
- Là thế này, nói ra ông chủ Tần cũng đừng nóng giận.
Ông chủ Tôn liếc nhìn xung quanh nói:
- Ông chủ Tần, mọi người đều biết vị trí của cửa hàng này phạm vào kéo sát. Có ảnh hưởng đến sức khỏe và vận mệnh con người không biết vì sao cậu lại muốn tiếp nhận nó?
Cùng nghề là oan gia, câu nói này chẳng sai chút nào. Ông chủ Tôn cũng có cử hàng ở Phan gia viên hơn nữa cũng kinh doanh ngọc thạch. Tuy hôm nay là ngày mừng Tần Phong khai trương cửa hiệu nhưng ông ta vẫn không kiêng nể.
Câu này vừa hỏi ra, sắc mặt của những người bên cạnh lập tức phấn khích. Phàm là người kinh doanh đồ cổ đều rất tín vào phong thủy. Vừa rồi chỉ là họ mọi người ngại không dám hỏi thôi.
- Ha ha, ông chủ Tôn hỏi hay lắm.
Đối với kiểu gây khó dễ như thế này Tần Phong đã sớm có sự chuẩn bị, hắn lập tức đứng dậy đi vào chính giữa cửa hàng chỉ vào nền đá cẩm thạch. Mặt trên có một quả cầu thủy tinh nhỏ nói:
- Các vị chắc là biết thứ này chứ?
- Đây là cái gì vậy? không biết.
- Hình như giống thủy tinh vàng, không biết có phải không?
- Chắc là thủy tinh cầu, đặt ở chỗ này không biết là có dụng ý gì?
Nhìn quả cầu thủy tinh trên nền đá cẩm thạch, tất cả mọi người đều sững sờ không rõ. Tuy bọn họ tin vào phong thủy nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng hiểu phong thủy. Lúc này mọi ánh mắt đều tập trung vào Tần Phong.
- Các vị nói đúng mà cũng không đúng. Đúng vật này là thủy tinh nhưng trong thuật ngữ của phong thủy nó tên là cầu thay đổi phong thủy.
Tần Phong bắt đầu mở chốt khóa. Dưới quả cầu thủy tinh liền hiệu ra một trạng thái màu trắng, đó là khí bốc lên bao quanh quả thủy tinh. Hơn nữa còn có một dòng nước suối tràn ra làm cho quả cầu thủy tinh không ngừng xoay tròn, trông rất đẹp mắt làm mọi người hô lên kinh ngạc.
- Các vị, quả cầu đổi mệnh này có tác dụng hóa giải sát khí, nhưng vẫn chưa đủ để tiêu diệp kéo sát...
Tần Phong vừa nói vừa chỉ về phía đông cửa hàng. Hắn chỉ vào một cái lồng có khắc hình rồng bằng ngọc thạch nói:
- Đây là thanh long, tục ngữ nói: Đông thanh long, tây bạch hổ. Nam chu tước, bắc huyền vũ. Nó ứng với kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Chính là đại trận ngũ hành hoàn toàn có thể hóa giải được kéo sát...
Vì đại trận ngũ hành này mà Tần Phong đã mất không ít công. Riêng trang trí cho quả cầu thủy tinh cũng tốn của hắn hơn 400 ngàn. Nhưng thứ này có rất nhiều giá trị ngoài việc tiêu trừ sát khí từ WC quả thực nó còn đổi được vận mệnh. Có thể làm cho khách hàng bị hấp dẫn.
- Đây... đây là thật hay giả? Cậu làm như vậy lẽ nào đúng là dùng được sao?
Tuy thấy Tần Phong nói khá có lý nhưng ông chủ Tôn kia vẫn ù ù cạc cạc... Mọi người chỉ gật đầu phụ họa phát ra những âm thanh khác nhau.
- Lão Tôn này, thật là quá đáng.
Sau khi nghe ông chủ Tôn nói, Chu Lập Hồng nhìn ông ta. Vốn dĩ là không gọi ông chủ Tôn nhưng đối phương cũng là người của Phan gia viên hơn nữa còn mua lẵng hoa đến đây ông ta cũng hết cách.
- Ha ha, chỉ là một cách nói thôi mà, thật hay giả thì mọi người có thể mời thầy phong thủy đến xem.
Đối với câu nói của ông chủ Tôn, biểu hiện của Tần Phong không cho là đúng. Đại trận ngũ hành này của hắn đúng là đủ hóa giải sát khí. Chỉ cần thầy phong thủy trong nghề đều hiểu điều này.
Nhưng đại trân ngũ hành đã thất truyền từ lâu. Cho sù là thầy phong thủy cũng không bày được. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước có rất nhiều thầy phong thủy đến mà không thể hóa giải được kéo sát.

Bình Luận

0 Thảo luận