- Tần Phong, nay mới là hội chợ giao dịch ngày đầu tiên, sao cậu mua nhiều hàng thế làm gì?
Nhìn thấy Tần Phong và Lê Vĩnh Hổ vừa thỏa thuận bằng miệng xong xuôi, Hoàng Bính Dư vội vã kéo Tần Phong sang một bên nói:
- Hôm nay người ít, thương gia Dương Mỹ và các thương gia bên ngoài đều đến không nhiều, đừng có vội
Tần Phong bị Hoàng Bính Dư đưa đến từ Hà Nam, ông ta cảm thấy cần phải có trách nhiệm với Tần Phong, không muốn thấy Tần Phong đầu tư nhiều mà không có hồi đáp.
Nói cho cùng đi nữa, Hoàng Bính Dư cũng chưa gặp ai cược đá như Tần Phong, khi người ta mua đá cược với số tiền lớn đều phải suy trước tính sau, một miếng đá có khi phải xem đến vài ngày.
Tần Phong lại khác, mua miếng đá “nửa cược” hai triệu kia lại xem hàng không đến một tiếng đồng hồ, mua miếng đá nguyên mãng văn này cũng chỉ xem có hai mươi phút, cả quá trình chẳng khác nào đi mua rau ở chợ cấp 1 vậy.
Tần Phong nhìn những miếng đá nguyên trên bàn, nói thấp giọng:
- Ông chủ Hoàng, ông biết tại sao tôi lại “nóng” thế không?
- Tại sao?
Hoàng Bính Dư có chút không hiểu tại sao Tần Phong lại đem câu chuyện nói đến cửa hàng anh ta.
- Cá cược!
Tần Phong nói:
- Tôi cũng đang đánh cược, cược tâm lý tiêu dùng của mọi người, cược dòng người của Phan gia sẽ mang đến lợi ích, thực ra làm kinh doanh và cược đá cũng gần như nhau, xem trúng rồi mà không ra tay về sau sẽ hối hận…
Những lời này của Tần Phong nửa thực nửa giả, đối với Tần Phong thực là trong tâm có mấy phần đánh cược, nhưng xong việc rồi hắn lại không ngờ tới tình hình mua bán lại nóng như vậy.
Nhưng với cược đá, lời của Tần Phong có chút không thực, hắn tuy không nhìn được phẩm chất của phỉ thúy nhưng lại có thể phán đoán ra đá nào có thể ra phỉ thúy.
Chỉ riêng điểm này thôi, Tần Phong cược thua không phải không có khả năng nhưng so với những kẻ “chó ngáp phải ruồi” “chuột sa chĩnh gạo” không biết gì về phỉ thúy lại gặp may thì mức độ mạo hiểm ít đi rất nhiều.
Hơn nữa, bây giờ các thương gia bên ngoài đến không nhiều, cũng là thời cơ cho Tần Phong ra tay, dù sao đi nữa nếu thắng cược sẽ đem tất cả phỉ thúy đó bán ở cửa hàng của gia đình, không bán ra ngoài, vì vậy mua muộn không bằng mua sớm.
- Nhưng… nhưng mà, số tiền này cũng hơi bị lớn đấy?
Nghe xong lời của Tần Phong, Hoàng Bính Dư cũng không biết phải phản bác như nào, mà trong tâm cũng thấy rằng lời của Tần Phong có lý, cuộc đời thực ra cũng như một trận cá cược, những thương gia lãnh tụ công thành danh toại hà gì không phải cũng đang tiến hành một ván cược mạo hiểm lớn?
Nhưng biết dễ làm khó, Hoàng Bính Dư mặc dù biết loại cược lần này rất có thể sẽ mang về cho Tần Phong hồi đáp hậu hĩnh, nhưng nếu đặt địa vị mình vào đó, ông ta lại không dám, chỉ có thể cảm thán “hậu sinh khảr úy” trong tâm.
- Này này…” Tần Phong cười cười nói:
- Hoàng đại ca, tục ngữ có câu “không bỏ vợ sao bắt được yêu râu xanh”, không đầu tư lấy đâu ra hồi đáp?
- Cậu có vợ không?
Hoàng Bính Dư liếc xéo Tần Phong so sánh như thằng “dở ông dở thằng” lắc đầu nói:
- Gan của cậu, tôi đây tự biết không bằng, chỉ là tôi đây ăn cơm nhiều hơn mấy năm, gặp nhiều chuyện cũng nhiều hơn chú, nói với cậu thế thôi, nghe hay không thì tùy cậu.
- Tôi biết, đa tạ Hoàng đại ca.
Tần Phong gật đầu, Tần Phong biết ý tốt của Hoàng Bính Dư không muốn bản thân trong cược đá bị ngã đau.
- Ôi, tôi nói với ông chủ Tần, cái đá này, rốt cuộc cậu có mua hay không nữa vậy?
Mắt nhìn thấy Tần Phong bị Hoàng Bính Dư kéo sang một bên thầm thì, Lê Vĩnh Hổ có phần nóng ruột.
Tuy miếng đá đó bị Tần Phong trả giá rất thấp, nhưng căn cứ vào việc vừa rồi cửa hàng liên tiếp cắt tám miếng đá đều không có tí phỉ thúy nào, sợ rằng vào người khác đến hai trăm nghìn cũng không thèm trả.
- Mua, chắc chắn mua…
Hoàng Bính Dư Tần Phong nói
- Ông chủ Lê, chúng ta ký thỏa thuận thanh toán đi!
- Được, chúng ta đi ra chỗ chú Lục.
Lê Vĩnh Hổ kéo Tần Phong ra ngoài, Tạ Kim Bảo cũng nhanh chóng theo sau, ông còn một khoản giao dịch với Tần Phong vẫn chưa hoàn thành.
- Hai triệu và hai trăm nghìn?
- Ngồi cạnh cửa sân hàng rào, chú Lục nghe mọi người nói xong số tiền giao dịch, nhìn Tần Phong nói:
- Cậu phải suy xét cho kỹ nhé? Nếu cắt không ra phỉ thúy thì đừng nói người ở đây ức hiếp bắt nạt người nơi khác đến nhé…
Với tư cách một trong những người nổi tiếng gia công ngọc thạch trong nước, nguyên thôn trưởng chú Lục có nhiều việc phải suy nghĩ, chỉ sợ Tần Phong cược thua lại tức tối, đi khắp nơi nói xấu làng họ.
- Chú Lục, không thể nào…
Tần Phong nghe vậy liền cười nói:
- Cháu tự nguyện mua, không ai kề dao vào cổ bắt cháu mua, thêm nữa, tiền là tiền của cháu, cháu muốn tiêu thế nào ai làm sao quản được.
- Vậy được, ta ghi biên lai cho!
Chú Lục gật gật đầu, lấy từ ngăn kéo bàn ra một tập giấy, lấy bút từ túi áo ra, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
- Nay Dương Mỹ Lê Vĩnh Hổ bán ra trọng lượng khoảng mười một cân rưỡi đá nguyên phỉ thúy cho Tần Phong, giá tiền bảy trăm triệu, tiền – hàng đã giao, lập nên biên lai này…
Dưới những dòng chữ xiêu vẹo, chú Lục còn để một khoảng trống nói:
- Chút nữa các người thanh toán tiền xong, đóng dấu và ký tên vào, vậy là xong…
- Vậy là xong?
Tần Phong nhìn những dòng chữ như giun bò, có chút không tin nhìn người đi cùng Lê Vĩnh Càn, giao dịch tiền triệu mà chỉ có mấy câu đơn giản này?
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn nói:
- Ông chủ Tần, lời của chú Lục “nhất ngôn cửu đỉnh”, ông ấy viết chứng từ cho còn có tác dụng hơn sổ tiết kiệm trong ngân hàng..
Tần Phong vẫn chưa hiểu uy vọng của chú Lục trong thôn Dương Mỹ như nào, ông ta dẫn dắt người dân từ lúc nghèo không có gì tới ngày hôm nay giàu có đủ đầy, uy vọng không ai sánh được, đến bí thư thành phố đến đây cũng không bằng câu nói của ông ta.
- Được, vậy cứ thế đi.
Tần Phong quay mặt ra nhìn Chu Khải nói:
- Khải, cậu ở đây trông đống đá này, tôi với ông chủ Tạ và ông chủ Lê đi chuyển tiền, đợi chúng tôi quay lại rồi cắt đá…
Mấy miếng đá trước mặt, tất thảy phải đến hơn trăm cân, Tần Phong không muốn đem chúng về Bắc Kinh, hơn nữa ở kinh thành cũng không có công cụ để cắt đá, vậy thì thà để đây cắt luôn còn hơn, rồi chỉ mang Phỉ thúy về.
Thêm nữa Tần Phong còn có một dụng ý, lần giao dịch này đều là những thương nhân ngọc thạch phỉ thúy có thực lực trong nước, đợi bản thân cược thắng rồi cũng có thể miễn phí tuyên truyền cho hắn.
Về phần có ai ghen ăn tức ở, Tần Phong tin chắc chắn sẽ có.
Hơn nữa nói không chừng miếng đá nguyên” nửa cược” kia, là do có người thông đồng với Tạ Kim Bảo làm ra, bởi vì vừa rồi Tần Phong vô ý nhìn thấy ánh mắt nhìn nhau của Tạ Kim Bảo và Đậu Kiến Quân để lộ ra nhiều ẩn ý trong đó.
Nhưng Tần Phong sợ nhất là có người chơi xấu hắn, từ ngày vào tù tới bây giờ Tần Phong cũng gọi là được bảy tám năm xuất đạo, câu nói giang hồ hiểm ác tp không chỉ dùng tai nghe thấy.
Sau khi ký tên và in dấu vân tay lên biên lai, Tần Phong dự định cùng Tạ Kim Bảo và Lê Vĩnh Hổ đi ngân hàng, đến lúc đó hắn cần cầm giấy của ngân hàng về đổi lấy tờ biên lai.
- À, thanh niên, đừng vội, cái này cho cậu…
Đúng lúc Tần Phong kéo hai người chuẩn bị rời đi, chú Lục chuyển qua một tờ giấy nhàu nát.
Tần Phong xem trên tờ giấy viết một chuỗi những con số, không hiểu nguồn cơn hỏi:
- Chú Lục, đây là cái gì vậy?
Chú Lục giải thích:
- Đây là số tài khoản của thôn, các cậu ban đầu vào tôi đã nói rồi đấy thôi? Muốn vào giao dịch, chúng tôi thu phí một phần trăm.
- Cái gì? Cái này cũng thu à?
Tần Phong nghe nói liền ngẩn ra, hắn đúng là đã từng nghe qua câu nói này, nhưng lúc đó không để ý, vì dù sao đều là chuyển tiền ngân hàng, chẳng liên quan gì tới thôn, Tần Phong vốn nghĩ lão già này cố ý làm khó cho hắn.
Nhưng Tần Phong không hề nghĩ tới việc viết biên lai này, nhìn bộ dạng, nếu không cầm giấy tờ ngân hàng về, đừng nghĩ mua được một miếng đá nào ở đây
- Tất nhiên phải thu phí chứ…
Chú Lục rất nghiêm chỉnh gật gật đầu nói:
- Con em trong thôn đều mong chờ tiền này để đi học.
- Mong tiền này để đi học?
Nghe lời nói vô sỉ của lão già, cơ mặt Tần Phong không kiềm chế được run rẩy, Dương Mỹ đều bị người ta mệnh danh “thành phố ngọc thạch”, gần như nhà nào cũng có nhà lầu xe hơi, vậy mà lão già lại ngồi đây khóc nghèo.
- Thanh niên, xem lần này cậu mua được ngọc thạch không ít tiền, tôi bớt cho số lẻ đi nhé !
Chú Lục cũng hiểu đạo lý” nước hết cá cũng chết”, nếu tiền này thu nhiều quá, sợ là về sau không còn ai muốn mua đá cược Dương Mỹ nữa, nói liền:
- Bớt cho số lẻ, phí này chỉ thu 20 ngàn là được rồi, về sau còn giao dịch phí thủ tục sẽ được miễn tất…
Cược đá có nguy hiểm, không cược thắng thì cược thua, nếu Tần Phong lại giống tám miếng đá lần trước liên tục cược thua như vậy, lại thu phí của người khác, cũng thật là không hậu đạo cho lắm..
- Hai mươi nghìn? Được rồi, hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn…”
Giao dịch lần này Tần Phong dùng đến số tiền hơn hai triệu hai trăm ngìn, cũng không so đo trả thêm hai mươi nghìn này nữa, dù sao “lông cừu cũng từ thân cừu mà ra”, Tần Phong tin rằng với hai miếng đá này có thể thu hồi vốn cho hắn.
Tạ Kim Bảo đang ở bên ngoài dừng một cái xe thương mại, Hoàng Bính Dư sợ Tần Phong xảy ra chuyện, ngoài Chu Khải ở lại trông đá nguyên ra, bản thân cũng kéo Lê Vĩnh Càn đi theo.
Quảng Đông thuộc khu vực kinh tế phát triển, các thủ tục ngân hàng nhanh gọn hơn Hà Nam rất nhiều.
Chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ, một khoản hai triệu và một khoản hai trăm nghìn phân biệt chuyển vào tài khoản của Lê Vĩnh Hổ và Tạ Kim Bảo, tất nhiên, cũng không thiếu khoản bảy mươi triệu phí thủ tục.
Tần Phong cùng đám người đến từ sớm, nên từ ngân hàng trở về mới chỉ hơn mười một giờ, nhưng người tham gia giao dịch lai nhiều hơn rất nhiều, xem cách ăn mặc có rất nhiều người là thương nhân ngọc thạch ở nơi khác đến.
- Ông chủ Tần, hay là…chúng ta cùng ăn cơm?
Làm xong món giao dịch hơn hai triệu, Tạ Kim Bảo tâm trạng rất tốt, sau khi xuất được miếng đá nguyên “nửa cược” kia, không những xử lý xong cho bản thân một việc mà còn bán cho lão già Đậu một “ân tình”.
- Không làm phiền đến ông chủ Tạ chứ?
Tần Phong liếc nhìn đồng hồ, đích thực cũng đến giờ ăn rồi, hơn nữa hội này người cũng nhiều, không phù hợp dùng cách minh tưởng của mình để đi cảm ứng đá nguyên.
- Không phiền gì, ông chủ Tần là khách hàng lớn của tôi cơ mà.
Tạ Kim Bảo cười híp cả mắt lại, nghe thấy Tần Phong khách khí như vậy làm cho ông có một cảm giác lớn lao rằng bán người cho đối phương rồi còn giúp đối phương đếm tiền.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận