- Tần Phong, ông chủ Đậu gọi cậu ra đấy không có việc gì chứ?
Nhìn thấy Tần Phong trở lại, Lê Vĩnh Càn vội vàng kéo hắn sang một bên, hỏi nhỏ:
- Thế lực Đậu Kiến Quân ở đây không nhỏ đâu, ông nhất định đừng có trêu ngươi nó, không thì chết như nào cũng chẳng biết đâu.
Lê Vĩnh Càn biết, Đậu Kiến Quân tuy đối xử với những người dân đều khá tốt, nhưng tuyệt đối là ông chủ thủ đoạn tàn độc, nếu Tần Phong xảy ra việc gì ở đây, Lê Vĩnh Càn cũng không có cách nào nhìn mặt Hoàng Bính Dư, vì dù sao cũng là bạn của bạn mang đến.
- Không sao, ông chủ Đậu cũng là người nói lý lẽ.
Tần Phong lắc đầu cười cười, câu nói dân không đấu cùng quan, hắn tin ông chủ Đậu còn hiểu thấu đáo hơn bản thân, chỉ cần đầu óc Đậu không bị hỏng, khẳng định sẽ không tham gia vào vụ này nữa.
Tần Phong ngó nghiêng xung quanh, hắn phát hiện ra lúc này Tạ Kim Bảo và Triệu Phong Kiếm đã không còn ở đây nữa, tất nhiên, mấy khối đá Tần Phong đã mua vẫn còn để ớ đó.
- Vậy thì tốt, Tần Phong, tôi nghĩ ông thôi đừng cắt ở đây nữa, để tôi tìm một chiếc xe đưa ông về kinh thành…
Vừa rồi Tần Phong và Triệu Phong Kiếm đối chọi đỉnh điểm với nhau, Lê Vĩnh Càn vẫn không thấy yên tâm, nếu không phải hiện trường có quá nhiều người, Lương nhất định sẽ mở miệng khuyên Tần Phong bây giờ hãy rời khỏi Dương Mỹ.
- Hay là, hay là cắt ở đây đi…”
Tần Phong xua xua tay nói:
- ông chủ Lê, vẫn muốn cùng ông bắt tay làm ăn, nhưng mãi mà không có cơ hội, bây giờ chúng ta nói chuyện tí đi?
- Làm ăn với tôi?
Lê Vĩnh Càn nghe thấy liền ngẩn người, ông ngoài tài nghệ chế tác Phỉ thúy, cũng không còn sở trường nào nữa, ông không hiểu ý của Tần Phong.
- Đúng, chính là muốn làm ăn với ông!
Tần Phong gật đầu rất nghiêm túc nói:
- Ông chủ Lê, nếu những miếng đá này của tôi cược thắng rồi, tôi muốn đưa cho ông gia công!
- Đưa…đưa cho tôi gia công?
Lê Vĩnh Càn mắt mở to trừn trừng, nhưng rồi lại xẹp xuống ngay, lắc đầu nói:
- ông chủ Tần, không sợ ông cười, tôi cược đá gần như thua hết, bây giờ nhà máy gia công đến cái máy ra hình thù cái máy cũng không có, cái này…việc này nếu tôi nhận làm, hiệu suất công việc sẽ rất thấp.
Người nhà mình tỏ việc nhà mình, Lê Vĩnh Càn tài nghệ tuy cao nhưng một miếng Phỉ thúy ngoài tạp công chế tác, đến đánh bóng thành hình, bao gồm một bộ các thủ tục rườm rà khác, rất nhiều nơi cần có sự hỗ trợ của máy móc.
Nếu toàn bộ công đoạn làm thủ công, e rằng Lê Vĩnh Càn một tuần cũng làm không ra, Lê Vĩnh Càn tuy có nhận mấy đồ đệ học nghề nhưng sợ là không đáp ứng được yêu cầu của Tần Phong.
Nhìn bộ mặt ảm đảm của Lê Vĩnh Càn, Tần Phong cười nói:
- Ông chủ Lê, cái này không thành vấn đề, tôi chỉ cần của ông một câu, ông còn sự hăng say sáng tạo không?
Nghe xong lời của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn ngẩng đầu lên, âm thanh rõng rạc:
- Có, tất nhiên là có, ai có ý muốn đi làm thuê suốt đời chứ?
Ở Trung Quốc bởi vì có sự khác biệt môi trường giữa các khu vực, nên cũng tạo nên những đường lối suy nghĩ khác nhau.
Sinh sống ở miền bắc Trung Quốc, người ta đa phần đều trọng lời giáo huấn” cha mẹ còn, không đi xa”, rất ít người đi làm xa nhà, đều là cả đời sinh sống ở nơi sinh ra.
Nhưng ở miền nam lại không thế, đặc biệt như Quảng Đông vùng ven biển, ngư dân phiêu bạt qua biển đến nước ngoài sinh sống, thời kỳ giữa nhà Thanh có ghi chép.
Ở khu vực này, người cứ bám lấy gia đình ở nhà làm nông dân, sẽ bị cho là người không có chí hướng, chỉ có đi ra bên ngoài bôn ba gây dựng sự nghiệp mới thật là nam tử hán…
Vì vậy ở vùng ven biển, cũng là nơi tập trung nhiều Hoa kiều nhất cả nước.
Có những nơi thậm chí mỗi gia đình đều có người thân anh em ở nước ngoài, không kể nam nữ, đến khi mười tuổi, đều nghĩ cách vượt biên ra nước ngoài, sống chui ở đó mấy năm đợi được cấp thẻ xanh của quốc gia đó.
Giống như phố người Hoa ở nước ngoài, những người sinh sống ở đó, trừ những người xuất ngoại trước khi thành lập đất nước thì đều là những người ven biển vượt biên qua đó, trong đó có người Triều Sán nhiều nhất.
Ngày trước có câu nói, ra nước ngoài không biết tiếng Anh không phải sợ, chỉ cần biết tiếng Quảng Đồng và Triều Sán thì hoàn toàn không có chướng ngại ngôn ngữ, có thể thấy những người ở đó đi ra ngoài nhiều như thế nào.
Cùng với sự phát triển của kinh tế nước nhà, một số người đầu óc linh hoạt, ở trong nước cũng có phát triển rất lớn, nhất là sau cải cách, vùng ven biển giàu có lên trông thấy.
Nhưng do truyền thống của tiền bối người Triều Sán để lại, gần như không có một người Triều Sán nào muốn đi làm thuê, những người ở lại, thà mở một cửa hàng nhỏ buôn bán còn hơn đi ra ngoài làm thuê cho người khác.
Vì vậy đừng xem tài nghệ của Lê Vĩnh Càn từng đạt được giả thưởng quốc gia, nhưng với tư cách làm một nghệ sư, địa vị của ông ở đất này không cao, đây cũng là nguyên nhân ban đầu ông mở xưởng và góp vốn với người khác cược đá.
Chì là vận may của Lê Vĩnh Càn không tốt lắm, xưởng vừa mới đăng ký, chưa mua máy móc gì, tiền của ông đều thua ở cược đá, viễn cảnh xây dựng sự nghiệp trở nên nhỏ bé.
Nhưng Lê Vĩnh Càn không muốn trở lại xưởng làm thuê ngày trước, vẫn đang ở lại trông coi nhà máy gia công ngọc thạch nửa sống nửa chết, cũng là không muốn người khác cười nhạo mình.
Lúc này Tần Phong hỏi ông muốn gây dựng sự nghiệp hay muốn đi làm thuê, cái vấn đề này Lê Vĩnh Càn nghĩ cũng không cần nghĩ, một hơi đã trả lời ngay.
- Được, ông chủ Lê, tôi đưa ra một phương án, chúng ta thương lượng…
Tần Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Tôi đầu tư năm trăm nghìn vào xưởng của ông, năm năm đầu, ông chủ Lê lấy kĩ thuật tay nghề góp vốn, chiếm bốn phần cổ phần danh nghĩa, mỗi năm đều chia lợi nhuận, nhưng nếu trong năm năm ông muốn rời khỏi xưởng, vốn danh nghĩa không thể quy ra tiền, phải trả lại cho tôi…
Năm năm sau, ông chiếm sáu phần cổ phần xưởng, hơn nữa không chỉ là cổ phần danh nghĩa, cái xưởng này đúng nghĩa là của ông, ông xem thế nào?
Về phương án này, Tần Phong khi nhìn thấy Lê Vĩnh Càn đã cân nhắc trong lòng.
Lê Vĩnh Càn bây giờ, gần như đến bước” sơn cùng thủy tận”, thực ra Tần Phong đầu tư năm trăm nghìn, chỉ cần làm cho xưởng hoạt động bình thường, coi như cho Lê 20 phần trăm cổ phần danh nghĩa, Lê Vĩnh Càn sẽ nhận lời không chút do dự.
Nhưng nếu như thế, nhiệt tình công việc của Lê Vĩnh Càn nghĩ tất cũng không cao, hơn nũa Lê cũng chỉ là người đi làm thuê, nói không chừng về sau có cơ hội tốt hơn nhất định sẽ từ bỏ nhà máy.
Vì vậy Tần Phong dứt khoát đưa ra bốn phần cổ phần danh nghĩa, đồng thời hứa hẹn năm năm sau, sẽ cho Lê Vĩnh Càn làm cổ đông lớn nhất nhà máy.
Như vậy, nhà máy phát triển càng tốt, lợi ích Lê Vĩnh Càn đạt được trong tương lai càng lớn, Tần Phong không sợ ông không làm việc hết mình, vì Lê Vĩnh Càn đang kiếm tiền cho chính bản thân Lê.
Tất nhiên, Tần Phong cũng không chịu thiệt, đầu tiên không nhắc tới hắn chỉ dùng năm trăm nghìn đầu tư đã giả quyết được vấn đề Phỉ thúy gia công.
Đến bản thân nhà máy, sau khi mở rộng quy mô, cũng có thể nhận việc gia công khác, căn cứ vào tay nghề trạm khắc của Lê Vĩnh Càn, đừng nói năm năm, năm triệu thu về cũng không phải không có thể.
- Trong năm năm bốn phần cổ phần danh nghĩa, năm năm sau sẽ là sáu phần? ông chủ Tần, không phải ông đang đùa đấy chứ?
Nghe xong lời của Tần Phong, đầu óc Lê Vĩnh Càn nhất thời chạy chậm, lấy kĩ thuật làm vốn góp cổ phần ở đây không phải không có, nhưng ông chưa thấy ai lại đầu tư rộng rãi thế, đồng nghĩa với việc vất vả kinh doanh năm năm, không công tặng cho người khác
- Tất nhiên không phải là đùa, ông chủ Lê, ông cũng không nên nghĩ nó đơn giản thế.
Tần Phong biết Lê Vĩnh Càn đang nghĩ gì liền nói:
- Trong năm năm việc kinh doanh vận hành tôi sẽ không nhúng tay, tất cả đều do ông quản lý, vì vậy năm năm sau nhà máy như thế nào hoàn toàn dựa vào năng lực của ông…
Tần Phong nói những lời này rất minh bạch, tức là Lê Vĩnh Càn có năng lực, trong năm năm nếu đưa được nhà máy phát triển, thì lợi ích thu được càng nhiều, đều là của bản thân Lê Vĩnh Càn.
Nhưng nếu năng lực Lê Vĩnh Càn kém cỏi, trong năm năm nhà máy không có gì phát triển, thì mỗi năm ông hưởng được chỉ có thể là tiền lợi nhuận ít ỏi với tài sản tính ra sáu mươi phần trăm chiết khấu của ba trăm nghìn.
- Ông chủ Tần, tôi…tôi làm!
Tục ngữ nói Trí nhanh tay khéo, trên lĩnh vực trạm khắc Phỉ thúy Lê Vĩnh Càn có thành tựu như vậy, đầu óc tất phải linh hoạt hơn người bình thường, chỉ cần động não một chút là có thể hiểu được cốt lõi bên trong, lập tức trả lời bằng lòng.
Lê Vĩnh Càn đi làm thuê cho người khác bao nhiêu năm, ngoài luyện được đôi tay mài ngọc tài nghệ, còn quen biết không ít thương nhân làm trang sức, chỉ là năng lực của nhà máy không mạnh xuất hàng chậm nên mới không nhận được đơn hàng.
Nhưng có tiền đầu tư của Tần Phong, máy móc thiết bị đầy đủ, Lê tin tưởng đều có thể kéo những khách hàng kia về.
Huống hồ gia công cửa hàng trang sức Phỉ thúy của Tần Phong, tất cả đem theo, nếu không vực nhà máy gia công trở lại, Lê Vĩnh Càn thà tìm miếng đậu phụ đâm đầu tự tử cho xong.
- Ông chủ Lê, các thủ tục thành lập nhà máy ông đã làm chưa?
Thấy Lê Vĩnh Càn nhận lời đồng ý, mặt Tần Phong lộ nét tươi cười, chuyến đi Quảng Đông lần này giải quyết được vấn đề gia công Phỉ thúy, cũng coi như trừ được một tâm bệnh lớn của Tần Phong.
- Làm rồi nhưng chúng ta có thể điều chỉnh người đại diện.
Lê Vĩnh Càn nói:
- Những việc này ông chủ Tần không phải lo, mình tôi đi làm là được rồi.
- Không phải thay đổi người đại diện, phân rõ ràng cổ phần là được rồi, ông là người bản địa, làm người đại diện nhiều việc thuận tiện hơn.
Tần Phong lắc lắc đầu, nhà máy này đối với hắn là nơi gia công sản xuất Phỉ thúy, Tần Phong về sau chỉ biết lấy thành phẩm Phỉ thúy, còn các việc khác, hắn cũng không muốn hỏi, cũng không muốn quan tâm.
- Được, vậy theo lời của ông chủ Tần.
Lê Vĩnh Càn gật gật đầu, ông biết rằng trong một công ty, người đầu tư mới chính là ông chủ, còn người đại diện chỉ là cái mã mà thôi.
Ở đất này có nhiều ông chủ bên ngoài vào đầu tư, đều tìm người bản địa làm người đại diện, cũng là thuận tiện giải quyết công việc với các thương nhân khác và phiền phức bên ngoài mang đến.
Vài năm sau, những hành động này trở thành phổ biến, có những trường hợp vào đầu tư, thậm chí có những thanh niên vừa mới làm chứng minh thư đã lên chức giám đốc một nhà máy nào đó.
- Được, chúng ta cũng đừng một câu ông chủ hai câu ông chủ nữa…
Nói xong chuyện hợp tác, tâm trạng Tần Phong rất tốt, liền cười nói:
- Về sau tôi gọi ông là anh Lê, ông gọi tôi Tần Phong là được rồi, không thì cứ thấy nó thế nào ý.
- Tần Phong, mấy người là anh em rồi sao?
Tần Phong và Lê Vĩnh Càn nói chuyện góp vốn cũng không né tránh Hoàng Bính Dư cũng những người khác, giờ ván đóng thành thuyền, Hoàng Bính Dư mới nói chen vào được một câu, chỉ là Hoàng không nghĩ tới chỉ trong chốc lát Tần Phong đã trở thành ông chủ của bạn mình.
- Tần Phong, vụ nhà xưởng thì coi như ổn thỏa rồi, nhưng…vụ Phỉ thúy của chúng ta vẫn chưa xong đây này.
Bên này Chu Khải nghĩ rất thực tế, cái bóng đen vừa rồi liên tiếp cược thua tám khối nguyên thạch vẫn chưa tan biến trong lòng Chu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận