- Cái này…. cái này sao có thể chứ?
Đợi cho mọi người tản ra, trong hội trường chỉ còn lại đám người Tần Phong và Lê Vĩnh Hổ hồn bay phách lạc, nhìn những khối đá nát vụn trên sàn nhà, sắc mặt y xám xịt khác thường.
Vốn dĩ nghĩ thông qua lần này tiêu thụ đá, đổi ít tiền đưa cho con chuẩn bị phòng cưới để lấy vợ.
Nhưng Lê Vĩnh Hổ thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như thế này, e rằng trong lần giao dịch làng tổ chức lần này cũng không có ai bằng lòng mua đá của y.
- Anh hai, không có gì đâu, khả năng là do Tần Phong trùng hợp thôi, cầm mấy khối đều có biểu hiện không tốt.
Lê Vĩnh Càn ở bên cạnh an ủi anh trai, nhưng lời nói nhạt nhẽo vừa rồi ngay cả y cũng không tin, 8 khối đá liền đều không có chút đặc thù của Phỉ thúy, chỉ có thể chứng tỏ là do hàng của Lê Vĩnh Hổ có vấn đề.
- A Càn, coi như anh hai của em xui xẻo đi, ôi, lúc ấy anh cũng xem chất liệu của lão Khanh rồi mới mua mà.
Lê Vĩnh Hổ thở dài, chậm rãi xoay người trở về quầy hàng của mình, y dự định ngày hôm nay sẽ không bán hàng, còn về phần tiền đưa cho con mua phòng, tìm vài người họ hành gom góp chút, chắc cũng không thành vấn đề lớn.
- Tần Phong, số của cậu cũng may đấy chứ.
Chờ Lê Vĩnh Hổ đi rồi, Hoàng Bính Dư vẻ mặt quái dị nhìn Tần Phong nói:
- 8 khối đá, làm sao có thể cắt ra được phế liệu như vậy? Cậu thật ra rất tốt, đến một chút Phỉ thúy cũng không ra.
Trong cuộc cược đá, muốn giải ra cực phẩm Phỉ thúy trong suốt như pha lê là một việc rất hiếm có, nhưng mà Tần Phong xui xẻo như vậy cũng rất ít khi gặp.
Phải biết rằng, hiện tại những trang sức Phỉ thúy kém chất lượng có giá mấy tệ tràn ngập khắp thị trường, chính là xuất hiện do loại giải đá này của Tần Phong.
Sở dĩ cược đá mở ra được Phỉ thúy không hề hiếm thấy, nhưng liên tiếp 8 khối không thấy bóng dáng của Phỉ thúy là điều rất hiếm gặp..
- Hoàng đại ca, chỉ là chơi chơi thôi mà.
Tần Phong nghe vậy cười cười, nói:
- Chúng ta cần cược một chất liệu thượng hạng, những loại bình thường tôi chướng mắt lắm.
- Cậu nói như vậy thật ra cũng thoải mái, làm gì có nhiều liệu ngọc tốt vậy chứ.
Hoàng Bính Dư lắc đầu không đồng ý, đừng nói là quy mô giao dịch đá trước mắt, kể cả trên thị trường chào bán Phỉ thúy Myanmar, một năm cũng chưa chắc giải ra được loại liệu đầy đủ màu sắc của một khối thủy tinh.
- Chỉ có thể gọi là số con rệp, Hoàng đại ca, tôi lúc nào cũng theo hướng đắng trước ngọt sau mà.
Tần Phong hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự thua cược, bởi vì chỉ có hắn mới rõ, những việc vừa làm đều là cố ý. Mà đối với những khối đá của Lê Vĩnh Hổ, Tần Phong cũng là ở vào tình thế bắt buộc.
Dựa vào phán đoán của Tần Phong, những khối đá kia nặng khoảng hơn 15 kg, màu sắc phong phú và cầu kỳ, nghĩ chất lượng Phỉ thúy bên trong cũng sẽ không quá thấp, chỉ là chưa cắt ra, Tần Phong cũng vô có cách nào làm ra phán đoán đó.
- Hoàng đại ca, đi, chúng ta tới an ủi Lê Vĩnh Hổ.
Tần Phong dùng vòi nước bên cạnh máy cắt để rửa tay, khi đang đứng lên chuẩn bị tới quầy hàng của Lê Vĩnh Hổ, một người trung niên bỗng nhiên chặn đường đi của hắn.
- Ông chủ Tần đúng không? Tôi là Tạ Kim Ngọc.
Sau khi người đó tự giới thiệu về mình, chỉ vào một cái quầy cách đó không xa, nói:
- Bên kia có một quầy, cậu có muốn qua đó xem không ?
Người đó áng chừng khoảng bốn năm mươi tuổi. Có vẻ là phát tướng trung niên, hình thể hơi mập, một khuôn mặt tròn xoe cười lên. Ứng với câu nói hòa khí phát tài trong buôn bán.
- Thì ra là ông chủ Tạ.
Tần Phong ngoài miệng khách sáo nói. Ánh mắt nhìn về phía Lê Vĩnh Càn, hắn không biết người này đến đây vì cái gì, chỉ trông cậy vào câu trả lời của Lê Vĩnh Càn.
Trông thấy ánh mắt của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn nói:
- Tạ đại ca cũng là người của làng chúng tôi. Chuyên gia buôn bán đá cược, việc làm ăn của ông ấy có thể nói là lớn hơn anh Hổ rất nhiều.
Trong làng Dương Mỹ tổng cộng có mấy họ. Lê, Đậu là hai nhà danh gia vọng tộc, ngoài ra còn có 3 họ Tạ, Nhiệm, Chu, họ Lê phổ biển đại bộ phận đều xuất thân từ nghiệp gia công ngọc thạch, những họ kia thì hầu như làm nghề buôn bán đá.
- Được, vậy chúng ta đi xem xem.
Tần Phong lưỡng lự gật đầu, dù sao vừa mời phá hủy thanh danh của quầy hàng Lê Vĩnh Hổ, có lẽ sẽ không có ai đến tranh giành khối đá hoa văn hình con trăn kia với Tần Phong nữa.
- Ông chủ Tần, đây đều là hàng của tôi.
Sau khi dẫn Tần Phong tới quầy hàng của mình, Tạ Kim Ngọc nói:
- Ông tha hồ xem, nếu vừa ý, tôi nhất định sẽ giảm giá thấp nhất cho ông.
- Việc làm ăn của ông chủ Tạ thật không hề nhỏ.
Tần Phong nhìn xung quanh, nói:
- Những khối đá ngài để ở đây, có lẽ trị giá xấp xỉ 8 triệu, ở Dương Mỹ này có lẽ là thương gia hàng đầu rồi?
Việc buôn bán đá Phỉ thúy của Tạ Kim Ngọc chính xác là rất lớn, chỉ có mình nhà y mà chiếm giữ một loạt quầy hàng, diện tích gấp 5,6 lần quầy hàng của Lê Vĩnh Hổ.
Quan trọng hơn hết, đá trên quầy hàng của Tạ Kim Ngọc không phải tất cả đều là đá cược, ngược lại với quầy hàng của Lê Vĩnh Hổ, những khối đá y bán hầu như đều là liệu đá Phỉ thúy cược nửa.
Cái gọi là liệu đá cược nửa chính là liệu đá đã từng được cược hoặc đã từng được cắt, nhưng những loại đá này mới chỉ tiến hành bước giải đá ban đầu, khi nhìn thấy Phỉ thúy bên trong thì dừng lại.
Không ai biết phần dưới của nó thế nào, hoặc là màu xanh cuối cùng, hoặc là thưởng thức lướt qua, tính chất tuy nhỏ hơn cược toàn bộ một chút nhưng cũng tồn tại sự mạo hiểm rất lớn.
- Làm ăn nhỏ, làm ăn nhỏ.
Tạ Kim Ngọc cười híp mắt, mở miệng nói:
- Ông chủ Tần, ở đây tôi có liệu đá cược nửa rất tốt, ông chủ Tần có muốn xem thử không? Đây là khối đá tôi đã cất dấu rất nhiều năm rồi.
- Liệu đá cược nửa?
Tần Phong nghe vậy nhíu mày, hắn cũng không muốn làm phật ý đối phương, nói:
- Ông chủ Tạ lấy ra xem, Hoàng đại ca của tôi đúng là chỉ sưu tập những khối đá không có tính cược.
Hoàng Bính Dư cũng không tức giận, cười hì hì nói:
- Chú em Tần, chú là đang coi thường anh đấy à? Anh phải xem có hợp ý hay không, không phải việc của chú.
Hai người hỗ trợ trêu đùa nhau, Tạ Kim Ngọc đã đặt một khối đá lên trên bàn.
Khối đá này đang trong tình trạng hình bán nguyệt, khoảng chừng một cái đĩa nhỏ, phân lượng khoảng 3,5 đến 4kg, chỉ bê từ dưới đất lên bàn mà Tạ Kim Ngọc thở hổn hển.
- Ông chủ Tần, ông chủ Hoàng, mời 2 vị xem.
Tạ Kim Ngọc thở hổn hển, chỉ vào khối đá nói:
- Ngài xem, chỗ này cắt một đao, miếng ngọc đã hoàn toàn lộ ra, ánh sáng màu xanh đậm.
Vừa nói, Tạ kim Ngọc vừa bật một cái đèn pin có ánh sáng mạnh trong tay, rọi vào chỗ đã mở, nói:
- 2 vị tới đây xem, chỗ này nước nhiều toàn diện, nếu dựa vào biểu hiện này hướng vào trong, bên trong sợ là có thể cho ra Phì thúy của các bậc Đế vương.
Từ bên cạnh đèn pin chuyển đến một mảnh lục ý màu xanh lá cây, cường độ ánh sáng đúng như lời nói của Tạ Kim Ngọc, hoàn toàn rất tuyệt, bất kể là nước hay là ánh sáng màu, đều là liệu đá tốt nhất.
- Ông chủ Tạ, khối đá này là từ lão Khanh Mạt Cương mà ra sao?
Tần Phong chỉ vào khối đá có lớp ngoài màu xám trộn lẫn màu vàng, nói:
- Ngọc Mạt Cương được tính là tuyệt phẩm trong lão Khanh Myanmar.
Lão Khanh Mạt Cương theo như lời nói của Tần Phong, ở nơi sản xuất Phỉ thúy thập đại của Myanma là một quặng ngọc vô cùng danh tiếng.
Lớp da ngọc Mạt Cương tương đối thô. Ngọc thạch được giải ra, nước dưới cùng rất tốt, vết rạn ít, loại sản phẩm Phỉ thúy chất lượng cao có những màu lục xen lẫn, rất ít tạp chất, Phỉ thúy đế thủy tinh tương đối phổ biến.
Màu xanh đế vương ở giữa Phỉ thúy thường xuyên được nhắc tới, lúc ban đầu được xuất từ Mạt Cương lão Khanh.
Nhưng sản lượng ngọc Mạt Cương rất ít, vài năm trước đã bị khai thác cạn kiệt, Tần Phong cũng không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một khối đá tốt ở nơi kín đáo thế này.
- Ông chủ Tần quả thật có con mắt tinh tường, cậu nói rất đúng, đây là khối đá sản xuất từ lão Khanh Mạt Cương.
Nghe được câu nói của Tần Phong, Tạ Kim Ngọc giơ ngón tay cái lên, nói:
- Khối đá này tôi đã cất 10 năm trước, ngày đó dùng tới hơn 1 triệu, bây giờ lấy ra đây, không có 5 triệu đừng hòng màmua được.
- 5 triệu? Đắt vậy sao?
Chu Khải đứng một bên thè lưỡi, y có một chút khó tưởng tượng nổi. Một khối đá nhàu nhàu màu xám mà bán một chục triệu?
- Người anh em này, 5 triệu mà còn đắt sao?
Tạ Kim Ngọc cười cười nhìn về phía Chu Khải, nói:
- Khối đá này có tính cược rất lớn, nếu không phải vì dành dụm để đầu tháng 4 đi Myanmar kể cả 8 triệu tôi cũng không bán.
- Ông chủ Tạ, y không hiểu, ông đừng chê bai.
Tần Phong cười tiếp nhận câu nói, nói:
- Chu tử, khối đá này có khả năng giải ra Phỉ thúy dương lục, cũng là một loại chất liệu cao băng.
Với thể tích của nó, nếu chất ngọc bên trong nhiều, ít nhất có thể kéo ra được bốn năm mươi chiếc vòng tay, thêm nữa những chỗ còn rỗng có thể làm thêm được một ít trang sức, sau khi làm ra thành phẩm, đồ vật trị giá xấp xỉ 8 triệu có thể xuất ra được.
Khối đá 3,5-4kg chỉ cần lấy ra được một phần mười Phỉ thúy, vậy cũng tính như là thắng cược rồi, hơn nữa theo con mắt của Tần Phong, khả năng thắng cược rất lớn.
Nghe được câu nói của Tần Phong, Tạ Kim Ngọc lim dim mắt, lóe lên một tia không thể hiểu được, cười nói:
- Sao nào, Ông chủ Tần, có hứng thú hay chưa?
- Tôi xem trước hẵng nói.
Tần Phong cầm cái kính lúp và đen pin trên bàn cẩn thận xem xét khối đá.
Trong lòng Tần Phong mơ hồ có chút bất an, bời vì dựa vào biểu hiện của khối đá, hẳn là phải có rất nhiều người đổ xô đi cược, tại sao tên họ Tạ này cứ khăng khăng tìm đến mình?
- Ông chủ Tần, xem thoải mái đi, giá này cũng ta vẫn có thể bàn lại mà.
Nhìn thấy Tần Phong xem xét khối đá, trong mắt Tạ Kim Ngọc có chút bối rối, nhưng đã bị y che giấu ngay lập tức.
- Lão Đậu, ông sắp xếp thế nào? Tên tiểu tử họ Tần kia có mắc bẫy của chúng ta không?
Trong một quầy hàng cách quầy của Tạ Kim Ngọc hơn 10 mét, Đậu Kiến Quân đang cùng Triệu Phong Kiếm thưởng thức trà đạo, nhưng ánh mắt của 2 người lại thường hay đảo qua đám người Tần Phong.
- Hắn mới bao nhiêu tuổi, có đầy đủ lợi ích thúc giục, còn sợ gì tên tiểu tử kia không mắc bẫy.
Đậu Kiến Quân một hơi uống sạch lý trà đạo trước mặt, nói:
- Lão Tạ ở đây đã hơn 10 năm rồi, môn đạo nào cũng đều tinh thông, ý nghĩ tham lam của tên họ Tần kia thoát không khỏi lòng bàn tay ông ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận