- Khải Tử à, nói xem rốt cuộc là chuyện thế nào? Tiền này rốt cuộc kiếm được như thế nào?
Chu lão gia trong lòng cũng nảy sinh chút nghi ngờ, nhìn cháu mình, nói: - Nhà chúng ta kinh doanh nhiều đời, không sợ thua lỗ, nhưng không thể làm chuyện thẹn với lòng, cháu biết chứ?
Cháu mình có phải phá gia chi tử hay không, Chu lão gia không để tâm, nhưng ông yêu cầu phẩm hạnh của con cháu mình nhất định phải đoan chính, đây là căn bản của việc làm người, tiền có nhiều cũng không thể đổi được.
- Ông nội, sao cả ông cũng không tin cháu vậy.
Nhìn ánh mắt không tin tưởng của người nhà, Chu Khải buồn bực lạ thường, nói: - Mọi người cũng có bạn bè ở Bắc Kinh, có thể đích thân đi hỏi thăm Chân Ngọc Phường của Phan Gia Viên rốt cuộc là nơi thế nào mà.
- Nhóc con đừng ba hoa, dù sao cha cũng không tin.
Chu Chính Quân nhìn thoáng qua con trai, đứng dậy vào phòng gọi điện thoại, ở Bắc Kinh ông có không ít bạn cũ, muốn hỏi thăm chuyện trong ngành rất dễ
- Tần Phong, cậu không nói giúp tớ vài câu à.
Chu Khải lúc này rất bực mình, vốn anh ta cố ý bảo Tần Phong đổi thành tiền mặt mang theo bên người, không ngờ sau khi về đến nhà lại không ai tin mình.
- Khải Tử, tự mình giải thích đi, lời người khác nói sao có sức thuyết phục hơn được.
Tần Phong ha ha cười, nâng chén rượu, nói với Chu lão gia: - Ông à, cháu của ông đúng là rất có mắt nhìn, đầu tư là chuyện có thật, ông cứ mừng cho cháu mình đi.
- Thật sao? Tiểu Tần, cháu đừng lừa ông lão này nhé.
Chu lão gia bán tin bán nghi nhìn Tần Phong, nói tiếp: - Cháu ta tuy rằng thông mình, nhưng nói về kiếm tiền, nó vẫn kém ông nội và cha nó, lúc chúng ta còn trẻ cũng không có bản lĩnh này đâu
- Ông nội Chu, thời đại khác nhau, thời cơ cũng khác mà.
Tần Phong cười, kính Chu lão gia một chén, vừa định nói chuyện, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cánh cửa Chu Chính Quân vừa đóng lại đã mở toang.
- Cũng sắp 50 tuổi rồi mà sao làm việc cứ xúc động vậy hả?
Ông lão không hài lòng, liếc nhìn đứa con, giống như Chu Chính Quân nhìn Chu Khải thế nào cũng không vừa mắt vậy. Ông cụ nhìn con mình cũng chẳng thấy hài lòng chút nào.
- Cha, chốc nữa hãy giáo huấn con. Chu Chính Quân bất chấp phản ứng của cha mình, mà nắm lấy con trai mình, nói: - Khải Tử, cửa tiệm Chân Ngọc Phường đó thực sự là con đầu tư sao?
- Đương nhiên là thật rồi, con đã nói bao nhiêu lần rồi
Chu Khải chỉ vào Tần Phong nói: - Vâng, cậu ấy chính là ông chủ lớn của Chân Ngọc Phường. Lần này theo con về là muốn thu mua đồ ngọc thành phẩm, cửa tiệm của chúng con sắp bán hết hàng rồi
Chu Chính Quân nghe vậy liền sửng sốt, lẩm bẩm: - Tiểu Tần là ông chủ lớn của Chân Ngọc Phường sao?
Thấy Chu Chính Quân còn định hỏi lại, Chu lão gia phất tay, nói: - Chính Quân, rốt cuộc là có chuyện gì, anh vừa gọi cho ai thế?
- Cha, con gọi cho Liễu Đại Quân
Chu Chính Quân có chút kỳ lạ, nhìn Tần Phong, nói: - Liễu Đại Quân nói Chân Ngọc Phường là cửa tiệm do sư đệ đồng môn của anh ta mở, việc làm ăn rất phát đạt. Anh ta vừa giúp liên hệ mỏ ngọc Hòa Điền ở Tân Cương, hình như hai ngày này đi đàm phán rồi.
Thân phận đệ tử Tề Công của Tần Phong đã được xác nhận, Liễu Đại Quân tất nhiên chính là Hội trưởng Liễu, là Phó chủ nhiệm Trung tâm Giám định Ngọc thạch Trung Quốc, lời của ông ta nói rất đáng tin.
Nhưng sau khi gọi cuộc điện thoại này, trong lòng Chu Chính Quân lại cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì dựa vào cách nói của Liễu Đại Quân, doanh thu một năm của Chân Ngọc Phường sợ là tính bằng con số hàng trăm triệu, đối với thị trường đồ cổ được coi là ngành kinh doanh có lợi nhuận kếch sù thì mức lợi nhuận này là cực kỳ khả quan.
- Chú Chu, ông Chu, Hội trưởng Liễu đúng là sư huynh của cháu, Chân Ngọc Phường cũng là cháu cùng Khải Tử và mấy người bạn cùng nhau lập lên.
Đến lúc này, Tần Phong cười, đứng lên, lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, nói: - Trong đây có hợp đồng thuê mặt bằng cửa tiệm của Chân Ngọc Phường, có bản sao giấy phép kinh doanh của Công ty trách nhiệm hữu hạn châu báu Chân Ngọc Phường, nhưng người đại diện pháp luật không phải cháu, là một người bạn của cháu
Từ lúc khai trương, Tần Phong đã tìm người trung gian làm đại diện pháp luật trên giấy phép kinh doanh. Nếu là kinh doanh vàng, hắn không cạnh tranh được với những cửa tiệm lâu đời như tiệm vàng Miếu Thành Hoàng ở Thượng Hải hay Kim Thái Phúc ở Hongkong.
Nhưng trong lĩnh vực ngọc thạch, cho dù là Hongkong hay Trung Quốc đều là mới phát triển, đang ở trong thời kỳ cạnh tranh, vẫn chưa có ai có thể độc quyền ngành này.
Tần Phong tin tưởng và cũng chắc chắn có thể khiến Chân Ngọc Phường trở thành thương hiệu nổi tiếng trong ngành ngọc thạch Trung Quốc, để người tiêu dùng vừa nhắc đến mua ngọc thạch thì nơi đầu tiên nghĩ đến chính là Chân Ngọc Phường.
- Giỏi lắm, hậu sinh khả úy, đúng là tài giỏi
Sau khi xem qua những bản sao mà Tần Phong mang ra, Chu lão gia không ngớt lời khen ngợi, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Tần Phong.
- Ông Chu à, cũng không giỏi như ông nói đâu, chúng cháu hiện tại đang gặp khó khăn
Tần Phong xoay mặt nhìn về phía Chu Chính Quân, cười tủm tỉm nói: - Chú Chu à, cháu nghe Khải Tử nói, hình như chú từng nói, nếu như chúng cháu trong 8 ngày có thể bán được 20 triệu tệ thì chú sẽ tặng cháu đồ chú sưu tầm phải không?
- Cái gì? Chú có nói vậy sao?
Chu Chính Quân nghe vậy sửng sốt, giả vờ ngu ngơ, lắc đầu nói: - Chú khẳng định chưa từng nói như vậy, con trai chú tài giỏi như vậy, đầu tư kinh doanh nhất định kiếm được tiền, chú sao có thể châm chọc nó như vậy chứ.
Nghe cha nói, Chu Khải trợn tròn mắt, từ lúc xuống máy bay đến lúc ngồi trên bàn ăn, không câu nào của cha là không châm chọc mình, lúc này lại trở mặt không chịu thừa nhận.
- Thôi thì không cần tặng không.
Tần Phong cười cười, nhìn Chu Chính Quân, nói tiếp: - Nhưng mà chú Chu à, việc kinh doanh này Khải Tử cũng có phần, chú không thể trơ mắt nhìn việc kinh doanh của chúng cháu đi xuống phải không nào?
- Chuyện gì thế, Tiểu Tần, cháu nói một chút xem nào.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Chu lão gia trừng mắt liếc con trai mình, nói: - Có gì khó khăn cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể giúp đỡ, nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Vì lúc trước Chu Chính Quân sợ con trai khoác lác, không kể việc con trai mình xin giúp đỡ với ông nội, thậm chí ngay chính bản thân Chu Chính Quân cũng không biết rốt cuộc là gặp phải chuyện khó khăn gì.
- Ông à, chuyện là thế này, chúng cháu không ngờ việc làm ăn lại tốt đến vậy, hiện tại nguồn cung gặp khó khăn, hiện tại đã sắp bán hết hàng rồi
Tần Phong không khoa trương cũng không giấu giếm, kể lại từ đầu chí cuối chuyện sau khi khai trương, đặc biệt nhấn mạnh sự thật là hàng trong kho không còn nhiều nữa.
- Các cháu cũng dám đảm bảo "Giả 1 đền 10" sao? Sau khi nghe Tần Phong nói, mọi người trong Chu gia mới hiểu tại sao việc kinh doanh lại tốt đến thế.
Tuy rằng Chu gia không làm ngọc thạch, nhưng từ việc kinh doanh đồ cổ, bọn họ có thể hiểu, đảm bảo chất lượng ngọc thạch là vấn đề lớn nhất, bởi vì người mua hàng sợ nhất là mua phải hàng giả.
Hiện tại không chỉ đảm bảo "Giả 1 đền 10" mà còn hứa hẹn sau 3 năm vẫn có thể đổi hàng, cứ như vậy là đã có thể loại bỏ hoàn toàn nỗi lo của người tiêu dùng, việc kinh doanh không phát đạt mới là lạ.
- Ông à, chỉ cần kiểm soát chặt khâu chất lượng, làm toàn hàng thật không phải là không thể được.
Trên mặt Tần Phong lộ ra ý cười, kỳ thực muốn phân biệt ngọc thạch thật giả rất khó, tuy rằng trên thị trường có thủy tinh hoặc nhựa cây giả mạo ngọc thạch, nhưng việc làm giả này quá mức rõ ràng, người trong nghề chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cho nên chỉ cần không dùng nhựa cây hoặc thủy tinh làm giả thì không ai có thể nói nó là đồ giả, việc đảm bảo "giả 1 đền 10" cũng không có ý nghĩa gì lớn, hơn nữa quyền giải thích cũng ở phía Chân Ngọc Phường, người tiêu dùng có kiện cũng không thắng được.
Đương nhiên, Tần Phong vẫn sẽ ngăn chặn hiện tượng này phát sinh, bởi vì đối tượng Chân Ngọc Phường nhắm vào đều là tầng lớp có thu nhập và mức tiêu dùng cao, không ngừng kiếm tiền từ những người này mới là mục đích chủ yếu của Tần Phong.
- Ông Chu, chú Chu, hiện tại điều cần thảo luận không phải vấn đề về phương thức kinh doanh, mà là Chân Ngọc Phường của chúng cháu sắp hết hàng đến nơi rồi
Thấy người Chu gia bàn luận náo nhiệt về lợi và hại của việc "giả 1 đền 10", Tần Phong cười khổ, nói: - Chú Chu, nghe Khải Tử nói mấy năm nay chú sưu tầm được không ít ngọc cổ, chú lấy ra một ít để giúp chúng cháu vượt qua cửa ải cuối năm này đi?
Đồ ngọc của Chân Ngọc Phường chủ yếu là tinh phẩm ngọc hiện đại, nhưng việc bán ngọc cổ cũng là một khâu rất quan trọng trong đó. Vì ngọc cổ rất quý hiếm nên giá trị cao hơn ngọc tinh phẩm hiện đại nhiều.
Việc đảm bảo "giả 1 đền 10" cũng được thực hiện trong việc kinh doanh ngọc cổ, bởi vì việc làm giả ngọc cổ đã có từ khi xưa rồi, giống như ngọc cổ giả Tần Phong chế tạo ra đã đến mức thật giả khó phân.
- Ai, Tần Phong à, cháu đừng nghe thằng nhóc này nói lung tung, chú làm gì có ngọc?
Chu Chính Quân sau khi nghe Tần Phong nói, lập tức thề thốt phủ nhận, lúc ấy ông ta chỉ mạnh miệng nói vậy mà thôi, chẳng may Tần Phong không chịu từ bỏ, lấy hết bảo bối của ông, có lẽ ngay cả việc tự tử Chu Chính Quân cũng sẽ nghĩ đến.
Vừa lắc đầu, Chu Chính Quân vừa trừng mắt nhìn đứa con, sợ thằng nhóc này bán đứng mình.
- Chú Chu à, cháu cũng không phải cướp giật, chú sợ cái gì?
Nhìn thấy bộ dáng của Chu Chính Quân, Tần Phong không khỏi nở nụ cười, móc ra một tấm chi phiếu từ trong bóp da, nói tiếp: - Chú Chu, lần này cháu đến Hà Nam không chỉ để thu mua ngọc cổ, tất cả đồ ngọc tinh phẩm và ngọc Hòa Điền cháu đều muốn mua, hơn nữa càng nhiều càng tốt, không sợ tiền không đủ, 8 triệu này là tiền đặt cọc
Thứ Tần Phong hiện tại thiếu thốn nhất chính là nguồn cung, chỉ cần trong quầy Chân Ngọc Phường bày hàng, hắn có thể thay đổi tình hình trong thời gian ngắn nhất, cho nên lời nói cũng hết sức chắc chắn.
- Tám triệu? Lại chỉ là tiền đặt cọc?
Nhìn thấy con số trên chi phiếu, người Chu gia đồng loạt hít sâu, nhất là Chu Chính Quân, cứ nhìn chằm chằm, ông kinh doanh đồ cổ hơn 10 năm, giao dịch lớn nhất cũng chỉ hơn 2 triệu.
- Đúng, 8 triệu chỉ là tiền đặt cọc mà thôi!
Tần Phong gật đầu, nói tiếp: - Các vị chú bác có thể nói ra ngoài, chỉ cần là đồ ngọc tinh phẩm, cho dù là ngọc mới hay ngọc cổ, cháu đều mua hết.
Đồ ngọc đơn chiếc hay cả bộ cháu đều có thể trả tiền ngay, bán sỉ trên 1 triệu cháu sẽ trả 20% tiền đặt cọc trước
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận