Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 281: Không có lợi thì không làm.

Ngày cập nhật : 2025-10-28 20:56:55
- Tần gia, nhìn trúng cái gì vậy?
Sau khi ra khỏi tứ hợp viện, đi lên xe do Tạ Hiên lái, Miêu Lục Chỉ tươi cười nhìn Tần Phong, nói:
- Tôi đã tìm kiếm cả buổi ở trên cái bàn đó, ngoài nghiên mực Đoan Khê ra thì không thấy có gì đáng giá cả?
Tuy Miêu Lục Chỉ quen biết Tần Phong chưa lâu nhưng cũng rất hiểu hắn. Vừa rồi Tần Phong luôn miệng xưng huynh đệ, nhưng Tần Phong tuyệt đối là người không có lợi thì không làm.
- Lão Miêu, ông nghi oan cho tôi rồi.
Tần Phong tỏ vẻ ấm ức nói:
- Tôi thấy Mã sư huynh cũng không dễ dàng gì nên mới cho ông ấy thêm 200 nghìn, trên bàn đó có cái gì tốt? Chỉ là một đống nghiên mực rách nát, lấy cũng không được bao nhiêu tiền.
- Được rồi, nói cho tôi chút đi.
Miêu Lục Chỉ nghe vậy bĩu môi. Đối với nghiên mực cổ, Miêu Lục Chỉ không hiểu nhiều, cũng không nhìn ra được manh mối gì…
- Đúng vậy, anh Phong, anh nói đi. Kể cả ông già đó có đức hạnh, anh không tốt đến nỗi cho không ông ta 200 nghìn chứ?
Tạ Hiên đang lái xe cũng không phải hiểu biết bình thường về Tần Phong. Từ khi Tần Phong nói là tặng cho Mã Dược Thiên văn phòng tứ bảo, ánh mắt của Tạ Hiên đã không rời khỏi chiếc bàn đó.
- Haingười…
Tần Phong trừng mắt nhìn hai người, sau đó xua tay, bất đắc dĩ nói:
- Trong số nghiên mực đó, có thứ rất tốt, chỉ là Mã sư huynh không nhận ra thôi.
Đúng như suy nghĩ của Miêu Lục Chỉ và Tạ Hiên, Tần Phong vốn chỉ muốn thông qua việc nói chuyện về thư pháp để xóa bỏ khoảng cách với Mã Dược Thiên, hạ giá nhà xuống một chút.
Nhưng ngay khi Tần Phong quan sát phòng tứ bảo, đã phát hiện ra một nghiên mực rất đặc biệt.
Nghiên mực này lớn hơn bàn tay một chút, màu xanh đậm, vân màu xanh đen, sáng óng, thân nghiên dài mảnh, có lẽ được làm từ đá hấp Lương Tài ở tỉnh An Huy, cũng chính là tên tục của nghiên mực Đoan Khê.
Lúc đó, nghiên mực này đã bị đặt sang một bên. Tần Phong phát hiện ra, ở mặt sau của nghiên mực này còn có rất nhiều “thạch nhãn”.
Cái gọi là thạch nhãn, chỉ là “hạch đá” có hình như đôi mắt được sinh ra tự nhiên, là điểm đặc sắc nhất của nghiên mực Đoan Khê. Bởi vì văn nhân yêu thích, nghiên mực Đoan Khê có nhãn thạch vô cùng có giá trị.
Thật ra, thạch nhãn này tuy rằng quý nhưng cũng không có ích lợi gì, bởi vậy cổ nhân cũng không coi trọng lắm. Nhưng người thời nay thì lại rất coi trọng, coi thạch nhãn là thứ đắt nhất. Một thạch nhãn thường có giá trên trời, có thể nói là bỏ gốc lấy ngọn!
Theo lý mà nói, chỉ với giá của nghiên mực này cũng vượt xa giá của nghiên mực Đoan Khê hình rồng kia. Nhưng người thợ làm ra chiếc nghiên này lại cố tình khắc thêm, khắc chi chit gần trăm thạch nhãn.
Như vậy, phong cách của toàn bộ nghiên mực thay đổi rất lớn, giống như một món đồ loại hai bị khắc quá tay. Có lẽ đó cũng chính là lý do nghiên mực này không được Mã Dược Thiên coi trọng.
Sau khi nghe Tần Phong giải thích, Tạ Hiên tỏ vẻ bất mãn nói:
- Anh Phong, theo như anh nói thì nghiên mực đó không đáng giá à? Sao anh lại cho ông ta 200 nghìn?
- Cậu thì biết cái gì? Nghiên mực đó đúng là một bảo bối!
Tần Phong tức giận nhìn Tạ Hiên, nói:
- Tôi nhìn màu sắc đá hấp của nghiên mực đó, chắc chắn là nghiên mực của thời Tống, hơn nữa trước kia tôi đã nhìn thấy một bức tranh, nghiên mực cổ mà người trong bức họa đó dùng, giống như nghiên mực hôm nay…
Khi Tần Phong đi theo Tái Thị, đã từng nhìn thấy một bức tranh cổ, ở trên đó vẽ Tô Đông Pha, nghiên mực ở trên đó dường như giống y như đúc với nghiên mực mà Tần Phong thấy hôm nay.
Văn nhân thời Tống ưa chuộng nghiên mực bằng đá đã trở thành trào lưu, đã để lại cho hậu thế rất nhiều giai thoại cổ. Truyền thuyết thì đương nhiên là có thật, có giả.
Nhưng Tô Thức (tên thật của Tô Đông Pha – DG) trong thời gian làm quan từng bị điều đến Đoan Châu, đó là nơi làm ra nghiên mực Đoan Khê. Thêm vào đó Tô Đông Pha lại là một nhà thư họa lớn, Tần Phong có cảm giác nghiên mực này thật sự có tồn tại.
Giá trị của đồ cổ, thứ nhất đương nhiên là ở trên mặt đồ cổ, niên đại phải thật lâu đời. Một món đồ muốn trở thành tinh phẩm, phải kết hợp hai yếu tố này thì mới có thể gọi là đồ cổ.
Ngoài hai điểm này, nếu món đồ đó được ghi chép ở trong sử sách thì giá trị càng tăng cao. Giống như ngọc tỷ truyền quốc Hòa Thị Bích, còn không thể dùng tiền tài để đánh đổi.
Những đồ vật mà các đế vương cổ đại đã từng dùng, chỉ cần trong sử sách có ghi chép, món đồ đó có thể xác minh được thì giá trị của nó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Chiếc gương đồng mà Tần Phong đã giám định, cũng theo đạo lý này. Hai mảnh gương đồng vỡ vốn cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, sau khi được Tần Phong gắn cho truyền thuyết “gương vỡ lại lành”, bây giờ dù có người trả tiền triệu, Vi Hoa cũng không bán.
Nghiên mực cổ kia cũng vậy. Tần Phong có thể tìm ra tập tranh liên quan, trong lịch sử cũng có ghi chép liên quan, lại có nhân vật có tiếng tăm trong giới đồ cổ như Tề lão gia, chỉ cần một thao tác nhỏ là có thể trở thành một nghiên mực nổi tiếng thế giới rồi.
Nghiên mực thời Tống loại bình thường, lúc này chỉ khoảng 60 nghìn tệ, loại thượng hạng cũng không quá 100 nghìn.
Nhưng là nghiên mực mà Tô Đông Pha đã từng sử dụng thì sẽ không có giá đó. Có thể bán được với giá hơn một triệu cũng không ngạc nhiên. Cho nên Tần Phong dù mất 200 nghìn tệ đó cũng phải mua được nghiên mực này.
- Tần gia, lão già này phục rồi.
Nghe Tần Phong giải thích xong, Miêu Lục Chỉ thở dài, nói:
- Cậu mới là một kẻ trộm chân chính. Bỗng dưng một nghiên mực được cậu nhìn trúng, lại còn có thể nói được như vậy…
Ở chung với Tần Phong càng lâu. Miêu Lục Chỉ càng cảm nhận được chiều sâu của người thanh niên này. Ban đầu chỉ nghĩ cậu ta tinh thông tài nghệ của Ngoại Bát Môn, cũng là mới gia nhập vào giang hồ.
Nhưng Tần Phong mở công ty phá dỡ, công ty mở khóa, kết hợp với Hà Kim Long mở ra một tổ hợp. Hai người vống không thể nhìn thấy ánh sáng, giớ đều đã có thân phận công khai.
Còn về bản thân Tần Phong, lại mở một cửa hàng đồ cổ lớn nhất ở Phan Gia Viên, làm ăn rất phát triển.
Miêu Lục Chỉ sống cả đời cũng chưa từng gặp ai mạnh bạo nhưng Tần Phong, ngay cả sư phụ của ông năm xưa cũng còn kém xa Tần Phong.
- Lão Miêu, ông đang định giết tôi hả?
Tần Phong cười, lắc đầu nói:
- Tôi sinh vào đúng thởi điểm tốt. Hiện giờ quốc thái dân an, chúng ta không phải mạo hiểm để kiếm tiền nữa. Nếu cho tôi sống ở thời trước giải phóng thì tôi kém xa mọi người…
Tuy rằng giang hồ chưa hề thay đổi nhưng hoàn cảnh của giang hồ cũng đã thay đổi long trời lở đất. Nhưng quy củ trong giang hồ mà sư phụ Tái Thị dạy, hiện tại đều đã rất khó sử dụng. Bây giờ Tần Phong phải vừa tìm tòi, vừa đi con đường của mình.
- Tần gia, cậu thật khiêm tốn.
Miêu Lục Chỉ rất không đồng ý với lời nói của Tần Phong, nói:
- Nếu cậu sinh ra ở thời loạn lạc, nhất định sẽ là một thế hệ kiêu hùng, đáng tiếc là hiện tại sớm đã không có đất để tôi dụng võ…
Nhớ tới những ngày tháng tên tuổi thần trộm Miêu Lục Chỉ nổi tiếng khắp nơi, vẻ mặt của Miêu Lục Chỉ không khỏi có chút buồn bã. Người già luôn thích nhớ lại chuyện cũ, Miêu Lục Chỉ đương nhiên cũng không ngoại lệ
- Lão Miêu, đừng nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn dáng vẻ ảm đạm của Miêu Lục Chỉ, Tần Phong cười nói:
- Tôi thấy nội gia tâm pháp mà ông luyện rất tốt. Nửa đời người sống an nhàn ở trong nhà tù, sống hơn trăm tuổi là không vấn đề gì. Muốn mở ra một trang hùng phong năm xưa, sao ông không mở rộng công ty mở khóa đó ra cả nước đi.
Ở thời hiện đại, võ thuật thường chỉ dùng trong biểu diễn và luyện tập sức khỏe. Nhưng trước khi giải phóng, võ thuận lại được gọi là quốc thuật, là công pháp giết người thật sự.
Mà võ thuật Trung Quốc thường được chia thành nội gia và ngoại gia. Nếu công phu của nội gia có thể luyện tới mức tận cùng có thể kéo dài tuổi thọ, sự lão hóa sẽ chậm hơn so với người bình thường.
Bất kể là người học võ, rất ít người có thể chết già. Thứ nhất là vì có kẻ thù, thường sẽ chết dưới súng đao của kẻ thù. Thứ hai là bởi vì giang hồ tranh đấu, người võ công càng cao thì khả năng bị thương lại càng nhiều.
Vết thương mặc dù rất nhẹ lúc còn trẻ nhưng sau khi về già sẽ dễ dàng bị tái phát. Giống như Tái Thị, tuy rằng công phu đã luyện đến đỉnh điểm, nhưng cũng không thể sống tới trăm tuổi, bởi vì trong người có rất nhiều bệnh không thể nói ra.
Tần Phong dùng rượu thuốc, khi còn trẻ cũng luyện Bát cực quyền
Sợ tới già mà bệnh trong người phát tác, thì thật sự là sẽ tiêu đời.
Còn về Miêu Lục Chỉ, cũng coi như là người vô cùng may mắn. Năm xưa, khi lăn lộn trên giang hồ, chỉ bị thương một lần dưới tay sư huynh Yến Tử Lý Tam, sau đó lại bị nhốt hơn nửa đời người ở trong nhà tù, nên đương nhiên là đã tự chữa trị cho mình.
Tần Phong đã bắt mạnh cho ông ta. Vì hàng năm đều luyện nội công tâm pháp nên Miêu Lục Chỉ rất cường tráng, giống như thanh niên. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sống đến hơn trăm tuổi là chuyện dễ dàng.
- Mở rộng công ty mở khóa ra cả nước?
Nghe Tần Phong nói, Miêu Lục Chỉ cười nói:
- Tôi bây giờ cũng đã sắp hồ đồ rồi. Tần gia cậu mua được căn nhà đó, có thể cho tôi ở căn phòng gần cổng đó là lão già này đã vô cùng cảm kích rồi…
Cũng đã sắp hơn 80 rồi, Miêu Lục Chỉ sớm đã không có ý định lăn lộn trên giang hồ nữa. Bây giờ ông chỉ muốn yên ổn sống qua tuổi già.
- Lão Miêu, ông mà già hồ đồ sao? Vừa rồi thương lượng giá cả, có lẽ là còn giấu tài đúng không?
Tần Phong nhìn Miêu Lục Chỉ cười nói:
- Cho dù Mã Dược Thiên đó không hạ giá, tôi thấy ông cũng có ý mua căn nhà đó với giá 2 triệu, có gì để nói không?
Tần Phong sớm đã phát hiện ra, Miêu Lục Chỉ đối với tứ hợp viện đó có sự quan tâm hơn bình thường, chỉ là chưa nói ra mà thôi.
- Con mắt của Tần gia đúng là sắc bén, ngay cả điều này cũng nhìn ra?
Miêu Lục Chỉ chỉ vào Tần Phong, nói:
- Lão già này không có 2 triệu, cho dù là muốn mua cũng phải tiêu tiền của cậu, nhưng … căn nhà này quả thật là có chút đặc biệt.
- Có gì đặc biệt?
Tần Phong có chút kỳ lạ hỏi. Hắn cũng nhìn ra phong thủy của căn tứ hợp viện đó là thuộc loại dương trạch trung thượng, nhưng cũng không đến nỗi là trả cái giá đó chứ?
- Không biết là Tần gia hiểu gì về Mã Tâm Di?
Miêu Lục Chỉ bỗng đổi đề tài, nhắc tới tổ tiên của Mã Dược Thiên.
- Tôi không biết nhiều lắm về Mã Tâm Di, chỉ biết là hình như ông ta làm quan không nhỏ, nếu không sai thì ông ta vào trong triều làm một đại thần thư phòng thì phải.
Tần Phong cau mày nhớ về Mã Tâm Di, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói:
- Mã Tâm Di hình như khi trấn áp Thái Bình Thiên Quốc đã lập nhiều công lớn, nghe nói cái chết của ông ta cũng là do tướng sĩ của Thái Bình Thiên Quốc ám sát.
Tần Phong tuy rằng đã đọc thuộc nhiều tư liệu lịch sử của các thời đại, nhưng lịch sử Trung Quốc có tới mấy nghìn năm, những người được lưu danh thật sự quá nhiều, Tần Phong có thể nhớ được như vậy về Mã Tâm Di là coi như đã rất giỏi rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận