- Khải tử, sắp Tết rồi, cậu ở nhà đi, chăm sóc ông nội thêm một chút không tốt sao? Cậu nói cậu đi theo tôi là gây sức ép cái quái gì hả?
Tần Phong có chút bất lực nhìn Chu Khải. Cậu bạn này đêm hôm qua thủ đô vội trở về, liền nhất định muốn đi theo hắn đi Quảng Đông, cũng không biết từ đâu ra có sinh lực lớn như vậy
- Tần Phong, cậu đừng có qua cầu rút ván nhá, bạn bè vừa giúp cậu, thế mà cậu đã muốn dẹp tôi ra?
Chu Khải vẻ mặt tỏ ra u oán, nếu đổi thành mặt con gái thì vậy mười phần trông giống oán phụ.
- Biến sang một bên, cậu cũng có cổ phần trong công ty, thực không hiểu, nhóc con nhà cậu cứ đòi theo tôi đi đến đó để làm gì...
Tần Phong tức giận trợn mắt nhìn Chu Khải một cái. Cậu bạn này đã mua vé máy bay, cũng không thể trả lại được à?
- Cậu nghĩ rằng tôi muốn à?
Chu Khải liếc trộm bố đang cùng Hoàng Bính Dư nói chuyện cách đó không xa, hạ giọng nói:
- Tôi chỉ cần về đến nhà là phải nghe bố nhắc nhở. Chẳng bằng đi theo cậu xuống phía nam mở mang kiến thức...
Vốn dĩ Chu Khải cũng không có ý định theo Tần Phong đi Quảng Đông. Chính là cùng bố đưa hàng đi thủ đô một chuyến, dọc đường đi bên tai chỉ nghe thấy tiếng cha giáo huấn mình phải học tập Tần Phong. Chu Khải thật sự là chịu không nổi, cho nên lúc này mới vừa đến sân bay liền mua luôn vé máy bay.
- Sướng không biết đường sướng
Tần Phong lắc lắc đầu, hắn nằm mơ cũng muốn có cha mẹ có gia đình, nhưng điều này chỉ có thể hiện ra trong mơ. Có khi càng có được, người ta càng không biết quý trọng, Tần Phong đối với chuyện này cũng không thể nói được gì.
- Ông chủ Tần, tiểu Khải, tán gẫu cái gì nữa, chúng ta phải đi rồi.
Hoàng Bính Dư cùng Chu Chính Quân đã đi tới, xem nhìn đồng hồ, nói:
- Vào cửa kiểm tra an ninh trước đi, còn hơn nửa tiếng nữa, làm xong kiểm tra an ninh thì cũng đến lúc lên máy bay...
- Khải Tử, ra ngoài phải nghe lời Tần Phong cùng chú Hoàng đấy
Chu Chính Quân trừng mắt về phía đứa con nói:
- Nếu mà không ngoan ngoãn, cẩn thận khi quay về bố sẽ giải quyết con!
- Con biết rồi, bố, lằng nhằng quá, đi thôi, đi thôi...
Chu khải bĩu môi, dẫn Tần Phong chạy về hướng cửa kiểm tra an ninh, với cậu ta mà nói, chỉ cần có thể không phải nghe bố lải nhải, thì đó là cuộc sống hạnh phúc nhất
- Cái thằng nhóc bướng bỉnh này, không chịu nghe lời tí nào
Chu Chính Quân lắc lắc đầu không biết làm sao, nhìn về phía Hoàng Bính Dư nói:
- Anh Hoàng, hai người bọn họ còn trẻ tuổi, đi ra ngoài anh quản lý chúng nó thêm một chút, không nghe lời anh cứ đánh...
Chu Chính Quân kỳ thật rất thương con, chủ yếu là bị ảnh hưởng của lời dạy của người xưa "Bố nghiêm khắc thì con có hiếu", nên mặt lúc nào nghiêm, nhưng trong lòng cũng lo sợ nhỡ may con xảy ra chuyện gì.
- Được, anh Chu, chúng đều trưởng thành rồi, anh cũng đừng lo nhiều như vậy.
Hoàng Bính Dư nghe vậy nở nụ cười. Không nói đến Chu Khải, chỉ lấy cách đối nhân xử thế lão luyện của Tần Phong ra nói, Hoàng Bính Dư đều thấy mặc cảm không bằng, làm sao đảm bảo là quản lý được?
Sau khi tạm biệt Chu Chính Quân, mấy người vào cửa kiểm tra an ninh rồi lên máy bay suôn sẻ
Tuy rằng đã vào cuối thế kỷ hai mươi, nhưng loại phương tiện giao thông này vẫn là độc quyền của rất ít người, các chuyến bay trong nước cũng không nhiều như sau này, chuyện chậm chuyến thật ra rất ít phát sinh, hơn ba giờ sau, máy bay đã đáp xuống sân bay Giang Thị.
- Oái oái, trời nóng như vậy à?
Mới vừa xuống máy bay, Chu Khải liền chịu không nổi rồi, lúc cậu ta đi từ Trịnh thị, ở đó đang là tuyết bay lả tả. Nhưng đến Sán thị, ánh mặt trời chiếu khắp, Chu Khải nóng đến mức vội vàng đem áo ba- đờ- xuy trên người vội cởi ra
- Tiểu Khải, nơi này cũng hơn mười độ, mặc áo khoác, đừng để bị cảm lạnh.
Nhìn đến chu khải đích bộ dáng, Hoàng Bính Dư nở nụ cười, nói:
- Kỳ thực các nơi trong Quảng Đông chênh lệch nhiệt độ vẫn là rất lớn, nơi nóng nhất phải là Thâm thị bên kia, hàng năm đều trên mười lăm độ, lạnh nhất là Thiều Thị mùa đông cũng có tuyết rơi.
Những người đi cùngmáy bay tới cũng đều giống Chu Khải, xuống máy bay việc đầu tiên chính là cởi quần áo. Có điều có rất nhiều người đều có kinh nghiệm đến phía nam rồi, đều mang theo người một áo khoác mỏng.
- Vẫn là phía nam thích, chỗ chúng ta mùa đông lạnh chết, mùa hè lại nóng chết.
Chu Khải tay chân nhanh nhẹn lấy ra bộ quần áo trong túi đồ mang theo mặc lên người, đem áo ba- đờ- xuy cất vào.
- Bốn mùa rõ ràng cũng có điểm tốt của bốn mùa rõ ràng, nhưng mà thời tiết phía nam đúng là rất tốt.
Tần Phong cũng đã thay quần áo, sau khi theo đám người đi ra khỏi sân bay, nhìn về phía Hoàng Bính Dư, hỏi:
- Ông chủ Hoàng, chúng ta đi như thế nào ạ? Là ở đây một ngày, hay là trực tiếp đi sang Dương Mỹ?
Đối với Dương Mỹ, Tần Phong hiểu biết không nhiều, hắn chỉ biết là đó là một nơi gia công Phỉ thúy mới phát triển ở trong nước, về phần vị trí địa lý của Dương Mỹ Tần Phong cũng không biết.
- Dương Mỹ ở Yết Dương, chúng ta đi ô tô đến Yết Dương trước, đến nơi sẽ có người đón, giao dịch ngọc thạch phải ngày mai mới bắt đầu.
Hoàng Bính Dư đối nơi này rất quen thuộc, dẫn theo Tần Phong cùng Chu Khải lập tức đi tới điểm dừng xe buýt, mua ba cái vé ngồi xe đường dài.
Sán thị cách Yết Dương cũng không xa, khoảng chưa đến hai tiếng, xe dừng ở nhà ga Yết Dương.
Sau khi xuống xe, có một người trung niên dáng người không cao, làn da ngăm đen tiến đến đón, dùng tiếng phổ thông không lưu loát lắm nói:
- Ông chủ Hoàng, hoan nghênh, chúng ta đã một thời gian không gặp rồi.
- Ông chủ Lê, lần này lại làm phiền ông rồi.
Hoàng Bính Dư tiến lên cbắt tay người mới tới, mở miệng nói:
- Ông chủ Lê, tôi giới thiệu với ông một chút, vị này chính là ông chủ Tần, Tần Phong đến từ thủ đô, cậu ấy chính là đệ tử mới nhập môn của ông Tề Công...
Quay đầu lại, Hoàng Bính Dư lại giới thiệu với hai người Tần Phong nói:
- Tần Phong, tiểu Khải, vị này chính là đại sư chạm ngọc nổi danh ở Yết Dương, tự mình mở xưởng chạm ngọc đích, cũng là khách hàng lâu nămcủa tôi, tên là Lê Vĩnh Càn, ông chủ Lê...
- Ôi? Đệ tử của Tề tiên sinh, thất kính, thất kính !
Nghe xong lời nói của Hoàng Bính Dư, Lê Vĩnh Càn sửng sốt một chút, ông vốn tưởng rằng Tần Phong cùng Chu Khải là thế hệ đàn em của Hoàng Bính Dư, không ngờ lai lịch Tần Phong to lớn như thế.
Phải biết rằng, công nghệ tạo hình Phỉ thúy và nê- phrít tuy có sự khác nhau rất lớn, nhưng đều là thoát thai từ công nghệ chạm ngọc Hòa Điền. Hơn nữa trình độ giám định của Tề Công đối với Phỉ thúy cũng là cao phi thường, được người trong giới Phỉ thúy tôn sùng.
Tần Phong bắt tay Lê Vĩnh Càn, cười nói:
- Đâu dám, Lê tiên sinh là người tạo hình Phỉ thúy quá tài giỏi, tôi ở phương Bắc cũng nhiều lần được nghe nói, đang muốn học hỏi ở ông nhiều ạ.
Tần Phong nói những lời này cũng không phải khách sáo, hắn thật sự nghe qua danh tiếng Lê Vĩnh Càn, hơn nữa là nghe được từ miệng thầy giáo
Phỉ thúy được sản xuất ở Myanmar, nhưng là phẩm trang sức Phỉ thúy lại khởi nguồn phát triển ở trong nước, chính là ở hai tỉnh Vân Nam, Quảng Đông cùng với khu Hong Kong.
Bởi vì Phỉ thúy là ngọc cứng, độ cứng của ngọc thạch phải cao hơn nê- phrít, độ khó của việc tạo hình vượt xa ngọc Hòa Điền ngọc.
Cho nên công nghệ tạo hình Phỉ thúy cũng tự trở thành một phái, cùng với công nghệ Dương Châu và thủ công mỹ nghệ hoàn toàn không giống. Từ phía bắc Trường Giang rất khó tìm được người tạo hình Phỉ thúy xuất sắc đích.
Mà Lê Vĩnh Càn chính là nhân vật tiêu biểu cho công nghệ tạo hình Phỉ thúy phía Nam. Vài năm lại đây có một số tác phẩm đoạt giải thưởng ở triển lãm ngọc thạch trong nước, đều là tự tay ông ấy làm ra. Ngay cả Tề Công đối với những tác phẩm cũng phải khen ngợi.
- Tề tiên sinh biết tôi?
Nghe thấy lời nói của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn có chút bất ngờ.
Trước mắt thị trường trong nước vẫn là vật phẩm trang sức ngọc Hòa Điền, nê- phrít thống trị, nhận thức của người tiêu thụ đối Phỉ thúy không cao lắm.
Ví dụ, hiện tại cái Tề Công đại diện chính là xu hướng văn hóa chính, Lê Vĩnh Càn chính là văn hóa tiểu chúng, có thể đạt được sự công nhận của Tề Công, Lê Vĩnh Càn đúng là vô cùng vui vẻ.
- Đương nhiên, Thầy giáo có lần đã đánh giá con gà quay mà ông dùngmột miếng hoàng phỉ điêu khắc thành...
Tần Phong nghĩ lại Tề Công từng cho hắn xem qua một tập tranh ảnh, nói:
- Thầy giáo đã từng đánh giá cho tác phẩm kia tám chữ, đó chính là "Lập ý mới mẻ độc đáo, chạm trổ kỹ càng ", tiếng tăm Lê tiên sinh ở thủ đô cũng không nhỏ đâu ạ.
Phỉ thúy lấy mầu xanh làm quý, có điều cực phẩm hoàng phỉ cũng là giá trị cao cấp, Lê Vĩnh Càn từng dùng một khối hoàng phỉ tạo hình một con gà quay, đưa đi trưng bày tại triển lãm ngọc thạch, đạt được giải thưởng cao nhất triển lãm lần đó. Tề Công bởi vậy biết tên của ông ta.
- Cảm ơn Tề tiên sinh khích lệ, tôi còn phải học hỏi rất nhiều.
Sauk hi nghe được lời nói của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn cũng không nhịn được lộ ra một chút đỏ mặt. Với thanh danh của Tề Công chỉ một câu khích lệ đơn giản như vậy, cũng đủ để cho giá trị con người ông ta tăng lên không ít.
- Ôi, tôi bảo này ông chủ Lê, chúng ta không thể ở đây nói chuyện chứ?
Nhìn đến Tần Phong cùng Lê Vĩnh Càn nói chuyện khí thế ngất trời, Hoàng Bính Dư bị gạt ra một bên cười tủm tỉm nói:
- Ông chủ Lê, đến nơi đây ông chính là chủ, dẫn chúng tôi đi mở mang kiến thức nghệ thuật uống trà khu Hồ Sơn đi?
- Ồ, ông xem tôi đây bị kích động một cái, đều quên mất luôn việc chính.
Lê Vĩnh Càn vỗ vào đầu, giành luôn cái túi trên tay Tần Phong, nói:
- Đi, Sắp xếp chỗ ở của mấy người trước, sau khi cất đồ đạc, tôi đưa mọi người đi uống trà đạo, nhấm nháp một chút điểm tâm hương vị Hồ Sơn...
Xe của Lê Vĩnh Càn chính là một chiếc minibus màu trắng, kéo mấy người tới một khách sạn mà ông ta đã đặt phòng sẵn, sau khi giao chìa khóa thẻ cho đám người Tần Phong, mình ngồi ở sảnh khách sạn chờ.
Vào thang máy, Tần Phong có chút kỳ quái hỏi:
- Ông chủ Hoàng, ông cùng ông chủ Lê quan hệ rất tốt a, các ông là quen nhau như thế nào ạ?
Làm buôn bán ngọc thạch, thứ nhất chú trọng chính là chất ngọc, thứ hai chính là chạm trổ, có những tình huống, chạm trổ thậm chí phải xếp hạng thứ nhất. Điều Tần Phong ngạc nhiên chính là, Hoàng Bính Dư nếu đã thân quen cùng Lê Vĩnh Càn, đúng ra phải kinh doanh Phỉ thúy lâu rồi mới đúng.
- Haizz, tôi cùng ông chủ Lãoquen biết đã bảy tám năm...
Hoàng Bính Dư cười nói:
- Đầu những năm chín mươi, tôi đã làm qua kinh doanh Phỉ thúy, chẳng qua bọn trong nước không có ai nhận thức loại ngọc thạch này, buôn bán thực sự không tốt, cho nên làm vài ngày thì không làm, có điều quan hệ với lão Lê vẫn giữ từ đó đến giờ...
Lúc đầu, thời điểm Hoàng Bính Dư quen biết Lê Vĩnh Càn, Lê Vĩnh Càn chỉ là một học việc ở một nhà gia công ngọc thạch, không có danh tiếng gì, tay nghề cũng không phải là nổi trội.
Bởi vì bản thân thích Phỉ thúy, Hoàng Bính Dư từng nhờ Lê Vĩnh Càn giúp ông tạo hình vài món vật phẩm trang sức Phỉ thúy, cho nên hai người vẫn đều duy trì quan hệ.
Hơn hết Hoàng Bính Dư cũng không nghờ tới là, Lê Vĩnh Càn sau khi bặt vô âm tín vài năm, sau đó đưa ra mấy tác phẩm nổi bật, ở trong ngành ngọc thạch có thanh danh không nhỏ.
Cũng may thái độ làm người của Lê Vĩnh Càn rất thành thật, mỗi lần Hoàng Bính Dư đến, ông ấy đều là tự mình tiếp đãi. Cũng không bởi vì nổi tiếng mà coi thường người khác
Nhưng lại có một nguyên nhân chính đó là, Lê Vĩnh Càn từ năm ngoái mới nghỉ việc ở chỗ xưởng gia công Phỉ thúy mà ông ta đã công tác gần mười năm đích hán
Tự mình kinh doanh thì không giống với việc làm sư phụ ở xưởng, cần phải tiếp xúc với các loại người, phối hợp các loại quan hệ. Thương nhân nhiều năm buôn bán ngọc thạch giống Hoàng Bính Dư đương nhiên là đối tượng cần có quan hệ thân thiết của Lê Vĩnh Càn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận