Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 272: Có khách tới (hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-16 22:24:01
- Tần Phong, dù nói thế nào ngươi cũng coi như đi ra từ Tân Thiên. Khai trương cửa tiệm, cũng không báo cho lão Thường ta một câu?
Thường Tường Phượng không phải là cao nhưng đứng ở chỗ đó tự nhiên rất có uy thế. Mặc dù Lỗ Ngũ đứng ở ngoài cửa đón khách cũng là người trong giang hồ, nhưng so với Thường Tường Phượng thì kém cỏi hơn rất nhiều.
- Tần Phong, Cục trưởng Hồ cũng nhờ ta đem chút lễ cho cậu. Anh ta nói mình không tiện tới.
A Bưu đem hai phong bì dày cộp đưa cho vào tay Tần Phong, cười nói:
- Tần lão đệ, bên trong cửa tiệm che kín mít thế kia nhất định giấu rất nhiều ‘đồ tốt’. Thường gia, chúng ta vào trong xem đi…
- Mời. Xin mời hai vị vào bên trong.
Tần Phong nhận phong bì, dùng tay sờ qua liền biết, trong mỗi một chiếc ít nhất cũng có mười nghìn đồng. Hắn biêt đây là do anh Hồ không tiện tới, nên chỉ có thể dùng tiền biểu thị một chút tâm ý.
Tần Phong sau khi đưa hai người vào phía trong, tay vẫn cầm phong bì, trong lòng cũng có chút bùi ngùi…
Mặc dù hắn đã từng trải qua không ít khổ nạn, nhưng cũng gặp được rất nhiều quý nhân, như Lưu gia Thương Châu, còn có Hồ Bảo Quốc, cùng sư phụ Tái Thị, …đều là những người thật lòng bảo vệ cho hắn.
Nếu không có những người này, Tần Phong căn bản không thể có cuộc sống như bây giờ. Cuộc đời hắn sớm đã bị lệch theo một quỹ đạo khác.
Lúc đưa hai người vào trong tiệm, đi qua bên người Lỗ Ngũ thì nghe được câu hỏi:
- Tần gia, ông lão này là ai ạ?
Lỗ Ngũ là người trong giang hồ, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Thường Tường Phượng, liền cảm nhận được mùi vị giang hồ trên người đối phương, chẳng qua loại khí thế không nộ mà uy này thì dù là Hà Kim Long cũng chỉ bằng một góc.
Tần Phong cũng không có giấu diếm, nhỏ giọng nói:
- Lão đại ở Tân Thiên, Thường Tường Phường, Thường tứ gia….
- Hoá ra là ông ta, chả trách, chả trách được…
. Sau khi nghe Tần Phong nói, sắc mặt Lỗ Ngũ lộ ra vẻ khiếp sợ. Anh ta chẳng ngờ tới người này lại có thân phận như vậy.
Phải biết rằng, Hà Kim Long mặc dù rất ít xuất hiện ở Quan Đông, nhưng đều biết tới những lão đại trên giang hồ trong địa bàn cả nước. Thường Tường Phượng chiếm cứ Kinh Tân hơn hai mươi năm, danh tiếng lớn hơn Hà Kim Long rất nhiều.
- Giới giang hồ hiện nay thật khác so với trước đây…
Sau khi tiến vào trong cửa tiệm, Tần Phong phát hiện, Thường Tường Phượng giao lưu rất rộng, quen biết cả Vi Hoa và Tề lão gia. Ngay cả một số ông chủ các cửa hiệu đồ cổ cũng tới tấp chào hỏi.
Tần Phong không biết hai nơi Bắc Kinh, Thiên Tân này vốn là nhất mạch tương liên. Thường Tường Phượng ở Bắc Kinh cũng là người làm ăn. Bối cảnh năm đó rất đặc biệt, ngay cả Vi Hoa cũng phải nể mặt, không dám đắc tội.
Thậm chí những công tử bột kia, có tới hơn phân nửa tới chỗ Thường Tường Phượng thi đấu chó. Đào Quân càng quen thuộc, cười hi hi chào hỏi.
Thực ra so với sự kinh ngạc trong lòng Tần Phong, sự kinh ngạc của Thường Tường Phượng lại càng lớn hơn. Ông ta biết năng lực của những thế gia đệ tử này tại Bắc Kinh, Tần Phong có thể kết bạn với bọn họ, e rằng ở Bắc Kinhcó thể thoải mái đi lại.
Đợi sau khi Thường Tường Phượng chào hỏi xong những người bạn cũ, Tần Phong liền đưa ông ta tới giới thiệu với Miêu Lục Chỉ và Hà Kim Long. Ba người này mới thật sự tính là người trong giang hồ, qua mấy câu thăm hỏi liền trở nên quen thuộc.
- Anh Phong, thời gian sắp tới rồi, có thể bắt đầu chưa ạ?
Tới mười một giờ năm mươi phút, cậu mập người đầy mồ hôi chen tới bên Tần Phong. Phụ trách đại chưởng quỹ của cửa tiệm ngọc thạch ở trên khán đài, Tạ Hiên cũng không hề nhàn rỗi, luôn phải tạo quan hệ gần gũi với những người trong nghề.
- Có thể được rồi, Hiên, cậu bảo người chuẩn bị cắt băng khánh thành cho tốt.
Tần Phong sau khi xem giờ, đứng ở giữa tiệm, lớn giọng:
- Các vị lãnh đạo, các vị bề trên, các bạn hữu, rất cảm ơn các vị tới dự nghi lễ khánh thành của cửa tiệm. Xin các vị dời bước, lễ khánh thành của chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ…
Tần Phong vừa nói xong, những người ngồi ở khắp các chỗ trong cửa tiệm ào ào đứng lên đi ra ngoài. Thủ hạ của Hà Kim Long liền giúp đỡ khai thông.
Mà những nhân viên bán hàng trong tiệm cùng hành động với nhóm người Phùng Vĩnh Khang, thu dọn những chiếc ghế được bày tán loạn, cửa tiệm chuẩn bị khai trương đón khách.
Gần tới giữa trưa, chính là lúc nhân khí ở Phan Gia Viên dồi dào nhất.
Mà bên ngoài cửa tiệm che vải đen lại đặt tới bảy, tám chục lắng hoa càng thu hút sự hiếu kỳ của khách du lịch. Đợi tới khi có người từ trong tiệm đi ra lập tức như ong vỡ tổ vây lấy chung quanh cả tiệm.
- A, là ông chủ Chu.
- Kia không phải là Chưởng quầy Nhị sao?
- Ai da, kia… kia không phải Tề lão gia sao. Rốt cuộc đây là cửa tiệm của ai khai trương vậy?
Những người vây quanh không chỉ có du khách, còn có nhiều ông chủ nhỏ buôn bán ở Phan gia viên. Nhìn thấy những người quen từ trong tiệm đi ra, một đám người nổi lên tiếng nghị luận không dứt.
Đợi sau khi Tần Phong đỡ Tề Công đi ra, nơi đây bất ngờ sôi trào lên, vì lão gia mặc dù thái độ làm người lương thiện, ai cần giúp đỡ gì sẽ đáp ứng, nhưng rất ít xuất hiện trong những hoạt động thương nghiệp.
Đây cũng chính là hiệu ứng danh nhân, Tề lão gia xuất hiện một lần, đối với cửa tiệm của Tần Phong, e rằng hiệu quả còn to lớn hơn so với sự xuất hiện của minh tinh, ước chừng chỉ vài ngày sẽ truyền khắp giới đồ cổ.
- Cửa tiệm này nghe nói là phạm vào thế tiễn đao sát trong phong thuỷ mới bị ông chủ Phương chuyển nhượng, không biết ông chủ mới phá giải như thế nào?
- Đúng vậy. Nếu không phá giải được thế phong thuỷ kia, thì dù có mời được Tề lão gia tới cũng vô dụng…
- Đưng có lo lắng cho người. Người ta đã dám làm, đương nhiên có biện pháp giải trừ…
Những tin đồn liên quan tới thế Tiễn đao sát cũng được người khác bàn luận. Nhưng phàm là người chơi đồ cổ thì đều tin theo phong thuỷ.
Nếu không người buôn đồ cổ trong Bắc Kinhnhiều tiền như vậy, cửa tiệm của Phương Nhã Chí sớm bị người mua lại rồi, đâu có để Tần Phong chiếm tiện nghi như vậy?
Nghe những lời này, trong lòng Tần Phong cười lạnh. Có thế tiễn đao sát hay không, ai có thể rõ hơn hắn đây?
Nhưng Tần Phong cũng lười giải thích. Trước đây hắn nói những lời này ở trong tiệm, tin rằng rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, hơn nữa chỉ cần sau khi khai trương cửa tiệm làm ăn tốt, lời đồn đại nào cũng sẽ tự bị phá bỏ.
- Cảm ơn các bị bằng hữu đã dành thời gian quý báu tới tham dự lễ khai trương của tiểu tiệm…
Hội tám chín năm này, công ty Lễ Khánh cũng không biết tổ chức thế nào. Tần Phong cầm míc đứng dưới tấm biển hiệu, cũng không nói những lời thừa, trực tiếp nói:
- Phía dưới, xin mời Tề tiên sinh đức cao vọng trong… Mọi người, bắt đầu cắt băng khánh thành…
Người Tần Phong mời lên lễ đài cắt băng khánh thành, trừ Tề lão gia ra, còn có Vi Hoa, Thường Tường Phượng, một số nhân vật máu mặt như Chu Lập Hồng cùng Hội trưởng Liễu.
Về đám người Đào Quân, Lý Nhiên cũng được Tần Phong mời lên. Dù sao cửa cửa tiệm cũng đủ rộng, mười mấy người đứng cũng không chật, đương nhiên, những người được đọc tên đầu tiên đều đứng ở vị trí trung tâm.
Đợi mọi người lên hết, mấy cô gái mặc sườn xám liền đưa lên dải lụa kết băng ở giữa và kéo.
Theo tiếng pháo vang lên, mọi người cầm kéo lên cắt đứt giải lụa. Một trong những nghi lễ khánh thành long trọng nhất của cửa tiệm coi như đã hoàn thành.
- Tần Phong, kéo màn che tấm biển này do cậu tự làm nhé…
Sau khi cắt băng, Chu Lập Hồng nhìn Tần Phong. Nói thật, ngay cả ông ta cũng không biết Tần Phong rốt cục lấy những chữ gì cho cửa tiệm này, trong lòng có chút hiếu kỳ.
- Được, Hiên, tới đây, hai chúng ta cùng kéo biển…
Tần Phong gật gật đầu, gọi Tạ Hiên, mỗi người đứng một bên chính dưới tấm biển, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy một tấm lụa đỏ che kín tấm biển rộng.
Tần Phong kêu tiểu mập cùng mình kéo biển cũng là có dụng ý, vì người quản lý người làm ở cửa tiệm sau này chính là Tạ Hiên. Hành động này của hắn lại khiến Tạ Hiên càng có nhiều thêm cảm giác tồn tại hữu ích.
- Một, hai, ba, kéo biển…
Theo lời của Tần Phong, hắn và Tạ Hiên đồng thời nắm lấy hai đầu rủ xuống của tấm biển, hơi hơi dùng chút lực, tấm lụa che tấm biển kia liền bị kéo xuống.
- Chân Ngọc Phường…
- Tên này cũng bình thường mà.
- Dám xưng ngọc thật, thực ra cũng cần một chút can đảm đây…
- Ồ, phía dưới vẫn còn hai chữ nhỏ, Tần thị. Kết hợp lại chẳng phải thành Tần thị Chân Ngọc Phường sao?
Sau khi tấm lụa bị kéo xuống, trên tấm biển bằng gỗ Đàn xuất hiện ba chữ lưu kim to: “Chân Ngọc Phường”. Thế chữ rắn chắc có lực, rất nhiều người có mặt vừa nhìn liền nhận ra. Đó chính là thủ bút của Tề lão gia.
Các vị, hôm nay là ngày đầu tiên Chân Ngọc Phường khai trương, tất cả các sản phẩm đều giảm giá 10%.
Sau khi kéo biển, Tần Phong cầm míc, nói to:
- Tôi có thể thay mặt các cổ đông của Chân Ngọc Phường đảm bảo, tất cả sản phẩm ngọc do Chân Ngọc Phường bán ra, đều nhận được đãi ngộ nếu giả thì sẽ đền gấp mười lần.
Tần Phong vừa nói ra những lời này, nhiều người có mặt đều biến sắc mặt. Một câu đảm bảo này của Tần Phong thật ghê gớm, có thể mở ra tiền lệ trong ngành. Thương nhân buôn bán ngọc thạch trong nước nhiều như vậy, cũng không thấy ai dám vỗ ngực nói, toàn bộ ngọc thạch của mình đều là thật.
Phải biết rằng, chế tác ngọc thạch giả đã có trong nghề đồ cổ từ xưa rồi. Đây chính là nguyên nhân rất nhiều người bình thường nguyện mua vàng trang sức cũng không muốn mua ngọc thạch, xét cho tới cùng, chính là sợ mua phải hàng giả.
Tần Phong đưa ra lời đảm bảo này trước mặt mọi người, chẳng khác nào đánh tan băn khoăn của mọi người. Chỉ cần hắn nói được làm được, sợ rằng muốn làm ăn thua lỗ cũng khó.
Chẳng qua đạo lý dù đơn giản như vậy, nhưng rất nhiều ông chủ bán ngọc thạch không dám đảm bảo giống Tần Phong. Mỗi người đều hiểu rõ chuyện nhà mình, làm gì có cửa tiệm ngọc thạch nào chưa từng dùng ngọc Nga để mạo danh ngọc Hòa Điền?
- Các vị không mua cũng không sao, có thể vào trong tiệm xem nguồn gốc và sự phát triển của ngọc thạch, tìm hiểu một chút kiến thức liên quan tới ngọc thạch.
Cùng lúc Tần Phong nói lời này thì mở rộng cửa lớn, tấm vải luôn che trên cửa kích ngoài cửa tiệm cũng bị lấy xuống. Cảnh hoa lệ sáng ngời trong tiệm liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Có câu nói, người có thể ra ngoài du lịch, trong tay đều có chút tiền để không, sau khi nghe lời đảm bảo của Tần Phong, những du khách đứng xem kia liền chen lấn tiến vào trong tiệm.
Vương Quốc Hùng dịch.
\

Bình Luận

0 Thảo luận