Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 239: Mặt tiền cửa hàng (Thượng).

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
Khác với Lý Thiên Viễn luôn thích đao súng, Tạ Hiên thích nhất việc buôn bán ngươi lừa ta gạt, hơn nữa mỗi lần bán được một món đồ giả, nhóc mập luôn cảm thấy rất thỏa mãn.
- Hiên Tử, ông ta có thể không lo lắng hay sao? Chẳng may chúng ta muốn tiếp nhận một cửa hàng văn phòng tứ bảo thì ông ta làm ăn gì được nữa
Tần Phong nghe vậy nở nụ cười, từ lúc rời khỏi Phan Gia Viên, hắn cố ý lại như vô ý đề cập đến tên tiệm đồ cổ của mình ở Tân Thiên, tin chắc ông chủ Chu đã nghe rõ.
Người ta vẫn nói người cùng nghề là oan gia, nếu Phan Gia Viên có thêm một cửa hành kinh doanh văn phòng tứ bảo thì ông ta sẽ lại thêm một người cạnh tranh, nhất là thân phận đệ tử Tề Công của Tần Phong, khiến ông chủ Chu không khỏi kiêng dè.
Cho nên sau khi Tần Phong hứa hẹn không kinh doanh văn phòng tứ bảo nữa, ông chủ Chu đã ra sức vận động các mối quan hệ, chỉ trong một ngày đã kiếm cho Tần Phong một cửa tiệm mới.
Hôm nay cuối tuần bày hàng, nhưng Tần Phong đến hơi muộn, bên trong Phan Gia Viên ít người hơn bình thường, phần lớn là người chơi lão làng, tìm kiếm thú vui ở các sạp hàng.
Không chỉ là mua được món đồ cổ với giá rẻ, mà khi đi dạo các cửa hàng có thể nhìn thấy món đồ được cất giữ mà mình yêu thích, đó cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ, rất nhiều ông lão về hưu đều chẳng hề thấy chán.
- Hiên Tử, nhân lúc cơn sốt đồ cổ mới bắt đầu, chúng ta còn có thể chen một chân, nếu không vài năm sau, dù có cả chục triệu tiền vốn cũng không có chỗ mà chen
Nhìn đám người vẫn chưa giải tán, Tần Phong có chút cảm khái, người ta nói thời loạn quý vàng bạc, thời bình quý đồ cổ, nếu sư phụ Tái Thị có thể sống trong niên đại này, nhất định có thể trở thành nhà sưu tầm lớn người người tôn sùng.
- Anh Phong, đám ngọc đó em làm theo cách anh dạy cũng làm được kha khá rồi, đến lúc đó có thể mang vài miếng ra chứ?
Sau khi nghe Tần Phong nói, hai mắt Tạ Hiên tràn đầy mong mỏi
Đương nhiên, chuyện tên nhóc này suy nghĩ nhiều hơn cả chính là làm thế nào để biến tiền trong túi người khác thành tiền của mình, đó mới là niềm vui trong buôn bán của Tạ Hiên.
- Ừ, lấy ra vài miếng, tạo danh tiếng một chút. Tần Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói tiếp: - Nhưng phải cẩn thận chút, đừng để người ta moi được tin tức, chỉ nói là mua được ở dưới nông thôn
Tiệm mới khai trương luôn phải có thứ hấp dẫn ánh mắt của người khác, không có báu vật trấn tiệm, những người chơi lão làng sẽ không tới tiệm.
Hơn nữa Tần Phong đã dạy cho Tạ Hiên một loại thủ pháp mài ngọc, chỉ trong mấy tháng, đã làm ra được 7-8 miếng ngọc cổ, cho dù là màu sắc hay vỏ ngoài đều không khác mấy so với ngọc cổ truyền đời.
- Ai u, ông chủ Tần đến rồi, mời, mời vào trong
Vừa mới đi vào tiệm của ông chủ Chu kia, ông chủ Chu vốn đeo mắt kính nhỏ ngồi sau quầy, hơi giống chưởng quầy cổ đại, lập tức liền ra đón, cười nói: - Ông chủ Tần, cậu thật đúng là bận rộn quá, tôi đợi cậu cả buổi chiều rồi.
Tần Phong chắp tay với ông chủ Chu, cười nói: - Ông chủ Chu, ngại quá, thực sự nhiều việc quá, thật có lỗi, thật có lỗi!
Từ chiều hôm qua đến giờ, Tần Phong gần như không lúc nào rảnh rỗi, đầu tiên là khiển trách đám người Vu Hồng Hộc, buổi tối lại thu phục đám người Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ, chuyện nào cũng đầy những bất ngờ.
Đến sáng hôm nay, trao đổi với Lý Nhiên nguyên buổi sáng, buổi chiều lại đấu trí đấu dũng với Mạnh Lâm, Tần Phong quả thực bận tối mắt tối mũi.
Nếu không phải ông chủ Chu một mực nói rằng căn nhà đó rất hút hàng, có lẽ Tần Phong đã định ngày mai mới đến, bàn chuyện làm ăn đôi khi không thể tỏ ra quá gấp gáp, nếu không chính là đưa cổ cho người ta cắt.
- Ông chủ Chu, trà thì thôi đi, chúng ta nên nói đến việc chính thì hơn.
Sau khi ngồi xuống, Tần Phong cũng không khách sáo nhiều, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Ông chủ Chu, không biết cửa tiệm mà ông nói tình trạng thế nào?
- Cậu Tần, cậu thật may mắn đấy, vừa định mở cửa tiệm ở Phan Gia Viên đã có người nhường chỗ cho cậu.
Ông chủ Chu cười, chỉ ra bên ngoài, nói: - Đối diện chỗ tôi có một cửa tiệm, kinh doanh đồ ngọc và đồ cổ, hai tầng, phía sau là một căn nhà nhỏ
Nói đến đây, ông chủ Chu giơ ngón tay cái lên, nói tiếp: - Toàn bộ cửa hàng tổng cộng hơn 200m2, cho dù là diện tích hay vị trí ở trong Phan Gia Viên đều có thể coi là cửa tiệm số 1.
- Ông chủ Chu, không biết tiền thuê là bao nhiêu một mét vuông?
Sau khi nghe ông chủ Chu nói, hai mắt Tạ Hiên lập tức sáng lên, cửa tiệm của ông chủ Chu ở trung tâm Phan Gia Viên, còn cửa tiệm ngọc thạch lại mở ở đối diện, vị trí này quả là rất đẹp.
Nhưng diện tích này cũng vượt qua dự đoán của đám người Tần Phong, bọn họ vốn chỉ định thuê một cửa hàng 30-40m2, diện tích 200m2 tất nhiên có thể mở rộng kinh doanh, nhưng vốn đầu tư ban đầu cũng phải tăng thêm.
- Tiền thuê dựa theo giá thị trường, vị trí cửa tiệm này rất đẹp
Ông chủ Chu liếc nhìn Tần Phong, nói tiếp: - Một mét vuông là 85 tệ, 200m2 thì tiền thuê một tháng là 17 ngàn tệ, bao gồm cả tiền điện nước thì là 18 ngàn, nhà tặng không, nhưng phải giao trước ba năm tiền thuê
Một tháng 18 ngàn, tiền thuê một năm chính là hơn 200 ngàn, trong Phan Gia Viên hiện giờ có thể xem là cửa tiệm số một, có lẽ chỉ có cửa hiệu lâu đời mới có thể chống đỡ được cửa tiệm như vậy.
Như cửa tiệm của ông chủ Chu, cho dù có gian trong, nhưng chỉ là tự mình dựng ván gỗ ngăn cách, diện tích cả trong lẫn ngoài tổng cộng là 35m2, tiền thuê nhà một tháng là một hai ngàn tệ, chẳng thể nào so sánh với cửa tiệm kia.
Hơn nữa lại cần giao trước tiền thuê ba năm, chính là phải đặt cọc 650 ngàn tiền mặt, nghề đồ cổ vốn đã phải thắt chặt tài chính, rất nhiều người sẽ không đồng ý điều này.
Cho nên khi ông chủ Chu nói chuyện vẫn luôn quan sát Tần Phong, cũng sợ người thanh niên này chê đắt, dù sao cửa tiệm càng lớn thì tiền vốn càng phải bỏ nhiều.
- Anh Phong, anh thấy thế nào?
Tạ Hiên là người không sợ chuyện lớn, cửa hàng càng lớn, gã làm chưởng quầy càng có cảm giác thành tựu, lập tức hai mắt trông mong nhìn Tần Phong.
- 18 ngàn một tháng, trả trước tiền thuê ba năm?
Tần Phong nghe vậy trầm mặc, sau 3-4 phút, mở miệng nói: - Ông chủ Chu, nếu chỉ là tiền thuê thì tôi có thể gánh được, nhưng nếu đối phương có thêm điều kiện gì khác thì chuyện này không dễ làm đâu.
Năm đó ở Tân Thiên, Tần Phong đã có kinh nghiệm tiếp nhận tiệm đồ cổ, hắn biết, trừ phi là cửa hàng được Đội thị trường công khai cho thuê, nếu không cơ bản đều là chuyển nhượng.
Nếu chuyển nhượng cửa tiệm đang kinh doanh, nhất định là có nhiều nguyên nhân, như là kinh doanh không tốt hoặc như Tân Nam, bị người ta hiếp bức, nếu như là việc làm ăn kiếm được tiền tất nhiên sẽ chẳng ai đẩy cho người ngoài.
Điều này dẫn đến một vấn đề, những người muốn chuyển nhượng đều hy vọng có thể giảm tổn thất của mình đến mức thấp nhất, thường chuyển nhượng cả tiệm lẫn hàng hóa, nếu như vậy chỉ sợ sẽ vượt quá số tiền Tần Phong có thể bỏ ra.
- Cậu Tần à, cậu là đồ đệ của tiên sinh Tề, tôi cũng qua lại nhiều với đệ tử của tiên sinh, nói cho cùng chúng ta cũng không phải người ngoài
Ông chủ Chu gợi quan hệ với Tần Phong, nói tiếp: - Ông chủ tiệm này có quan hệ rất tốt với tôi, nhưng gần đây xảy ra một số chuyện, hôm qua tôi gọi điện hỏi ông ấy, ông ấy để lộ ra ý muốn bán. Tôi lập tức nghĩ ngay đến người anh em
Chuyện cụ thể thì ông bạn của tôi không nói, nếu như cậu có hứng thứ thì hãy xem qua cửa tiệm đi, còn về những vấn đề chi tiết, hai người ngồi xuống thảo luận với nhau, không liên quan gì đến lão Chu tôi hết
Kinh doanh văn phòng tứ bảo ở thủ đô, tất nhiên có rất nhiều mối quan hệ với người làm nghề văn hóa.
Ông chủ Chu quả thực có quan hệ thân thiết với vài đệ tử của Tề Công, dốc sức tìm kiếm cửa hàng giúp Tần Phong như vậy, một là sợ hắn kinh doanh văn phòng tứ bảo, hai là muốn tạo thiện duyên với Tần Phong.
- Ông chủ Chu, nói vậy, chúng ta đúng là không phải người ngoài.
Tần Phong tất nhiên hiểu lời ông chủ Chu nói, lập tức cười nói: - Ông và ông chủ cửa tiệm đó là bạn bè lâu năm hẳn cũng biết ông ấy gặp phải chuyện gì chứ?
Ở nơi như Phan Gia Viên, cửa hàng 200m2 đã trang hoàng chỉ đợi mở, sợ rằng đầu tư lúc đầu ít nhất đã hơn chục triệu, người không có chút thực lực căn bản không thuê nổi, có thể khiến người nọ nảy ra ý nghĩ chuyển nhượng cửa hàng thì chuyện gặp phải nhất định cũng không đơn giản.
Ông chủ Chu thở dài, nói:
- Ông Phương ấy à, cái gì cũng tốt chỉ là quá ham cờ bạc
- Ham cờ bạc? Thua bạc ở Macao sao? Tần Phong nghe vậy sửng sốt, tục ngữ nói cờ bạc là bác thằng bần, cho dù có gia tài bạc triệu, chỉ cần dính vào cờ bạc đều sẽ trở thành một kẻ khố rách áo ôm.
- Không phải đánh bạc, mà là cược đá.
Ông chủ Chu lắc đầu, ông cho rằng Tần Phong không hiểu cược đá là gì, giải thích: - Cược đá chính là cược ngọc, ngọc Hòa Điền có thể cược, nhưng chỉ cược nhỏ, ông Phương mấy năm trước mê cược Phỉ thúy, tháng trước thua lớn
Thì ra, ông chủ cửa tiệm ngọc thạch đó tên là Phương Nhã Chí, tổ tiên bắt đầu kinh doanh đồ cổ từ triều Gia Khánh, mở một cửa hiệu lâu đời tên là "Nhã Trí Trai".
"Nhã Trí Trai" tuy rằng không so được với "Đóa Vân Hiên" của Thượng Hải và "Vinh Bảo Trai" của Bắc Kinh, nhưng cũng là một cửa tiệm lâu đời, tiếng tăm lừng lẫy trong ngành đồ cổ thủ đô.
Không giống "Vinh Bảo Trai" chủ yếu kinh doanh tranh chữ và văn phòng tứ bảo, "Nhã Trí Trai" ban đầu kinh doanh nhiều mặt hàng, gần như kinh doanh cả bốn loại đồ cổ chính, từ đó mang đến cho người ta cảm giác tạp nham, không chọn lọc.
Nhưng đến cuối thập niên 80, ông chủ hiện thời của "Nhã Trí Trai" tiếp nhận cửa tiệm của gia tộc, đã quyết định sản phẩm kinh doanh chính là ngọc thạch, đổi mới kinh doanh bằng một loạt những vật phẩm trang sức bằng ngọc thạch cấp trung và cao.
Thủ đô luôn là trung tâm văn hóa của cả nước, mà mối liên kết giữa người làm công tác văn hóa với ngọc thạch đã bắt nguồn từ xa xưa.
Sau khi những vật phẩm trang sức bằng ngọc thạch này được mang ra, tiếng tăm nổi lên rất nhanh, gần như không người chơi ngọc thạch nào là không biết.
Cuối thập niên 80, đầu 90, tình hình kinh tế trong nước bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, rất nhiều người dư dả tiền bạc, hơn nữa người ta vẫn nói đeo ngọc tốt cho sức khỏe, thời gian đó lượng tiêu thụ trang sức bằng ngọc thạch bắt đầu tăng lên.
Lúc ấy Phương Nhã Chí gần như đầu tư tất cả gia sản vào việc làm ăn, lũng đoạn khoáng ngọc, ở thời kỳ thập niên 80-90 trong nước có thể nói là đại gia ngọc thạch.
Mắt nhìn chuẩn xác và có gan đầu tư đã mang đến cho Phương Nhã Chí lợi nhuận kếch sù, ông mở gần 50 tiệm tiêu thụ Phỉ thúy, việc làm ăn vô cùng phát đạt.

Bình Luận

0 Thảo luận