Sau khi nghe xong lời của Lê Vĩnh Càn, Tần Phong suy nghĩ một chút, hỏi.
- Trách nhiệm gây tai nạn là do đâm vào đuôi xe, chiếc xe phía sau gánh vác bảy mươi phần trăm trách nhiệm, lái xe tải đó bồi thường hai trăm nghìn tệ, bị phán án hai năm tù.
Chuyện này hiển nhiên được lan truyền rất rộng ở Yết Dương, Lê Vĩnh Càn cũng biết rất nhiều, mở miệng nói:
- Sau khi tên lái xe tải đó ra tù, liền đến công ty xuất nhập khẩu của Đậu Kiến Quân tại Sán Thị làm việc.
Lê Vĩnh Càn mặc dù chưa nói dứt lời, nhưng ý tứ trong lời nói thì tất cả mọi người đã nghe rõ. Nếu trận tai nạn đó không liên quan gì đến Đậu Kiến Quân, thì sao lão ta lại vô duyên vô cớ nhận một tên lái xe đã gây ra sự cố nghiêm trọng như vậy vào làm?
- Việc này hẳn là có liên quan đến Đậu Kiến Quân.
Tần Phong gật gật đầu, bây giờ là xã hội pháp chế rồi, một vài quy tắc trên giang hồ cũng thay đổi, xem ra tên họ Đậu này có thể cùng thời đại cầu tiến, biết dùng cái giá phải trả nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
- Ông chủ Tần, cái tên họ Triệu đó, sẽ không mời Đậu Kiến Quân để đối phó với chúng ta đấy chứ?
Lê Vĩnh Càn đột nhiên nghĩ đến khả năng phía trên, giật mình nói:
- Hay là như vậy đi, tôi với Đậu Kiến Quân cũng có chút họ hàng xa, mời người ở giữa đứng ra nói, làm cho mâu thuẫn của các ông được hóa giải.
Đều là người Dương Mỹ cả, phần lớn các hộ đều có quan hệ họ hàng xa. Một bà chị họ xa của Lê Vĩnh Càn được gả cho con trai bà cô của Đậu Kiến Quân, nhiều ít có thể lôi kéo một chút quan hệ.
Tần Phong khoát tay áo, không đồng ý, nói:
- Không cần đâu, thực ra cũng không có mâu thuẫn gì, việc buôn bán lần này không thành công, vậy lão Triệu đó cũng không đến mức hẹp hòi chứ?
- Tần Phong, tôi thấy hay là nghe lời của chú Lê đi, Triệu Phong Kiếm đúng là rất nhỏ mọn.
Hoàng Bính Dư đứng một bên nghe xong lời Tần Phong nói, cười đau khổ, nói:
- Tiếng nói của lão ta ở Lạc Thị rất kém, không chỉ làm hại khách hàng, trước kia hình như còn tìm người uy hiếp người cùng nghề, chỉ là không có chứng cứ, người khác không có cách nào trị lão ta mà thôi.
Tiếng xấu của Triệu Phong Kiếm cũng không phải ngày một ngày hai được truyền ra, ngày trước có một người miền nam buôn bán đá quý đến Lạc Thị làm ăn, không biết thế nào mà xung đột với Triệu Phong Kiếm.
Công sức mấy ngày trời, tên dân buôn người miền nam đó liền dẹp cửa hàng về quê, thậm chí ngay cả tiền thuê nhà nửa năm liền cũng không cần lấy lại.
Dựa vào cách nói của một vài người, là do Triệu Phong Kiếm tìm người đến uy hiếp người miền nam đó, đó cũng là những người buôn bán đá quý ở Lạc Thị này mặc dù ghét Triệu Phong Kiếm, nhưng nguyên nhân là không muốn đụng chạm đến lão già đó.
- Thật không có gì, anh Hoàng, tôi mấy hôm nữa là trở lại Bắc Kinh rồi, với hắn có thể có cái gì được chứ?
Tần Phong cười nói:
- Lão ta lại gay gắt, còn có thể đi Bắc Kinh tìm tôi gây sự được không ?
- Nói cũng đúng, chúng ta không chọc vào còn tránh không được?
Hoàng Bính Dư gật gật đầu nói:
- Chỉ có điều này Tần Phong, mây ngày này phải cẩn thận chút, buổi tối tốt nhất là đừng ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng Bính Dư và Lê Vĩnh Càn, Tần Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:
- Tôi biết rồi, hai ông cứ yên tâm đi.
Nếu Triệu Phong Kiếm dùng dao dùng súng đụng chạm với Tần Phong, Tần Phong có lẽ sẽ không chấp nhặt với lão ta, nếu đối phương chơi đểu hắn, thì Tần Phong sẽ cho Triệu Phong Kiếm biết rõ, dân giang hồ cũng không phải là dễ chơi.
- Thời gian cũng xấp xỉ rồi.
Lê Vĩnh Càn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói:
- Đi thôi, chúng ta qua chỗ giao dịch Phỉ thúy bên kia đi. Lão Đậu đó biết các ông là khách của tôi, hẳn là không như thế.
Tục ngữ nói thỏ không ăn cỏ gần hang, người Dương Mỹ cũng biết Đậu Kiến Quân có liên quan đến xã hội đen, có điều đến bây giờ lão ta chưa từng gây chuyện gì ở Dương Mỹ, tin rằng sẽ không công khai đối phó Tần Phong.
Bị mấy người bọn Triệu Phong Kiếm trì hoãn như thế, trà sáng đặt sẵn cũng không uống được. Mấy người lên xe thương mại của Lê Vĩnh Càn chạy thẳng về hướng Dương Mỹ.
Hai mươi phút sau, xe đến Dương Mỹ, Lê Vĩnh Càn chỉ vào mặt tiền cửa hàng hai bên đường, nói:
- Nơi này chính là Dương Mỹ của chúng ta rồi, những mặt tiền cửa hàng này phần lớn đều là buôn bán gia công đá quý.
Dương Mỹ nằm ở phía đông Yết Dương, mặc dù chỉ là một làng nhỏ, nhưng quy hoạch lại giống một thị trấn nhỏ, đường cái rộng rãi sạch sẽ.
Căn bản nhìn không ra cái nhà trệt thấp bé của nông thôn nội địa, mà là nhà nhà xây kiểu nhà lầu, cho thấy thực lực kinh tế của thôn này thực sự mạnh.
Chiếc xe vẫn tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp ra khỏi Dương Mỹ, Lê Vĩnh Càn đánh tay lái, chiếc xe thương mại rẽ vào một ngã ba, đi về phía trước năm sáu trăm mét, một mảnh đất rộng mênh mông hiện tra trước mắt.
- Đến rồi, nơi đây chính là nơi giao dịch đá quý.
Lê Vĩnh Càn dừng xe lại, chỉ vào mảnh bị hàng rào gỗ vây quanh trước mặt, nói:
- Nghe nói chiến sự bên Myanmar dừng lại rồi. Thị trường Phỉ thúy có chút khởi sắc, người trong thôn nhập hàng cũng nhiều hơn một chút, bằng không chính là tôi không mang đến nhiều bằng các ông.
Năm ngoái lúc Lê Vĩnh Càn đi Myanmar mua Phỉ thúy, ở đó còn đang đánh nhau, nếu không phải là trong thôn nhận ra một vài tên quân phiệt người bản xứ, thì chỉ sợ họ đều bị bắt lại sẽ vơ vét tài sản của người khác.
Nơi sản xuất Phỉ thúy nguyên khối đánh nhau, ảnh hưởng trực quan nhất đều là tăng giá trị của Phỉ thúy. Vào năm ngoài, rất nhiều người thậm chí cầm tiền đi mua cũng không mua được hàng tốt, đó cũng là nguyên nhân đám người Lê Vĩnh Càn mạo hiểm đi Myanmar.
Chỉ có điều quân đội chính phủ Myanmar thắng trận rồi, trật tự tại Myanmar được chỉnh đốn một chút, thế lực vũ trang đều bị đuổi vào trong núi sâu.
Vốn dĩ giao dịch Phỉ thúy bị đình trệ một lần nữa lại được tiến hành, rất nhiều đá quý nguyên khối chảy vào thị trường trong nước, cho nên cũng làm cho giá cả hạ thấp xuống, ngay cả những người trộn hàng cũng đem đá quý nguyên khối ra tiêu thụ.
Người Triều Sán rất đoàn kết hơn nữa là người ngoài nghề, nếu số lượng đá quý nguyên khối ít, họ chỉ có thể giao dịch nội bộ, năm nay nhập nhiều hàng hơn, lúc này mới đem ra giao dịch với bên ngoài. Nhưng vẫn cần có người trong thôn đứng ra đảm bảo, mới có thể để người bên ngoài đến lấy mang đi.
- A Càn, sao lại qua đây?
Lúc Lê Vĩnh Càn dẫn đám người Tần Phong đi đến trước cửa hàng rào kia, một ông già gầy gò khoảng sáu bảy mươi tuổi đứng trước cửa, có chút bất mãn nhìn Lê Vĩnh Càn, nói:
- Tôi nói cậu còn ít tuổi đừng cược Phỉ thúy nữa, tay nghề tốt như vậy, không đi kinh doanh xưởng gia công, thật là đáng tiếc.
- Chú Lục, lần này cháu đến không phải để cược đá.
Lê Vĩnh Càn kéo đám người Tần Phong đi ra, nói:
- Mấy người này là bạn từ nội địa đến của cháu, cháu dẫn bọn họ đến để xem đá.
Ông già đứng trước mặt cũng là họ Lê, hóa ra là ông chú trong nhà Lê Vĩnh Càn. Lão ta biết chúLục mặc dù là đang giáo huấn mình, nhưng cũng là vì tốt cho bản thân.
- Cược Phỉ thúy có nguy hiểm, mấy người anh em, đến Dương Mỹ của chúng tôi cược Phỉ thúy, có gánh vác được nguy hiểm này không?
Nghe xong lời nói của Lê Vĩnh Càn, chú Lục nhìn lên người của đám người Tần Phong, mở miệng nói:
- Thắng cược rồi, là các người may mắn, kiếm được nhiều tiền hơn. Dương Mỹ chúng tôi cũng sẽ không tức giận.
- Nhưng mà thua cược rồi, vậy chỉ có thể nói rõ là số các người không may, cũng không trách được Dương Mỹ chúng tôi, không được đi nói xấu khắp nơi về Dương Mỹ chúng tôi.
- Lão gia, ông hãy yên tâm.
Tần Phong nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Sống chết có số, phú quý tại trời, đã là cược Phỉ thúy, ai có thể nói thắng mãi không thua đâu? Chúng tôi có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
- Anh chàng này xem ra suy nghĩ rất thấu đáo.
Chú Lục nghe vậy nở nụ cười, nhìn vài lần lên người Tần Phong, nói tiếp:
- Đúng rồi, vào đây là phải mua vé, tính theo đầu người, mỗi người một trăm tệ, đồng ý thì vào, nếu không đồng ý thì đứng bên ngoài.
- Vào trong này còn phải mua vé à?
Nhìn cái hàng rào rách nát kia, Tần Phong lần này ngẩn người ra, họ là đến để tiêu tiền mà, chính họ có thể mang lợi ích đến cho Dương Mỹ, chứ không phải là đi tham quan cảnh đẹp, dựa vào cái gì mà phải mua vé?
- Đương nhiên là phải mua vé rồi, nếu không phải là A Càn dẫn các người đến, không đồng ý mua vé cũng không cho các người vào đó.
Ông già đó rất là vênh váo, bày ra bộ dạng có thích vào hay không.
- Mua vé thì mua, chúng ta có ba người, này lão già, đây là ba trăm tệ.
Tần Phong cười đau khổ lắc lắc đầu, lấy trong ví ra ba trăm tệ, đưa cho lão già.
Lão già nhận tiền, nhìn về phía Lê Vĩnh Càn, nói:
- Ai da, A Càn à, cậu không vào phải không?
- Người trong thôn các ông cũng phải mua vé sao?
Tần Phong thật là không còn lời gì để nói, hắn nghĩ đến chuyện mua vé chỉ châm chọc đối phương, không ngờ ngay cả dân mình cũng phải tốn tiền mua mới được vào.
Lão già đó gật đầu rất nghiêm túc, nói đúng tình hợp lý:
- Chỉ cần là đến nơi này, mặc kệ là đến mua Phỉ thúy hay là đến xem náo nhiệt, ai vào cũng phải mua vé, cái sân này là do người trong thôn xây dựng nên, nếu muốn dùng đương nhiên phải tốn tiền rồi, đây gọi là phí sân bãi.
- Phí sân bãi à?
Ánh mắt của Tần Phong có chút đăm đăm, hắn chỉ nghe nói phí sân bãi ở nơi mua đồ, tiền này giống như đi mua đồ, thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy tin tức này, rốt cuộc là đầu trận địa cải cách mở cửa, kiến thức kinh tế của lão già này tuyệt đối không phải loại xoàng.
- Được, đây là tiền vé của ông Lê.
Ở địa bàn của người khác, Tần Phong cũng không muốn tranh chấp, trực tiếp vét thêm một trăm tệ ra đưa cho lão già kia, nói:
- Chú Lục, có vé không?
- Có phiếu, đây, cho các người.
Chú Lục cầm một cuốn sổ có con dấu ở bên trên, quay về tệp giấy trắng ở trên bàn, đóng dấu lên giấy “bịch, bịch…”, nói:
- Cầm lấy vé đi, vài ngày sau đều có thể vào bằng vé này.
- Cái này.. cái này giá thành thật thấp.
Tần Phong nhìn tờ giấy đó, bên trên rõ ràng là viết mấy chữ “hội đồng nhân dân Dương Mỹ”.
- Được rồi, vào đi thôi.
Sau khi đóng dấu xong, chú Lục đem mấy trăm tệ Tần Phong đưa cho ra ánh mặt trời xem xét, lúc này mới xua tay nói:
- Sau này muốn chuyển khoản thì đến tìm ta, nếu là chi phiếu phải thu thêm một phần trăm mức phí chuyển khoản, giá cả tiêu chuẩn niêm yết công khai, không phải là lừa gạt người trẻ tuổi các người đâu.
- Thật đúng là chết đòi tiền à?
- Chú Lục cứ yên tâm, chúng tôi đến đây theo quy định.
Lê Vĩnh Càn sợ chú Lục nghe được lời Tần Phong nói, liền vội vàng đáp lại, kéo mấy người kia ra xa khỏi cửa.
- Ông chủ Lê, ông Chú Lục này làm cái gì thế? Tại sao vào nơi giao dịch còn phải mua vé, trả tiền còn phải trả cả phí?
Chu Khải có chút hiếu kỳ quay đầu lại nhìn nhìn, sao anh ta cứ cảm thấy ông già này giống như bọn thu phí bãi xe ở tỉnh dự nhỉ, mặc kệ ai vào cũng phải quát nạt một hồi, chưa nghe nói phải trả cả phí trả tiền mua vé?
- Chú Lục là trưởng thôn ở Dương Mỹ, mọi người đều trông đợi rất cao, trong thôn ai cũng phục ông ấy.
Lê Vĩnh Càn nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của mấy người này, liền nói:
- Chú Lục thu số tiền này, cũng không phải dùng cho bản thân, tất cả số tiền vé vào cửa và phí phát sinh trong giao dịch, đều để dùng cho những đứa trẻ trong thôn, nếu có đứa nào thi đỗ đại học, thì cũng là dùng số tiền này mà chu cấp.
Có thể thấy, Lê Vĩnh Càn đối với cách thu phí này cũng không hề phản đối, vì đây là việc mang hạnh phúc đến cho dân trong thôn, cho nên đừng thấy ông già đó án ngữ một mình cô đơn ở cái cổng đó, mà nếu Đậu Kiến Quân có đến đây thì cũng sẽ phải tuân theo quy tắc.
Nơi này không phải là xây lên tạm thời, sau khi vào bên trong Tần Phong phát hiện ra, bên trong dùng gỗ dựng thẳng xếp lên mà thành nóc lều, từng khối đá Phỉ thúy lớn nhỏ được xếp bên dưới cái lều đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận