Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 166: Đuổi người

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
Chương thứ 166: Đuổi người
- Hiên Tử, đến rồi thì sang đây tìm tôi đi.
Tần Phong thuận miệng đem chuyện địa chỉ bệnh viện nói cho Tạ Hiên, rồi dặn dò:
- Lúc đó đi cổng chính, bảo Viễn Tử khiêm tốn một chút.
- Anh Phong, không phải là anh đi học sao? Sao lại ở trong bệnh viện? Nghe được địa chỉ mà Tần Phong nói Tạ Hiên có một chút sửng sốt.
Nhìn thấy cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra, Tần Phong nói:
- Đừng có hỏi nhiều như vậy, xử lý tốt việc nhà xong thì hãy đến đây, có việc gì gặp mặt hãy nói.
Không đợi Tạ Hiên đáp lời, Tần Phong liền cúp máy, đúng lúc nhìn thấy Tống Dĩnh đi vào phòng bệnh, liền vội vã đi ra ngoài nói:
- Chị Dĩnh, hôm nay tiêm xong rồi.
Tần Phong nói ngọt như mía lùi. Ở trong bệnh viện hầu như thấy các nữ y tá đều quát nạt, thực ra hắn năm nay cũng sắp hai mươi tuổi rồi, chắc là cùng tuổi với Tống Dĩnh, cũng chưa hẳn là ít tuổi hơn các chị nữ y tá đó.
- Tần Phong, cậu... cậu dùng điện thoại rồi à?
Tống Dĩnh đẩy cửa phòng bệnh bước vào đúng lúc nhìn thấy Tần Phong cúp điện thoại, chiếc điện thoại nhỏ khá tinh xảo, làm cho cô ngẩn ra một chút...
Nếu Tống Dĩnh nhớ không nhầm thì hình như Hoa Hiểu Đồng và Mạnh Dao cũng có chiếc điện thoại giống như này, chỉ có điều chiếc điện thoại của Tần Phong là màu đen, còn điện thoại của hai người bọn họ lại là màu hồng nhạt.
- Bạn bè cho tôi mượn dùng, ngày trước đi huấn luyện quân sự cũng không lấy ra dùng, hơn nữa, là sinh viên dùng điện thoại cũng không tốt.
Tần Phong cười cười, cầm điện thoại di động nhét xuống dưới gối, chỉ có điều lần này không tắt máy, ngộ nhỡ Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn không tìm thấy địa chỉ, thì còn phải nhờ vào chiếc điện thoại này mà liên lạc.
- Thế nào chị Dĩnh, lão Phùng đó không đưa chị đi à? Trở về tôi giúp chị xử lý hắn!
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Dĩnh không như mọi hôm, Tần Phong liền cười đùa.
- Tần Phong, tôi có việc muốn hỏi cậu, cậu nghiêm chỉnh một chút...
Tống Dĩnh cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị, thực ra bình thường cô đối với Tần Phong rất tốt, nhưng việc liên quan đến bạn tốt của mình, Tống Dĩnh vẫn làm ra bộ "hung ác".
- Chị Dĩnh, tôi vẫn rất nghiêm chỉnh mà.
Tần Phong nói rồi ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, làm ra bộ chăm chỉ nghe giáo huấn.
- Tần Phong, có phải cậu lừa gạt Dao Dao không?
Nhìn thấy bộ dạng của Tần Phong, Tống Dĩnh bất luận thế nào đều không thể gán cho hắn chữ "lừa đảo". Chần chừ nói:
- Dao Dao là cô gái đơn thuần hiền lành tốt bụng, cậu...cậu không được ức hiếp cô ấy.
- Tôi ức hiếp cô ấy à?
Tần Phong nghe vậy mở to hai mắt ra nhìn, nói:
- Tôi nào dám? Hôm qua cô ấy nói muốn phỏng vấn tôi, tôi không phải là muốn nhận thêm nhiều sự đồng tình từ trường học sao, vậy thì nói đáng thương một chút, ai mà biết được Mạnh Dao đều tin hết...
Tần Phong mở hai tay ra, làm một bộ dạng vô tội, nói tiếp:
- Sau đó tôi nói với cô ấy đều là nói đùa thôi, thì cô ấy lại không tin, chị nói xem người ta nói thật lại không tin là sao?
Tần Phong vẫn có chút gì đó buồn bực, hắn lên đến đại học là vì học tập những kiến thức về phục hồi và giám định cổ vật một cách hẹ thống, không nghĩ đến ngày đầu tiên đến Bắc Kinh, liền cuốn vào cuộc tranh chấp tình cảm giữa hai vị sinh viên gia cảnh vô cùng tốt.
- Cậu nói...đều là thật chứ?
Tống Dĩnh bán tín bán nghi nhìn Tần Phong, theo như bạn trai Phùng Vĩnh Khang của cô nói, Tần Phong là kẻ lừa người chết không đền mạng, miệng không có câu nào là thật.
Trước kia Tống Dĩnh hay trêu chọc Phùng Vĩnh Khang, nhưng sau khi xảy ra việc này của Mạnh Dao, cô bắt đầu suy nghĩ những lời nói của Phùng Vĩnh Khang có mấy phần đáng tin.
- Vô cùng chính xác, tuyệt không một chữ giả dối, nếu chị không tin thì gọi Mạnh Dao đến đối chứng, tôi lừa chị làm gì chứ.
Tần Phong đúng là muốn cho Mạnh Dao đến đây một chuyến. 10 ngàn tệ đó vẫn phải trả lại cho người ta.
Thực ra Tần Phong cũng hiểu một chút về tâm tư của Mạnh Dao, là muốn trả ơn hắn vì đã giúp mình giải vây ở nhà ga, nhưng Tần Phong lúc đó thật sự chỉ là nhìn thấy Chu Dật Thần không vừa mắt nên giúp Mạnh Dao, giúp Mạnh Dao chỉ là việc thứ yếu cho nên tiền này không khỏi có phần thẹn.
- Dao Dao mới lười nói chuyện với cậu đấy.
Tống Dĩnh bĩu môi. Có điều ngay lập tức lại cảm thấy có chút không đúng, Mạnh Dao thường ngày cũng không trò chuyện gì với những nam sinh khác nhiều, nhưng hôm qua lại là cô chủ động tìm đến Tần Phong.
- Tùy cô ấy, tôi không vấn đề. Dù sao một không lừa gạt hai cũng không lừa gạt. Tóm lại tôi không lừa gạt cô ấy.
Lúc Tần Phong nói chuyện tuy rằng hợp tình hợp lý nhưng vẫn có chút chột dạ, không lừa gạt nhưng 10 ngàn tệ vẫn cất dưới gối kia, tuy nhiên sau khi Mạnh Dao nghe xong cảm thấy như chính mình trải qua cực khổ mà mang tới.
- Không lừa gạt là tốt nhất, nếu không tôi... tôi bảo Phùng Vĩnh Khang cắt đứt quan hệ với chị đấy.
Tống Dĩnh dữ dằn nói một câu rồi giơ nắm đấm hướng về phía Tần Phong ra uy một chút rồi mới rời đi, hôm nay có người tìm cô đi trực ban, cho nên mới đến bệnh viện sớm như vậy.
- Cũng nên đến rồi chứ?
Tần Phong nhìn bên ngoài đã hoàn toàn một màu đen của đêm tối, chắc cũng gần tám giờ rồi, nhưng Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên vẫn chưa đến, điện thoại cũng không gọi được, làm cho Tần Phong cũng có chút sốt ruột, chỉ lo hai tên tiểu tử này chạy đến Bắc Kinh lại gây ra tai họa gì.
Vì chờ hai người đó mà Tần Phong buổi tối cố ý tách Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, hắn cho Lý Thiên Viễn sang đây là có ý đặc biệt, nhưng lại không muốn làm cho bọn họ và bạn học của mình quen nhau.
- Xin...xin hỏi. Anh Phong. Anh thật sự ở đây à?
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài gõ vài cái, có điều là Lý Thiên Viễn thể hiện không có thói quen gõ cửa. Đang lúc Tạ Hiên muốn gõ cửa lần thứ hai, thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy từ bên ngoài ra rồi.
Nhìn thấy Tần Phong mặc áo bệnh nhân, Lý Thiên Viễn nhất thời sững sờ, sau một lát trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng gào khan:
- Mẹ nó, ai làm vậy? Anh Phong. Là ai làm anh thế này? Em sẽ đánh gãy chân nó.
Mắt Lý Thiên Viễn đỏ lên như muốn dọa người, tư duy của gã tương đối đơn giản, thân thể cường tráng như trâu của Tần Phong căn bản sẽ không dễ mắc bệnh phải vào bệnh viện nằm, vậy thì chỉ có một giải thích là Tần Phong bị người ta đánh bị thương.
- Anh Phong, cái này... rốt cuộc là chuyện gì? Có phải bị người ta đánh không? Mẹ nó, em đánh chết nó.
Tạ Hiên cũng có chút không bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn, tựa hồ muốn tìm cái tiện tay để đánh, chỉ là hai anh em bọn họ cũng không muốn nghĩ Tần Phong đánh không lại người ta, bọn họ đi chẳng phải là là phí công?
- Đừng gào nữa, có ai có thể đánh tôi bị thương chứ?
Tần Phong trong lòng xúc động, vỗ lên đầu Lý Thiên Viễn một cái, nói:
- Đây là bệnh viện, đừng liên thiên nữa, không y tá sẽ đến đấy.
- Tần Phong, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Phong chưa nói dứt lời, cửa phòng lại bị đẩy ra. Chị Phương trực ban tối nay bước vào, nhìn thấy Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên, không khỏi cau mày, nói:
- Hai người là ai? Sao lại vào đây?
Thời gian thăm hỏi của bệnh viện có quy định, buổi tối từ sau bảy giờ ba mươi phút không được vào thăm nữa, hơn nữa khu phòng bệnh cao cấp thường là không cho người khác lên, chị Phương cũng không biết hai người này đến đây từ lúc nào.
Sau khi nghe lời của chị Phương, Tần Phong vội vàng nói:
- Chị Phương, hai bọn họ là bạn của tôi, nghe nói tôi bị thương, cho nên lặn lội đường xa đến đây thăm, chị hãy để cho bọn tôi nói chuyện.
- À, thì ra là bạn của cậu à, vậy thì nói chuyện nhỏ một chút. Tần Phong, đừng vượt quá mười giờ nhé, đến lúc đó lãnh đạo đi kiểm tra phòng thì tôi sẽ gặp phiền phức đấy.
Những ơn huệ nhỏ ngày thường của Tần Phong, đến thời điểm này phát huy tác dụng, nghe đến là bạn của Tần Phong, chị Phương cũng không nói thêm cái gì, rất nhanh rời khỏi phòng bệnh.
- Anh Phong, rốt cuộc là chuyện gì? Anh nằm viện cũng không nói với bọn em.
Sau khi y tá trưởng đi ra ngoài, Tạ Hiên mở miệng hỏi, Lý Thiên Viễn đứng bên cạnh biết rõ bản thân mình cổ họng lớn liên tục gật đầu, không dám lên tiếng. Bộ dạng gã sợ tái đi cũng không sai, y tá hung dữ đó có thể sẽ lại được gọi đến.
- Ây da, còn không phải chuyện làm ơn mắc oán sao?
Tần Phong thở dài, càng muốn tự mình càng oan uổng, tức giận nói:
- Mẹ nó, nói đàn bà như cọp đúng là không sai chút nào, sau này gặp đàn bà đen đủi, nhất thiết là không thể ra tay giúp đỡ.
- Đàn bà gì, làm ơn mắc oán?
Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đều nghe không hiểu ra sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tần Phong, hai người họ không dám mở miệng hỏi han thêm, ở chung với Tần Phong lâu như vậy, bọn họ cũng tự biết chuyện gì Tần Phong đã không muốn nói thì dù có hỏi cũng vô dụng.
- Đúng có chuyện như vậy...
Đối với anh em trong nhà thì không có gì để giấu giếm cả, lúc Tần Phong đang định nói cho hai người đó thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, lần này người đến lại là hai cô gái.
- Mạnh Dao? Cô đến đây làm gì?
Chiều cao của hai cô gái này xấp xỉ nhau khoảng tầm một mét bảy mươi, có điều khí chất của hai cô gái này lại không tương đồng, một người nhìn qua rất nóng tính, mà người kia lại lộ ra vẻ điềm tĩnh.
- Họ Tần kia, cậu nói cái gì?
Mạnh Dao chưa mở miệng, người bên cạnh là Hoa Hiểu Đồng đã nổ rồi.
- Mạnh Dao có lòng tốt đến thăm cậu, sao cậu lại nói thế? Cái gì mà lại đến rồi, thật là lòng tốt không được báo đáp.
Thực ra hôm nay đến bệnh viện là Hoa Hiểu Đồng xui Mạnh Dao đến.
Bởi vì Hoa Hiểu Đồng phát hiện, hôm nay cả ngày lúc Mạnh Dao đi học đều không có chút tinh thần nào, chắc là đang suy nghĩ chuyện của Tần Phong, cho nên Hoa Hiểu Đồng mới muốn đến gặp Tần Phong để xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào.
- Vị bạn học này, chuyện của tôi với Mạnh Dao hình như không liên quan gì đến bạn thì phải?
Tần Phong thản nhiên nhìn thoáng qua Hoa Hiểu Đồng, nói:
- Tôi là bệnh nhân, đang mắc hội chứng đau đầu, hy vọng bạn đừng làm ầm ĩ trong phòng bệnh, nếu không thì... tôi sẽ gọi y tá đến đuổi người.
- Cậu... cậu nói cái gì?
Hoa Hiểu Đồng nghe thấy vậy ngẩn cả người, cô lớn như vậy mà từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói những lời như thế với cô. Giọng Tần Phong nói không to, nhưng cũng đủ làm người ta tức chết.
- Cậu quả nhiên là tên khốn nạn, đã vậy còn lừa tiền Dao Dao.
Hoa Hiểu Đồng từ nhỏ từng học quyền đạo, cô là người nổi danh nhất ở đất Bắc Kinh này, đấu không lại miệng liền động thủ, trơ mắt bị Tần Phong tức giận đến nỗi lửa bốc trong lòng lên đến mũ, từng bước bước đến trước giường, đưa tay ra túm lấy cổ áo của Tần Phong.
- Này, làm gì thế, muốn động thủ đánh anh tôi à?
Lúc Hoa Hiểu Đồng nói, Tạ Hiên nhìn thấu chút manh mối, cho nên vẫn không nói ra, trốn sang bên cạnh xem chuyện vui.
Nhưng Lý Thiên Viễn lại là một người 'lỗ mãng', nhìn thấy có người muốn đánh Tần Phong, đâu còn quan tâm người đó là nam hay là nữ, liền lấy thân mình đẩy Hoa Hiểu Đồng ra ngoài.
Chương 167 Báo ứng
Lý Thiên Viễn ngay khi ở trong ngục đã theo Tần Phong luyện võ công cơ bản, cho đến nay cũng được khoảng 6,7 năm rồi. Gã vốn là người rất thích hợp với việc luyện võ công. Hiện tại, ngay cả bản thân Tần Phong muốn hạ gục gã thì cũng phải có bản lĩnh rất lớn
Hoa Hiểu Đồng chẳng qua là ngày thường học một ít khoa chân múa tay theo giáo trình, hơn nữa giống như kiểu Thái quyền đạo, loại võ thuật này thường xuyên đá cao chân, nên khi thực chiến rất dễ lộ sơ hở cho người ta đánh. Chỉ thích hợp với tính chất biểu diễn
Cho nên bị Lý Thiên Viễn chỉ dùng một thụi là đẩy ra bên ngoài. Hoa Hiểu Đồng kia thân thể chẳng gầy yếu gì, mà bị bay như tờ giấy, liên tục lùi 7,8 bước về phía sau đập thật mạnh vào cửa chính phòng bệnh
- Bà nó, là con gái mà hay à? Đánh anh Phong xem, là con gái tao cũng đánh.
Lý Thiên Viễn vốn sốt ruột chuyện Tần Phong bị thương. Lúc Tần Phong đang muốn giải thích, lại xuất hiện cái đứa con gái Hoa Hiểu Đồng chẳng ra sao này, đầu tiên là chỉ trích Tần Phong không nói, rồi đột ngột lại dám động thủ
Trong lòng Lý Thiên Viễn, Tần Phong đã như một người thân. Hắn nghĩ Tần Phong hiện đang bị thương, việc đánh nhau do mình lo.
- Đồ khốn..., ai ui, đau chết mất!
Hoa Hiểu Đồng bị Lý Thiên Viễn thụi cho một phát, thiếu chút nữa không còn sức mà thở, qua mười mấy giây, mới xoa cổ tay liếc nhìn Lý Thiên Viễn một cái. Trong ánh mắt lộ ra một chút kiêng nể.
Lúc mới tiến vào, Sự chú ý của Hoa Hiểu Đồng dồn hết vào Tần Phong mà không để ý đến Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn. Bây giờ nhìn sang Lý Thiên Viễn, không khỏi hít một hơi khí lạnh
Phải nói bộ dạng của Lý Thiên Viễn thực sự có chút không phải với người xem, gã cũng chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng đã cao hơn 1m9, dáng người cao to lực lưỡng
Mà khuôn mặt Lý Thiên Viễn nhìn qua thì không giống người tốt. Thậm chí, có chút giống với tên đại ác nhân Thành Khuê An ở đảo Phong Mỹ Cảng thịnh hành những năm 80. Nhất là lúc trừng mắt, cái bộ dạng hung ác đó có khi có thể trị được trẻ con quấy khóc ban đêm
Hoa Hiểu Đồng may là lá gan vô cùng lớn, từ nhỏ đã theo bậc đàn anh trong nhà gặp qua không ít tội phạm cực kỳ hung dữ mà cũng bị Lý Thiên Viễn dọa cho nhảy dựng lên. Nếu đổi lại là một người nhát gan bị Lý Thiên Viễn dọa cho như này, sợ là sẽ hét ầm ngay tại chỗ
- Hiểu Đồng, không sao chứ?
Mạnh Dao tiến lên đỡ Hoa Hiểu Đồng, càu nhàu nói:
- Đã nói với cậu rồi, con gái không được đánh nhau với người ta, mà cậu không nghe lời, bây giờ có phải thiệt thòi không?
Mạnh Dao tính tình điềm đạm, mà Hoa Hiểu Đồng lại nóng tính như lửa. Hai người đều là đại mỹ nữ. Trước đây lúc ra đường nhiều lần bị người ta làm phiền, Hoa nữ hiệp đã không ít lần thể hiện tài nghệ. Nhưng không ngờ lần này lại đá phải tấm sắt như vậy.
- Anh là loại người gì thế? Sao lại động tay động chân với cả con gái?
Dỗ Hoa Hiều Đồng xong, Mạnh Dao nhìn về phía Lý Thiên Viễn lạnh lùng nói:
- Anh là một người đàn ông mà đi đánh phụ nữ liệu có còn là đàn ông nữa không?
- Dám đánh anh Phong thì tôi chẳng quan tâm cô ấy là trai hay gái.
Lý Thiên Viễn liếc mắt nhìn nhìn về phía Mạnh Dao, nói:
- Cô bé, cô trừng mắt tôi, tôi không tính lần này. Không tin cô thử ra tay với anh Phong xem, ngay cả cô tôi cũng đánh tất.
Lúc Lý Thiên Viễn trước khi vào trại giáo dưỡng, lăn lộn trong xã hội đã từng trêu ghẹo không ít con gái. Vừa mở miệng đã ít nhiều bộc lộ dáng vẻ du côn của Lý lão đại năm xưa.
- Đồ...đồ vô (liêm) sỉ!
Mạnh Dao thấy tức giận, không ngờ lại gặp một tên lưu manh trơ tráo như vậy. Đây cũng là lời chửi mắng nặng nề nhất mà cô có thể nói ra
- Răng tôi rất tốt! (trong tiếng TQ "răng" đồng âm với chữ "sỉ"" - DG) Lý Thiên Viễn nhếch miệng cười. Bảo gã làm ăn đàng hoàng thì khó, nếu bảo Lý lão đại làm lưu manh thì so với Tần Phong hắn còn thích hợp hơn.
- Được rồi, Tiểu Viễn, im mồm đi. Mạnh Dao là người tốt!
Tần Phong cười, quát lớn Lý Thiên Viễn một câu. Xoay mặt sang Mạnh Dao nói:
- Mạnh Dao, hai người này đều là anh em của tôi từ nơi khác đến chơi. Bọn họ chẳng được học hành gì nên chẳng biết ăn nói tử tế, nhưng đều là người tốt.
"Thế này mà là người tốt? Toàn là bọn lưu manh thì có."
Mạnh Dao liếc nhìn Lý Thiên Viễn một cái, câu nói kia cuối cùng không nói ra khỏi miệng. Được giáo dục trong gia đình tử tế nên cô rất khó nói ra những câu khó nghe.
- Đúng rồi, 10 ngàn tệ này trả lại cho cô, tôi có tiền, cám ơn cô.
Tần Phong suy nghĩ một chút, lấy dưới gối đầu 10 ngàn tiền ra, ngoắc tay gọi Tạ Hiên, nói:
- Đưa cho cô Mạnh đi!
Sở dĩ bảo Tạ Hiên đưa tiền vì Tạ Hiên là người lạ, Tạ Phong tin là Mạnh Dao sẽ không từ chối, hắn đỡ phải nói đi nói lại với cô
- Tuân lệnh, anh Phong.
Tiều béo nhận tập tiền từ tay Tần Phong đi đến bên cạnh Mạnh Dao. Tên tiểu tử này sau khi chăm chú nhìn kỹ Mạnh Dao liền hắc hắc cười:
- Anh Phong, chị này không phải là chị dâu chứ? Bằng không làm sao lại đưa tiền cho anh?
Còn vị tiểu thư này, hẳn là chính là chị dâu hai, anh Phong lợi hại thật, đến Băc Kinh không bao lâu đã kịp tìm cho em và Viễn Tử hai chị dâu rồi?
- Cậu...cậu nói bậy bạ cái gì hả?
Tần Phong không ngờ tên tiểu mập lại nói một câu như vậy. May mà da mặt hắn dầy như tường thành, lúc này cũng không nhịn được có chút đỏ mặt. Trời đất chứng giám, Tần Phong chưa từng có suy nghĩ như vậy!
- Tần Phong, ngươi... Cậu vô liêm sỉ, Hiểu Đồng, chúng ta đi!
Tần Phong chịu không nổi câu nói của Tạ Hiên, Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng đương nhiên càng không chịu được. Hai cô gái mặt đỏ bừng như tấm vải đỏ. Mạnh Dao cầm lấy tập tiền, kéo tay Hoa Hiểu Đồng chạy vội đi.
- Hiên tử, cậu...cậu và Viễn tử làm chuyện gì vậy?
Nhìn vẻ dương dương tự đắc của Tạ Hiên, Tần Phong không biết làm sao, sự dậy dỗ hai tên này mấy năm nay là bằng không. Đúng là điều tốt không học được, cái xấu khỏi cần dạy cũng biết
- Anh Phong, em thấy rồi, gia cảnh hai cô bé kia cũng không tồi, anh không tiêm nhiễm được họ đâu.
Nghe xong câu nói của Tần Phong. Tạ Hiên ngược lại không cười nữa nói:
- Hai cô này không đi, mấy anh em chúng mình đều không nói chuyện được, em chỉ là làm cho tức quá mà đi thôi.
- Cậu, vẫn là một bụng mưu ma chước quỷ.
Tần Phong vừa lắc đầu vừa cười, nói:
- Ngồi đi, chuyện ở nhà tôi cũng biết rồi, có Phi Tử ở đó, không cần phải lo lắng. Hai người các các ở lại, tôi có chút việc cần nói.
- Anh Phong, là chuyện anh bị thương à? Anh nói ra đứa nào làm, em đi xử lý nó.
Lý Thiên Viễn vào tù do bị tội giết người, nhưng lúc đó người kia bị chết trong lúc xô xát vì vậy chưa chắc đã là gã giết
Nhưng lần bị ngăn chặn ở phố đồ cổ, gã thực sự đã đâm chết em trai Viên Bính Kỳ, điều đó có nghĩa là thực sự tay đã vấy máu, cũng làm cho sự hung hãn trên người Lý Thiên Viễn tăng gấp bội.
- Anh Viên Tử, chúng ta nghe anh Phong nói đã, em vẫn không tin anh ý bị người ta đánh...
Tạ Hiên cắt ngang lời nói của Lý Thiên Viễn "dựa vào võ công của anh Phong, ai mà có thể đánh anh ý đến nằm viện được?
- Hiên Tử, tôi thực sự bị người đánh.
Tần Phong khoát tay rồi nói:
- Người đó là quân nhân, trong khi huấn luyện quân sự đã làm hại tôi. Có điều chỗ bị thương này là giả, cánh tay trật khớp mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Tôi tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một chút...
Là anh em trong nhà Tần Phong cũng chẳng giấu giếm, liền kể hết mọi chuyện xảy ra từ lúc hắn đến Bắc Kinh. Kể xong hắn cười gằn rồi nói:
- Muốn xử lý tôi không dễ thế đâu, thằng họ Trương chết tiệt kia sống cũng không dễ chịu gì...
Người bình thường cũng có khí hải, chẳng qua không trải qua luyện nội công, thì trong khí hải không chứa chân khí. Nhưng khi khí hải bị phá, người đó cả đời đều bị ốm yếu nhiều bệnh, rốt cuộc cũng không thể làm được việc nặng
Giống như tình tiết được miêu tả trong những tiểu thuyết võ hiệp. Có cao thủ võ lâm khí hải sau khi bị phá vỡ, thường ra sức thở gấp. Đó chính là do nguyên nhân này.
Tần Phong hận Trương Đại Minh ra tay tàn độc, một cước kia dùng công lực không nhẹ. Không những phá vỡ khí hải của Trương Đại Minh mà còn làm cho hắn lục phủ ngũ tạng đều nội thương không nhẹ. Tính thời gian bây giờ cũng có thể phát tác rồi
Tần Phong tính toán không sai. Trương Đại Minh lúc này đang từ thiên đường bước vào địa ngục
Sau khi kết thúc huấn luyện, Hàn Minh quả nhiên thực hiện lời hứa. Anh ta trực tiếp điều Trương Đại Minh về đơn vị mình. Tìm quan hệ ở cấp trên, lấy lý do Trương Đại Minh có tố chất quân sự từng đạt vị trí cao khi đấu võ. Đưa Trương Đại Minh chuyển đến Học viện chỉ huy bộ binh Thạch Thị.
Điều này làm cho Trương Đại Minh mừng như điên, từ hôm kia đã vội chạy đến Thạch Thị. Gã thuộc loại tiến cử đặc biệt, chỉ cần tiến hành kiểm tra sức khỏe là có thể bắt đầu học tập tại học viện như các sinh viên khác, sau 3 năm là thành sĩ quan chỉ huy rồi.
Nhưng điều mà Trương Đại Minh không ngờ đến là ngay sáng hôm nay, sau khi cầm được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe. Chẩn đoán trên giấy như sấm nổ giữa trời, làm cho gã bị chìm vào hôn mê
Trên báo cáo viết rất rõ ràng, Thận của Trương Đại Minh có bệnh, không được có bất cứ hoạt động mạnh nào, nếu không thận sẽ bị suy kiệt nguy hiểm. Nếu nói nghiêm trọng thì thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tính mạng
Giấy chẩn đoán của bác sĩ chủ nhiệm viết rất rõ ràng: Bời vì nguyên nhân sức khỏe, đồng chí này không thích hợp với cuộc sống trong quận đội. Đề nghị cho giải ngũ về quê với mức thương binh hạng 2 để hệ thống chữa bệnh của địa phương tiến hành trị liệu dài kì.
Sau khi xem lời chẩn đoán. Trương Đại Minh cảm thấy choáng váng. Gã cố gắng giải thích với bác sĩ là mình khỏe mạnh như thế nào. Thậm chí còn tập một bài luyện đánh cự ly ngắn ở hành lang bệnh viện
Nhưng bi kịch chính là Trương Đại Minh phát hiện ra cơ thể mình thực sự có vấn đề. Bởi vì gã chạy chưa được 10m, trong cơ thể truyền ra một trận đau nhức làm cho gã ngất luôn tại chỗ
Sau khi cấp cứu, bác sĩ chủ nhiệm gọi điện cho đơn vị bộ đội của Trương Đại Minh, thông báo cụ thể tình hình bệnh tình của gã để đơn vị cử người có kinh nghiệm đến trấn an, đồng thời nhanh chóng làm thủ tục xuất ngũ về quê
Trương Đại Minh lúc này thực sự không còn hy vọng. Gã biết sau khi xếp loại thương binh loại 2 về quê có thể được chi trả toàn bộ chi phí. Nhưng cả đời này xem như là hết rồi
Trương Đại Minh nằm trên giường bệnh trắng toát giống như Tần Phong, như thế nào cũng đều không nghĩ ra cái cơ thể khỏe như trâu của mình làm sao lại bị loại bệnh này?
- Báo ứng, chẳng lẽ là báo ứng sao?
Trương Đại Minh đời này cũng đã từng bắt nạt tân binh, bắt tân binh bỏ tiền ra để mua đồ ăn, thức uống, thốc lá cho hắn. Nhưng việc có thể bắt hắn phải nói ra hai chữ báo ứng vẫn là chuyện trái với lương tâm vừa mới xảy ra trước đó không lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận