Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 295: Ngọc giả hoành hành

Ngày cập nhật : 2025-11-01 21:51:44
Tề Công ở ngành đồ cổ có thể được gọi là tài đức song toàn.
Ông không những có thành tựu phi phàm ở lĩnh vực tranh chữ, ngọc thạch mà cả đời dạy học phẩm giá lại càng thêm cao quý. Vì thế vừa nhìn thấy tờ giấy nợ Tề Công viết, An lão gia Đức lập tức không còn lo lắng nữa.
- Tiểu Tần, thật đáng nể, Tề lão gia sao lại có thể đồng ý gánh vác chuyện mạo hiểm như vậy cho cháu chứ?
Sau khi yên tâm rồi, An Đức lại không khỏi kinh ngạc. Xem thái độ của Tần Phong chắc chắn không chỉ có một tờ giấy nợ này thôi, việc Tề Công hay dìu dắt nâng đỡ thế hệ sau là thật. Nhưng giúp đỡ như vậy chỉ sợ ngay cả con cháu trong nhà cũng hiếm thấy.
- Thầy giáo ưu ái, học trò lại cảm thấy hổ thẹn ạ.
Tần Phong cười khổ lắc lắc đầu, lại lấy ra một tờ thỏa thuận nói:
- An lão gia đây là thỏa thuận. Thời gian nợ là nửa năm. Trong nửa năm này số tiền nợ sẽ được tính theo lãi xuất cao nhất của ngân hàng.
Chỉ có điều, trong nửa năm này, bất cứ lúc nào cháu cũng có quyền được trả nợ. Người bán bắt buộc phải đưa ra giấy nợ. Nếu như quá kì hạn nửa năm, giấy nợ coi như mất hiệu lực pháp lý.
Tần Phong cầm tờ thỏa thuận giải thích cho An Đức nghe về nội dung được ghi, cũng là để nói luôn cho các thương nhân đồ cổ trong cửa hàng nghe, dù sao một lúc nữa cũng đến lượt bọn họ.
- Tiên sinh có tình, đệ tử có nghĩa. Tiểu Tần, thỏa thuận này ông sẽ ký.
Tần Phong đã giải thích tường tận như thế, An Đức sao có thể nghe không ra ý của hắn. Đây là Tần Phong sợ có người không muốn trả giấy nợ của Tề Công cho nên mới làm ra bản thỏa thuận như vậy.
Nói thật, Tề Công nổi tiếng khắp nơi, trong cuộc đời chỉ có người khác nợ ông chứ ông ấy từ trước tới nay chưa bao giờ nợ ai điều gì. Nếu không phải là liên quan đến khoản tiền hàng triệu thì ngay cả An Đức cũng có ý đem giấy nợ giấu đi rồi.
Sau khi ký thỏa thuận trả nợ, Tần Phong bảo Chu Khải đưa ba trăm sáu mươi nghìn cho An Đức. Vừa vặn bằng hai mươi phần trăm số tiền hàng, cũng là số tiền trả trước mà Tần Phong đã nói.
An Đức đã dẫn theo trưởng quầy trong cửa hàng tới, sau khi cầm tiền liền bảo trưởng quầy ra ngoài gửi vào tài khoản, còn bản thân thì ở lại. Hôm nay chính là một cuộc gặp gỡ hiếm có với người cùng ngành.
Sau khi lần giao dịch thứ hai trong ngày thành công, bầu không khí trong cửa hàng cũng nóng lên.
Tiếp theo là ông chủ La, tuy rằng danh tiếng không nổi như An Đức. Nhưng trong tay thực sự có không ít hàng tốt. Đặc biệt là hai khối ngọc cổ, chất lượng và chạm trổ thậm chí còn tốt hơn so với khối ngọc Tì Hưu của Chu Chính Quân. Tần Phong đưa ra giá cao, tổng cộng là một triệu một trăm năm mươi ngàn tệ.
Thêm một số đồ trang sức ngọc mới. Cuối cùng Tần Phong mua từ tay ông chủ La số hàng có tổng giá trị hơn ba triệu tệ. Trả trước số tiền mặt hơn sáu trăm ngàn tệ. Mọi người càng nhìn càng thấy sôi sục.
Trước đó đã xảy ra chuyện của Triệu Phong Kiếm, trong những người này cũng có người mang ngọc giả đến, nhưng không muốn bị xấu mặt. Tốc độ kiểm định ngọc thạch của Tần Phong cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Cho tới trưa, tổng cộng có sáu cuộc giao dịch thành công cả thảy. Tổng số tiền đạt tới mười hai triệu tệ. Thu mua được hơn hai ngàn khối ngọc thượng hạng, Tần Phong thở phào nhẹ nhõm.
Có số ngọc thượng hạng này, ít nhất có thể chống đỡ một thời gian, đến lúc đó chỉ cần liên hệ được với mỏ ngọc Hòa Điền, xưởng gia công ngọc thạch ở thủ đô bắt đầu hoạt động là có thể yên tâm được rồi.
- Mọi người, giờ đã quá trưa rồi, việc buôn bán có thể từ từ bàn sau. Phải ăn cơm đã.
Hoàng Bích Dư đi gửi tiền về, nhìn thấy Tần Phong cùng một vị thương nhân buôn ngọc thạch đến từ Phong Thị giao dịch xong liền đứng dậy nói:
- Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Ngọc Hoa rồi, hay là mọi người ăn cơm trước đi đã, ăn xong lại giao dịch tiếp?
Làm ăn buôn bán cũng là làm người, Hoàng Bính Dư lúc trước đã nói đãi khách thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Mà nơi ông đặt chỗ còn là nhà hàng tốt nhất Lạc Thị. Mười mấy người chia thành hai bàn, ít nhất cũng phải tốn mấy ngàn tệ.
- Lão Hoàng, ông đã giao dịch xong từ lâu rồi, chúng tôi vẫn đang còn phải chờ đây này.
- Thì thế, ăn uống không quan trọng đâu, hay là cứ giao dịch trước đã. Giao dịch xong tôi mời bữa tối.
Hoàng Bính Dư chưa nói xong trong phòng liền vang lên những ý kiến bất đồng.
Nhìn thấy một đám người trong nghề nhận được giấy nợ và số tiền trả trước hàng trăm ngàn, mấy ông chủ đang xếp hàng chưa đến lượt trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, làm sao chịu vì một bữa cơm mà làm chậm trễ việc làm ăn cơ chứ?
- Mọi người nghe Tần Phong tôi nói một câu đã.
Chứng kiến cảnh ầm ĩ trong cửa hàng, Tần Phong đứng dậy nói:
- Trong hai ngày này tôi đều ở Lạc Thị, mọi người chỉ cần có hàng tốt đều có thể mang tới, không phải vội đâu.
- Ông chủ Tần, chúng tôi không đói mà.
Một ông buôn ngọc thạch đến từ vùng khác đứng dậy nói to.
- Ông chủ Trương, ông không đói nhưng tôi đói.
Tần Phong nghe vậy cười và nói:
- Chu lão gia và An lão gia đều nhiều tuổi rồi, bọn họ đều cần ăn uống đúng bữa, ăn xong về chúng ta lại giao dịch tiếp.
Tần Phong có thể hiểu được suy nghĩ của những người này. Bọn họ sợ hắn mua đủ hàng rồi, không cần hàng của họ nữa thì có phải là đi mất công toi một chuyến không?
Có điều những người này không hiểu Tần Phong đang phải đối mặt với áp lực về nguồn hàng. Hắn phải đối mặt với một đám đông khách hàng là hàng trăm triệu khách du lịch đến từ khắp nơi trên toàn quốc.
Hơn thế nữa thời gian trước Clinton thăm Trung Quốc lại đi thăm Phan Gia Viên. Điều này làm cho danh tiếng của Phan Gia Viên càng thêm nổi tiếng. Hầu như ngày nào cũng có vài đoàn du lịch ghé thăm.
Nhiều du khách như vậy, cứ coi như trong đó chỉ có một phần một triệu người mua, thì sợ rằng hàng của Chân Ngọc Phường cũng không đủ bán. Hiện nay mới mua được hơn hai ngàn khối ngọc, còn lâu mới đạt đủ số lượng Tần Phong mong muốn.
Bố con nhà họ Chu đã chuẩn bị cho Tần Phong bốn triệu tệ tiền mặt. Cả buổi sáng mới chỉ dùng hết hơn hai triệu. Tần Phong định buổi chiều đem chi phiếu đi đổi. Ngày hôm nay tin tức mới truyền ra ngoài, ngày mai mới thực sự là ngày mua bán cao điểm.
Không tính hơn hai triệu ngày hôm nay, Tần Phong còn có năm sáu triệu để mua hàng. Nếu tính chỉ đặt trước hai mươi phần trăm, hắn còn có thể mua mấy chục triệu tiền hàng nữa.
Dựa theo sự tính toán của Tần Phong, đối với các thương gia buôn ngọc thạch ở Lạc Thị hoặc Hà Nam, trong hai ngày, với số tiền khoảng năm mươi, sáu mươi triệu chắc cũng phải mua được hết hàng trong kho của bọn họ. Dù sao đây cũng chỉ là một tỉnh.
Nếu như thế, trong khoảng thời gian mấy tháng, Tần Phong thực sự không cần phải lo lắng về vấn đề nguồn hàng trang sức nê- phrít nữa. Thêm mấy tháng nữa hắn có thể tung ra bán sản phẩm ngọc do công ty hắn sản xuất rồi.
- Được rồi, mau đi ăn trưa đi. Chúng ta không uống rượu. Buổi tối sẽ ăn uống no say sau.
Tần Phong nói xong, một số thương gia không đồng ý cũng đành đứng dậy đi ăn cơm. Có điều khi đến nhà hàng thì cả bọn cũng chẳng làm gì được. Bởi vì mấy thương gia đã giao dịch xong đều thay nhau mời Tần Phong uống rượu.
Hà Nam và Sơn Đông cũng không khác biệt nhiều lắm, đều là những tỉnh có sản phẩm rượu rất phong phú. Rất nhiều việc làm ăn đều giao dịch thành công trên bàn rượu. Vừa có tí rượu, không khí đều náo nhiệt hẳn lên.
Tần Phong đương nhiên là đối tượng mọi người mời rượu. Có điều sau khi uống hai chén với An Đức và ông Chu, Tần Phong không uống nữa. Hai cha con Chu Khải đứng dậy thay hắn tiếp rượu.
- Khải Tử, có nhìn thấy ông chủ Hoàng đâu không?
Sau ba tuần rượu, Tần Phong huých huých vào Chu Khải ngồi bên cạnh.
Chu Khải vừa mới liên tiếp giúp Tần Phong uống bảy tám chén rượu, đã có vẻ muốn say, mơ mơ màng màng nói:
- Hoàng Bính Dư? Tớ nào biết ông ấy đi đâu? Có điều không thấy người trong bàn rượu, chắc chắn là đi nhà vệ sinh rồi...
- Cậu chưa uống nhiều đấy chứ?
Nghe xong câu nói của Chu Khải, Tần Phong không nhịn được cười, hướng về mọi người xin phép rồi đi về hướng nhà vệ sinh. Đi đến giữa đường thì gặp Hoàng Bính Dư từ nhà vệ sinh đi ra.
- Ông chủ Hoàng, Hôm nay cảm ơn ông nhiều.
Tần Phong đánh tiếng chào Hoàng Bính Dư:
- Rượu này đúng ra phải là tôi mời, làm ông chủ Hoàng phải tốn kém rồi.
- Đừng nói thế ông chủ Tần. Nói đúng ra tôi phải là người cảm ơn cậu mới đúng.
Hoàng Bính Dư vừa cười vừa xua tay, nói:
- Vài năm nay giá ngọc thạch tuy có tăng nhưng lượng giao dịch rất ít. Số hàng này tôi cũng đã giữ lâu rồi. Không có ông chủ Tần tôi còn không biết lúc nào mới bán nổi.
- Ông chủ Hoàng khách sáo quá.
Tần Phong nhìn xung quanh rồi nói:
- Chúng ta qua phòng trà bên kia ngồi một chút đi, tôi còn có chuyện muốn xin ý kiến ông chủ Hoàng một chút.
- Vâng, chỉ cần chuyện họ Hoàng này biết, ông chủ Tần cứ hỏi đừng ngại.
Hoàng Bính Dư gật đầu, cùng với Tần Phong đi ra phòng trà cách đó hơn chục mét để nói chuyện.
Sau khi ngồi xuống, Tần Phong cũng không khách sáo. Đốt cho Hoàng Bính Dư điếu thuốc rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Ông chủ Hoàng, vừa nãy tôi nghe nói ông muốn kinh doanh Phỉ thúy, không biết là vì sao ạ? Không phải là: Trăm hay không bằng tay quen à?
- Cậu em, tôi cũng không muốn kinh doanh Phỉ thúy đâu, có điều giá cả thị trường làm cho tôi không làm không được!
Nghe Tần Phong nói xong, Hoàng Bính Dư thở dài, nói:
- Giá Nê- phrít trên thị trường đang tăng là sự thật. Nhưng nơi nơi đều tràn ngập ngọc giả và hàng nhái của ngọc Hòa Điền. Ngay cả chúng ta không cẩn thận đều rất dễ bị thiệt thòi...
Tỉnh khác thì tôi không biết, Nhưng ở Hà Nam, đồ trang sức ngọc thạch có thể nói là mua mười thì giả đến chín. Điều này đã chạm vào điểm mấu chốt của người tiêu thụ. Bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ chịu bỏ tiền ngàn, tiền vạn đi mua đồ trang sức nê- phrít nữa.
Có điều thế hệ khách hàng trẻ tuổi cũng rất thích đồ trang sức Phỉ thúy. Lượng tiêu thụ dần dần tăng lên. Nhất là những đồ trang sức Phỉ thúy trên dưới một trăm đồng thì bán chạy nhất. Do đó tôi muốn chuyển trọng tâm kinh doanh sang Phỉ thúy.
Nghe Hoàng Bính Dư nói xong, Tần Phong mới biết hóa ra do những thương gia buôn ngọc thạch Hà Nam với những tên trộm mộ và những tên làm hàng giả liên kết ngày càng sâu sắc nên chữ tín trong lòng người mua hàng gần như đã bằng không.
Thời gian trước Hoàng Bính Dư nhập hơn tám mươi ngàn tệ đồ trang sức ngọc Hòa Điền. Lúc giao dịch vội vội vàng vàng không chú ý, khi hàng về đến nhà mới phát hiện hóa ra tất cả đều được làm giả bằng bạch ngọc Russia.
Chuyện này đã làm cho Hoàng Bính Dư bị tổn thất một số tiền lớn và cũng làm cho ông có ý quyết định rút khỏi thị trường bạch ngọc Hòa Điền, vì vậy mới đem toàn bộ hàng đang có bán cho Tần Phong, chuẩn bị tiến vào thị trường Phỉ thúy.
“Ông Hoàng này đúng là một thương gia nhân nghĩa.”
Những lời nói của Hoàng Bính Dư làm cho Tần Phong nảy sinh không ít cảm tình. Bởi vì ông ấy hôm nay rõ ràng có thể đem chỗ ngọc Russia kia tới để thử nhưng Hoàng Bính Dư lại không làm như vậy.
- Ông chủ Hoàng, thực không dám giấu giếm, chỗ tôi cũng buôn bán Phỉ thúy, không biết vài ngày tới có thể cùng ông đi Quảng Đông một chuyến không?
Hoàng Bính Dư đúng là một thương gia thật thà, Tần Phong cũng không giấu giếm mà nói ra dự định của mình.

Bình Luận

0 Thảo luận